Lưu 2 Quỷ

Chương 8:




Ở cổng thôn gặp được cảnh sát Vương. Anh ta đang giữ một người trong thôn lại để điều tra, hỏi gần đây có hay xảy ra sự việc kỳ quái gì không, nghe thôn dân kia trả lời: "Có chuyện này, tôi cũng không biết có phải kỳ quái hay không. Là vào hai ba tuần trước, tôi đột nhiên nghe được một tiếng sét đánh thật vang nên đi ra ngoài xem thử, trời vẫn sáng trưng, nắng vẫn chiếu bình thường, hoa cải dầu cũng vẫn bình thường, không biết tiếng sấm từ đâu."
A Bảo dừng bước, nhớ tới phỏng đoán của Lê Kỳ khi gặp được xác chết trôi: "Ao trong núi đều chứa đầy nước, chắc là đã mưa to vài hôm nhỉ?"
Thôn dân liên tục lắc đầu: "Sao lại thế được! Mưa to vài hôm thì... hoa cải dầu sẽ bị úng nước hết. Bây giờ cậu nhìn đi, hoa cải dầu vẫn tươi tốt xinh đẹp thế này mà."
Gió nhẹ thổi qua. Hoa cải dầu ngoài ruộng ngưỡng cái đầu nhỏ, lắc lư trong gió! Quên đi đau thương cùng nhau đung đưa!
Cảnh sát Vương chào tạm biệt thôn dân, xoay người an ủi A Bảo: "Cậu cũng đừng quá lo lắng. Có khả năng là buổi đêm trời tối quá, nên cô gái đi lạc ở nơi trời xa đất lạ. Tôi đã qua chào hỏi trưởng thôn, ông ấy nói cũng sẽ hỗ trợ chúng ta tìm người. Đợi lát, tôi cũng lên núi tìm người cùng cậu."
Lúc này, không có tin gì thì nên coi là tin tốt hay là tin xấu đây?
A Bảo thật phiền lòng, bên cạnh một người để càu nhàu cùng cũng không có, cảnh sát Vương đi rồi, cậu liền lấy ra túi khóa hồn, cầm trong tay, phân vân tự hỏi có nên kí khế ước quỷ sử tạm thời với Chu Mỹ Thúy không. Nhưng nghĩ đến cái chết của Khâu Mẫn...
Ây?
Chu Mỹ Thúy vất vả tỉnh lại từ trạng thái mê man, phát hiện mình bị chiếu ngay dưới ánh sáng ban ngày, ở một nơi sát núi gần sông tĩnh lặng nào đó.
"A!"
Chị ta bị dọa sợ tới mức chui thẳng xuống đất.
A Bảo dẫm vào chân chị ta, Chu Mỹ Thúy vẫn lấy tư thế bơi tự do, cố gắng chui vào trong đất.
A Bảo lôi chị ta ra: "Yên tâm, chị sẽ không bị hồn phi phách tán đâu."
Chu Mỹ Thúy thật cẩn thận lộ mặt ra.
A Bảo quơ quơ cái ô trong tay: "Che này."
Chu Mỹ Thúy lập tức co thành một đống, đảm bảo cả người mình đều ở trong phạm vi che chắn của cái ô.
Tay A Bảo đột nhiên nghiêng một chút, ô cũng nghiêng ngả sang một bên, ánh nắng ấm áp lập tức chiếu vào.
Chu Mỹ Thúy thét chói tai né tránh.
A Bảo cười tủm tỉm nhìn chị, cầm ô chắc chắn một lần nữa: "Một đêm không ngủ, người mệt nên tay mềm (nương tay), thứ lỗi nhiều."
Chu Mỹ Thúy tức giận đến run run: "Đây là nương tay?"
"Chị nói đúng, lúc nên tàn nhẫn, tay nhất định không được mềm." Khóe miệng A Bảo hơi nhếch lên, ngồi xổm xuống, ánh mắt từ dưới hướng lên trên nhìn chằm chằm chị ta, tạo nên dáng vẻ vô cùng quỷ quyệt kệch cỡm.
