Lưu Quỷ

Chương 2:




Đại trạch Đinh gia xây trên đỉnh của ngọn núi, là một tòa lâm viên có phong cách cổ quái nhưng vẫn cực kì có khí phái.
Chỉ là Đinh Côi Bảo và Ấn Huyền không phải là hai người thích thưởng thức. Ngọn đèn chiếu ra từ trên đỉnh núi chỉ là phương tiện để họ xác định mình không lạc đường.
Đại môn của đại trạch lại rộng mở ngoài ý muốn.
Tiếng đàn dương cầm du dương vọng tới, Đinh Côi Bảo lập tức dừng bước.
Ấn Huyền không nói lời nào, dừng lại nghiêng đầu nhìn hắn.
Sắc mặt Đinh Côi Bảo bình tĩnh, ngón tay hơi hơi run rẩy, một lúc sau mới cất bước tiếp.
Khi bọn họ vào nhà, khúc dương cầm cũng vừa hay chấm dứt.
Đèn thủy tinh chiếu ánh sáng nhu hòa lên một bóng lưng yêu kiều phía sau đàn dương cầm.
Đinh Côi Bảo hít một hơi thật sâu, “Liên di.”
Liên di chậm rãi đứng lên, xoay người. Cho dù bà rất chú trọng bảo dưỡng nhưng dấu vết năm tháng lại không tha một ai, vết nhăn mờ nhạt bên khóe mắt đã chứng tỏ bà cũng đã quá bán trăm tuổi. Bà chậm rãi đi tới, tao nhã nói, “Ta nấu canh hạt sen, uống xong thì đi ngủ tiếp đi.” Ngữ khí của bà tựa như Đinh Côi Bảo không phải đã đi mấy năm mà chỉ là đi có mấy giờ vậy.
Đinh Côi Bảo nói, “Con không muốn uống.”
Bước chân Liên di hơi dừng lại, mày nhăn, “Đạp lên hoa cỏ là không tốt. Con và bằng hữu tới đây ngồi đi.”
Ấn Huyền nghĩ đến tính cách bốc đồng của ĐInh Côi Bảo nhưng hắn lại chỉ do dự một chút rồi ngoan ngoãn đi tới. Tính cách dịu ngoan này hoàn toàn khác với khi nãy.
Nhà ăn rất lớn, phong cách cũng rất cổ xưa.
Liên di tới phòng bếp múc canh hạt sen mà trong lúc đó, Đinh Côi Bảo chỉ lẳng lặng ngồi không nói.
Hai chén canh hạt sen được bưng lên.
Ấn Huyền mới uống hai ngụm thì Đinh Côi Bảo đã uống xong, sau đó nghiêng đầu nhìn hắn.
Liên dị nhẹ giọng trách mắng, “Ăn cơm không có quy củ.”
Đinh Côi Bảo mặt không chút thay đổi, chờ Ấn Huyền uống xong thì vội chạy lên lầu.
“Đứng lại!” Liên di tùy tay cầm bát ném tới.
Choang một tiếng, cái bát vỡ ngay trước mặt Đinh Côi Bảo.
Ấn Huyền chọn mi. Cứ nhìn lực tay và cường độ của Liên di thì chắc hẳn bà không phải là người hời hợt.
Nắm tay Đinh Côi Bảo căng thẳng, đột nhiên quay đầu, đáy mắt bắn ra ánh sáng oán độc, “Liên di, việc gì cũng có giới hạn của nó.”
“Người nên có giới hạn phải là con!” Liên di xoát một tiếng ngăn trước mặt hắn, “Con có biết con đi bao nhiêu năm rồi không?”
Đinh Côi Bảo ha ha cười, trong tiếng cười lại mang theo sự thê lương khó tả, “Vậy người có biết hay không, nhiều năm như vậy mà con chỉ có vài giờ thanh tỉnh.”
Liên di nói, “Con không nên thanh tỉnh.”
“Vì sao lại không nên? Bởi vì con nhìn thấy bộ mặt dối trá thực sự của ông ta? Bởi vì toàn bộ người trong cái nhà này chỉ có con thực sự thương tâm cho mẹ? Bởi vì….”
