"Em chưa bao giờ nói với ta."
***
Trong khi nói chuyện, người từ các môn phái khác cũng dồn dập đến chào hỏi.
Đỉnh đầu A Bảo có vầng hào quang của con cháu Thiện Đức thế gia, trên mặt in hoa hai chữ "Người tốt", giá trị hảo cảm ban đầu cực cao, thu hoạch được số lượng lớn lời hỏi thăm nhiệt tình.
Ấn Huyền có vai vế thứ bậc rất cao, từng bị hiểu lầm là phản đồ Tam tông, chịu nhiều phái thảo phạt, tuy thời thế đã thay đổi nhưng trong lòng vẫn để lại chút uẩn khúc, các phái nhanh chóng chào hỏi, rồi cũng nhanh chóng biến mất.
Tư Mã Thanh Khổ là sư phụ A Bảo, là tằng tằng... tôn của Ấn Huyền, tránh cũng không thể tránh, đành phải bất chấp khó khăn nói: "Cả hai nghỉ ngơi trước một lúc đi, nửa đêm sẽ đến ca trực."
(Tằng tôn: Cháu bốn đời, tức là chắt.)
A Bảo nói: "Con đã làm việc tám tiếng rồi."
Tư Mã Thanh Khổ hỏi: "Con làm việc gì?"
"Ngồi xe lửa..."
"Nếu ngồi đến đây, vậy đừng nghỉ ngơi, cứ trực ban luôn đi."
("Làm việc" /工作:gōngzuò/ đồng âm với "ngồi" /坐:zùo/)
A Bảo: "..." Ngày mai lên Taobao mở hàng, bán sư phụ, cho thêm một trăm tệ, không hoàn không đổi hàng.
Tư Mã Thanh Khổ dẫn bọn họ đi đến chỗ đăng ký quỷ hồn. Người ghi chép là Đàm Mộc Ân — Chưởng môn phái Hoàng Phù.
Trông thấy bọn họ tới, Đàm Mộc Ân lập tức đứng lên chuẩn bị thay ca.
A Bảo ấn hắn ngồi lại, cầm sổ đăng ký cảm khái: "Ô kìa, chữ Đàm chưởng môn rồng bay phượng múa, thật là đẹp quá đi."
Đàm Mộc Ân quen cậu không phải ngày một ngày hai, rất hiểu tính nết của cậu, lẳng lặng chờ đợi nửa câu chưa nói ra.
A Bảo quả thực không phụ lòng mong đợi: "Chữ của tôi thì thôi vứt đi. Vì danh dự của nhân loại, công việc đăng ký này chỉ có thể nhờ Đàm chưởng môn hoàn thành một mình, xin hãy làm cho quyển sổ đăng ký này trở nên hoàn hảo..." Chưa kịp nói xong, cậu đã nhìn thấy Đàm Mộc Ân giở ra vài trang giấy có nét chữ xiêu vẹo như cuồng phong quét qua.
Đàm Mộc Ân đứng lên, nhét bút vào tay cậu: "Cố lên."
A Bảo nắm bút, yên lặng tính nhẩm trong đầu, lắc đầu nói: "Mỗi ngày phải tiếp nhận khoảng hai mươi nghìn quỷ hồn, bình quân mỗi giờ là hơn tám trăm, mỗi phút thì phải mười mấy, tay không đủ nhanh được."
Tư Mã Thanh Khổ thò qua, nhỏ giọng nói: "Sau khi gặp được Tổ sư gia tốc độ tay giảm à?"
...
A Bảo nói: "Sư phụ, thầy thế mà không phải chưởng môn phái "Hoàng" Phù, rõ là không hợp lẽ trời."
("Hoàng" ở đây là mấy thứ bậy bạ ấy ấy đó =)))
Đàm Mộc Ân đang định rời đi nghe thấy thế thì quay đầu lại liếc bọn họ một cái.
Tư Mã Thanh Khổ và A Bảo ăn ý nâng tay lên, nhẹ nhàng vung vẩy.
Sau khi Đàm Mộc Ân đi, Tư Mã Thanh Khổ phổ biến trình tự trực ban.