Chu Mỹ Thúy theo bản năng nắm cổ áo mình: "Cậu muốn thế nào?"
A Bảo chậm rãi phun ra hai chữ: "Khâu Mẫn."
Cái tên này như có tác dụng của bùa định thân, làm Chu Mỹ Thúy nửa ngày không có động tĩnh, cho đến khi ô trong tay A Bảo chậm rãi ngả nghiêng mới hồi phục lại tinh thần.
"Cô ta..."
"Cô ấy chết như thế nào?" A Bảo chậm rì rì hỏi.
Chu Mỹ Thúy nói: "Bị quỷ ở Quách Trang hại chết."
Chu Mỹ Thuý bắt đầu kể chuyện, so với phiên bản của trưởng thôn, nội dung, quá trình cũng phong phú hơn:
Khâu Mẫn học đại học, không đủ tiền đóng học phí, nên chạy tới Quách Trang "mượn" đồ. Ngày hôm sau bị ném vào trong sân sau nhà trưởng thôn, hơi thở thoi thóp. Trưởng thôn phát hiện ra thì người đã chết, đành phải thông báo cho cậu của cô, qua loa an táng cho xong việc.
A Bảo nghi ngờ: "Chôn người ngay trong sân nhà mình, như thế cũng qua loa quá đó?"
Chu Mỹ Thúy nghẹn một chút: "Thế... Chẳng lẽ còn phải mua đất xây mộ cho cô ta nữa à? Cậu cô ta không chịu đưa tiền, chúng tôi chỉ có thể làm tạm như vậy."
A Bảo cạn lời để nói: "Sân sau nhà chị là bãi tha ma hả?"
Chỗ này nhất định còn cất giấu một sự thật khác, Chu Mỹ Thúy thà chết không nói, A Bảo cũng không thể làm gì, nhưng nhận người này làm quỷ sử tạm thời chắc chắn là không được.
A Bảo lại thu Chu Mỹ Thúy vào trong túi khóa hồn, xoay người định đi thì nhìn thấy trong rừng cây cách đó không xa thoáng qua một bóng dáng, vạt áo vung lên kia có chút quen thuộc làm hốc mắt cậu nóng lên.
A Bảo lao về phía rừng cây, nhảy lên sườn đồi năm sáu mét.
Lê Kỳ đang đi trên đường, bị bóng đen đột nhiên xông ra dọa sợ tới mức phệt mông ngã xuống đất: "Ui da, cái... Cậu làm gì thế!"
A Bảo nhìn anh ta, rồi lại nhìn xung quanh, bỗng nhiên khó chịu: "Đang yên đang lành tự dưng anh đi mặc áo khoác trắng làm gì?!"
Lê Kỳ: "???"
Lê Kỳ đứng lên, cúi đầu nhìn cái áo mình vừa mới mặc: "Không may mắn à?"
A Bảo căm giận nói: "... Dễ bị bẩn!"
Lê Kỳ quay đầu nhìn mông, đen sì một mảng, quả nhiên rất bẩn, tức khắc lòng đầy căm phẫn: "... Đấy là tại ai?"
A Bảo uể oải ỉu xìu hỏi: "Anh vừa định đi đâu?"
"Tìm cậu đó."
A Bảo chấn động tinh thần: "Có tin tức của Lộ Lộ rồi hả?"
"Không phải, nhưng tôi tìm được Tàng Thư Các của Quách Trang."
Lê Kỳ phấn khích kéo cậu chạy lên núi, ven đường còn lải nhải giải thích mình thông minh như thế nào, từ một phòng ốc mà có thể tìm ra được Tàng Thư Các đặc biệt. "Mấy cái gia tộc như này nhất định sẽ cất giấu một bí mật không muốn cho người ngoài biết, có thể sẽ giúp ích cho chúng ta giải đáp được toàn bộ bí mật!"
Trong lòng A Bảo không quan tâm gì hơn bốn điều bí ẩn:
Một là quỷ hồn La Lượng, trưởng thôn tiền nhiệm đã đi đâu.
Hai là cái chết của Khâu Mẫn.
Ba là quỷ ở Quách Trang.
Bốn là Thương Lộ Lộ mất tích.
