Lưu Manh Lão Sư

Chương 327: Không Nên Xen Vào Chuyện Của Người Khác




Trần Thiên Minh vừa nghe thấy Lâm Quốc nói vậy, hắn vội ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là một nam nhân đang lôi kéo một người nữ phục vụ, mà nữ phục vụ này chính là Lương Thi Mạn.
"Mọi người cứ uống đi, anh đi qua xem một chút." Trần Thiên Minh đứng dậy, nói với mọi người.
"Lão đại, chuyện nhỏ như vậy anh không cần ra mặt, cứ để em ra là được."
Trương Ngạn Thanh ra vẻ anh hùng vỗ mông Trần Thiên Minh, hơn nữa chính hắn cũng muốn ra tay.
"Ngạn Thanh, chú choáng à, đây là lúc lão đại thể hiện anh hùng cứu mỹ nhân, chú lại định cướp mất cơ hội của lão đại sao." Vẫn là Lâm Quốc thông minh, hắn biết Trần Thiên Minh cùng Lương Thi Mạn có quan hệ không rõ ràng, chuyện của riêng bọn họ, chỉ có thể để họ tự giải quyết!
"Mỹ nữ, tối nay cô có rảnh không? Theo mấy huynh đệ bọn ta chời đùa đi."
Một tên cơ bắp nhìn bộ ngực đầy đặn của Lương Thi Mạn, dâm đãng nói.
"Xin lỗi, tiên sinh, tôi không rảnh, tôi phải đi làm." Lương Thi Mạn lắc đầu, nói. Nam nhân háo sắc trước mặt này khiến nàng rất bực mình, sắc lang như vậy, nếu như hắn nói buổi tối cùng hắn chơi đùa, chắc chắn chính là làm chuyện kia rồi.
"Cô bây giờ đang làm đúng không? Vậy thì dễ thôi, khi nào cô hết việc, chúng ta đi chơi, tôi chờ cô, giờ cô đi uống rượu với tôi chút đi." Tên cơ bắp kia vừa cười vừa nói. Quán bar này, nhiều nữ hơn là nam, mà cho dù toàn bộ có là nam, hắn cũng không sợ, bọn này toàn là đám xã hội đen, giết một hai người đơn giản như ăn cháo.
"Xin lỗi, tôi tan làm còn có việc, không thể đi chơi cùng các người."
Lương Thi Mạn lắc đầu, nói. Nàng không ngốc đến nỗi cùng đám này đi chơi, vì thế, nàng vội quay người đi.
Cơ bắp thấy Lương Thi Mạn còn muốn chạy, hắn vội tiến lên trước, kéo lấy tay Lương Thi Mạn, cười dâm: "Mỹ nữ, cô đừng đi mà, chúng ta cùng đi tâm sự nào, đi, chúng ta uống." Cơ bắp vừa nói vừa kéo Lương Thi Mạn đến chỗ hắn ngồi.
"Buông tay ra, ông không nên làm vậy." Lương Thi Mạn vừa nói vừa giãy tay ra, một bên nhỏ giọng nó. Nhưng mà vô luận là nàng có giãy dụa thế nào, cũng không giãy ra được, vì khí lực của cơ bắp quá lớn, làm sao một thiếu nữ như nàng có thể chống lại được.
"Mữ nữ, hôm nay tôi coi trọng cô, cô đừng nghĩ là đi được, cô mau đi gọi chủ quán đến đây, còn với hắn đêm nay tôi bao, coi như tiền phí bảo vệ tháng này của quán." Cơ bắp tự tin vỗ ngự, cứ như hắn là lão đại xã hội đen vậy.
"Ông buông ra…" Lương Thi Mạn khổ sở kêu, tên cơ bắp này kéo tay nàng rất đau, có thể là đã tím bầm tay rồi. Nhưng mà tên cơ bắp kia sao lại nghe nàng chứ, hắn vẫn cứ nắm chặt lấy tay Lương Thi Mạn.
