Ly Hôn Đi! Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À?

Chương 1: Để anh ta biến mất




Vào ngày Đông chí, tuyết rơi ở Giang Thành.
Trong hành lang ở bệnh viện, Sở Vũ Hiên lo lắng đi qua đi lại với vẻ mặt tiều tụy. Một lát sau, thấy bác sĩ đi ra khỏi phòng bệnh, anh lập tức bước tới, nóng lòng hỏi: “Bác sĩ, tình hình bà ngoại của tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ ở độ tuổi gần năm mươi với mái tóc lưa thưa đóng cửa phòng lại, nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài nói: “Có thể chịu đựng qua đêm nay hay không cũng khó nói, tôi kê vài liều thuốc giảm đau, cứ cách ba tiếng đồng hồ tiêm một lần, cố gắng để bà cụ ra đi thanh thản một chút”
Sở Vũ Hiên choáng đầu hoa mắt, chân không đứng vững, cơ thể xụi lơ dựa vào tường.
Một lúc sau, anh tháo kính xuống, lau vệt nước nơi khóe mắt, lúc này mới lấy dũng khí bước vào phòng bệnh.
Bà ngoại của anh vừa tiêm thuốc giảm đau xong, lúc này đang nằm trên giường bệnh, trên người có đeo ống thở oxy, nghiêng đầu nhìn anh, nheo mắt, mỉm cười hiền lành nói: “Vũ Hiên, Hạ Trúc đâu?”
Có lẽ bà đã biết mình sắp gần đất xa trời, muốn gặp mặt cháu dâu trước khi lâm chung một lần. Sở Vũ Hiên cố kìm nén nước mắt, ngồi trên ghế trên giường bệnh, gượng cười: “Bà ngoại à, có lẽ hôm nay cô ấy đang đóng phim nên rất bận rộn.”
Đôi tay lạnh lẽo của bà cụ nắm lấy bàn tay của Sở Vũ Hiên, sắc mặt không thay đổi nói: “Bận một chút cũng tốt... Vũ Hiên, cháu gọi cho con bé một cuộc điện thoại đi, bà nói chuyện với con bé, bà sợ... Bà không chờ được con bé.”
“Sao có thể như vậy được chứ? Bà chắc chản sẽ sống lâu trăm tuổi!” Sở Vũ Hiên cầm tay của bà ngoại mình, thấy ánh mắt của bà cụ rất kiên định, không còn cách nào khác, anh chỉ đành phải lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Trúc.
“Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...”
Sở Vũ Hiên cau mày, nói với bà ngoại của mình: “Thôi bỏ đi, cô ấy thật sự rất bận... Bà ngoại ơi, bà có đói không? Cháu đi mua cho bà chút gì ăn nhé?”
Bà cụ nhằm đôi mắt vẩn đục, khóe môi nhợt nhạt mấp. máy nói: “Bà muốn uống canh cà chua trứng gà cháu tự tay làm”
Bệnh viện u bướu không xa nhà lắm, lái xe khoảng mười phút là đến, Sở Vũ Hiên suy nghĩ một lát, sau khi gọi y tá đến và dặn dò một lúc, anh lái chiếc Skoda cũ của mình và vội vã về nhà.
Trong hầm đỗ xe, Sở Vũ Hiên dừng xe xong, vừa mở cửa xe ra ra liền thấy bóng dáng của Hạ Trúc.
Cách đó không xa, bên cạnh chiếc Range Rover màu trằng, Hạ Trúc đang ôm chặt một người đàn ông mặc âu phục đi giày da, khóc sướt mướt.
Trong lòng Sở Vũ Hiên run lên, cơ thể đột ngột cứng đờ.
Anh biết người đàn ông đó, đó là thanh mai trúc mã của Hạ Trúc, là ánh trăng sáng của cô ta, Cao Ninh.
Ba năm trước, bởi vì những nguyên nhân chưa rõ nào đó, Cao Ninh nhẫn tâm vứt bỏ Hạ Trúc, một mình đi ra nước ngoài.
Khoảng thời gian đó, Hạ Trúc trở nên ngây ngô dại dột, người ta đều nói rằng phụ nữ dễ động lòng trong khi yếu đuối nhất, vì thế nên tên Sở Vũ Hiên xun xoe mới có cơ hội cưới cô †a.
Cho dù Sở Vũ Hiên biết răng trong lòng Hạ Trúc có một người không buông bỏ được, nhưng anh cho rằng, trên đời này làm gì có hòn đá nào ôm mà không ấm chứ?
Nhưng hiện giờ...
Cao Ninh nhẹ nhàng vỗ lưng Hạ Trúc, dịu dàng an ủi cô ta: “Tiểu Trúc Tử, ba năm trước, anh thật sự cho răng bệnh của anh không chữa được, đến nước Mỹ cũng chẳng qua là để thử vận may, sớm muộn gì cũng phải chết, vì vậy anh mới nhãn tâm bỏ lại em... Em không biết đâu, lúc đó trái tim của anh đau lắm, là anh đích thân đẩy cô gái mình yêu thương nhất ra, anh còn thành tâm chúc phúc cho em có thể gặp được một người đàn ông yêu em hơn anh!”