Hai vấn đề sau, đúng là có thể có được giải đáp từ Quách Trang.
Tàng Thư Các của Quách Trang ẩn ở phòng thứ ba bên trái nhà chính, đặt sau giá sách và có một tấm ván ngăn cách, nếu không bỏ tấm ván gỗ đi, căn bản không biết bên trong ẩn giấu cái gì. Rút một quyển sách, mở ra, sách được bảo tồn hoàn hảo không rách nát hỏng hóc.
Lê Kỳ một bên lật sách một bên cảm khái: "Khoa học kỹ thuật tiến bộ cũng không phải tốt lắm. Cậu coi loại giấy này đi, sờ một cái là biết giấy làm bằng tre trúc thủ công, để mấy trăm năm cũng không hỏng. Cho máy móc làm, vài chục năm đã mốc hết rồi."
A Bảo vùi đầu lật sách, lật đi lật lại rồi dừng lại.
Lê Kỳ nói: "Cậu thấy cái gì?"
A Bảo nói: "Thấy được thiếu sót của mình."
"?"
"Quá nhiều chữ không biết." Mặt A Bảo đỏ lừ, yên lặng nhớ thương bài tập bị bỏ quên ở nhà. Tình yêu Tổ sư gia dành cho mình vừa sâu đậm vừa đầy trách nhiệm! Đáng hận là mình đã nhận ra quá muộn.
Lê Kỳ cầm lấy quyển sách trong tay cậu: "Chữ này không biết thì phải nói là... rất thiếu sót."
A Bảo: "..."
A Bảo đột nhiên giơ lên một quyển sách, run rẩy hỏi: "Hai chữ này đọc như thế nào?"
"Cậu không biết chữ thứ hai thì cũng phải biết được chữ thứ nhất chứ." Lê Kỳ chỉ vào từng chữ cái, đọc ra tiếng: "Cương thi."
A Bảo không thể tin tưởng mà nói: "Phó bản này không phải đã đánh xong rồi sao?" Để có thể vượt ải, cậu cũng biến thành BOSS luôn rồi.
Lê Kỳ mở sách ra. Những trang đầu là đủ loại cương thi trong truyền thuyết, đến tờ cuối cùng có dấu vết bị xé rách, nhưng không bị xé xuống hoàn toàn, còn một nửa trang:
Chín oan hồn luyện thành cương thi.
Lê Kỳ ngạc nhiên hỏi: "Đây là có người đang luyện chế cương thi à?"
A Bảo nửa ngày không nói nên lời.
Lê Kỳ nói: "Cậu nghĩ cái gì đó?"
A Bảo sống không còn gì luyến tiếc: "Tôi muốn chết."
Chuyện "Oanh oanh liệt liệt tạo cương thi" này từng làm khiếp sợ tam đại thế gia, chấn động tam tông lục phái, khiến cho nhân gian gió tanh mưa máu một hồi, đương nhiên, cũng là sự kiện làm nên duyên phận của mình với Tổ sư gia. Chỉ là, chuyện này là Thượng Vũ khởi xướng, bị Đại Kính Tiên kết thúc, cuối cùng bại dưới tay thiên binh thiên tướng, theo lý thuyết đã là chuyện của thời trước, sao vẫn còn tiếp diễn đến bây giờ?
Chẳng lẽ Thượng Vũ và Đại Kính Tiên lại tiếp tục làm mưa làm gió?
A Bảo ngồi dựa vào ngưỡng cửa, không lời mà nhìn trần nhà.
Tiếng ca mong manh quanh quẩn trong phòng.
Lê Kỳ sợ tới mức tim co rụt lại, tìm ngọn nguồn tiếng hát phát ra, mới phát hiện là A Bảo đang hát:
"Không thể tổn thương, thật không thể tổn thương. Tôi tính tới tính lui tính tới tính lui tính đến từ bỏ...."
(Các bạn xem video ở đầu chương nha
https://youtu.be/XOL2s3pv9f0)
Lê Kỳ vỗ vai cậu: "Cậu không sao chứ?"
A Bảo giật giật tròng mắt.
