Ly Hôn Đi! Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À?

Chương 52: Cô gái ngốc




Sở Vũ Hiên nhìn tên kia, khế xì một tiếng: “Không nhận ra đấy, mày còn dám nghịch súng à? Thế nào? Muốn chơi lớn à? Hả?”
Người kia mặt đầy máu me, tính tình ngang ngược hung hãn đã bị Lão Tam dạy dỗ thành ngoan ngoãn, năn nỉ nói: “Người anh em... Người anh em này! Xin cậu hãy thả bọn tôi ra đi! Cậu muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ cho!”
Lão Ngũ bĩu môi: “Đáng chết ngu ngốc, sao mày lại có thể cho rằng bọn tao là cướp hả? Ôi thượng đế ơi, có lẽ mày vẫn chưa biết, tiền của mày đã bốc hơi lâu rồi.”
Người đàn ông hoảng sợ ngẩng đầu lên, sau khi nhìn Lão Ngũ một lát thì hỏi Sở Vũ Hiên: “Anh bạn, anh... Rốt cuộc các người là ai?”
Sở Vũ Hiên tức giận nói: “Đừng sợ, tôi không phải người tốt đâu, ha ha...”
Anh vừa nói vừa dạo bước đến trước mặt bốn tên kia: “Hỏi bọn mày một câu, bọn mày có tin, địa ngục thật sự tồn tại không hả?”
Bốn người nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.
Sở Vũ Hiên: “Tao thì tin, tao tin mà không hề nghỉ ngờ gì cả. Với lại, tao biết chắc chắn, sau khi tao chết sẽ xuống địa ngục”
“Còn bọn mày thì sao? Có cảm thấy bọn mày sẽ giống như †ao, cũng chỉ có thể xuống địa ngục không? Hửm?”
Những lời này ít nhiều cũng sẽ làm cho người khác thấy sợ hãi, cho nên bốn tên khốn kia đột nhiên khóc rống lên, liên tục cầu xin tha thứ.
Sở Vũ Hiên xoay đầu nhìn về phía Trần Đình, anh hỏi: “Đình Đình, cô thấy sao, bọn chúng có đáng chết không?”
Trần Đình cắn môi một cái, nói: “Anh Sở, hay là để cho cảnh sát xử lý đi, em không muốn vì chuyện của em mà làm bẩn tay của anh, như thế... Không tốt cho anh”

“Cô gái ngốc."
Sở Vũ Hiên cười một tiếng rồi nói: “Được, vậy thì nghe lời cô, không làm bẩn tay của tôi.”
Sau đó anh nhìn về phía bốn tên khốn kia, khinh bỉ nói: “Làm nhiều chuyện xấu như vậy thì cũng phải trả giá một chút chứ. Thế này đi, tiền bọn mày tham ô tao sẽ thay chúng mày quyên góp cho trung tâm từ thiện, coi như tích đức cho chúng mày, về phần bốn đứa bọn mày...Ha ha, làm sao mà xứng tiếp tục sống ở đây chứ?”
Dứt lời, anh nói với Lão Tam: “Lão Tam, đưa bọn chúng xuống thuyền.”
Lão Tam nhún nhún vai, bĩu môi: “Được thôi, thế thì tôi đi”
Nghe nói có đường sống, bốn người liên tục cảm ơn, không cần biết ngồi thuyền đi đâu, miễn còn sống là được!
Lão Ngũ nhìn bốn tên khốn kiếp, mím môi cười nhạt, hỏi Sở Vũ Hiên: “Đại ca, tôi đưa mọi người về trước nhé?”
“Ừm... Đình Đình, đi thôi. Lát nữa đến bệnh viện thì tôi không lên đâu, cô hãy ở cạnh chị dâu của cô, nếu anh của cô tỉnh lại thì phải báo cho tôi biết trước tiên. Còn nữa, cô phải đồng ý với tôi, không được nói cho bất kì ai biết là tôi cứu được cô. Nếu cảnh sát hỏi cô thì cứ nói là do cô tự chạy thoát được, hiểu chưa? Cho dù thế nào cũng không được nhắc đến tôi.”
Trân Đình nghiêm túc gật đầu nói: “Em hiểu rồi, anh Sở, em sẽ không hại anh đâu!”
Bên kia, cảnh sát hoa khôi xinh đẹp đang dẫn đội đi thăm hỏi, vẻ mặt tràn đây phiền muộn.
Ra khỏi bệnh viện, bọn họ lần lượt đi đến nhà của bốn kẻ tình nghi, nhưng kì lạ là người nhà của bốn kẻ tình nghi lại đưa ra câu trả lời giống nhau đến lạ thường: “Vừa ra ngoài rồi! Nhận được điện thoại là đi luôn, cười hớn hở lắm, chắc là được bạn bè gọi đi uống rượu thì phải.”
Nhưng cảnh sát xinh đẹp bảo bọn họ gọi điện thoại thì lại báo đang tắt máy, điều này làm cô ấy không thể không nảy sinh nghi ngờ.
Đang lúc suy nghĩ chuyện kì lạ trong đó thì cảnh sát mặc thường phục trong bệnh viện gọi điện thoại cho cô ấy: “Trần Đình đến bệnh viện rồi!”
Cảnh sát xinh đẹp vội vàng lên xe, vừa khởi động xe vừa nói: “Đến một mình à?”
“Ừm, nghe cô ấy và chị dâu nói chuyện thì hình như là đã tự mình trốn thoát được”
Cảnh sát xinh đẹp nhíu mày, ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: “Trước khi cô ấy đến thì mọi chuyện bên Lý Bình cũng đều bình thường hết hay sao?”
Cảnh sát mặc thường phục trả lời: “Có một người đàn ông luôn ở bên cạnh cô ta, hai người không nói gì cả, một tiếng trước đã ra về rồi, tôi để ý và đã chụp lén một tấm hình của anh ta.”
“Gửi cho tôi đi!"
“Được, để tôi gửi... Còn có một người đàn ông có hình xăm đại bàng ở cổ tay ngồi trong hành lang rất lâu, thỉnh thoảng sẽ lơ đãng nhìn Lý Bình một chút, tôi cảm thấy hơi khả nghi, đợi đã... Anh ta đang gọi điện thoại... Hình như anh ta muốn đi!”
“Giữ anh ta lại! Bọn tôi sẽ đến ngay!"
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng cảnh sát xinh đẹp như lửa đốt, vừa lái xe vừa ấn mở tấm ảnh mà đồng chí mặc thường phục gửi đến.
Nhìn gương mặt du côn đẹp trai trên tấm ảnh, khuôn mặt xinh đẹp nghiêm túc của cô ấy càng trở nên lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.