Vì vậy Trần Thiên Minh liền kể một vài kỹ xảo của mấy nhà văn cho Hoàng
Lăng nghe, đồng thời đem một vài kinh nghiệm và ý kiến của bản thân để
làm sao viết bài cho tốt.
"Thầy, thầy thật tốt, lời nói lại dễ nghe như vậy, thầy đã có bạn gái chưa?"
Hoàng Lăng đột nhiên hỏi Trần Thiên Minh, nàng ở bên cạnh càng nhìn càng thấy hắn rất đẹp trai, hơn nữa giờ tim của nàng đang đập mãnh liệt. vì vậy nàng mới kìm lòng không được hỏi Trần Thiên Minh.
"Này, cái này em không nên hỏi. Em đang là học sinh, nên học tập cho tốt, việc cá nhân của thầy em không cần thiết phải biết."
Trần Thiên Minh nhẹ nhàng gõ lên đầu Hoàng Lăng, trừng mắt nhìn nàng.
"Thầy, em làm bạn gái của thầy có được không?" Hoàng Lăng cúi đầu đỏ
mặt nói.
Nàng là người lớn gan, dám làm dám chịu, không biết vì sao hiện tại nói lời này nàng lại đỏ mặt. Hình như trong từ điển của nàng cũng không có hai từ "Đỏ mặt"
"Em, em đừng có nói giỡn,"
Trần Thiên Minh không thể tin được lời này là từ trong miệng Hoàng Lăng nói ra, tuy rằng bình thường nàng hay nghịch ngợm gây sự, thế nhưng nàng là học sinh, mình là thầy giáo, làm sao có thể như vậy?
"Em không phải nói giỡn, thầy, đó là lời chân thật, em thực sự thích thầy."
Hoàng Lăng thấy Trần Thiên Minh không tin, sốt ruột nói.
Một người đẹp trai, đồng thời lại có võ công cao cường như thầy, cô gái nào
mà không thích chứ? Nghĩ lại chuyện tình ngày đó Trần Thiên Minh hùng dũng đánh mấy người kia, trong lòng nàng có điểm sùng bái. Đẹp trai lại
anh hùng nghĩa hiệp, đúng là ước mơ của các cô gái a!
Nghe trong lớp có tin nói,100% học sinh nữ trong lớp đều thích vị chủ nhiệm mới này, một ít nữ học sinh còn có ý nghĩ dâm đãng để Trần Thiên Minh làm mình trong mơ. Vì thế càng khiến Hoàng Lăng kiên định muốn đem Trần Thiên Minh thu vào tay mình, không thể để Tiểu Hồng độc chiếm.
"Em còn nhỏ, hơn nữa tôi lại là thầy giáo, em là học sinh, không thể được." Trần Thiên Minh liều mạng lắc đầu,
Hắn đối với chuyện tình của Tiểu Hồng cũng không biết giải quyết như thế nào, bây giờ lại thêm Hoàng Lăng, đây không phải là muốn lấy mạng của của mình?
"Thầy, em không còn nhỏ nữa, không tin, thầy có thể xem."
Hoàng Lăng vừa nói vừa tiến tới gần Trần Thiên Minh, nàng ưỡn bộ ngực một chút, tỏ vẻ muốn chứng minh lời hắn nói là sai.
Trong lòng Trần Thiên Minh đang rối loạn, bởi vì hai viên cầu nho nhỏ trước ngực Hoàng Lăng đã đụng tới cánh tay hắn, cảm giác mềm mại lập tức truyền tới đại não. Hiện giờ hắn muốn cử động cũng không được mà đứng im cũng không xong. Bởi vì Hoàng Lăng đang kéo cánh tay hắn đặt lên bộ ngực của nàng.
"Thầy xem của người ta đi!"
Hoàng Lăng vừa nói vừa tiếp tục dùng viên cầu nho nhỏ ma sát trên cánh tay Trần Thiên Minh, điều này khiến trong lòng Trần Thiên Minh nảy sinh một luồng điện khiến tiểu đệ đệ của hắn phản ứng theo.
