"Người đừng nghĩ một đằng nói một nẻo."
***
Bất cứ ai lần đầu nhìn thấy cây đào tiên cũng phải trầm trồ trước sự đồ sộ của nó.
Chồn Tinh cũng không ngoại lệ.
Hắn không tự chủ chạy vài bước về phía cây đào tiên, mùi hôi tung bay khắp nơi chứng tỏ tâm trạng phấn khởi của hắn bây giờ.
A Bảo lợi dụng lúc hắn đang mất tập trung ngầm ra hiệu cho Tam Nguyên hành động.
Hai quỷ hồn trượt ra khỏi lòng cậu, sau đó lặng thinh không một tiếng động đến gần quan tài. Đầu tiên nhìn mặt hai người qua mặt nạ dưỡng khí rồi sờ mạch đập, xác nhận người không sao hết thì giơ tay làm ký hiệu "OK" ngay với A Bảo. .
||||| Truyện đề cử: Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt |||||
A Bảo dự định cướp người.
Sợ Lê Kỳ xông đến ngăn cản, cậu còn không quên để ý mọi nhất cử nhất động ngoài phạm vi tám mét.
Nhưng hình như Lê Kỳ chẳng có ý định ra tay. Sự chú ý của gã đã bị cây đào tiên thu hút hoàn toàn, chính xác mà nói là bị quả đào tiên mọc ra từ trên cây thu hút.
Dưới tàng cây đào, Quách Uyển Giang đang quỳ gối dưới đất, thân thể bị một sợi dây thừng ánh vàng trói lấy. Một đầu của dây thừng nằm trong tay một quỷ sai.
Nhóm A Bảo nhìn quỷ sai kia hơi quen quen, y vừa ngẩng đầu lên, đúng là Tứ Hỉ rồi.
Hiển nhiên Tứ Hỉ không ngờ bỗng dưng sẽ xuất hiện nhiều người như vậy, thoáng sửng sốt, đoạn mới nói: "Mấy người lại đến nữa."
Giờ đây toàn bộ trí óc Lê Kỳ chỉ có đào tiên. Gã thèm khát nhìn trái non mà tràn ngập hi vọng, bước tới từng bước, trong miệng thì thầm: "Chính là nó, chính là nó..."
Chồn Tinh càng hồ hởi hơn, reo lên một tiếng rồi trực tiếp nhảy thẳng lên ngọn cây, vui mừng kêu: "Nhiều đào tiên thế này, nhiều quá đi mất! Ăn no rồi!"
Nhân vật phản diện đi rồi, Tào Dục Tam Nguyên - những người hùng giúp đỡ chính nghĩa lập tức cứu Thương Lộ Lộ và Liên Tĩnh Phong ra. A Bảo thấy thế cũng cất bước chạy về phía cây đào nhưng lại bị Ấn Huyền ôm chặt lấy.
Ấn Huyền nói: "Thi Soái không thể bị bất kì kết giới nào ngăn cản. Kết giới của ta vốn không thể ngăn được em, đối thoại giữa ta và Tứ Hỉ em đã nghe thấy hết."
A Bảo sốt ruột nhìn Lê Kỳ và Chồn Tinh chiếm địa bàn trên cây đào, không khỏi nóng lòng nói: "Đúng vậy, em nghe thấy hết. Nên khi người nói Trường Sinh Đan bị nứt em đã nghĩ đến nó..."
Đào Tiên Vương có thể chữa tiên cốt, chắc chắn cũng có thể chữa Trường Sinh Đan. Cho dù không thể thì ăn đào tiên vào không chừng sẽ trở nên trường sinh bất lão, hiệu quả không kém chút nào so với Trường Sinh Đan.
Để tránh cho Ấn Huyền phản đối, cậu giả vờ như mình không nghe được cuộc đối thoại, thậm chí còn dùng lời lẽ nghiêm khắc từ chối khi Tào Dục bảo cướp đào, nhưng A Bảo đã quên Ấn Huyền hiểu cậu rõ như lòng bàn tay. Mọi nhất cử nhất động của mình sao có thể thoát được khỏi đôi mắt người yêu?
