Xét theo ngoại hình mà nói, Tào Dục đẹp trai hơi lão quỷ nhiều nhưng nếu nói về độ thực dụng thì...
A Bảo gian nan cắn bánh ngũ cốc.
“Đại nhân, có cần em cắt nó thành miếng nhỏ không?”, Tứ Hỉ nhìn dấu răng trên bánh, đau lòng hỏi.
A Bảo ôm quai hàm đau nhức, “Ngày hôm qua bánh ngọt ngon như vậy, tại sao bánh ngũ cốc nướng lại thế này?”
Tứ Hỉ nói, “Bởi vì bánh ngọt là đi mua về.”
“Cá trắm cỏ còn ở phòng bếp a? Em đi nói với anh ta, lấy thái độ công tác và chất lượng sản phẩm như vậy, rất dễ bị sa thải!”
Tào Dục từ trong phòng bếp vươn đầu ra, “Trái lại a, sản phẩm này chỉ cần qua cửa thôi là được.”
A Bảo nói, “Sản phẩm này mà qua cửa sao?”, cậu vỗ bàn, “Loại bánh này cứng đến nỗi có đem ra làm bóng cũng không hỏng, xác định là sản phẩm không đạt, miễn kiểm tra.”
Ấn Huyền chậm rãi nuốt bánh, hỏi, “Có cần gọi đồ bên ngoài không?”
“Tổ sư gia, nhìn ngài để tóc dài, mặc một bộ đồ cổ trang đi mua hàng thì thực sự giống như xuyên việt”, A Bảo vội ho một tiếng, “Không cần, kỳ thực con cũng không đói.” Đồ ăn vặt tối qua vẫn đầy dạ dày.
“Đại nhân, có khuyến mại!”, Đồng Hoa Thuận vui vẻ cầm báo chạy đến, “Siêu thị giảm giá!”
A Bảo chỉ vào trang nhất, thấy quảng cáo băng vệ sinh, bất đắc dĩ hỏi. “Em thấy chúng ta ao cần nó?”
Đồng Hoa Thuận đỏ mặt, “Phía dưới vẫn còn.”
A Bảo nói, “Nước tẩy? Gọi cá trắm cỏ, anh ta cần.”
“Di”, Tứ Hỉ đột nhiên lật lại tờ báo, “Đại nhân, ngài xem tin tức này.”
A Bảo liếc một cái, bất động, “Công ty trách nhiệm hữu hạn Network Technology không phải là của Tào Cảnh sao? ‘Tiếu ngạo giang hồ’ ra mắt? Oa, trong vòng một tháng đã chết bốn người, hai lập trình viên, hai kĩ sư bộ phận kế hoạch...Bọn họ bị cái gì ám vậy?”
“Tôi xem xem”, Tào Dục nhanh chóng đi ra khỏi nhà bếp.
Tứ Hỉ đem báo đưa cho hắn.
Sắc mặt Tào Dục ngày càng nghiêm trọng.
“Bằng hữu của anh?”
“Không, là gặp qua tại công ty.”
A Bảo xắn tay áo, “Đến, nói ngày sinh tháng đẻ của họ, tôi giúp anh chiêu hồn.”
Tứ Hỉ nhỏ giọng, “Đại nhân, không phải hôm qua ngài học đến sưu hồn chú thì ngủ sao?”
A Bảo mặt không đổi sắc, “Đã luyện trong mộng rồi.”
Tào Dục nói, “Tôi chỉ có ngày sinh tháng đẻ của họ nhưng không có giờ.”
A Bảo kinh ngạc, “Anh thực sụ có sinh nhật của họ?”, Cậu nghĩ anh ta không có nên mới tự đề cử. Cái này xem như tự kê đá đập vào chân mình vậy.
Tào Dục lại nói, “Trước khi đến Quỷ sát thôn, tất cả dữ liệu đều được lưu ở phần cứng của công ty.”
A Bảo, “Ách, thiếu giờ sinh, vấn đề thực nghiêm trọng.”
Ấn Huyền nói, “Liên hệ người nhà.”
A Bảo vẻ mặt chua xót nhìn Tào Dục, “Này, anh có thể liên hệ được không?”
“Có.”
“...Tổ sư gia anh minh.”
Không thể không nói, trù nghệ của Tào Dục tuy rằng kém nhưng hiệu suất làm việc là số một. A Bảo vừa đi rót một cốc nước từ nhà bếp về thì Tào Dục đã đưa một tờ giấy đến.
“Nhanh như vậy?”, A Bảo uống một ngụm nước, “Sao lại chỉ có một tờ?”