Lúc này, hai tên bảo an ở ngoài cửa thấy bên trong có người làm loạn, lập tức vọt vào. Một tên khác đi cùng cơ bắp thấy bảo an muốn đến, bọn chúng đừng dậy, một tên còn móc đao ra, nói với hai bảo an: "Hôm nay lão đại bọn tạo đến đây cùng một phục vụ của chúng mày uống rượu, chúng mày thức thời thì coi như không có chuyện gì, nếu không, bọn tao phế chúng mày ngay, cho chúng mày khỏi thấy ánh sáng ngày mai."
Vốn hai người bảo an muốn giáo huấn bọn kia, nhưng thấy chúng có vũ khí, vì thế không dám lên, nhưng mà bởi vì chức trách của bọn họ nên không thể tự ý rời đi, chỉ đừng ở bên nhìn tên cơ bắp kéo Lương Thi Mạn.
"Sao vậy, thằng nào ăn hiếp bạn tao vậy?" Trần Thiên Minh vừa nói vừa đi tới, M, nhìn Lương Thi Mạn bị nắm đếm mức đau đớn, trong lòng hắn cùng nhói đau, hắn đã từng tự nói qua với chính mình, không thể để cho người khác tổn thương Lương Thi Mạn được, nàng đã chịu đau khổ nhiều rồi. Nhưng mà hiện giờ, Lương Thi Mạn đang bị người khác trêu chọc, vì thế, hai mắt Trần Thiên Minh như phát hỏa rồi.
"Mày là ai? Đừng có xen vào việc người khác, siêu nhân còn chưa có sinh ra đâu?" Thằng cơ bắp đang nắm tay Lương Thi Mạn nói với Trần Thiên Minh. Thắng này muốn dọa Trần Thiên Minh, để hắn biết khó mà lui.
"Mày nếu như làm thế đối với ngừơi khác thì không sao, nhưng mà, quán bar này do bạn tao mở, mà nữ phục vụ này cũng là bạn của tao, vì thế, tao có thể quản việc này chứ." Trần Thiên Minh không muốn nói nhiều với hằng thiếu não này, nếu như cứ nói nhiều với nó, Lương Thi Mạn bị đau càng lâu, không biết sẽ thế nào nữa, hơn nữa, có nam nhân khác lôi kéo Lương Thi Mạn, trong lòng hắn không thoải mái.
Vì thế, Trần Thiên Minh tự thân đi ra, vung tay đánh văng tay của cơ bắp, kéo Lương Thi Mạn về bên người.
"Ôi da!" Thằng cơ bắp này kêu thảm một tiếng. Nó chỉ cảm thấy mắt hoa lên, sau đó bị người khác đánh, cơn đau làm nó buông tay Lương Thi Mạn ra, sau đó thì Lương Thi Mạn đã được Trần Thiên Minh kéo đi.
"Mẹ kiếp mày, mày hết muốn sống rồi, chuyện của tao mà cũng dám quản?"
Cơ bắp liếc đám tay chân một cái, cả bọn liền lôi đao ra, vây lấy Trần Thiên Minh.
"Là bạn của tao nên tao phải xen vào, mà tao nói cho mày biết, nếu mày còn trêu chọc cô ấy, mày cũng đừng nghĩ đến nhìn thấy ánh sáng ngày mai nữa." Trần Thiên Minh sợ Lương Thi Mạn bị thằng cơ bắp này gây thương tíchm vì thế, hắn kéo Lương Thi Mạn đến bên người, một tay kéo tay Lương Thi Mạn, một tay thầm vận nội công, chuẩn bị cho thằng ngu kia chút nhan sắc.
Mà đám Lâm Quốc đang uống rượu bên kia, nhìn thấy tình huống của Trần Thiên Minh bên này, nhưng cũng không chút lo lắng, với công lực của Trần Thiên Minh, cả bọn tiến lên cũng không đủ để Trần Thiên Minh làm nóng người.
