Ly Hôn Đi! Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À?

Chương 56: Mọi người cười khẽ một tràng




Cô thư kí nhỏ của sếp Triệu bày ra vẻ mặt khó xử, ngơ ngác chớp chớp mắt: “Nghiêm...”
Vừa nói được một chữ đã cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Triệu Nhã Nam, cô ấy hốt hoảng đổi giọng:
“Nghiêm... Không nghiêm túc!”
Mọi người cười khẽ một tràng.
Triệu Nhã Nam nâng giọng, đang định lên tiếng thì lại trông thấy Hạ Trúc với người đại diện của cô ta đi đến công ty.
Ngay lập tức, khóe miệng cô gái xinh đẹp này nở một nụ cười, giống như hóng drama nhìn về phía Sở Vũ Hiên, ánh mắt như đang nói: Không sốc sao? Không thấy ngoài ý muốn à?
Ban đầu Sở Vũ Hiên không phản ứng kịp, theo tâm mắt của cô nhìn lại, lúc này mới nhìn thấy vợ trước của mình, cùng với người đại diện không ưa nổi kia.
Nét mặt hai người hoàn toàn khác nhau, người đại diện trông hơi khiếp đảm, vẻ mặt của Hạ Trúc thì rất phẫn nộ.
Không khó để suy đoán, cô ta đã biết thông tin Vương Long thay thế cô ta. Với lại, còn là do Sở Vũ Hiên nhúng tay vào chỉ định.
Triệu Nhã Nam cũng đoán được điểm này, cho nên vẻ mặt mới như đang hóng drama không sợ lớn chuyện.
Sở Vũ Hiên liếc nhìn Triệu Nhã Nam, lầu bầu nói: “Không. phải nói là ngực to thì não nhỏ à? Ha... Người phụ nữ quá thông minh thì cũng không được đàn ông yêu thích đâu.”
Triệu Nhã Nam cười như không cười: “Sếp Sở, giải quyết cho tốt nhé, đừng để ảnh hưởng đến công ty.”
Vừa nói dứt câu thì Hạ Trúc đã chạy đến trước mặt.
Trong lúc mọi người đang nghỉ ngờ không biết vị đại minh tỉnh này đang muốn làm gì thì đã thấy cô ta chỉ tay về phía Sở Vũ Hiên, giống như nổi điên quát: “Sở Vũ Hiên, rốt cuộc anh có ý gì vậy hả?”
Trong chốc lát, xung quanh im lặng như tờ nhưng trong lòng mọi người lại nhốn nháo:
“Có phải sếp Sở phong lưu lỗi lạc này của tôi đã ngủ với cô đại minh tinh này rồi không?”
“Mẹ nó! Một bình hoa thôi mà, thế mà lại nói chuyện với tư bản như thế à? Sao cô ta dám chứ?”
“Xong rồi, chắc chắn không thoát khỏi việc bị đóng băng hoạt động rồi.”
Đột nhiên ánh mắt Triệu Nhã Nam trở nên lạnh lẽo, cô cho rằng, dù Hạ Trúc không hiểu chuyện, đầu óc dốt nát, tối thiểu cũng sẽ biết mượn từng bước để nói chuyện với Sở Vũ Hiên chứ? Nào ngờ người phụ nữ này lại điên đến mức độ này chứ?
Trước mặt mọi người trong công ty mà lại gây khó xử cho ông chủ, có thể tên đàn ông chó má kia niệm tình cũ không tính toán với cô ta, nhưng cô thân là tổng giám đốc cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ, nếu không sau này làm sao thị uy được chứ?
“Hạ Trúc, tôi khuyên cô một câu, có chuyện gì thì hãy mời sếp Sở âm thầm đi giải quyết, nếu náo loạn thì hậu quả thế nào chắc cô cũng hiểu rõ.”
Hạ Trúc cười khổ một tiếng, nhìn chăm chăm Triệu Nhã Nam nói: “Hậu quả ư? Tôi còn có thể có quả gì nữa chứ? Triệu Nhã Nam, từ đầu đến cuối cô chỉ là một người làm ăn, máy móc không có tình cảm! Với Thanh Nhã, tôi không có công lao thì cũng có khổ lao chứ? Chuyện tôi bị đạo diễn Vương thay thế đã lâu như vậy rồi mà cô vẫn luôn giấu giếm tôi, là để ép khô giá trị cuối cùng của tôi ư?”
Giám đốc bộ phận quản lý nghệ sỹ vội vàng bước ra khuyên nhủ: “Hạ Trúc, cô đừng làm loạn, có chuyện gì thì tôi sẽ giải thích riêng cho cô!”
“Giải thích gì chứ? Hẳn là công ty đã sớm tính toán đóng băng hoạt động của tôi rồi phải không? Ha ha... Các người đều là cá mè một lứa cả.” Hạ Trúc nghiến răng nghiến lợi, hai mắt ửng đỏ tràn ra hai dòng lệ.
Giám đốc bộ phận quan hệ xã hội: “Công ty chưa từng nghĩ đến chuyện đóng băng hoạt động của cô, là cô tự bôi xấu chính mình, cả bộ phận quan hệ xã hội chúng tôi cũng không biết làm sao tẩy trằng cho cô cả! Ba lần ra lệnh, năm lần nhắc nhở bảo cô tự quản lý cuộc sống riêng tư của mình, cô đã từng nghe chưa? Không có fan hâm mộ nào sẽ thích một nữ minh tinh được bao nuôi cả! Mà lại còn phách lối như vậy nữa!”
Hạ Trúc hoàn toàn mất đi lý trí, túm được ai là cản người đó: “Bớt nói lời châm chọc đi! Cút sang một bên!”
Sở Vũ Hiên bĩu môi, trong lúc vô tình nhìn thấy cách đó không xa có mấy chiếc mercedes-benz đang lái đến, không khó để đoán đó là người của công ty quảng cáo, bèn cười yếu ớt nó lạ Trúc, đi theo tôi.”
Hạ Trúc không nhúc nhích, cơ thể không ngừng run rẩy khóc nức nở nói: “Không cần thiết nữa! Sở Vũ Hiên, coi như tôi đã nhìn thấu anh rồi, anh là một tên ngụy quân tử từ đầu đến chân! Luôn miệng nói yêu tôi, lại lừa gạt tôi ròng rã hai năm! Bây giờ không chiếm được tôi, lại muốn hủy hoại tôi, có đúng không?”
“Tôi đến là để nói cho anh biết, những thủ đoạn hèn hạ này của anh không đì chết được tôi đâu, cho dù tôi có đi giao thức ăn bên ngoài, đi bán hàng ở vỉa hè, đi quét đường, cũng có thể nuôi sống chính mình!”
Vừa nói cô ta vừa tức giận chỉ vào Triệu Nhã Nam: “Còn cả cô nữa, Triệu Nhã Nam! Tôi biết bây giờ các người đang chê. cười tôi, ha ha... Có phải cô cảm thấy tôi có mắt không tròng không? Tôi nói cho cô biết, từ trước đến giờ tôi cũng không yêu Sở Vũ Hiên, cho đến giờ tôi cũng chưa bao giờ thấy hối hận về việc ly hôn với anh ta! Chẳng qua, có lẽ tôi nên chúc mừng cô, cô có đôi mắt tinh tường, nhặt được báu vật đấy! Tôi thậm chí... Thậm chí cũng hoài nghi, lúc tôi và Sở Vũ Hiên còn chưa ly hôn, có phải cô đã bắt đầu dụ dỗ anh ta rồi hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.