Ấn Huyền nào chịu để cậu mạo hiểm: "Ta thà trở thành cương thi."
A Bảo nhìn hắn: "Người đừng nghĩ một đằng nói một nẻo."
Ấn Huyền hiểu cậu, cậu làm sao không biết Ấn Huyền được.
Khi không còn cách nào khác đương nhiên cậu sẽ ích kỷ yêu cầu Ấn Huyền ở lại cùng mình, cho dù hắn không thích biện pháp ấy. Nhưng nếu có cơ hội tốt hơn cậu nhất định sẽ cố gắng hết sức thử.
Trong lúc họ đang bất đồng ý kiến, khó mà đạt được nhất trí thì Lê Kỳ và Chồn Tinh lại vô cùng ăn ý vuốt ve những quả đào tiên kia, ánh mắt vừa thèm thuồng vừa dung tục có thể dọa những kẻ nhát gan chạy mất dép.
Tứ Hỉ đứng dưới tàng cây giải thích: "Quách Uyển Giang là quỷ hồn vượt ngục, tôi đại diện Địa phủ đến bắt gã về. Mấy người..."
Lê Kỳ nhân hậu nói: "Đừng quan tâm đến bọn ta, ngươi cứ việc đưa phạm nhân đi đi." Gã chưa từng nghĩ đến quỷ sai của Địa phủ lại có thể cho tiên khí chảy về cây đào tiên. Nếu biết điều này sớm thì gã đã để Địa phủ bếch Quách Uyển Giang đi ngay từ đầu rồi, đỡ tốn công bao nhiêu!
Tứ Hỉ vui mừng ra mặt: "Cảm ơn anh nhiều!"
Y nhanh nhẹn mở cổng Địa phủ, giật dây kéo Quách Uyển Giang vào, chỉ còn thiếu một bước xa — bỗng Lê Kỳ nhảy từ trên cây xuống, chân dẫm thẳng lên sợi dây thừng ánh vàng không lệch một phân nào.
Trong lòng Tứ Hỉ giật mình, mỉm cười quay đầu lại hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
Lê Kỳ nhìn y rồi đến Quách Uyển Giang, lại ngoảnh mặt nhìn cây đào: "Mấy quả đào này thế nào lại không to ra." Chắc chắn không phải ảo giác, từ nãy đến giờ gã nhìn mấy quả đào này mãi, chúng vẫn chỉ lớn như thế... Nếu tiên khí không ngừng chảy ngược về, đào tiên hẳn phải càng lúc càng lớn ra mới đúng.
Tứ Hỉ thầm nghĩ: Vớ vẩn. Lớn được đến thế này là dựa hết vào chút tiên khí của ta, khi không còn tiên khí thì tự nhiên sẽ không phát triển nữa thôi.
Tuy nhiên, cần lừa dối thì vẫn phải dối lừa: "Đào bình thường là tháng tám tháng chín mới ra quả, giờ mới tháng ba mà đào đã lớn bằng này đã là rất nhanh rồi. Anh cứ đợi tí, biết đâu sáng mai là đào lớn luôn."
Lê Kỳ nhìn y, không tài nào vứt cảm giác kỳ quái đi được: "Không đúng. Rất không đúng."
Kể từ lúc gã đến rừng đào là đã bước chân vào cạm bẫy. Mọi thứ như một âm mưu được lên kế hoạch kỹ càng, còn bản thân mình chính là con mồi ngu xuẩn.
"Các ngươi cùng một phe!"
Gã ra hiệu cho Chồn Tinh.
Chồn Tinh tức thì nhảy xuống, bắt lấy Quách Uyển Giang.
Thoáng có một tiếng gầm long trời lở đất truyền ra từ lối vào thông đạo Địa phủ, tiếng vang dồn dập khiến người ta đinh tai nhức óc.
