Trần Thiên Minh vừa nghĩ vừa nhìn thoáng qua Lương Thi Mạn, thấy nàng không một mảnh vải che thân, thân hình đầy đặn tuyệt vời, nghĩ tới một cô gái xinh đẹp động lòng người như vậy bị hai tên cầm thú Thái Đông Phong cùng Diệp Đại Vĩ vũ nhục đến tàn tạ, trong lòng hắn cảm thấy đau xót.
Hắn nhìn xuống phía dưới, giờ Lương Thi Mạn không còn quần lót, phơi nguyên bãi cỏ thơm mát ngay trước mặt hắn, khiến hắn không khỏi run lên, thằng em lại bắt đầu có phản ứng.
"A!" Trần Thiên Minh rên nhẹ một tiếng, không biết vì sao khi chứng kiến thân thể mê người của Lương Thi Mạn, thì thằng em của hắn bỗng dưng nảy sinh biến hoá, chậm rãi cứng lại, từ từ lan ra, là bắp đùi hắn mềm nhũn ra, hình như không còn mềm nữa.
"Anh làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?" Lương Thi Mạn nghe Trần Thiên Minh rên một tiếng. Cô tưởng rằng hắn xảy ra chuyện gì, vội quan tâm cúi xuống nhìn hắn hỏi.
Gần quá, hắn càng thấy rõ thân hình đầy đặn loã thể của Lương Thi Mạn, đặc biệt là bộ ngực của nàng, lúc lắc nghịch ngợm lúc ẩn lúc hiện, làm cho Trần Thiên Minh nuốt nước miến, thật muốn vói tay lên mà bóp một cái, đáng tiếc giờ hắn không động đậy được, nhưng mà hắn cảm giác chính mình hình như đã có chút khí lực.
"Tôi,tôi có phản ứng rồi." Trần Thiên Minh vui sướng kêu lên một tiếng.
"Tôi… tôi biết anh có phản ứng, nó... nó đang phản ứng." Mặc dù Trần Thiên Minh vui muốn chết được, nhưng Lương Thi Mạn lại cảm thấy thẹn thùng, thằng em của Trần Thiên Minh phản ứng lên thật quá lợi hại, giống như không biết mệt mỏi, mới vừa vận động lâu như vậy vẫn không hề mệt mỏi. Nghĩ tới đây Lương Thi Mạn đỏ mặt không dám nhìn thằng em của Trần Thiên Minh đang cương lên.
"Tôi, tôi không phải cố ý…" Trần Thiên Minh ngại ngùng nói: "Tôi... là tôi nhìn cô thì nó mới lên một chút, làm cho cơ thể tôi có một chút phản ứng, không có mềm nhũn như trước nữa…" Trần Thiên Minh ấp a ấp úng, dù sao hắn nói ra việc chính hắn nhìn trộm Lương Thi Mạn, có chút ngượng ngùng, cho dù vừa rồi họ đã tri qua tiếp xúc thân mật.
"Anh nhìn thân thể tôi lại có phản ứng, không mềm nhũn nữa?"
Lương Thi Mạn quay lại nhìn bản thân, mặt đỏ lên. Nàng đã biết tai sao Trần Thiên Minh lại có phản ứng như vậy, trên người mình chỉ còn có một chiếc nịt ngực, mà chiếc nịt ngực này chỉ còn vắt qua cánh tay, căn bản là không che được bộ ngực cho mình, nàng bây giờ trần truồng như nhộng, làm cho Trần Thiên Minh được một phen bổ mắt.
"Đúng vậy,tôi cũng không biết là vì sao?" " Bây giờ Trần Thiên Minh cũng không quan tâm đến cái gì xấu hổ nữa, đây là chuyện liên quan đến sinh mạng của hắn. Tất cả mọi chuyện rất kỳ lạ, vốn thân thể mình theo lời của Thái Đông Phong đã mềm nhũn, cảm thấy mình sắp tiêu rồi, nhưng chỉ có duy nhất thằng em của mình là có phản ứng, không chịu mềm đi. Hơn nữa vừa rồi chỉ nhìn Lương Thi Mạn một chút, thằng em liền sinh ra phản ứng, hình như có một cỗ nhiệt lượng lan tỏa khắp cơ thể, làm cho cơ thể mình không còn mềm nhũn nữa.
"Vậy anh nhìn đi, anh bây giờ… còn phản ứng không?" Lương Thi Mạn vừa nghe thân thể của Trần Thiên Minh có phản ứng, cảm thấy vui mừng, cũng không xấu hổ nữa, vội ưỡn hai đại bạch thỏ tới trước mặt Trần Thiên Minh.
Gần, gần hơn nữa, trong lòng Trần Thiên Minh hưng phấn nói. Lương Thi Mạn vẫn cố ưỡn cặp vú to căng tới trước tầm mắt hắn, cận cảnh hưởng thụ, làm sao hắn không hưng phấn cho được đây? Lúc này thằng em của Trần Thiên Minh lại cứng lên một chút, một cỗ nhiệt lượng thẩm thấu khắp toàn thân.