"Bạn của mày? Ta thấy chắc là mày thích nó, thế nên mới ra làm anh hùng!" Cơ bắp nhìn Trần Thiên Minh nói. Hiện giờ là vậy, nam nhân nào nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp chẳng muốn chơi, hắn nghĩ chắc là Trần Thiên Minh thấy cô gái này xinh đẹp nên muốn thừa nước đục thả câu.
"Thích hay không đéo liên quan đến mày, tao bây giờ cho chúng mày cơ hội cuối cùng, lập tức biến ngay, tao sẽ không truy cứu chuyện chúng mày vừa đắc tội với bạn tao, nếu không, tao quyết định "tặng" chúng mày chút kỷ niệm trên người." Trần Thiên Minh âm trầm cười, đây là quán bar của Phạm Văn Đình, hơn nữa có nhiều người ở quanh như vậy, hắn cũng không muốn gây chuyện.
"Tao thử xem mày có bản lĩnh mà bảo vệ đàn bà của mình không. Các huynh đệ, mọi người cùng lên, xin thằng ôn này chút máu. Mẹ kiếp!" Thằng cơ bắp vung tay lên, đám thủ hạ của nó đều nhao lên muốn xin Trần Thiên Minh "tý huyết".
Không biết là do nghe thấy thằng cơ bắp nói mình là nữ nhân của Trần Thiên Minh, hay là thấy chúng nó cùng xong lên, trong lòng Lương Thi Mạn đột nhiên run rẩy, bộ dáng không biết nên làm gì.
"Ôi, nếu đã vậy, tao có chút "quà" cho chúng mày vậy!" Trần Thiên Minh dùng tay phải vung lên, cả đám ngu si vừa lao lên liệp lập tức bị đánh ngã, nằm hết ra đất.
"Tao đâm mày." Thằng cơ bắp mới rồi đùa giỡn Lương Thi Mạn vội vung đao chém tới, nhằm thẳng vào ngực Trần Thiên Minh mà đâm, cứ như muốn lấy mạng Trần Thiên Minh vậy.
M, không cho mày chút nhan sắc thì mày lại cứ quấn lấy tao. Trần Thiên Minh vừa nghĩ thì hơi nhấc chân lên, đá bay đao trong tay thằng cơ bắp, sau đó một cước đá thẳng vào hang nó, khiến nó bắn ra xa.
"Ôi má ơi, đau chết mất," Thằng cơ bắp vừa bưng "thằng nhỏ" vừa liên tục kêu thảm, mặc dù vừa rồi Trần Thiên Minh chưa phế hẳn cái bộ phận "ăn hại" của thằng này, nhưng mà Trần Thiên Minh cũng dùng không ít lực, vì thế khiến thằng kia thấy đau như sắp nát ra vậy.
"Haha, thế nào? Có phải rất sảng khoái hay không? M, vừa rồi tao cảnh cáo mày rồi, mày lại không tin, cái này gọi là tự làm tự chịu." Trần Thiên Minh thấy dáng vẻ thảm thiết của thằng thiếu não này, hắn cười to ha hả. Nhưng hắn cũng không chịu nghĩ lại xem, hắn đánh vài thằng ngã hết, lại còn một mình xuất hiện, cái này có thằng nào ngờ được chứ.
"Tao nói cho mày biết, bọn tao là người Hoa Hắc bang, mày chọc vào bọn tao, tức là chọc vào cả Hoa Hắc bang." Thằng ngu kia nhìn thấy không ít người xung quanh, vì muốn lấy lại mặt mũi, hắn lớn tiếng dọa Trần Thiên Minh.
"Hoa Hắc bang?" Trần Thiên Minh vừa nghe thấy, hắn hơi nhíu mày, xem ra, cái bang con lợn này đúng là hoành hành bá đạo, không gì không làm, ngay cả bình thường cũng muốn cưỡng đọat dân nữ.