Âm thanh này, quá đỗi quen thuộc với Lê Kỳ.
Hồi còn ở trên Thiên Đình, gã đã nghe được vô số lần cái tiếng này, xuất phát từ thần thú bên người một vị thượng cổ đại thần.
"Thần Đồ? Vậy ngươi là..." Đồng tử gã co rụt lại khi nhìn về phía Tứ Hỉ, "Ngươi cứ đợi đấy!" Nói đoạn quay đầu chạy ngay tức khắc.
Vấn đề đặt ra: Tốc độ chạy trốn của Kỳ Lân nhanh đến mức nào?
A Bảo trả lời: Muốn nhanh đến mức nào thì nhanh đến mức đó.
Thậm chí chưa kịp chớp mắt, gã đã biến mất trong tầm nhìn.
Trời đen kịt, đêm mù mịt.
Hoa đào toả sáng trên cây.
Quách Uyển Giang, lòng nguội lạnh,
Không hiểu sao mình bị trói.
Nhưng bên cạnh còn có người lạnh hơn —
Tứ Hỉ đứng yên tại chỗ, tiếc nuối suy nghĩ: Mấy trăm năm không gặp, Kỳ Ly vẫn là Kỳ Ly "gió thổi cỏ lay trốn mất dạng".
Vốn dĩ kế hoạch của y rất đơn giản: Giả vờ giả vịt trước mặt Kỳ Ly, làm cho tiên khí "chảy ngược" về cây, sau đó đưa Quách Uyển Giang đi đầu thai là xong việc, chặt đứt hoàn toàn ý niệm của gã. Từ giờ về sau, dẫu cây đào tiên không mọc ra quả nữa cũng là do cây có vấn đề. Ai ngờ thân phận của mình tự nhiên bị phát hiện.
Chỉ một hành động nhỏ của mình mà bị Kỳ Ly phân tích thành một âm mưu mấy trăm nghìn chữ.
Nghĩ đến việc từ nay về sau, Kỳ Ly có khả năng sẽ ngấm ngầm đâm sau lưng y không ngừng, trong lòng Tứ Hỉ cảm thấy khổ vô cùng.
Tại sao y phải ở lại thế giới này, làm thượng cổ đại thần cuối cùng cái bíp!
Mông thằng nào cũng phải lau!
Đồ khùng nào cũng phải chăm!
Chuyện lạ nào cũng phải quản!
Y muốn đình công!
"Tứ Hỉ?" Trên gương mặt luôn lãnh đạm của Tam Nguyên lộ vẻ vui mừng, nhanh chóng chạy đến chào hỏi y.
Nhân gian vẫn còn mảnh chân tình mà!
Nhớ đến những tháng năm làm việc cho A Bảo cùng với Tam Nguyên và Đồng Hoa Thuận, Tứ Hỉ cuối cùng cũng cảm nhận được sự ấm áp.
Sau khi ôm Tam Nguyên, y né tránh ánh nhìn ghen tị của Tào Dục mà nhìn về phía A Bảo.
A Bảo giang hai tay về hướng y.
Tứ Hỉ làm bộ mắt điếc tai ngơ không nghe thấy tiếng cảnh cáo đất rung núi chuyển truyền từ trong thông đạo Địa phủ ra, sung sướng bổ nhào vào lòng A Bảo: "Đại nhân, em nhớ ngài muốn chết luôn."
A Bảo sờ đầu, sờ vai, sờ lưng y, chuẩn bị sờ đến mông thì bị tay Ấn Huyền chặn lại.
Tứ Hỉ: "???"
A Bảo lưu luyến sờ lại đầu, vai, lưng một lượt nữa, rất chi là đắc chí nghĩ: Được dính tí thần khí rồi.
Tứ Hỉ: "..."
Cả nhóm ôn chuyện xong mới phát hiện trong sân vẫn còn một vị khách không mời mà đến.