Hạ Trúc khóc nức nở: “Tại sao anh lại ích kỷ như vậy? Tại sao anh lại ngốc nghếch như vậy? Trong ba năm nay, không có lúc nào em không nhớ đến anh! Em biết ngay là anh rời xa em chắc chắn là có nguyên nhân! Hu hu... Sau này, anh không được phép rời xa em nữa, được không?”
Cao Ninh vuốt ve khuôn mặt của Hạ Trúc, ánh mắt tràn đầy sự yêu thương: “Cô gái ngốc nghếch, anh sẽ không rời xa em nữa đâu! Anh biết rằng thật ra em không yêu người đàn ông họ Sở đó, đúng không?”
Hạ Trúc ngẩn người, sau đó cắn khóe môi, còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt đã rơi trên người Sở Vũ Hiên đang chậm rãi bước tới.
“Buông cô ấy ra”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng, Cao Ninh vô thức buông cánh tay ra, sau khi xoay người lại nhìn thấy Sở Vũ Hiên, anh ta thoáng ngẩn người, sau đó khóe miệng nở nụ cười trêu tức, khiêu khích ôm lấy eo Hạ Trúc.
Cơ thể của Hạ Trúc hơi cứng đờ, cô ta do dự một lát, cuối cùng vẫn gỡ cánh tay đặt trên eo xuống, bước vài bước đến trước mặt Sở Vũ Hiên, có lẽ do không dám nhìn thẳng, cô ta cúi đầu nói với giọng điệu lạnh nhạt: “Vũ Hiên, anh... Anh nhìn thấy rồi sao?”
“Anh không mù” Sở Vũ Hiên mặt không cảm xúc, anh thoáng khựng lại, tức giận nói: “Đến bệnh viện với anh một chuyến”
Cao Ninh cũng bước lên phía trước, quan sát bộ quần áo †ồi tàn của Sở Vũ Hiên từ trên xuống dưới, như cười như không cười hỏi: “Anh là Sở Vũ Hiên phải không? Tôi nhớ lúc học. trường trung học phổ thông, anh từng theo đuổi Hạ Trúc, lúc đó anh quê mùa như đồ nhà quê, sao hiện giờ... vẫn như vậy thế?”
Sở Vũ Hiên nhìn chăm chăm vào Hạ Trúc, lặp lại một lần nữa: “Đến bệnh viện với anh một chuyến, bà ngoại muốn nói với em vài câu.”
Hạ Trúc nhíu mày, vừa định lên tiếng thì chợt nghe thấy Cao Ninh nói: “Sở Vũ Hiên, anh phải biết rõ tình cảm giữa tôi và Hạ Trúc, càng phải biết rõ ràng rằng thật ra Hạ Trúc chưa bao giờ thích anh.”
Nói đến đây, Cao Ninh lấy một xấp chỉ phiếu từ trong túi ra, xé một tờ đưa cho Sở Vũ Hiên, giọng nói chân thành nhưng lại có vài phần đùa cọt: “Bất kể như thế nào, hai năm nay vẫn cảm ơn anh đã chăm sóc cho cô ấy, cứ điền bừa một số đi, cứ coi như tôi báo đáp anh.”
Sở Vũ Hiên không thể nhẫn nhịn được nữa, đẩy Cao Ninh ra và hét lên: “Tôi nói chuyện với anh à?”
Anh ta loạng choạng, lưng đập vào mui xe Land Rover, lập tức ôm ngực, vẻ mặt trở nên dữ tợn.
Hạ Trúc đột ngột trừng mắt, hung ác đẩy Sở Vũ Hiên ra, kích động nói: “Sở Vũ Hiên! Anh làm gì vậy hả? Sức khỏe của anh ấy không được tốt, nếu xảy ra chuyện anh có gánh nổi trách nhiệm không?”
Nói đoạn, Hạ Trúc lập tức dìu Cao Ninh dậy: “Anh Ninh, anh không sao chứ?”
Cao Ninh thở hổn hển, căn chặt môi, trông có vẻ như đang chịu sự đau đớn tột cùng: “Không sao... Không sao...
“Anh đã thế này rồi còn nói không sao, em đưa anh đến bệnh viện!” Hạ Trúc cố hết sức đỡ Cao Ninh dậy để ngồi vào ghế lái phụ, lúc đi vòng sang bên ghế lái, cô trừng mắt nhìn Sở Vũ Hiên, tức giận nói: “Tránh ra! Tôi không muốn nhìn thấy anh!”
Sở Vũ Hiên siết chặt nắm đấm, nói: “Hạ Trúc, anh nói lại một lần nữa, đến bệnh viện với anh, bà ngoại sắp không xong rồi"
Nửa câu cuối cùng bị cửa xe ngăn cách. Nhìn chiếc Land Rover biến mất, Sở Vũ Hiên nhẹ nhàng đẩy cặp kính dày gọng đen trên sống mũi lên rồi hít một hơi thật sâu.