Hắn cảm thấy thân thể của mình đang bán đứng chính mình, vội vàng dùng hai chân kẹp lấy phía dưới không cho nó lộn xộn.
"Hoàng Lăng, em, em đừng làm như vậy, mau buông ra," Trần Thiên Minh lo lắng nói.
Cô bé này sao có thể làm như vậy, đây không phải là cố ý dụ dỗ mình sao? Ngực của nàng hình như lớn hơn so với Tiểu Hồng, cho nên cảm giác mềm mại hơn một chút, nghĩ tới đây phía dưới Trần Thiên Minh lại cứng hơn.
"Thầy thật sự không thích em sao? Thầy nói xem vóc người của em có điểm
nào không sánh được với Tiểu Hồng chứ?"
Hoàng Lăng vừa nói vừa cố sức kéo tay Trần Thiên Minh đặt tại bộ ngực của mình.
"A!" Trần Thiên Minh nhỏ giọng kêu lên sợ hãi, hắn vội vàng cố rút tay
của mình ra, nói với Hoàng Lăng:
" Hoàng Lăng, em sao có thể..." Trần Thiên Minh xấu hổ ấp úng nói,
Mặc dù mình đối với nàng chưa đến mức độ gọi là thích, nhưng dù sao đây cũng là học sinh của mình, không biết nói với nàng như thế nào đây.
Hoàng Lăng này cũng quá lớn mật dám cởi áo ra, đã vậy còn đem tay của
mình đặt lên bộ ngực của nàng, nàng mới chỉ là một thiếu nữ, tại sao lại có thể làm như vậy?
Thế nhưng khi vừa đặt tay lên bộ ngực Hoàng Lăng, hắn lại có một loại cảm giác khác lạ, khiến tim đột nhiên đập mạnh, bộ ngực của tiểu cô nương cùng bộ ngực của phụ nữ thành thục không giống nhau, khiến trong lòng hắn xuất hiện cảm giác kích thích!
"Từ sau khi nhìn thấy thầy, so với bạn trai đã chia tay, em có cảm giác không giống nhau, hiện tại em muốn toàn tâm toàn ý yêu thương thầy!"
Ánh mắt Hoàng Lăng lộ ra vẻ kiên định, nàng hình như đã đem Trần Thiên
Minh trở thành mẫu bạn trai lí tưởng của mình, bộ dạng giống như ngoài Trần Thiên Minh ra, nàng sẽ không lấy ai khác.
"Thầy không tốt như em tưởng tượng đâu, hơn nữa em bây giờ là học sinh,
việc quan trọng nhất là học hành."
Trần Thiên Minh bắt đầu ôn tồn khuyên bảo cô học trò bướng bỉnh này.
"Em mặc kệ, Thầy dù cho là một kẻ lưu manh, em vẫn cứ thích." Hoàng
Lăng lắc đầu, nói tiếp:
"Thầy, nếu như không thích em, không làm bạn trai của em, vậy ngày mai em sẽ không học nữa, tiếp tục trốn tiết."
Hoàng Lăng giảo hoạt uy hiếp Trần Thiên Minh, trải qua một thời gian ngắn tiếp xúc nàng đã khá hiểu tính cách của Trần Thiên Minh, nàng muốn dùng một chiêu này xem, có hay không thể áp chế hắn."
"Em, em làm như vậy chẳng phải là không có trách nhiệm với bản thân sao? Thầy, thầy không sợ loại uy hiếp này." Trần Thiên Minh nói.
Bản thân mình trước kia cũng thích Tiểu Hồng, nên có thể để nàng ta uy hiếp
, còn đối với Hoàng Lăng hắn kiên quyết từ chối.
"Thầy đã không muốn làm bạn trai của em, vậy phải giới thiệu một người
ưu tú như thầy thay vào, nếu không em sẽ bỏ học,"
Hoàng Lăng thấy điều kiện trước không thành công, ánh mắt xoay chuyển lại nghĩ ra một điều kiện mới.