Cứ lâu lâu sẽ có người dẫn quỷ hồn lại đây, khi đăng ký thì ghi rõ nguyên quán, họ tên, ngày tháng năm sinh, mất, còn lại thì bỏ qua. Nếu có ai không chịu tuân theo kỷ luật thì trực tiếp dùng bùa Định thân khống chế, người của đội quản lý sẽ đến và đưa họ đi.
Tư Mã Thanh Khổ giải thích xong, ngáp một cái: "Không có việc gì thì đừng quấy rầy sư phụ, có việc thì tự giải quyết."
A Bảo nói: "Sư phụ, cho con hỏi một câu đại nghịch bất đạo cái, thầy làm sư phụ có lợi ích gì?"
Tư Mã Thanh Khổ không hề có gánh nặng tâm lý nói: "Gọi đồ đệ đến làm chân sai vặt."
A Bảo: "..." Bán sư phụ có năng lực nghiệp vụ như thế này, cậu bù thêm một trăm vạn cũng được.
Tư Mã Thanh Khổ rời khỏi không bao lâu, quỷ hồn đã được đưa đến.
Quỷ đến đăng ký hầu hết đều rất an phận, đôi khi có đứa không chấp nhận được việc mình đã chết thật, khóc lóc om sòm gây rối, sau khi bị A Bảo dùng bùa Định thân làm đứng hình rồi chế ra các loại tư thế xấu hổ, bọn họ không thể chịu được kiểu dằn vặt tâm lý này, đều phải khuất phục.
Việc đăng ký được tiến hành hết sức thuận lợi, đến tờ mờ sáng hôm sau, phái Hoả Luyện cho đệ tử tới đây đổi ca.
A Bảo kéo Ấn Huyền, đang chuẩn bị ké tạm cái lều ngủ thì thấy rừng cây phía trước đột nhiên bùng lên sát khí cao tận trời! Sát khí nồng đậm khiến A Bảo toàn thân khoan khoái, thoải mái đến gần như muốn rên thành tiếng.
Ấn Huyền đè lại bờ vai cậu làm tinh thần cậu thoáng tỉnh táo.
Đoàn lều cách đó không xa náo loạn, người từ các môn phái đổ ra tứ phía.
Ấn Huyền định bụng đi đến tìm hiểu rõ chuyện nhưng bị A Bảo giữ chặt.
A Bảo nói: "Mình đi ra đằng sau xem quỷ hồn được đưa tới có bị ảnh hưởng gì không."
Ấn Huyền hơi khựng lại, cúi đầu nhìn cậu.
Tầm mắt A Bảo đảo qua trái phải: "Tiền tuyến nguy hiểm, nhưng cũng phải bảo đảm hậu phương vững chắc."
Ấn Huyền không nói gì, chỉ là ánh mắt ôn hoà dần dần lộ ra vẻ uy nghiêm.
Mặc dù Tổ sư gia luôn đốc thúc việc học của cậu rất chặt chẽ nhưng gần đây lại được mở cửa sau thường xuyên hơn, có nhiều lúc làm nũng, ăn vạ sẽ được qua cửa, buông thả nhiều lắm. Bây giờ vẻ mặt người cực kỳ nghiêm túc như thể đã trở về thời chưa yêu, khoảng cách khác biệt đã từ gia sư tại gia thành thầy chủ nhiệm.
A Bảo vô thức nuốt nước miếng, móng vuốt không tự chủ nắm lấy ống tay áo hắn, cười giả lả: "Tổ sư gia nói đi chỗ nào thì đi chỗ đó."
Ấn Huyền nâng tay, hiếm khi không đặt trên đầu cậu, mà là trên vai: "Em không muốn đi, thì luôn có lý do của em. Nhưng ta phải biết lý do của em."
A Bảo mếu môi: "Em nói rồi..."
Ấn Huyền nói: "Em cho là ta không biết em nói thật hay nói dối sao?"
Cái mũ này tròng lên đầu vướng quá, ảnh hưởng trực tiếp đến sự ổn định của gia đình.