"Có, tôi lại có phản ứng rồi." Trần Thiên Minh kêu lên. Hắn phát hiện, vừa rồi hắn còn không có khí lực nói chuyện, giờ tiếng nói cũng đã lớn hơn nhiều.
Lương Thi Mạn thấy Trần Thiên Minh như có một chút sinh cơ, liền tự bóp nắn cặp vú của mình, dùng cách này để dụ dỗ Trần Thiên Minh hưng phấn.
"Giờ anh cảm thấy thế nào?" Lương Thi Mạn lại hỏi Trần Thiên Minh.
"Tốt hơn hồi nãy nhiều rồi, chẳng qua chỉ có khu vực ở gần đùi là có phản ứng, chân, tay, đầu vẫn không cử động được, việc này rốt cuộc là sao?" Trần Thiên Minh tự hỏi. Giờ hắn có chút không hiểu, tại sao khi thằng em của mình xúc động thì lại có một cỗ nhiệt lưư ở dưới truyền tới toàn thân?
Thật sự Trần Thiên Minh không ngờ, cứu mạng hắn chính là Huyết hoàng kiến từng cắn hắn.
Vốn kỳ độc nhuyễn cốt đoạn hồn tán đã phát tác trong cơ thể hắn, nhưng Huyết hoàng kiến từng cắn Trần Thiên Minh, đặc biệt là cắn vào thằng em hắn, vô tình bảo vệ thằng em này.
Hơn nữa Thái Đông Phong lại cho hắn cùng Lương Thi Mạn giao hợp, cũng làm cho Hương Ba Công chậm rãi ngưng tụ, mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để hắn cùng Lương Thi Mạn giao hợp ba giờ, ngay lúc hắn cùng Lương Thi Mạn giao hợp, trong mắt hắn xuất hiện một tia hồng quang, chính là tác dụng của bảo vệ của Hương Ba Công, hồng quang này, ở trên người Trần Thiên Minh cũng xuất hiện qua một lần, hơn nữa xuất hiện lúc hắn đang chơi.
Hồng quang này xuất hiện loàng thoáng lúc Trần Thiên Minh cùng phụ nữ ân ái, nó có thể làm cho công lực của Trần Thiên Minh được tăng cao, nhưng Trần Thiên Minh không biết nếu như lúc đó hắn đồng thời vận Hương Ba Công trong lúc giao hợp, có thể hiệu quả sẽ gấp đôi so với bình thường. Nhưng hắn lại không biết, làm cho một cơ hội tốt bị bỏ qua như vậy.
Trần Thiên Minh trong quá trình cùng Lương Thi mạn vận động không ngừng mà kích thích thằng em bị Huyết hoàng kiến cắn, đến nỗi nơi đó sinh ra một loại công năng bảo vệ, không cho Nhuyễn cốt đoạn hồn tán xâm nhập, làm cho Trần Thiên Minh vốn hữu khí vô lực, cương cứn được mấy giờ, giúp Lương thi mạn giải được dược tính của ba viên con ruồi đỏ, cứu Lương thi Mạn
Mà trong lúc vận động đồng thời kích phát Hương Ba Công tạo ra một điểm bảo vệ mấu chốt, chỉ khiến Trần Thiên Minh toàn thân mềm nhũn, chứ không biến thành một người thực vật mềm yếu, cho nên Thái Đông Phong không biết dùng phương pháp như vậy hại Trần Thiên Minh lại giúp Trần Thiên Minh.
Hắn không ngờ rằng Trần Thiên Minh lại có kỳ ngộ như vậy, bị kiến huyết hoàng cắn đúng vào thằng em, khiến cho thằng em chở nên cường hãn. Hơn nữa Trần Thiên Minh lại có Hương Ba Công, là nam nữ song tu thần công đã thất truyền từ lâu, nếu như Thái Đông phong mà biết, hắn có thể hối hận đến mức tự vẫn mà chết.
Mà Trần Thiên Minh nhìn thân thể loã lồ của Lương Thi Mạn, hưng phấn làm cho thằng em bên dưới tạo ra một cỗ nhiệt lưu, kỳ thật đó chính là dị năng do kiến huyết hoàng tạo ra. Bởi vì lúc huyết hoàng kiến cắn vào nơi này của Trần Thiên Minh, máu của nó cũng truyền vào thân thể của Trần Thiên Minh, bây giờ thân thể bị chất kịch độc gây hại, nơi bị huyết boàng kiến cắn cũng bị sưng lên. Mà Trần Thiên Minh bị kích thích, khiến cho chỗ bị cắn có điểm phản ứng. Tuy nhiên phản ừng này không quá mãnh liệt, nguyên nhân chủ yếu không mãnh liệt là bởi thằng em phía dưới không bị kích thích, bởi vậy nhiệt lưu chỉ có thể làm thức tỉnh vùng phụ cận bắp đùi.