Tào Dục nói, “Ấn tiên sinh nói một là đủ rồi”. Mặc dù là quỷ sử của Ấn Huyền nhưng hắn vẫn có kiêu ngạo của bản thân, không muốn gọi chủ nhân, đem thân phận của mình thành nô bộc cho kẻ khác.
Ấn Huyền nói, “Chiêu hồn đi.”
“Hiện tại?”
“Phải, là hiện tại.”
“Nơi này?”
“Nơi này.”
“Trước tiên phải chuẩn bị một vài thứ”, A Bảo tươi cười. Trên thực tế, cậu có cảm giác xấu là chỉ trong nháy mắt thì cậu đến muốn cười cũng không được.
Tư Hỉ yên lặng mở giấy ra đưa cậu.
A Bảo, “Không phải, là lư hương và tiền giấy...”
Cậu vừa nói xong, Tào Dục mở tủ lấy đầy đủ đồ xếp ra ngoài.
“Nguyên lai là đều có đủ a, ha ha”, Cổ họng A Bảo khô khốc, nhịn không được uống hết cốc nước.
Đồng Hoa Thuận không biết tìm được từ đâu một cái khăn tay hồng, không ngừng vung vẩy, “Đại nhân, cố lên!”
A Bảo xắn tay áo, lau mặt, “Được rồi, tôi bắt đầu đây.” Cậu ngửa đầu uống một ngụm rượu, phun vào kiếm đào.
Tứ Hỉ nói, “Đại nhân, trình tự không có cái này nha.”. Tìm đọc 𝒕hêm 𝒕ại { TrUm𝒕ru𝘆ệ 𝔫.𝑣𝔫 }
A Bảo giật mình, “Không có? Vậy đem kiếm đào và rượu đến đây làm gì?”
Tào Dục, “Lo trước khỏi họa.”
“...”, A Bảo buông kiếm, nhìn sách một lần nữa, “Được rồi, tôi đã biết, lại một lần nữa!”
Cậu đốt tiền giấy sau đó lấy hình nhân giấy, lẩm bẩm trong miệng.
Một phút trôi qua.
10 phút sau...
Nửa giờ sau...
“Đại nhân? Ngài không ngủ rồi chứ?”, Tứ Hỉ thò tay khua khua trước mặt A Bảo.
A Bảo mở to mắt, phất tay, “Đứng nghịch, sắp niệm đúng rồi.”
Tứ Hỉ nói, “Đại nhân, ngài nói đi, chờ ngài niệm xong có lẽ chúng em đi đầu thai hết rồi.”
A Bảo, “...Câm miệng.”
Tứ Hỉ lại tiếp tục ngồi xổm chờ đợi.
Ngay khi tất cả đang mòn mỏi đợi chờ thì hình nhân giấy đột nhiên đứng lên, bổ nhào về phía A Bảo.
A Bảo vừa định đứng lên chào hỏi thì hình nhân giấy lộ ra răng nanh, cắn ngón tay cậu.
“Làm càn!”, Ấn Huyền vung tay áo lên, hình nhân bị một trận gió quét rạp xuống đất nhưng nó nhanh chóng đứng dậy, đề phòng nhìn hắn.
A Bảo hòa giải, “Này, quỷ soa đại ca vừa từ âm phủ đến, chưa quen mặt, tổ sư gia không cần chấp nhặt a.”
Hình nhân giấy phẫn nộ vung tay.
A Bảo nghĩ nghĩ, đem tế đàn đặt trước mặt.
Hình nhân giấy lập tức nhảy ra xa.
A Bảo cười gượng, “Không thích a? Cũng phải, thịt rượu này không phải là tốt. Này, giúp tôi tìm người được không?” Cậu đưa tờ ngày sinh tháng đẻ qua.
Hình nhân giấy ngạo mạn hất đầu.
Một cái dây nhỏ đột nhiên xuyên qua cổ hình nhân.
Hình nhân giấy cả kinh, muốn trở lại âm phủ thì phát hiện mình bị khóa lại.
“Tổ sư gia, không tốt đâu”, A Bảo cười gượng. Tổ sư gia trường sinh bất lão thì không sợ quỷ soa nhưng bọn họ đều chỉ là người thường a, muốn đầu thai kiếp tốt sau này còn phải dựa vào quỷ soa nha.
Ấn Huyền nói, “Yên tâm.”
Chỉ là hai chữ đơn giản, cũng không có bất kỳ giải thích gì cả nhưng nếu do Ấn Huyền nói thì lập tức xua tan nỗi lo cho A Bảo. Cậu khí thế quay lại, đem ngày sinh tháng đẻ đưa cho hình nhân giấy, “Huynh đệ, anh biết?”