Sau đó, khóe môi anh khẽ cong lên nở nụ cười khổ, lẩm Thôi bỏ đi... Bỏ đi!”
Khi nói đến việc la liếm, Sở Vũ Hiên cứ nghĩ việc đáng làm thì phải làm, cứ luôn mộng tưởng hão huyền muốn thông qua cách nào đó để có được nụ cười của người đẹp.
Cho dù anh hiểu rắng tình yêu đơn phương sâu säc cũng không băng việc hai người yêu nhau.
Nhưng yêu đơn phương cũng phải có giới hạn, ví dụ như tình hình trước mắt, nếu như vẫn phải quấn chặt lấy, kêu trời trách đất cầu xin cô nhìn mình một cái thì thật sự sẽ bị trời đánh.
Hiện thực vẫn luôn như vậy, khi hoàng tử trong mộng xuất hiện, câu nói dịu dàng nhất mà công chúa có thể nói với con cóc năm mơ giữa ban ngày là “anh là người tốt”, sau đó dựa theo nguyên tắc “em biết rằng em nợ anh nhưng anh nhất định phải tránh xa em ra một chút”, rồi sau đó như hình với bóng với hoàng tử của mình.
Cuối cùng bà ngoại của Sở Vũ Hiên không thể chịu đựng đến ngày hôm sau, bà bình tĩnh qua đời vào mười một rưỡi tối.
Người ở thế hệ trước đều coi trọng việc lá rụng về cội, Sở Vũ Hiên thuê một chiếc xe đưa tang, đưa bà ngoại mình về quê ngay trong đêm.
Sau khi hàng xóm láng giềng biết chuyện, một truyền mười mười truyền một trăm, rối rít tự đến giúp đỡ. Họ biết răng bà cụ ngoài cháu ngoại ra thì không còn người thân nào khác, huống hồ người trẻ tuổi như Sở Vũ Hiên làm gì hiểu tang sự gì đó chứ?
Anh quỳ bên quan tài suốt cả đêm, đến trưa, bởi vì mấy ngày gần đây đều không được ngủ một giấc hoàn chỉnh, Sở Vũ Hiên đang mơ mơ màng màng ngủ gà ngủ gật, điện thoại trong túi chợt rung lên.
Sở Vũ Hiên lấy điện thoại ra xem, là một người được gọi là “lão Nhị” gửi tin nhắn Wechat, tổng cộng có bốn ảnh chụp màn hình, kèm theo một câu nói: Để anh ta biến mất?
Trong số các ảnh chụp màn hình có hai bức ảnh ngọt ngào chụp Hạ Trúc và Cao Ninh khoác tay nhau đi dạo về nhà, trông như bị tay săn ảnh chụp được.
Ngoài hai bức ảnh đó ra, cư dân mạng bình luận... “Hạ nữ thần sắp công bố chuyện yêu đương phải không?” “Chúc mừng! Nghe nói bạn trai là con cháu nhà giàu!”
“Thời buổi này, ngôi sao nữ chẳng phải đều yêu đương với con cháu nhà giàu sao? Có gì hiếm lạ chứ?”
Hiện giờ Hạ Trúc cũng được coi là một ngôi sao hạng A. nổi tiếng, việc các tay săn ảnh theo dõi cô ta suốt ngày đêm là điều bình thường.
Còn tại sao không có người nào chất vấn cô ta không chung thủy, bởi vì lúc đầu cô ta và Sở Vũ Hiên bí mật kết hôn, lý do là không muốn ảnh hưởng đến tương lai của cô ta.
Sự thật chứng minh, chỉ cần đủ yêu thương, tương lai hoàn toàn không được coi là cái cớ.
Sở Vũ Hiên nhéo nhéo mi tâm, trả lời tin nhăn cho “lão Nhị”: Đừng làm gì.
Sau đó, anh cất điện thoại di động.
Đúng lúc này, bên ngoài có người hét lên: “Hiếu tử đáp lễ!” Sở Vũ Hiên lập tức quỳ lạy, khi thẳng lưng lên mới nhận ra người đến chia buồn là một người mập mạp mặc âu phục.
Người đàn ông mập mạp này nặng ít nhất cũng phải hơn một trăm cân, âu phục hoàn toàn không cài được nút, khi quỳ xuống lạy, bụng áp vào đùi, trông rất buồn cười.
Sau khi đốt hai tờ tiền giấy, người đàn ông mập quỳ đến trước mặt Sở Vũ Hiên, khuôn mặt thật thà phúc hậu không có bất cứ cảm xúc gì, lén lút lấy một chiếc điện thoại di động ra đưa cho Sở Vũ Hiên, như một đặc vụ bí mật, thấp giọng nói: “Có người muốn nói chuyện với anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.