"Cái này..." Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút rồi nói với Hoàng Lăng:
"Điều này thầy có thể cân nhắc, nếu như còn trốn tiết xem thầy thu thập em như thế nào!" Trần Thiên Minh cố ý làm ra dạng vẻ tàn bạo.
Nói cho cùng mình đối với học sinh nghiêm khắc, đối với nàng nghiêm khắc
hơn một chút cũng không sao. Nghĩ tới đây Trần Thiên Minh bình tĩnh
trở lại.
"Thầy tốt với em, em sẽ đi học đều, nếu ngược lại em sẽ bỏ tiết."
Hoàng Lăng không sợ lời uy hiếp vừa rồi của hắn, nếu như Trần Thiên Minh đối với nàng không tốt, nàng sẽ trốn tiết để cho hắn tức chết. Nghĩ tới đây
Hoàng Lăng không tự chủ được nở nụ cười.
Trước đây thường xuyên trốn tiết là bởi vì ở trong trường không có trò gì vui, hiện tại Trần Thiên Minh là chủ nhiệm lớp sẽ có trò để nàng đùa vui.
"Được rồi, được rồi, em có thể ngồi yên một chút được không," Trần Thiên Minh nhíu mày,
Hai người ngồi cùng một cái ghế, hiện tại mình phải ngồi ra sát rìa cùng, mà Hoàng Lăng cũng không ngồi trên ghế của nàng mà lại chạy sang chỗ mình để ngồi cùng.
Chết người chính là, thân thể Hoàng Lăng giống như đu ở trên người mình, bộ ngực cọ sát lên trên cánh tay mình. Đặc biệt khi hắn quay đầu nói với Hoàng Lăng, hắn dĩ nhiên có thể thấy được cái rãnh nhỏ giữa hai nhũ câu.
Ai, cô bé này đã dậy thì rồi, cũng đã có rãnh giữa hai nhũ câu.
"Tựa ở trên người của thầy thật thoải mái!"
Hoàng Lăng vừa nói vừa ôm Trần Thiên Minh, cái loại động tác này khiến Trần Thiên Minh cảm thấy rất rõ sự mềm mại của viên cầu nho nhỏ, thân thể Hoàng Lăng rất mềm mại còn có một loại mùi thơm không thể nói thành lời.
"Em, em ngồi ngay ngắn lên, không nên làm vậy."
Trần Thiên Minh nuốt một ngụm nước bọt sau đó khó khăn đẩy Hoàng Lăng ra,
Cô bé lớn mật này càng ngày càng làm càn, không chỉ ma sát song phong, mà còn ôm mình, thật là.
"Mặt của thầy đỏ kìa." Hoàng Lăng nhìn khuôn mặt Trần Thiên Minh, vừa cười vừa nói.
"Ai nói vậy, hiện tại không phải thời tiết đang nóng nực sao, thầy chỉ hơi nóng mà thôi."
Trần Thiên Minh vội vàng tìm lí do để che giấu khuôn mặt đỏ của mình, cô bé to gan này giám hành động như vậy, không đỏ mặt mới là lạ?"
"Phải không? Em còn tưởng là thầy lần đầu tiên bị con gái ôm nên mới
đỏ mặt đấy!"
Hoàng Lăng che cái cái miệng nhỏ nhắn của mình, nở nụ cười.
"Thế nào mà lần đầu tiên bị con gái ôm? Nhớ lại năm đó thầy theo đuổi không biết bao nhiêu cô gái đấy? Cũng ôm không biết bao nhiêu phụ nữ rồi!"
Trần Thiên Minh nhìn vẻ mặt khinh thường của Hoàng Lăng không khỏi tức giận. Tự tác đa tình cũng không tình nguyện để người khác xem
thường.
Nhìn vẻ mặt Hoàng Lăng như vậy hình như xem mình là người chưa từng
trải, mình là người như thế sao? Trong lòng Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
"Phải không? Vậy thầy đã chụp được bao nhiêu cô rồi? Thầy, thầy cùng bạn gái đã làm chuyện đó sao?"
