Lưu Quỷ

Chương 14:




A Bảo trở về, nhìn thấy Trân Châu ngủ gật, lập tức đằng hắng một tiếng làm cho cô nàng tỉnh lại.
Trân Châu cố nén bất mãn hỏi: “Chuyện gì?”
A Bảo nói: “Kể chuyện của Tào Dục cùng Nghiêm Bách Cao nghe đi. Nghiêm Bách Cao chết như thế nào?”
Trân châu nói: “Không biết. Xem thi thể, hình như là bị người ta cắt một đao trên cổ.”
” Bị người ta cắt một đao trên cổ?” A Bảo nghiêng đầu nói, “Làm sao mà có vẻ như đã từng nghe chuyện này ở đâu rồi nhỉ?”
Ấn Huyền đột nhiên lấy cái tráp đen đựng bản đồ ra.
A Bảo nhìn thấy tráp, suy nghĩ ba giây đồng hồ, đột nhiên kêu lên nói: “Đúng rồi, nữ quỷ!” Nữ quỷ tự xưng là Hứa Cần chính là bị một đao cắt đứt yết hầu, cô ấy nói hung thủ muốn.....
Tào Dục?
Sự việc hình như quay lại đến đây.
Ấn Huyền mở tráp ra.
Hứa Cần mơ mơ màng màng chui ra, hô thần gọi quỷ Bàn Cổ lệnh ảnh hưởng rất lớn đến cô, cho nên bây giờ cô vẫn còn ngây ngây ngất ngất, thế nhưng sự sợ hãi đối với Ấn Huyền vẫn làm cho cô theo bản năng kinh hô một tiếng, té ngồi trên mặt đất.
Ấn Huyền nói: “Ngươi nhận biết Tào Dục?”
Hứa Cần thét to: “Hắn ở nơi nào?”
A Bảo ngồi xổm bên người cô, thấy trên cổ cô lại hiện ra một đường vết máu, chuyện cũ lại sắp tái diễn, vội lấy định thân phù ra định trụ cô lại, nói: “Hiện tại cô cố gắng đừng nghĩ nhiều, thả lỏng tâm tình. Có biết hay không?”
Chờ vết máu trên cổ Hứa Cần dần dần nhạt đi, cậu mới lấy lại định thân phù, “Cô biết Tam..... Nghiêm Bách Cao không?”
Thân thể Hứa Cần chấn động mãnh liệt, ai cũng có thể nhìn ra động tác lắc đầu của cô là đang nói dối.
A Bảo nói: “Tào Dục tại sao lại muốn giết cô?”
Hứa Cần mím chặt môi, mắt nhìn chăm chăm mặt đất, không dám ngẩng đầu.
A Bảo nhìn về phía Ấn Huyền.
Ấn Huyền nói: “Phệ hồn phù.”
A Bảo đưa tay vói vào trong túi.
“Không, không cần.” Nước mắt Hứa Cần lạch cạch lạch cạch rơi xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, cả người không ngừng kinh hãi, “Tào Dục đã cho là tôi mướn người giết Nghiêm Bách Cao, không phải tôi, thật sự không phải tôi...... sau đó hắn lừa tôi vào khách sạn, muốn tôi giết người thì phải đền mạng.”
A Bảo nói: “Thật sự không phải cô làm?”
Hứa Cần ra sức lắc đầu, “Không phải tôi, là cha của tôi, tôi chỉ là, tôi nghe được mà thôi. Không phải tôi.”
A Bảo nói: “Cha của cô tại sao muốn giết Nghiêm Bách Cao?”
Hứa Cần nói: ” Cha tôi nói nếu hắn còn sống, Tào Dục sẽ bỏ tôi. Cho dù kết hôn, cũng sẽ ly hôn. Tôi sớm biết như vậy nên tôi cũng không muốn gả cho hắn, hắn thật đáng sợ, hắn không phải người, hắn căn bản không phải người!” Cô như mắc chứng cuồng loạn mà gào thét, giống như muốn đem những sợ hãi đầy ngập đều trút ra hết.
A Bảo không nói gì vuốt cái trán “Giống như lại là một cốt truyện cẩu huyết a.”
Trân Châu lẩm bẩm nói: “Hoá ra Nghiêm Bách Cao là chết như vậy.”
A Bảo nói: “Không đúng a, kết hôn lại ly hôn, vậy không phải ý nói là Tào Dục đã đồng ý kết hôn cùng cô sao? Vậy giữa hắn và Tam Nguyên lại là chuyện gì xảy ra a?”