Lúc Chồn Tinh thấy Lê Kỳ bỏ đi cũng hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh lại đắm chìm vào cảm xúc hạnh phúc xung quanh toàn đào là đào, tay đang giữ lấy Quách Uyển Giang cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Tứ Hỉ hỏi: "Hắn là ai thế?"
A Bảo hỏi lại: "Em không ngửi ra mùi gì hả?"
Tứ Hỉ trả lời: "Ngay lúc em ngửi thấy mùi thối là đã tự đóng khứu giác rồi. Là Chồn Tinh à?"
A Bảo nói: "Hắn độ kiếp thất bại, không kiềm chế được mùi trên người nên muốn ăn đào tiên để đỡ một ít."
Tứ Hỉ rất thông cảm: "Vấn đề này phải liên hệ với khoa hậu môn trực tràng mới phải."
Chồn Tinh bị đồng đội nhẫn tâm vứt bỏ chỉ còn lại một mình, giữ chặt Quách Uyển Giang, cảnh giác nhìn bọn họ: "Mấy người cho ta một quả đào tiên, ta sẽ thả gã."
A Bảo nói: "Đừng thả, giết chết luôn đi."
Tứ Hỉ nói: "Ông giết gã, về ta chỉ cần viết một bản báo cáo; ông không giết gã, về ta còn phải thu xếp tang lễ cho gã. Tốt hơn là ông cứ giết chết gã đi."
Quách Uyển Giang: "..."
Chồn Tinh: "???"
Thực tế phũ phàng đã đập nát tâm lý muốn làm kẻ bắt cóc của Chồn Tinh.
Hắn chớp mắt, cuối cùng cũng hiểu rõ người trong tay mình không hề có ích lợi gì, chủ động buông tay, nói: "Mấy người làm ơn cho ta xin một quả đào tiên thôi, về sau ta chắc chắn sẽ làm một yêu tinh tốt, không bao giờ làm chuyện xấu. Vả lại, ta là động vật quý hiếm thuộc diện cần được bảo tồn của quốc gia, giết ta là phạm pháp."
Tứ Hỉ nói: "Vấn đề của ông thật ra rất dễ giải quyết, làm giải phẫu cắt bỏ tuyến hôi đi là được."
Chồn Tinh sợ tới mức che mông khẩn cấp: "Không được, đây là vũ khí của ta!"
Tứ Hỉ nói: "Ông tu luyện hơn năm trăm năm, vũ khí vẫn chỉ là đánh rắm?"
!!!
Chồn Tinh thông suốt rời đi.
A Bảo nhìn bóng dáng hắn, nghĩ đến một vấn đề: "Có bác sĩ nào nhịn được mùi hôi của hắn mà phẫu thuật cho hắn đâu?"
Tứ Hỉ nói: "Thế giới rộng lớn không thiếu cái lạ, chắc là sẽ có thôi?"
Đang nói chuyện, họ phát hiện Thương Lộ Lộ và Liên Tĩnh Phong đã ngất xỉu vì mùi hôi.
"Á đù..."
Tứ Hỉ lúc nào cũng vội đến vội đi nay lại chủ động ở lại, "đưa" A Bảo về phòng trong Quách Trang.
A Bảo đúng lúc muốn hỏi về Đào Tiên Vương, hai người ăn nhịp với nhau.
Tam Nguyên với Tào Dục phải ở lại chăm sóc Liên Tĩnh Phong và Thương Lộ Lộ. Tứ Hỉ đi theo A Bảo, Ấn Huyền đến phòng khách ngồi.
A Bảo đi thẳng vào vấn đề: "Làm sao để có được Đào Tiên Vương em?"
Tứ Hỉ không biết thân phận của mình đã bị lộ chưa — chắc hơn nửa là lộ rồi. Có điều, A Bảo vẫn coi y là Tứ Hỉ như trước thì y chính là Tứ Hỉ. Tứ Hỉ cười tủm tỉm trả lời: "Đại nhân chắc phải biết rõ, Đào Tiên Vương là vật thần kỳ không nên xuất hiện ở trần gian. Nếu đã không nên có thì tự nhiên sẽ không có."
