Ly Hôn Đi! Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À?

Chương 61: Tôi là cảnh sát!




Văn phòng đội trưởng.
Sở Vũ Hiên ngồi trên ghế, tuỳ tiện mà lười biếng. “Sĩ quan cảnh sát, chị không mời tôi một tách trà à?”
Nữ cảnh sát xinh đẹp nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói đầy ẩn ý: “Sở Vũ Hiên, tôi biết chuyện này là do cậu làm!"
“Haiz...” Sở Vũ Hiên thở dài: “Sao lại nói nữa? Tôi đã nói rồi, chỉ cần chị có bằng chứng thì có thể bản chết tôi ngay bây giờ cũng được.”
“Tôi sẽ tìm ra bằng chứng! Tôi nhất định sẽ làm được!” Nữ cảnh sát trẻ nhìn anh: “Bao gồm toàn bộ Sở Môn, tất cả mọi người từ trên xuống dưới, tất cả những việc bẩn thiu, tôi sẽ điều tra mọi chuyện rõ ràng!”
“Được, tôi ủng hộ chị, nếu chị cần giúp đỡ gì cứ nói với tôi, haha...”
Nữ cảnh sát trẻ xinh đẹp trừng mắt, sau một lúc im lặng, đột nhiên nói: “Không phải anh trở về Sở Môn sao? Sao cậu lại quay lại?”
Sở Vũ Hiên bĩu môi: “Cha chị cầu xin tôi trở về... Có lẽ chị cũng biết bây giờ sức khỏe ông già rất kém, mọi người đều đang dòm ngó tới gia sản của ông ấy.”
Nữ cảnh sát thở dài nói: “Tôi hy vọng ông ta có thể sống thêm hai năm nữa... Tôi nhất định sẽ tống ông ta vào tùt”
Sở Vũ Hiên cười lớn: “Chị gái tốt của tôi, cái tính cách lục thân không nhận* này là học theo ai vậy? Tôi nhớ mẹ chị cũng là một người phụ nữ rất hiền lành mà... Hơn nữa, Sở Môn chưa bao giờ có lỗi với chị, tại sao chị lại cay đắng oán hận như vậy?”
* Lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận
“Tôi là cảnh sát!”
“Được rồi, được rồi, chị vĩ đại chị vinh quang... Bắt đi, tốt nhất là bắt hết đi, dù sao tôi cũng chướng mắt với bọn họ.”
Nữ cảnh sát xinh đẹp mím môi, ánh mắt u ám, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc sau, cô ta ôm ngực nói: “Tôi đã kiểm tra hồ sơ. Mười năm trước, vào đêm mẹ cậu mất tích, đồn cảnh sát nhận được cuộc gọi từ bà ngoại của cậu nói cậu đã bị bắt cóc... Sở Vũ Hiên, đêm đó đã xảy ra chuyện gì? Cậu... bị
đưa đi đâu?”
“Ở nước ngoài... Tôi không nhớ được nhiều chuyện. Dù sao tám năm đó tôi cũng đã ở nước ngoài.” Sở Vũ Hiên giả vờ thoải mái, dừng một chút, mỉm cười nói: “Nếu hai năm trước tôi không trở về, có phải chị cũng cho rằng tôi đã chết từ lâu rồi không? Hả?”
Nữ cảnh sát hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Sở Vũ Hiên, tôi biết cậu đã trải qua rất nhiều chuyện không nên trải qua, cậu trở về trả thù đúng không? Nhưng tôi hy vọng cậu đừng bị thù hận làm cho mù quáng, hãy tin cảnh sát, hợp tác với tôi, tôi sẽ giúp cậu tìm ra chân tướng!”
Sở Vũ Hiên cười nửa miệng: “Được thôi, chị cứ điều tra từ từ, điều tra được gì nhất định phải báo cho tôi biết, tôi sẽ tặng cờ thi đua cho chị.” Nữ cảnh sát cau mày: "Đừng để kẻ ác làm vấy bẩn trái tim của cậu! Sở Vũ Hiên, cậu thực sự không thể làm loạn, nếu không, giữa cậu và những người xấu xa đó có gì khác nhau?”
“Người xấu? Haha... Chị thật sự dùng cách phân loại “người” để khen ngợi bọn họ ư?” Sở Vũ Hiên sờ sờ cằm, đầu lưỡi áp vào răng hàm sau của anh, hai mắt đột nhiên đỏ lên: “Sở Mộc Hàm, chị có biết tám năm qua tôi đã làm thế nào để đến được đây không? Hả? Nói thật với chị, tôi sẽ sám hối... Nhưng tôi phải tống họ xuống địa ngục trước, rồi mới xuống địa ngục để sám hối!”
“Sở Vũ Hiên, nếu cậu còn không chịu giác ngộ như thế, tôi nhất định sẽ bắt cậu!”
“Được thôi, haha... Tôi chờ chị!”
Vào buổi tối, Lão Tam và Lão Ngũ ồn ào trở về nhà.
Vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy Sở Vũ Hiên đang ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt u ám.
“Lão Tam, đến đây, mau tới đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.