Liên di không chút nghĩ ngợi đưa tay lên vả hắn!
Thanh âm Đinh Côi Bảo đột nhiên dừng lại, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói, “Thực xin lỗi, Liên di.”
Liên di hít sâu một hơi, cố gắng ngăn dòng nước mắt không trào ra, “Cha con là người khổ sở nhất, ông ấy cũng là người yêu mẹ con nhất. Ông ấy yêu bà, còn sâu nặng hơn so với những gì chúng ta tưởng tượng!”
Đáy mắt Đinh Côi Bảo hừng hực lửa giận, “Tình yêu của ông ta chính là  thà đi làm từ thiện còn hơn là nguyện ý bồi mẹ khi bà phải nằm liệt giường vì bệnh?! Tình yêu của ông ta chính là rõ ràng mẹ có thể sống tiếp nhưng lại không muốn thử biện pháp?! Tình yêu của ông ta chính là vì danh dự bản thân mà bán đi vợ con chính mình?! Cái loại tình cảm này gọi là yêu? Cái này so với hận còn đáng sợ hơn!”
Liên di nói, “Ông ấy có trách nhiệm của mình.”
“Trách nhiệm của Thiện Đức thế gia? Nhưng ở cái thế giới này, không có Thiện Đức thế gia thì cũng không sụp xuống, không vì không có Thiện Đức thế gia mà trở nên không có xấu xí, bần cùng, đói khát!” Đinh Côi Bảo cắn chặt răng, hốc mắt đỏ bừng, “Nhưng với mẹ con mà nói thì bà chỉ có một người chồng! Mà người chồng này lại nhẫn tâm đi bồi mẹ con người khác khi bà lâm trọng bệnh chỉ vì từ thiện! Cái này mà gọi là yêu sao? Thật là yêu sao? Con không thể hiểu cũng không tiếp nhận nổi! Con chỉ biết là một nam nhân, là một người chồng, một người cha, ông ta là kẻ thất bại! Chuyện thành công duy nhất của ông ta, có lẽ như dì đã nói, ông ta có thể làm từ thiện bởi vậy nên ông ta có danh vọng!”
Liên di thở dài, “Đây là gia quy của Thiện Đức thế gia, mấy trăm năm qua đều như vậy. Trước khi gả cho cha con thì mẹ con cũng phải chấp nhận chuyện này rồi.”
Đinh Côi Bảo nói, “Cho nên con có thể châm chước việc ông ta không thể cùng mẹ đi tới đoạn cuối của đời người nhưng vì sao khi con thành công dẫn dắt hồn phách của mẹ, chỉ kém một bước nữa là có thể hồi sinh thì ông ta lại ngăn cản?! Nếu không phải vì ông ta, con sẽ không phải sống mà không có mẹ!”
Liên di nói, “Thiên ý nan vi* a.”
(*Thiên ý nan vi: Ý trời khó trái.)
Đinh Côi Bảo nói, “Nếu thiên ý nan vi thì vì sao không thuận theo tự nhiên để con thành công! Có lẽ đó mới là thiên ý.”
Liên di thấy hắn càng nói càng kích động nhịn không được đè lại bờ vai hắn, “Thành kiến của con với cha mình quá sâu. Tốt nhất hai người nên ngồi xuống cùng nhau nói chuyện. Ít nhất thì con cũng nên cho ông ấy cơ hội giải thích.”
“Giờ con đang cho ông ta cơ hội!” Đinh Côi Bảo vung ra một lá hoàng phù, dán lên một nắm những hạt đậu rồi ném ra phía sau.
Hạt đậu nổ tung rồi hiện ra một cự hán khí phách hiên ngang chạy lên lầu.
“Đứng lại!” Liên di vung một dải lụa lên.
Cự hán bị dải lụa đập trúng, lung lay hai cái rồi tiêu thất.
“Liên di!” Sắc mặt Đinh Côi Bảo cực kì khó coi, ánh mắt nhìn Liên di cũng trở nên âm lãnh, “Nể mặt mẹ, con không muốn động thủ với người. Người tránh ra.”
Liên di dùng thân thể ngăn đường lên, nghiêm mặt nói, “Vì mẹ con nên ta tuyệt đối không thể đứng nhìn hai người phụ tử tương tàn.”