(Tròng mũ lên đầu người: Quy khuyết điểm về tư tưởng cho người khác một cách thiếu căn cứ.)
A Bảo không dám xem nhẹ, cuối cùng bại trận: "Nơi sát khí dày đặc, cảm xúc của em dễ bị ảnh hưởng."
Ấn Huyền nhíu mày: "Ảnh hưởng như thế nào?"
A Bảo nói: "Như mãn kinh thời kì cuối."
Tay Ấn Huyền đặt trên vai cậu hơi nhấc lên, sờ lỗ tai cậu, nhẹ nhàng xoa: "Đừng nói đùa. Vậy khi em hấp thu ánh trăng, sinh ra sát khí thì sao?"
A Bảo nói: "Tuỳ tình huống, có đôi khi là giai đoạn đầu, có đôi khi là giai đoạn giữa..." Giọng nói của cậu dần dần yếu đi theo vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc của Ấn Huyền.
Ấn Huyền nói: "Em chưa bao giờ nói với ta."
"Còn ở trong tầm kiểm soát ạ."
Ấn Huyền mím môi. Lúc trước Tào Dục đã từng nói, Khâu Cảnh Vân sau khi phụ trách tiệm vàng suốt ngày ru rú trong nhà, rất ít tiếp xúc với người ngoài, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là cũng hơi bị ảnh hưởng. Bản thân làm người yêu A Bảo, thế mà không hề nhận ra, thật sự tắc trách đến cùng cực.
Nhìn thấy vẻ mặt áy náy của hắn, A Bảo vội vàng ôm lấy hắn: "Chỉ có một ít thôi ạ, chỉ là hơi dao động cảm xúc, em có thể khống chế được."
Ấn Huyền hỏi: "Nếu không khống chế được thì sao?"
A Bảo giả vờ giả vịt nói: "Dù sao pháp thuật của em kém thế này, Tổ sư gia muốn bắt em còn không phải dễ lắm sao?"
Tay Ấn Huyền cuối cùng cũng đặt trên đỉnh đầu cậu, sờ nhẹ nhàng: "Mãi mãi không đâu."
Mãi mãi là bao xa?
Tuỳ thuộc vào từng người.
Mãi mãi của người thường, cùng lắm chỉ được mấy chục năm, nhưng bất kể Trường Sinh đan là tuổi thọ của Ấn Huyền có nguyên vẹn hay không, thì ở trong lòng cậu, mãi mãi này mới là chân chính vĩnh hằng.
A Bảo cười: "Nếu em làm chuyện xấu thì sao?" Tuy rằng mình chắc chắn sẽ không làm nhưng vẫn muốn nghe Tổ sư gia chính miệng thừa nhận sẵn lòng "lấy chồng theo chồng", nối giáo cho giặc, phô bày ra vẻ lãng mạn tà ác.
Ấn Huyền nói: "Nhốt em lại."
A Bảo: "..."
Lời hứa mãi mãi không bắt đâu?
Nói xong, A Bảo rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều, chủ động yêu cầu tham gia thăm dò tiền tuyến. Khi nhắc đến độ ảnh hưởng của sát khí, A Bảo cũng thề non hẹn biển ngỏ lời tin tưởng Tổ sư gia. Vì để biểu đạt độ tin cậy, cậu còn nộp lên một xấp bùa Định thân dùng còn thừa.
"Đừng bắt em làm mấy tư thế "ngửi chân'', "hai tay ngoáy mũi'', "cắn môi khoe vai" là được."
Những điều A Bảo nói toàn là những tư thế cậu tạo dáng cho mấy quỷ hồn quấy rối.
Ấn Huyền mỉm cười: "Ta biết rõ cái gì là thú vui trong phòng."
A Bảo: "..." Không, Tổ sư gia, người không hề biết rõ.
Nơi sát khí bốc cao tới trời là một điểm đăng ký khác, do đệ tử phái Cát Tường phụ trách. Theo lời người đó kể lại, khi quỷ hồn đang đăng ký thì đột nhiên bạo động đánh nhau.
