Ly Hôn Đi! Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À?

Chương 58: Tôi không ngại




“Chẳng lẽ cô muốn tôi lấy thân báo đáp à?” Sở Vũ Hiên nhướng mày: “Cũng không phải là không được”
Triệu Nhã Nam trợn mắt nhìn tên cẩu tặc vô liêm sỉ này, lạnh lùng nói: “Nếu anh động dục thì cứ đi hẹn với mấy người bạn tốt của anh đi, hoặc là đến gặp bác sĩ thú y để triệt sản cho rồi”
Vừa nói, cô vừa cố ý liếc nhìn ngực của Sở Vũ Hiên, mỉa mai nói: “Hoặc, tôi sẽ triệt sản cho anh.”
Sở Vũ Hiên cười vô lại: “Vợ à, em hung dữ quá đấy, anh rất thích”
Triệu Nhã Nam:...
Sở Vũ Hiên nhìn thấy người đẹp băng giá này sắp nổ tung, cũng không muốn tự tìm đường chết nữa, anh đứng dậy, ráng nhịn cười, nói: “Nói thật nha, từ nhỏ đến giờ, ngoài cha mẹ tôi ra thì cô là người đầu tiên chịu ra mặt giúp tôi đấy. Dáng vẻ vừa rồi của cô khiến tôi rất say mê”
Triệu Nhã Nam không nói nên lời: “Là giả đó, hiểu không hả?”
Sở Vũ Hiên mím môi, mỉm cười gật đầu: “Tôi không ngại, ít nhất cô cũng khiến tôi thấy vui vẻ trong chốc lát”

Một đứa trẻ chưa từng ăn kẹo bỗng một ngày nọ được cho một chiếc kẹo giả, dù là mô hình nhựa vô vị nhưng trong miệng vẫn có vị ngọt ngào.
“Sở Vũ Hiên, anh thật cợt nhả. Có một số việc, dù chỉ một giây cũng không phải là thật.” Trong mắt Triệu Nhã Nam tràn đầy xa lánh, tựa như đang cự tuyệt người ta ở cách xa ngàn dặm.
“Được thôi, vậy trước tiên không coi là thật nữa” Sở Vũ Hiên vừa nói vừa đi về phía cửa, khi anh đóng cửa, lại cười cợt nhả nói: “Vợ yêu, anh ở ngay trong văn phòng, đừng nhớ anh quá. Khi anh nói câu này, vẻ mặt và giọng điệu cực kỳ giống
Hoàng Hiểu Minh, người luôn thích đóng vai một vị tổng tài bá đạo trong thời kỳ đỉnh cao của mình.
Triệu Nhã Nam: Có khi nào anh tưởng mình rất ngầu khi cợt nhả như thế không nhỉ? Đúng là thần kinh...
Sau khi cô oán thầm một câu, câu nói kia của Sở Vũ Hiên lại vô thức hiện ra trong tâm trí cô: “Tôi không ngại, ít nhất cô cũng khiến tôi thấy vui vẻ trong chốc lát.”
Cùng với vẻ mặt của anh khi nói điều này, nụ cười đó chính là niềm vui từ tận đáy lòng, trong sáng và hồn nhiên.
Nghĩ lại cảnh tượng ngày đầu năm mới, ông cụ của Sở Môn đã đánh anh không thương tiếc, ngay cả quản gia vốn là người ngoài cũng có thể đánh anh rất tàn nhẫn! Cô còn nhớ lại những lời của Sở Trì Khanh: “Thật ra khi Vũ Hiên còn nhỏ rất khổ
Không hiểu sao Triệu Nhã Nam cảm thấy trong lòng đau xót.
Rốt cuộc anh đã trải qua chuyện gì mới có thể nở nụ cười như ban nãy được?
Hoa trong nhà kính không thể hiểu được cỏ trong nhà kính, bởi vì thuốc diệt cỏ chưa bao giờ phun đến người họ.
Triệu Nhã Nam cảm thấy trong đau xót một hồi, cuối cùng cô cảm thấy hình như mình cũng có bệnh.
Đang yên đang lành, tự nhiên nghĩ đến chuyện của tên đàn ông chó chết đó làm gì?
Bên kia Sở Vũ Hiên vừa trở lại văn phòng, Lão Tam được phái đến bệnh viện lúc sáng gọi điện tới: “Trần Cường vừa mới từ phòng mổ ra, bác sĩ nói phải phẫu thuật thêm lần nữa, nhưng... xác suất tỉnh lại là rất nhỏ.”
Sở Vũ Hiên trầm ngâm nói: “Trả đủ chi phí thuốc men và đưa đủ phong bao lì xì. Còn lại thì phải xem ý trời rồi.”
“Vâng, chuyện tiền bạc đã giải quyết thoả đáng rồi... Đại ca, tôi còn có một chuyện muốn báo với anh, anh có muốn nghe không?”
Sở Vũ Hiên: “Tuỳ.”
“Hả?” Lão Tam sửng sốt một lúc, lập tức hẳng giọng, nói: “Chắc chắn là Lão Ngũ đang có ý đồ với Trần Đình!”
“Tuỳ..
“Sáng sớm nay anh ta đã quấy rầy Trần Đình mãi không tha, tôi cũng không nói gì được với anh ta.”
“Tuỳ..”
“Hay là anh thử doạ đánh anh ta xem sao?”
“Tuỳ...”
Lão tam: “?”
Tuỳ?
Tên to con này vốn dĩ muốn nhân cơ hội báo thù lão Ngũ đã giở trò với mình, nhưng không ngờ lại chỉ nhận được bốn chữ “tuỳ”.
Anh ta suy nghĩ hồi lâu, vẫn không hiểu có ý gì, vì thế rụt rè hỏi: 'Đại ca, anh sao thế?”
Sở Vũ Hiên buồn bã nói: “Lão tam à... Cậu đã bao giờ trải qua cảm giác rung động chưa? Chính là cảm giác tim đập nhanh bất thình lình ấy.”
Lão tam: “?”
“Cái quái gì vậy? Cái anh nói... chắc là rối loạn nhịp tim phải không? Đại ca, anh bị bệnh tim à?”
Sở Vũ Hiên: “Là rung động... tim đập thình thịch!”
Lão Tam im lặng một lúc lâu, sau đó ngập ngừng nói: “Đại ca... hình như... anh... đang... động dục...”
“Lão Tam, đêm nay ngủ nhớ khoá trái cửa, nếu không đừng hòng tỉnh lại”
Đầu bên kia đột nhiên có tiếng thở hổn hển, sau đó Lão. Tam nói: “Đúng, đúng, đúng. Là rung động, là rung động, không thể trốn thoát ánh mắt ấy...”
Sở Vũ Hiên: “Là ý gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.