Lê Kỳ hỏi: "Tôi phải làm sao mới an ủi được cậu?"
A Bảo nói: "Tìm được Lộ Lộ."
Lê Kỳ đang muốn nói chuyện thì nghe thấy có tiếng nói ở bên ngoài: "A Bảo?"
Hai người trong phòng đồng thời cứng đờ, không thể tin được nhìn ra bên ngoài.
Thương Lộ Lộ mặc bộ quần áo tối hôm qua, vẻ mặt kinh ngạc đứng ở cửa.
...
A Bảo chắp tay trước ngực, thành kính cầu nguyện: "Tổ sư gia đến đây!"
Tuy rằng cầu nguyện không có hiệu quả, nhưng Thương Lộ Lộ đã trở về, áp lực trên vai A Bảo nhẹ đi một nửa. Cậu xốc lại tinh thần, phấn khởi nói: "Lộ Lộ, để chứng minh em là Lộ Lộ hàng chuẩn, hãy phá tan cái phòng này đi." Phong thái của phái bạo lực nhất tam tông lục phái, không ai có thể bắt chước!
Lê Kỳ vì căn phòng mà cầu xin: "Quách Trang cũng coi là di tích văn hoá đấy."
A Bảo nói: "Cho nên tôi càng muốn phá nó đi."
Lê Kỳ: "..."
Lăn lộn một đêm, Thương Lộ Lộ rõ ràng đã mệt mỏi, tập tễnh đi vào phòng chính, kéo cái ghế ngồi xuống.
A Bảo nhìn tư thế đi đường kỳ quái của cô, khẩn trương nói: "Em bị thương à?"
Thương Lộ Lộ nói: "Trẹo chân."
A Bảo nhảy dựng lên: "Cái gì? Chân em bị vặn trật?"
Thương Lộ Lộ, Lê Kỳ: "..."
Trấn an nửa ngày, cuối cùng A Bảo cũng tin rằng chân của Thương Lộ Lộ chỉ bị trẹo một chút, không phải bị què.
Lê Kỳ hỏi: "Rốt cuộc đêm qua cô đi đâu?"
Dứt lời, anh ta cùng A Bảo ngồi nghiêm chỉnh, chuẩn bị nghe kể chuyện.
Thương Lộ Lộ trầm mặc một lát nói: "Các anh có thể đem hành lý lại đây giúp em không?"
Lê Kỳ nói: "Căn cứ vào định luật của tiểu thuyết, người duy nhất biết rõ chân tướng sự việc thường hay gặp phải những điều bất trắc, đặc biệt là khi chuẩn bị nói ra chân tướng. Nếu tôi là cô thì thà chịu tổn thất tài sản, cũng phải một hơi nói hết bí mật ra trước!"
A Bảo nhiệt liệt tỏ vẻ tán đồng.
Thương Lộ Lộ biểu cảm rất khó đỡ: "Dì cả của tôi đến." (Đến tháng =)))))
Không khí ngưng trọng hai giây.
A Bảo cố mỉm cười: "Được. Anh đi ngay. Chờ một lát."
Lúc A Bảo trả phòng không đem theo hành lý của Thương Lộ Lộ, bây giờ muốn lấy hành lý phải trở về khách sạn Hâm Hải. Vì Thương Lộ Lộ bị thương không tiện đi lại, Lê Kỳ và A Bảo không thể làm gì khác ngoài chia ra làm hai đường: Lê Kỳ về lấy đồ, A Bảo ở lại bảo vệ.
Bóng dáng Lê Kỳ biến mất, A Bảo liền nói: "Dù sao cũng phải chờ, em kể những chuyện em đã trải qua trước đi."
Thương Lộ Lộ mặt lộ vẻ khó xử, dừng hai giây mới nói: "Nói hai lần phiền phức lắm, không bằng chờ Lê Kỳ đến thì nói đi."
A Bảo kinh ngạc: "Từ khi nào anh ta trở nên quan trọng như vậy?"
Thương Lộ Lộ không trả lời được.
A Bảo nghi ngờ: "Không phải em đang muốn kéo dài thời gian đấy chứ?"
Thương Lộ Lộ chột dạ rời tầm mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.