Ly Hôn Đi! Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À?

Chương 55: Mắt thấy đã sắp hai giờ




Buổi chiều, bầu trời đã dần có tuyết rơi. Còn chưa đến hai giờ, Triệu Nhã Nam đã đưa theo mấy vị trưởng phòng và giám đốc công ty, đồng loạt đứng ở dưới dưới lầu của công ty, đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón khách quý.
Thực tế thì không cần thiết phải gióng trống khua chiêng như vậy, nhưng lại không trông chờ gì được vào tên đàn ông chó má kia, nếu không long trọng một chút thì chắc chắn sẽ khiến cho vị khách kia cảm thấy không được tiếp đón chu đáo.
Nói cho cùng, truyền thông Thanh Nhã có thể được công ty lớn như vậy ưu ái còn không phải nhờ một chữ “Sở” hay sao? Nếu không cô cũng sẽ không cứng rắn gọi điện cho Sở Vũ Hiên, bảo anh đến công ty.
Mắt thấy đã sắp hai giờ, Triệu Nhã Nam đã hơi nổi giận, nhìn về giao lộ phía xa xa. Người làm ăn rất có quan niệm về thời gian, nói mấy giờ thì chính là mấy giờ, cơ bản sẽ không đến trễ. Trong lúc cô đang trông mong thì một chiếc xe GTR màu xám bạc đã chạy nhanh đến, vững vàng dừng lại dưới lầu công ty.
Ngay sau đó, Triệu Nhã Nam đã nhìn thấy người đàn ông chó má sáng nay vừa làm mình tức chết kia chui từ trong xe ra.
Về chiếc xe GTR này, đàn ông gọi nó là chiến thần, được tôn sùng là giấc mơ cuối cùng. Nhưng trong mắt phụ nữ thì chỉ là một chiếc Nissan rách nát, làm gì có mùi thơm của BBA?
Quả nhiên, hai nữ giám đốc công ty đưa mắt liếc nhau, giống như rất khó hiểu: Sếp Sở có tiền như vậy, sao lại lái cái xe rách nát thế này chứ? Nếu để cho bọn họ biết chiếc xe hơi này có lẽ sẽ không được sản xuất thủ công nữa thì sợ rằng họ sẽ lại càng không nghĩ ra được.
Triệu Nhã Nam không biết nhiều về xe cộ nhưng cũng không cảm thấy kinh ngạc, dù sao, ban đầu người đàn ông chó má này lái chiếc Skoda còn xấu xí hơn cả chiếc này.
Sở Vũ Hiên mặc một bộ âu phục màu xanh dương vừa người, phối cùng một chiếc sơ mi đen, tự nhiên vung vẩy chìa khóa xe trong tay, nhàn nhã đi bộ về phía cửa công ty, bất cần đời nói: “Uầy? Các vị công thần, đang đợi tôi à?”
Mọi người không hẹn mà cùng bật cười, nhao nhao chào hỏi: “Sếp Sở, năm mới vui vẻ!”
Sở Vũ Hiên khẽ gậ u, sau đó nhìn về phía Triệu Nhã Nam, đôi môi mỏng khẽ mở nói: “Sếp Triệu không bất ngờ à? Không thấy ngoài ý muốn sao?”
Triệu Nhã Nam mặt không cảm xúc, lười biếng trả lời lại, nhưng trong lòng lại nhẹ nhàng thở hắt ra.
Đột nhiên không hiểu sao cô lại nhớ lại những lời Sở Trị Khanh nói với cô vào đêm giao thừa...
Không phải lúc này những lời nói đó đang được chứng minh sao?
Cái tên đàn ông chó má này lúc nào cũng vừa vừa tức giận với cô, lại vừa giúp đỡ cô. Nghĩ đến những chuyện này, trái †im Triệu Nhã Nam đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, mấp máy khóe môi, nói: “Sếp Sở, cảm ơn”
Sở Vũ Hiên nở nụ cười nghiền ngẫm: “Quan hệ của hai chúng ta còn cần phải cảm ơn sao?”
Mọi người: “???”
Bởi vì lúc trước hai người bị rò rỉ tin tức bí mật kết hôn, trong công ty từ trên xuống dưới mặc dù không dám nói lộ liễu nhưng sau lưng thì không tránh khỏi những lời bàn tán đồn đại. Bây giờ nghe Sở Vũ Hiên nói vậy, cả đám đều không kìm nén được tâm tư hóng drama.
Triệu Nhã Nam hơi nhíu mày, trong mắt nổi lên ý cảnh cáo, cô nhìn chăm chằm Sở Vũ Hiên nói: “Sếp Sở nên nghiêm túc một chút, người của công ty quảng cáo sắp đến rồi.”
Sở Vũ Hiên nhún nhún vai nói: “Tôi không nghiêm túc sao? Ừm? Tiểu Vi, tôi không nghiêm túc hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.