Sở Vũ Hiên: “Đểtôỉ làm bia đỡ đạn cho
thằng đàn ông cặn bã à?”
Triệu Nhã Nam: “Người cặn bã cũng miễn cưỡng coi là người, còn anh thì không tính.”
Sở Vũ Hiên: “Ghen à?”
Triệu Nhã Nam: “Cút, súc sinh!”
Sở Vũ Hiên: “Tôi là súc sinh, còn cô là vợ của súc sinh”
Buổi chiều, cuối cùng thời tiết u ám mấy ngày nay cũng trời quang mây tạnh.
Trong sơn trang Phượng Hoàng, Sở Trì Khanh đang tựa vào ghế xếp ngoài ban công, vừa uống trà vừa nhìn công nhân trong sân bận rộn treo đèn và dán câu đối, vừa mãn nguyện vừa lười biếng.
Đứng sau lưng ông ta là một người đẹp với dáng người và khuôn mặt đẹp thuộc loại thượng thừa, cô ta nhẹ nhàng siết chặt vai ông ta, đôi môi đỏ mọng mấp máy, giọng điệu quyến rũ: “Thưa ngài, cậu chủ lại bị đồn có quan hệ tình cảm với một nữ ngôi sao.”
“Thằng nhóc thối này…” Sở Trì Khanh cười nói: “Đứa thứ mấy rồi?”
“Thứ…” Người phụ nữ nhướng mi, tính toán
một lát rồi nói: “Có bảy người bị đồn là có scandal, còn chưa bị đồn thì khoảng… mười mấy người. Trên mạng đồn rằng mỗi đêm cậu ấy dều làm chú rể, cười đầy khoái lạc…”
“ừ…” Sở Trì Khanh biết tính tình con trai mình, những chuyện này rõ ràng là do Sở Vũ Hiên cố ý gây ra, ông ta lẩm bẩm: “Không biết có phải diễn giả thành thật hay không… Lãng phí, đáng xấu hổ!”
Người phụ nữ nói tiếp: “Về cơ bản thì ngày nào cũng có vài người nổi tỉêhg trên mạng vây quanh cậu chủ, cách đây vàỉ ngày… cậu chủ còn vì một người nổi tiếng trên mạng mà đánh một phóng viên, còn đập bể cả camera nữa…”
“ừ… cũng được đấy.”
Người phụ nữ bất đắc dĩ bĩu môi: “Ngài không quản chút nào à? ít nhất cũng phải áp chế dư luận chứ.”
Sở Trì Khanh đưa một tay ra sau lưng, nắm lấy tay người phụ nữ, sau đó kéo người đẹp về phía trước, kéo cô ta vào lòng, cười nói: “Cũng sắp 30 tuổi rồi, quản nó làm gì? Anh chỉ có hứng thú với em thôi… Nào, để anh kiểm tra cơ thể một chút nhé.”
Người phụ nữ áp sát vào ngực Sở Trì Khanh, nũng nịu nói: “Ngài đúng là xấu xa…
Ngài vừa mở miệng là đã lừa gạt không biết bao nhiêu cô gái, hứJ’
Sở Trì Khanh cân nhắc nói: “Anh cần xác thịt của em, em cần tiền tài của anh, trên đời này làm gì có cuộc trao đổi nào công bằng hơn được chứ? Nói toạc ra thì cũng coi như không lừa gạt gì.”
Người phụ nữ không hề xấu hổ, vỗ nhẹ vào Sở Trì Khanh nói: “Ghét quá à… tôi cũng rất tò mò, ngài đã từng yêu aỉ trong đời chưa?”
Hai mắt của Sở Trì Khanh nheo lại, nụ cười trên mặt vô thức tối sầm: “Có”
Dừng một lát, ông ta lại bổ sung thêm: “Chỉ một người”
Người phụ nữ ngẩng mặt lên, hơi ngạc nhiên: “Không biết là người phụ nữ nào lại có thể khiến ngài động lòng như thế?”
“Cô ấy à, không xinh đẹp, dáng người cũng bình thường, tính tình bướng bỉnh, hung dữ, hở chút là bạt tai tôi mấy cái liền, ha ha… Hình như chẳng có đức tính gì tốt đẹp cả, nhưng tôi lại rất thích người này, thích tận xương tuỷ.”
Khi nói ra lời này, vẻ mặt của Sở Trì Khanh giống như là sung sướng trong sự đau khổ.
Người phụ nữ rất hứng thú: ‘Vậy… tại sao
ngài không cưới cô ấy? Chẳng lẽ cô ấy không hề thích ngài sao?”
Trong mắt Sở Trì Khanh tràn ngập hồi ức, nụ cười cũng trở nên chua chát.
“Tôi đã trải qua hai cuộc hôn nhân, cả hai đều là cuộc hôn nhân kinh doanh, hoàn toàn không có cảm tình gì. Sau này, tôi gặp cô ấy và hứa sẽ kết thúc cuộc hôn nhân thứ hai càng sớm càng tốt và cưới cô ấy. Tuy nhiên, lúc đó tôi vẫn còn trẻ, có rất nhiều chuyện lực bất tòng tâm… Chờ đến khỉ tôi đủ tài cán để tự mình làm chủ thì cô ấy đã mất rồi… Ha ha, đúng là hồng nhan bạc mệnh mà!”
Trong mắt người phụ nữ hiện lên một chút tiếc nuối, lẩm bẩm: “Đúng là… tạo hoá trêu nqươỉ”