Trân Châu cười lạnh nói: “Vậy mà còn nhìn không ra sao? Có người muốn một cước đạp hai thuyền, cuối cùng thuyền lật, rổ trúc múc nước, công dã tràng.”
A Bảo nói: “Tào Dục nói như thế nào cũng là chủ thuê của cô, cô nói hắn như vậy, không sợ hắn sa thải cô à?”
Trân Châu ngoài cười nhưng trong không cười hắc hắc hai tiếng, “Hắn thật có thể thả tôi đi mới là tốt.”
Hứa Cần đột nhiên run cầm cập lên, “Lạnh quá, lạnh quá...... Thân thể tôi lạnh quá a.”
Trân Châu nói: “Nơi này sát khí nặng, Quỷ Hồn đến cực hạn sẽ bị hồn phi phách tán.”
A Bảo nói: “Có khi nào sẽ biến thành lệ quỷ không?” Cậu nghĩ đến Tam Nguyên.
Trân Châu nói: “Lệ quỷ đâu phải dễ dàng biến thành như vậy?......”
” Trừ phi cái gì?”
“Chấp niệm, cơ duyên, bảo vật, quý nhân.” Ấn Huyền bất mãn nhìn A Bảo, “Ngay cả chuyện này cũng không biết thì làm sao làm được học trò của phái Ngự Quỷ ha?”
A Bảo rụt đầu, đem Hứa Cần nhặt lên bỏ vào trong tráp, cung kính giao cho Ấn Huyền, sau đó quy củ ngồi ở trên ghế, không dám mở miệng lung tung nữa.
Trân Châu bĩu môi, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
A Bảo vừa ngủ no giấc, hiện tại muốn thế nào cũng không ngủ được nữa, cái mông ở trên ghế càng không ngừng nhổm tới nhỏm lui. Lúc thì lại nhìn vết tích đen tuyền trên bếp lò ý đồ đem nó ra giải phẫu, lúc thì từ cửa sổ hỏng nhìn ra chỗ cỏ tranh trên nóc nhà đối diện, suy đoán xem có mấy cọng.
Chân của Trân Châu đột nhiên duỗi ra phía trước.
A Bảo mẫn cảm quay đầu nhìn cô.
Trân Châu oan ức nói: “Tê chân.”
A Bảo đang muốn nói chuyện, chợt nghe bên ngoài có một giọng nam nói: “Có khách từ phương xa tới, không tiếp đón từ xa, thứ tội, thứ tội.”
Ấn Huyền mở to mắt, phất tay áo.
Cánh cửa tự động mở ra hai bên, ngoài cửa tiểu viện có một thanh niên nhã nhặn đang đứng. Hắn chắp tay nói: “Kẻ hèn này họ Trâu, Trâu Vân, tự là Hạo Miểu. Nhân sĩ U thành, hảo vũ văn lộng mặc, lại có thư sơn nhã sĩ đề danh cho.”
A Bảo nói: “Anh nói như vậy không cảm thấy ê răng sao?”
Trâu Vân tốt tính nói: “Vị tiểu công tử này chê cười, chê cười rồi.”
A Bảo nói: ” Anh là xuyên qua hả?”
Trâu Vân nói: “Không xuyên không qua, đẩy cửa mà vào.”
A Bảo rất cảm kích vì Ấn Huyền không có sở thích xuyên tạc chữ nghĩa như thế này.
Trâu Vân nói: “Nơi đây nhỏ hẹp, không nên ở lâu, như mông bất khí, thỉnh đến nhà của tiểu nhân ngồi một lát đi.”
A Bảo nói: ” Vậy tệ xá của anh ở đâu?”
Trâu Vân cười, làm như không chút để ý đưa tay một chưởng đẩy tường đất phía sau hắn. Tường vỡ toạc, bụi đất bay lên mù mịt, sau một lúc lâu mới lộ ra ngã tư đường...Hắn cười tủm tỉm giẫm lên tường đất đi tới ngã tư đường mới quay lại ngoắc A Bảo cùng Ấn Huyền nói: “Hai vị nếu như muốn gặp Tào tiên sinh, vẫn mời theo ta tới.”
A Bảo đi phía trước hai bước ra khỏi gian phòng, rồi quay đầu nhìn Ấn Huyền.
Ấn Huyền nhìn Trân Châu.
Trân Châu ngoan ngoãn đứng lên, nhưng vì bất động hồi lâu mà mạch máu bị tắc nghẽn, thế cho nên khi đi đường nghiêng ngả lảo đảo.
Ấn Huyền bước từng bước một ra khỏi cánh của, đi theo phía sau A Bảo.