“Mộc Liên.” Thanh âm ấm áp dễ nghe vang lên từ phía tầng trên, một nam nhân ngũ quan giống Đinh Côi Bảo đến ba phần đứng ở đó. Điều khiến người ta kinh ngạc là tóc của ông lại là một màu bạc trắng, nhìn qua còn già dặn hơn cả Ấn Huyền.
Đinh Côi Bảo cũng sửng sốt nhưng lại cười lạnh, “Ông cũng sẽ chột dạ áy náy sao?”
Đinh Hải Thực ôn nhu nói, “Con đi từ đó về đây cũng rất vất vả. Ngày mai chúng ta nói chuyện được không?”
Đinh Côi Bảo nói, “Tôi không chờ được!”
Đinh Hải Thực bất đắc dĩ thở dài, “Con tới thư phòng đi. Mộc Liên a, phiền cô đem ba cốc sữa nóng lên đi. Uống sữa dễ ngủ.”
Liên di không đồng ý nhíu mày, “Lão gia, thân thể ông….”
Đinh Hải Thực mỉm cười tao nhã, “Người sống vì chuyện vui thích. Côi Bảo về, thân thể tôi đã tốt hơn phân nửa rồi.” Ông nói chân thành tha thiết, tựa như không hề biết đứa con này đã hận ông thấu xương.
Đinh Côi Bảo cười lạnh, bước nhanh lên lầu.
Đinh Hải Thực cũng chậm rãi đi vào thư phòng.
Chính giữa thư phòng treo một bức tranh. Bối cảnh phía sau là vào lúc hoàng hôn, một thiếu phụ ôm hài tử ngồi trên ghế mấy vui vẻ cười, ánh mắt tràn ngập yêu thương và hi vọng.
Đinh Côi Bảo nhìn thấy bức tranh, thu hồi thần thái, không nói tiếng nào mà ngồi xuống sô pha.
Đinh Hải Thực quay sang Ấn Huyền cười nói, “Còn nhớ lần trước gặp Ấn Huyền tiền bối đã là chuyện của hai mươi năm trước, hai mươi năm sau, phong thái tiền bối vẫn như trước mà ta thì đã già đi.”
Ấn Huyền yên lặng gật đầu.
Đinh Hải Thực lại giới thiệu Ấn Huyền với Đinh Côi Bảo, “Ấn Huyền tiền bối là ân nhân cứu mạng của con. Ngày đó khi con sinh ra khiến ta và mẹ con sợ hãi. Ta phải chạy tới xin Ấn Huyền tiền bối giúp đỡ, là tiền bối đề nghị đem con nhập môn hạ của phái Ngự Quỷ để tránh được truy tung của Thượng Vũ. Đúng rồi, tiền bối, ta nghe nói Thượng Vũ gần đây hay tìm ngài phiền toái. Không sao chứ?”
Ấn Huyền nói, “Chuyện của A Bảo y đã biết.”
Đinh Hải Thực cười khổ, “Ta không nghĩ có thể lừa gạt y cả đời. May mắn là mấy năm nay ta đã chuẩn bị trên đảo, hi vọng có thể ngăn được Thượng Vũ.”
Ấn Huyền nhớ tới biểu tình và ngôn ngữ quái dị của Thượng Vũ trước khi đi khỏi Ẩn trang, do dự một lát nhưng vẫn không nói. Chuyện như vậy có lẽ không cần nói ra, mắc công khiến người ta đoán tới đoán lui.
Đinh Côi Bảo nói, “Ôn chuyện xong chưa? Nên tính chuyện của chúng ta đi.”
Cốc cốc.
Cửa tuy mở nhưng khi Liên di bưng sữa vào vẫn gõ theo thói quen. Đinh Hải Thực gật đầu thì bà mới tiến vào.
Đinh Hải Thực nói, “Mộc Liên, không còn sớm, đi ngủ trước đi.”
Liên di nhẹ giọng, “Lão gia, chú ý thân thể.”
Đinh Hải Thực gật đầu.
Thấy ánh mắt ăn ý mười phần của họ, Đinh Côi Bảo lại cảm thấy cơn giận dữ bốc lên tận đỉnh đầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.