Hình nhân giấy sau khi phẫn nộ giãy dụa tầm một phút thì đành quy thuận. Hắn cúi đầu, trang giấy tự bốc cháy.
A Bảo cả kinh, đang muốn đem nước trong chén hất ra dập lửa nhưng tay vừa đưa ra đã lập tức rụt vào vì cậu chợt nhớ ra đây là rượu, chỉ khiến cháy lại càng to. Chỉ một giây trì hoãn như vậy, hình nhân giấy đã bị đốt thành tro.
“Anh ta thực sự trinh liệt!”, A Bảo cảm thán.
“Tiểu Tào tiên sinh.” (Ame: Chắc phân biệt với Tào Cảnh a.)
Một âm thanh xa lạ vang lên sau lưng A Bảo. Cậu quay đầu, nhìn thấy một nam nhân mặc tây trang sẫm màu, đeo kính, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tào Dục.
Tào Dục nói, “Người đề ra kế hoạch, Jason.”
“Vẫn gọi tên tiếng Trung của tôi đi, là Hoàng Văn Dụ. Gọi tên tiếng Anh nhiều quá khiến tôi sẽ nhanh quên đi tên tiếng Trung của mình, quỷ soa gọi nửa ngày không đáp, thiếu chút nữa thành cô hồn dã quỷ.”
Tào Dục hỏi, “Anh chết thế nào?”
Hoàng Văn Dụ sắc mặt cứng đờ, lắc đầu nói, “Chết cũng đã chết rồi, quan tâm làm gì chứ.”
Tào Dục lại hỏi, “Vừa mới một tháng đã chết ngần ấy người, không phải là không hợp phong thủy đấy chứ?”
Hoàng Văn Dụ thở dài, “Đúng là phong thủy không tốt a. Các anh có định chiêu hồn ba người họ không?”
A Bảo nói, “Chưa a, giờ mới làm.” Sau khi sưu hồn chú thành công, cậu cực kỳ tin tưởng chính mình.
Hoàng Văn Dụ nói, “Các anh chiêu hồn lên sẽ biết, bọn họ đều bị dọa đến nỗi mất cả ba hồn bảy vía. Nếu không phải tôi kiên cường thì có lẽ cũng giống họ, chờ quỷ soa đi câu từng hồn phách trở về.”
Tào Dục hỏi, “Không lẽ là bị hù chết?”
A Bảo, “Không lẽ là lệ quỷ?”
Hoàng Văn Dụ nhún vai, “Tôi không biết a. Bọn họ ăn mặc tựa như thời Dân Quốc. Nam thì mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, nữ thì mặc sườn xám, chỉ giống nhau là biểu tình cực lỳ dữ tợn, tướng mạo cũng vô cùng xấu xí...Tôi tuy rằng không phải bị hù chết nhưng đêm hôm khuya khoắt lại đi lại ở hành lang công ty, không chết người mới lạ.”
Tào Dục nói, “Bọn họ làm cái gì ở công ty?”
Hoàng Văn Dụ nói, “Tôi làm sao biết a. Bọn họ đi tới đi lui, nói là họp đi nhưng không có người chủ trì, nói khai vũ hội nhưng không ai khiêu vũ, nói mở tiệc trà nhưng không ai nói chuyện. Tôi chẳng hiều gì cả.”
Tào Dục hỏi, “Tào Cảnh có biết không?”
Hoàng Văn Dụ trả lời, “Hẳn là có biết. Tôi là người thứ ba. Người thứ nhất là Fanny, cô ấy bị ngã lầu chết. Mọi người đều nghĩ là tự sát vì khi ấy cô ấy vừa chia tay bạn trai nên chúng tôi không nghĩ nhiều. Người thứ hai là Mick, chết trong WC cây lau nhà đánh chết. Chúng tôi đều thấy lỳ quái. Sau khi cảnh sát điều tra cũng không có kết quả gì. Giờ đến lượt tôi chết thì tôi mới biết sự tình như vậy. Bất quá, hồn phách bọn họ đang được gom lại, nếu không tìm được thì việc đầu thai có chút phiền toái.”
“Công ty của anh có xây trên bãi tha ma hay nơi có nhiều linh khí không vậy?”, Tứ Hỉ hỏi.
Tào Dục nói, “Không phải. Bộ phận kế hoạch là do tôi tự xây, phía trước là nơi đông dân cư, hơn nữa tôi đã nhờ thầy bói tính qua rồi. Phong thủy cực tốt, không lý nào lại có lệ quỷ.”