Lòng A Bảo trầm xuống: "Nghĩa là sao?"
Tứ Hỉ nói: "Đào Tiên Vương không chỉ có tác dụng chữa trị tiên cốt mà còn có khả năng thay da đổi thịt, giúp người phi thăng. Tuy nhiên, lúc này Thiên Đình đã là một con thuyền nát, ném một cục đá lên cũng có thể làm thuyền hỏng cụ đi chân lạnh toát, không nhận thêm được thần tiên mới nào nữa đâu."
A Bảo không phục: "Nhỡ đâu người ta là thần tiên tốt."
Tứ Hỉ lắc đầu: "Chẳng cần biết là tốt hay xấu, không được hết."
Vì thế nên khả năng ra đời của Đào Tiên Vương đã bị huỷ diệt ngay từ đầu.
"Một vài thần tiên hơi tài giỏi đã đi đến Ba Mươi Ba Thiên Ngoại Thiên, số khác thì dính đủ loại lý do mà bị đày xuống hạ giới..." Nói đến đây Tứ Hỉ chững lại, "Đều là do Thiên Đình cố tình làm. Thật ra, em thấy ở lại trần gian còn tốt hơn."
A Bảo nghĩ ra một ý tưởng mới: "Liệu có thể ăn Đào Tiên Vương mà không phi thăng được không?"
Tứ Hỉ nói: "Không được, dù tương lai ngài có đi xuống thì vẫn phải đi lên trước đã."
"Nhưng giờ có đi lên Thiên Đình được đâu?"
"Đúng rồi."
"... Trọng tải của cái thuyền Thiên Đình này sao nhẹ thế?!"
Tứ Hỉ hỏi: "Đại nhân muốn có Đào Tiên Vương làm gì đó?"
Môi A Bảo run run, hỏi với ngữ khí vừa thê lương vừa kỳ vọng không gì sánh được: "Trường Sinh Đan... có cách tu bổ không?"
Tứ Hỉ: "??? Hỏng rồi ạ?"
A Bảo đáp: "Bị nứt rồi."
Tứ Hỉ: "..."
Tứ Hỉ nhìn cậu rồi lại nhìn Ấn Huyền: "Hay là trở thành cương thi đi ạ?"
A Bảo kéo Ấn Huyền: "Tổ sư gia ơi, chúng ta thu dọn hành lý về nhà nhé? Bây giờ về trấn Vương Gia là vừa kịp chuyến tàu hoả ngày hôm sau."
Tứ Hỉ nói: "Từ từ."
"Nghĩa nhân mỏng dánh như cánh chuồn chuồn, khi vui nó đậu khi buồn nó bay*. Cái lúc còn làm quỷ sử thì suốt ngày đại nhân xin hãy giao việc cho em, nồng thắm biết bao; bây giờ thành người tai to mặt lớn rồi, mở mồm ra là cái gì cũng không thể, không được, không nên, từ chối sòng phẳng luôn."
Tứ Hỉ nói: "Em có Bổ Khí Đan, biết đâu lại có ích."
A Bảo nói: "Nghe giống đan dược tu chân sơ cấp ghê."
Tứ Hỉ mỉm cười hỏi: "Thế ngài có muốn không?"
"... Muốn!"
Tứ Hỉ nói: "Đúng lúc em muốn nhờ hai người giúp một việc này."
A Bảo: "..." Vừa rồi cậu nói thế nào ấy nhỉ? Nghĩa nhân mỏng dánh như cánh chuồn chuồn, khi vui nó đậu khi buồn nó bay. Mới qua hai giây mà ghi nợ nhanh thật.
——
Chú thích:
*Câu gốc là "Nhân tình lãnh noãn, thế thái viêm lương" có nghĩa là lòng người dễ thay đổi chóng vánh theo sự thịnh suy, theo thời cuộc; nghĩ mà ngán ngẩm.