A Bảo lẩm bẩm nói: “Có tật xấu, đang yên lành mà đẩy tường làm cái gì?”
Trâu Vân cười nói: “Nó cản đường của ta, hiển nhiên muốn đẩy ngã.”
A Bảo nói: “Ai cản con đường của anh đều phải đạp đổ?”
“Phải” Trâu Vân nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Thần chắn sát thần, phật chắn sát phật.”
A Bảo nói: “Nhà của anh nhất định là mở cửa hàng bán máy ủi đất.”
Trâu Vân không cho rằng bị châm biếm, chắp tay nói: “Đa tạ cát ngôn.”
A Bảo: “......”
Ấn Huyền đột nhiên dừng lại.
Sắc trời nặng trĩu một màu đen khiến cho phòng ốc hai bên ngã tư đường đều như được lau qua một tầng thuốc màu màu xám. Lúc một cô gái mặc váy đỏ thẩm từ một đầu kia của ngã tư đường đi tới, tựa như người họa sĩ bướng bỉnh vừa chấm một bút, hoàn toàn phá hủy ý cảnh vốn mang tính âm trầm của bức tranh, làm cho quần chúng khoảnh khắc từ trong giấc mộng bụi tro tỉnh giấc.
A Bảo giật mình nhìn cô.
Lại là khuôn mặt trắng nõn mượt mà loan loan này, ánh mắt này......
Cô ta luôn luôn có những phương thức xuất hiện làm cho cậu giật nẩy người.
A Bảo giật mình nói: “Trân Châu?”
Trân Châu nói: “Ta khuyên các người vẫn là không nên đối nghịch với Tào tiên sinh, ngoan ngoãn đi theo chúng ta đi. Nơi này là thôn Nguyệt Quang, không có Tào tiên sinh cho phép, các ngươi không có khả năng đi ra ngoài từ nơi này đâu.”
A Bảo nhìn cô nàng, lại quay đầu nhìn Ấn Huyền. Sao cô nàng lại có thể đào thoát từ tay Ấn Huyền?
Ấn Huyền cao thấp đánh giá hai mắt cô, sau đó xoay người trở về phòng.
A Bảo sợ mình bị đối phương bắt lấy làm con tin, lập tức đi theo.
Ấn Huyền đứng ở cửa nhìn vào bên trong, phòng rất nhỏ, liếc mắt một cái đã thấy đáy, chỗ nào còn có bóng dáng của Trân Châu.
A Bảo nhỏ giọng nói: “Có phải đã đột phá kết giới, từ buồng trong đi ra không?”
“Ta ở trong này, ngươi còn muốn tìm cái gì?” Thanh âm Trân châu từ ngã tư đường sau lưng truyền đến.
Khóe miệng Ấn Huyền lạnh lùng gợi lên, một chưởng đánh về hướng táo đài.
“Phốc.” Dưới đài phát ra một tiếng nôn mửa rất nhỏ, giây lát, một bàn tay từ nơi đó vươn ra, sau đó là thân thể, đầu...... rối bù của trân châu.
A Bảo nói: “Lại là song bào thai?” Cậu gần đây nhất định cậu mệnh phạm vào song bào thai rồi.
Trân Châu chật vật đi ra, lau miệng vết máu bên miệng, không cam lòng hỏi: “Ngươi làm sao phát hiện?”
Ấn Huyền nói: “Quần áo của ả sạch sẽ hơn so với ngươi.”
Trân Châu u oán nhìn cô gái đứng ở ngoài cửa sổ.
Cô gái nói: “Thả Trân Châu ra, tôi sẽ tiến cử các người với Tào tiên sinh, tha các người không chết.”
Ấn Huyền nói: “Thả người mà các ngươi bắt, ta để cho các ngươi được toàn thây.”
......
A Bảo vẫn cảm thấy câu cho các ngươi toàn thây và vân vân nghe rất giả bộ, người nào ngu ngốc đến mức nghe được bản thân mình bị giết còn có thể ngoan ngoãn nằm xuống bất động a. Nhưng mà làm sao cũng một câu như vậy từ miệng tổ sư gia nói ra, liền làm cho người ta tin phục như vậy chứ?
Cậu sùng kính nhìn bóng dáng cao lớn của Ấn Huyền, thuận tiện đem mình dán tại trên lưng hắn.
Tổ sư gia bị thương, hắn vẫn là thay cậu chống đỡ thật tốt đó nha.
Trâu Vân đột nhiên cười tủm tỉm nói: “Vị công tử này, coi bộ thương thế không nhẹ a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.