Hắn vốn định dùng bùa Định thân khống chế toàn bộ quỷ hồn, nhưng cầu vượt quá cung, hai tay khó địch bốn tay, lao vào không bao lâu liền bị quỷ hồn bao phủ, lúc trở ra, cột sát khí đã bốc lên ngút trời, làm hắn không có cách nào tới gần.
Hiện trường có rất nhiều quỷ hồn bị dán bùa Định thân chứng thực điều hắn nói.
Phái Cát Tường vốn không giỏi đánh nhau, có thể giữ yên được nhiều quỷ hồn như vậy đã là phát huy hơn hẳn người thường.
Chưởng môn phái Cát Tường Phan Triết hết lời ca ngợi hắn.
Sau khi đưa đệ tử đi nghỉ ngơi, một số chưởng môn, trụ cột môn phái và A Bảo, Ấn Huyền cùng bàn bạc cách giải quyết sát khí.
Mức độ sát khí của A Bảo mỗi tháng một lần đã là ảnh hưởng đối với nhân gian, chứ đừng nói đến cột sát khí như trụ trời trước mắt này. Nếu không phải chung quanh núi Vạn Quý đã được vây vài tầng kết giới, chỉ sợ đã gây ra đại họa từ lâu.
Lắm thầy nhiều ma, Tư Mã Thanh Khổ nghĩ đến A Bảo đầu tiên: "Con có thể dẫn sát khí thẳng vào Địa phủ không?"
A Bảo nói: "Nghĩ thì con cũng nghĩ được, chứ làm thì bó tay."
Tư Mã Thanh Khổ cũng cảm thấy khó giải quyết, nhìn cột sát khí thở dài — Vì sát khí quá nồng đậm, mấy người bọn họ cũng chỉ có thể đứng cách xa hơn trăm mét mà quan sát.
Gia chủ Tàng Kinh thế gia Điêu Ngọc được A Bảo cứ mãi nhớ thương cuối cùng cũng xuất hiện.
Cô cầm trên tay một quyển sách dày cộp, vẻ mặt thong dong: "Tôi lật giở những ghi chép nghiên cứu trước đây, nhớ tới Tạp môn chí dị đã từng đề cập, có Quỷ Vương chiếm giữ núi Vạn Quý để tu luyện, thu thập muôn vàn oan hồn luyện chế Oán Hồn Châu. Oán Hồn Châu tụ hợp hàng ngàn hàng vạn sát khí, có khả năng phá thủng trời xanh, bị Thiên Đình kiêng kị, vì thế phái đại thần xuống tiêu diệt."
Mí mắt A Bảo liền giật nảy khi nghe thấy chữ "Thần": "Có nói là đại thần nào không?"
Điêu Ngọc lắc đầu: "Quỷ Vương cũng không có tên."
A Bảo nói: "Bây giờ tôi có rất nhiều suy đoán. Ví như Thượng Vũ, Đại Kính Tiên... Kỳ Ly, Vọng Nguyệt. Ngẫm lại thế này, thần tiên nổi danh cũng không phải tốt..." Còn chưa dứt lời, cậu đã bị Tư Mã Thanh Khổ bịt kín miệng.
"Phúc ấm Thiện Đức thế gia tích luỹ bao đời không dễ đâu, con đừng một câu phá hỏng."
A Bảo bất đắc dĩ thở dài.
Sự thật luôn tổn thương người.
Tư Mã Thanh Khổ nói: "Nếu sát khí xuất hiện có liên quan đến Oán Hồn Châu, chúng ta tìm được Oán Hồn Châu là xong."
Điêu Ngọc nói: "Sau hàng nghìn năm, sát khí tụ hợp từ hàng ngàn vạn oan hồn không phải chuyện tầm thường, người thường hoàn toàn không thể đến gần."
Tư Mã Thanh Khổ chậm rãi nói: "Nếu không phải người thường thì..."
A Bảo biết, đã đến lúc xung phong nhận việc rồi, vừa định đi ra, cậu đã bị Ấn Huyền đè lại: "Ta đi."