Hoàng Lăng nói đến đây khuôn mặt lập tức đỏ hồng. Dù sao nàng vẫn còn là một thiếu nữ, hỏi Trần Thiên Minh chuyện như vậy, nghĩ lại mới thấy xấu hổ.
"Em, em..."
Trần Thiên Minh không biết trả lời như thế nào đối với câu hỏi của nàng.
"Bộ dạng thầy đỏ mặt trông thật đáng yêu!"
Hoàng Lăng cười cười cầm lấy cặp sách của mình đột nhiên hôn một cái trên mặt Trần Thiên Minh, khanh khách cười, bỏ chạy.
Trần Thiên Minh vuốt mặt mình không biết nói gì cho phải. Cái cô nàng bốc đồng Hoàng Lăng này so với Tiểu Hồng còn đáng sợ hơn, hiện tại hắn mới phát hiện, Tiểu Hồng hiểu chuyện và dịu dàng cỡ nào!
Ai, sau này mình nên thương yêu Tiểu Hồng một chút, còn về phần Hoàng
Lăng cũng không thể tùy hứng, mình còn chưa nói gì mà nàng đã tuyên bố
phải làm bạn gái của mình. Hiện tại ở trong đáy lòng nàng vẫn còn đang vui vẻ, nếu như nàng ở trường học công khai chuyện này, vậy vấn đề sẽ rất lớn a.
...............
Sáng sớm ngủ dậy, Trần Thiên Minh cảm giác tâm tình của mình đặc biệt
tốt, bởi vì ngày đó chính mình cùng Tiểu Trữ nói chuyện về quán bar của
Phạm Văn Đình,
Tiểu Trữ nói chờ chân của nàng khỏi hẳn, sẽ cùng mình đi một chuyến đến quán "Dạ Độc Túy Tửu" của Phạm Văn Đình, Tiểu Trữ đã vui vẻ đáp ứng rồi.
Sau khi trở về Tiểu Trữ kể cho Trần Thiên Minh biết, điều kiện ở quán bar rất tốt, tiền lương lại cao, đồng thời còn có bảo an, an toàn cũng được đề cao. Mà mình chỉ phải phụ trách thu ngân thôi, xung đột của khách bên ngoài nàng không phải giải quyết, ở nơi này công tác cũng là một loại rèn đúc rất tốt. Vì vậy nàng muốn cám ơn Trần Thiên Minh.
Đêm qua Trần Thiên Minh dẫn Tiểu Trữ đến quán bar của Phạm Văn Đình làm
, tối hôm qua rốt cuộc là ngày đầu tiên đi làm của Tiểu Trữ, nhìn vẻ mặt cảm kích của nàng đối với mình, trong lòng Trần Thiên Minh rất vui sướng.
Ai, đáng tiếc chính là Tiểu Trữ không có yêu thương nhung nhớ, lấy thân báo đáp. Đáng tiếc!
Thế nhưng chỉ cần mình tốn ít công phu đối với Tiểu Trữ, đoán chừng nàng sẽ dần dần có tình cảm với mình. Trần Thiên Minh mừng thầm trong lòng.
Ra khỏi cửa Trần Thiên Minh cẩn thận khóa cửa lại, hiện giờ trộm cắp càng ngày càng đáng sợ, tuy rằng gian phòng của mình không có gì đáng giá, thế nhưng nếu như trộm mất cái giường của mình, vậy bản thân không phải ngủ trên sô pha sao.
"Két két," Đột nhiên thanh âm do cửa phòng mở vang lên.
Tiểu Băng không phải dọn sạch đồ rời đi rồi sao? Ngày đó chính mình còn kêu người công ty giúp nàng dọn sạch hành lí mà! Trong lòng Trần Thiên Minh nghĩ.
Lẽ nào lại có một người hàng xóm mới, không biết là nam hay là nữ? Là xấu hay là đẹp đây?
Nghĩ tới đây Trần Thiên Minh không tự chủ được ngoái đầu nhìn cửa phòng sắp mở.