Nếu không phải Lương Thi Mạn ở trên người Trần Thiên Minh chơi hai ba giờ liền, máu của kiến huyết hoàng trong người hắn có thể đã bị Nhuyễn cốt đoạn hồn tán phong bế, chậm rãi ăn mòn, cho nên lần này cứu Trần Thiên Minh cũng chính là Lương Thi Mạn, chuyện như vậy tên bại hoại Thái Đông Phong thật không thể ngờ.
Lúc này, Lương Thi Mạn thấy được mình dụ dỗ Trần Thiên Minh hữu hiệu, càng ra sức mân mê xoa nắn cặp vú của mình trước mặt Trần Thiên Minh, nhưng hiệu quả không lớn, tay chân Trần Thiên Minh vẫn không cử động được.
Lương Thi Mạn thấy vậy liền đứng lên, đem khu vực đèn đỏ của mình chĩa vào mặt Trần Thiên Minh nói khẽ: "Trần…Thầy Trần, nơi này của tôi có đẹp không?"
"Đẹp, rất đẹp!" Trần Thiên Minh khó khăn nuốt nước bọt, mặc dù hắn từng có ba người phụ nữ, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn khu vực này gần như thế, hơn nữa nữ nhân đẹp sao có thể nói không đẹp đây? Bây giờ hắn muốn đứng lên vui sưóng kiểm tra thật đã, vui sưóng mà sờ nắn nơi đó.
"Anh muốn sờ không?" Lương thi Mạn đỏ mặt nói.
"Muốn, tôi muốn." Trần Thiên Minh vội vàng trả lời nhưng hắn nhấc tay lên không nổi.
"Vậy…vậy anh sờ đi, tôi…em sẽ không để ý." Lương Thi Mạn cúi đầu, nói rất khẽ.
"Nhưng tay của tôi không động đậy được." Trần Thiên Minh cười khổ, tình cảnh này làm cho hắn thấy thật tiếc, đồ tốt như vậy ở trước mặt mình lại không có sức mà sờ
"Vậy anh giờ cảm thấy thân thể ra sao?" Lương Thi Mạn thấy tay Trần Thiên Minh không cử động được, lại hỏi.
"Cũng như vừa rồi, có một chút phản ứng, nhưng phản ứng không nhiều." Trần Thiên Minh nói.
"Vậy phản ứng của anh là từ nó sao?" Lương Thi Mạn len lén nhìn thằng em cứng rắn của Trần Thiên Minh nói, thứ này cũng quá lợi hại, đã chơi suốt vài giờ mà vẫn như thế này, phía dưới của mình cũng rất đau rát, thật không thoái mái, thật ra Lương Thi Mạn không thoái mái cũng là bình thường, vừa rồi nàng chơi liều mạng, lực và tốc độ quá nhanh quá mạnh như vậy, nàng không vào viện xem như nơi đó của nàng quá cường hãn rồi.
"Đúng vậy, phía dưới có một chút phản ứng, giống như có một cỗ nhiệt lưu lan tràn khắp cơ thể, bất quá không nhiều, lan một chút rồi không còn." Trần Thiên Minh thở dài nói, nếu như cực kỳ cực kỳ hưng phấn, phỏng chừng cỗ nhiệt lưu sẽ rất mạnh, thờì gian lan tràn sẽ rất lâu.
"Phía dưới của anh hưng phấn thì lại có nhiệt lưu?" Lương Thi Mạn lắc lắc đầu suy nghĩ, sau đó khẽ cắn môi, chuyển thân một chút, chậm rãi hướng bàn tay về phía thằng em của Trần Thiên Minh.
"Cô... cô muốn làm gì?" Trần Thiên Minh giật mình không biết Lương Thi Mạn định làm gì.
"Có thể chỉ cần nơi đó của anh hưng phấn, nhiệt lưu sẽ nhiều hơn, anh có thể cử động được".
Tôi muốn thử xem." Lương Thi Mạn vừa nói vừa thẹn thùng dùng tay cầm lấy thằng em đang cương cứng của Trần Thiên Minh, loại cảm giác cứng cứng dài dài này thiếu chút nữa làm nàng không thở được.
"A!" Trần Thiên Minh hưng phấn kêu lên một tiếng, thằng em của mình bị bàn tay nhỏ bé mềm mại của Lương Thi Mạn xoa bóp, thấy có một cảm giác khác thường, loại cảm giác này làm cho thằng em lại sinh ra một cỗ nhiệt lưu, chậm rãi lan tràn khắp tứ phía, cỗ nhiệt lưu này so với vừa rồi mạnh mẽ hơn một chút.
"Có tốt hơn không?" Lương Thi Mạn hỏi.
"Tốt, tốt lắm, dòng khí nóng mạnh hơn lúc này một chút." Trần Thiên Minh vui mừng nói, thì ra nơi này của mình hưng phấn thì nhiệt lưu sẽ tăng mạnh, xem ra mình được cứu rồi.