"Đúng vậy, thế nào? Có phải là rất sợ không?" Thằng thiếu não nhưng đầu cơ bắp này thấy dáng vẻ Trần Thiên Minh như vậy, nó cao hứng kêu lê. Nó còn tưởng là Trần Thiên Minh sau khi nghe thấy danh Hoa Hắc bang thì sợ hại không dám ra mặt nữa.
"Tiểu tử, ta nói cho mày biết, mới rồi huynh đệ tao đã gọi điện cho lão đại đến, lát nữa sẽ có thêm mười mấy huynh đệ đến tính sổ với mày."
Thằng cơ bắp này rất cao hứng, nó luôn nghĩ đến cảnh lát nữa Trần Thiên Minh bị đánh mềm xương.
"Đúng vậy, tao rất sợ đó, lão đại của mày lúc nào thì đến?" Trần Thiên Minh ra vẻ sợ hãi nói, xem ra, mình trước đánh nhỏ, sau có thằng lớn ra cho đánh tiếp.
"Ha ha, mày sợ rồi sao? Lão đại tao sẽ đến ngay, mày không hồn thì đừng có trốn, chờ lão đại tao đến rồi nói." Thằng cơ bắp thấy Trần Thiên Minh như vậy, nó càng thêm hưng phấn.
Lương Thi Mạn lại không biết là Trần Thiên Minh cố ý, nàng thấy Trần Thiên Minh có vẻ sợ hãi, nên vội vàng nó với Trần Thiên Minh: "Thiên Minh, anh nhanh trốn đi, không, đừng lo cho tôi nữa." Nói xong, nàng lại kéo kéo Trần Thiên Minh.
"Chạy trốn? Nó còn có thể chạy trốn sao? Cái này cũng có thể, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời ta, đêm nay làm ta sảng khóai, ta có thể cân nhắc nói với lão đại xử nhẹ nó." Cơ bắp nhìn ngực cao vúi của Lương Thi Mạn mà cười dâm, hiện giờ, nếu không phải "thằng nhỏ" của nó còn đau, còn đang phải xoa xoa liên tục, chắc nó thật sự muốn đi sờ mó Lương Thi Mạn luôn.
Lúc này, Tiểu Trữ cũng đã phát hiện phía Lương Thi Mạn có chuyện, nàng vội vàng đến bên người Trần Thiên Minh, quan tâm hỏi: "Thiên Minh, xảy ra chuyện gì vậy?" Ánh mắt quan tâm lo lắng này, thật sự là khiến Trần Thiên Minh cảm động chết mất.
Trần Thiên Minh cười cười với Tiểu Trữ, nhẹ nhàng vỗ vai nàng một chút, an ủi: "Không có việc gì, chỉ là có mấy con chó đang cắn loạn, anh sẽ xử lý, em đi làm việc đi!"
Thằng cơ bắp vừa thấy Tiểu Trữ, hai mắt nó sáng ngời lên, kêu lớn: "Trời ạ, mỹ nữ này tuyệt quá, tiểu trử, nếu mày để cả mỹ nữ này theo tao, ở với tao ba tháng, ta sẽ bỏ qua cho mày, nếu không, mày đêm nay nhất định phải chết." Thằng cơ bắp nói xong, ánh mắt lại nhìn về Tiểu Trữ.
Trần Thiên Minh vừa nghe xong câu này thì lửa giận bốc tận trời, thằng này có chết cũng đáng, dám vũ nhục Tiểu Trữ và Lương Thi Mạn, vì thế, Trần Thiên Minh buông Tiểu Trữ và Lương Thi Mạn ra, đi đến hung hăng cho thằng ngu này một cước nữa vào giữa hai chân.
"Ôi trời ơi, má ơi, đau chết mất, hàng của tao xong rồi!" Thằng thiếu não lại bị Trần Thiên Minh bồi thêm một cước nữa, nó phát ra thanh âm như heo rống, thanh âm kinh thiên động địa, có thể nói là nhất tuyệt của thành phố M.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.