A Bảo, “Thầy bói liệu có lừa người không?”
“Là Phan Triết.”
A Bảo, “...”. Trách không được Phan Triết có thể vào Quỷ Sát thôn dễ dàng. Hóa ra là có quan hệ từ trước a.
Tứ Hỉ nhày vào, “Bình thường sự tình phát sinh như vậy có một khả năng nữa.”
“Cái gì?”
“Địch nhân nha.”
Ánh mắt Tào Dục nheo lại.
Hoàng Văn Dụ nói, “Không thể nào. Chúng tôi là công ty trò chơi, đâu có dính líu gì tới hắc đạo đâu? Phải không, tiểu Tào tiên sinh?”
Tào Dục nhíu mày, “Nếu có năng lực làm ra chuyện này thì có hai người.”
“Ai?”, mọi người đồng loạt vểnh tai lên.
“Hứa Lập Kiệt.”
A Bảo nói, “Có chút quen tai nha.”
Ân Huyền, “Phụ thân Hứa Cần.”
“A!”, A Bảo giật mình nhưng lại nghi hoặc hỏi, “Hứa Cần là ai?”
Ấn Huyền lôi ra cái tráp lấy được tại Qủy Sát thôn.
A Bảo hỏi, “Cô ta ở bên trong?”
Ấn Huyền nói, “Phải.”
“...Không thể ra ngoài sao?”
“Tại sao?”
“Siêu độ a.”
Ấn Huyền nói, “Chờ học xong thì giao cho cậu.”
“...Cảm ơn, tổ sư gia”, A Bảo rưng rưng. Tổ sư gia thực sự tính toán tốt a, một chút cũng không bỏ qua cơ hội rèn luyện.
Tứ Hỉ nói, “Anh nói hai người, vậy người còn lại là ai?”
Tào Dục chỉ mình, “Tôi.”
Hoàng Văn Dụ giật mình, “Tiểu Tào tiên sinh?”
A Bảo gật đầu, “Có đạo lỹ”. Tào Dục chết, Tào gia do Tào Cảnh nắm giữ, anh ta muốn phá đổ cũng là chuyện bình thường.
Tứ Hỉ nói, “Cho nên, người có khả năng cao nhất là Hứa Lập Kiệt?”
Ấn Huyền nói, “Có thể đúng hoặc có thể không. Phải xem mới biết.”
A Bảo hỏi, “Đêm nay sao? Một tháng chết bốn người nhưng không phải mỗi đêm đều chết a.”
Hoàng Văn Dụ, “Chúng tôi đều do lưu lại công ty buổi tối nên mới gặp chuyện không may. Hiện tại có lẽ không ai dám ở lại qua đêm nữa.”
Đồng Hoa Thuận cao hứng, “Được! Tối nay chúng ta đi bắt quỷ a!”
A Bảo, “Em có thể tự bắt.”
Đồng Hoa Thuận nâng mặt, “Nếu không chúng ta chơi trốn tìm, đại nhân bắt, em trốn?!”
A Bảo, “Được a, Em trốn đi, ta đếm đến một trăm thì bắt đầu tìm.”
Đồng Hoa Thuận “sưu” một tiếng biến mất.
Tứ Hỉ nhìn chằm chằm cậu, “Đại nhân, lừa tiểu hài tử là không tốt.”
A Bảo, “Đúng a, cho nên ta chỉ lừa tiểu quỷ.”
Tứ Hỉ, “...”
Hoàng Văn Dụ đột nhiên nhớ tới một vấn đề, “Đúng rồi, mấy anh là ai mà có thể nhìn thấy tôi?”
A Bảo nói, “Nhìn tế đài này mà anh không hiểu?”
Hoàng Văn Dụ nghi hoặc, “Thiên sư?”
A Bảo hơi lộ ra đắc ý, “Đúng a, anh chính là do tôi chiêu hồn đến đó.”
Hoàng Văn Dụ nhìn Tào Dục, “Ai, Tiểu Tào tiên sinh, chúng ta có thể lưu lại để bắt quỷ a.”
Tào Dục nghĩ nghĩ, “Ý tưởng không tồi. Tôi sẽ viết thành trò chơi.”
Nụ cười của Hoàng Văn Dụ nhất thời cứng đờ, sâu kín thở dài.
A Bảo kéo tay thực thể Tào Dục, hạ giọng, “Anh không phải đã chết sao? Sao quản lý được công ty a?”
Khóe miệng Tào Dục cong lên, cười âm hiểm, “Ngoài mấy người biết tôi chết, những người khác làm gì có ai biết đâu?”’