Ly Hôn Đi! Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À?

Chương 68: Mua cho tôi à?




Phải biết rằng trong toàn công ty chỉ có một số nghệ sĩ nổi tiếng có thể thu hút được sự chú ý của ông chủ, nếu các nghệ sĩ khác có khó khăn gì thì phần lớn đều do trưởng bộ phận quan hệ công chúng và bộ phận quản lý nghệ sĩ giải quyết.
Triệu Nhã Nam liếc nhìn Sở Vũ Hiên, suy nghĩ một lúc rồi nói với Kim Thư Hàm: “Cô về trước đi, tôi có chuyện muốn nói với sếp Sở.”
Kim Thư Hàm đứng dậy, lần lượt cúi đầu chào hai sếp rồi rời khỏi văn phòng.
“Sở Vũ Hiên, anh muốn làm gì?” Ngay khi cửa phòng làm việc đóng lại, Triệu Nhã Nam hỏi.
Sở Vũ Hiên bắt chéo chân, cười nửa vời: “Anh đã nói rồi, mọi quy tắc ngầm đối với nghệ sĩ của công ty, anh sẽ quản.”
Triệu Nhã Nam: “Đây là quy tắc của trường học của người khác, không phải quy tắc ngầm, anh đừng làm loạn.”
“Đúng vậy, quy tắc ngầm quá trắng trợn, quá rẻ tiền, rẻ tiền như vậy mà không tự biết thân biết phận, còn công khai như thế, không còn có thể coi là quy tắc ngầm nữa, haha... Trên toàn thế giới đây là lần đầu tiên anh nghe nói đến điều này đói”
Nhìn bộ dạng giễu cợt hận đời của anh, thái dương của Triệu Nhã Nam căng ra.
Với tính tình này của anh, e răng chắc chẵn anh sẽ quản chuyện này.
“Sở Vũ Hiên, để tôi nói rõ quan điểm của mình trước, cá nhân tôi cảm thấy rất khó tin, thậm chí có chút tức giận về vấn đề này, nhưng suy cho cùng, đó là chuyện của trường bọn họ, có đúng hay sai thì không phải do chúng ta quyết định.”
Sở Vũ Hiên nở nụ cười vô lại, đột nhiên nói: “Tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?”
Triệu Nhã Nam: "... Tôi biết tôi không thể thuyết phục anh, nhưng tôi hy vọng anh có thể kiềm chế, đừng làm lớn chuyện, để không liên lụy đến công ty.”
Sở Vũ Hiên: “Coi như chúc mừng anh chuyển tới nhà mới”
Triệu Nhã Nam siết chặt nắm đấm: “Công ty hiện tại đang phát triển tốt và không thể phạm sai lầm nào, nếu không sẽ bị kiện vi phạm hợp đồng rất nhiều.”
Sở Vũ Hiên: “Ở tầng dưới của nhà chúng ta có một quán ăn Trung Hoa, nghe nói rất ngon”
Triệu Nhã Nam:...
Cuộc trò chuyện râu ông nọ cảm căm bà kia đã kết thúc. một cách hoàn hảo với từ “cút” của Triệu Nhã Nam.
Sau đó, anh quả thực rất nghe lời, anh cút ra khỏi văn phòng, trước khi ra khỏi cửa còn nói một câu bỉ ổi: “Vợ ơi, em thật xinh đẹp, nếu em cười thì...”
Anh chưa kịp nói nửa câu sau, một tập tài liệu đã đập về phía anh, nếu không phải vì cánh cửa nhanh chóng đóng lại, đảm bảo có thể để lại một số dấu vết của "tình yêu" trên khuôn mặt anh.
Triệu Nhã Nam tức giận không thôi, hô hấp dồn dập như sóng biển hùng vĩ nhấp nhô, rất quyến rũ.
Cô tức giận mắng: “Đúng là tên đàn ông chó má! Đầu mọc ở đũng quần à? Đầu óc lúc nào cũng chỉ có dục vọng, sớm muộn gì cũng bị sét đánh chết!”
Sở Vũ Hiên vừa đi đến cửa bộ phận kỹ thuật, vô cớ hắt hơi, lau mũi rồi đẩy cửa ra.
Lão Ngũ đeo tai nghe, không biết đang gõ cái gì trên bàn phím.
Sở Vũ Hiên gõ bàn, lúc này tên quỷ nước ngoài này mới phát hiện có người đi vào, tháo tai nghe ra đứng dậy: “Đại ca, có chuyện gì sao?”
Sở Vũ Hiên nhìn Lão Ngũ từ trên xuống dưới, cười nhẹ nói: "Đi thôi, đại ca sẽ dẫn cậu đi mua quần áo.”
Mắt Lão Ngũ đột nhiên mở to, vui vẻ nói: “Mua cho tôi à?”
“Ừm”
“Thượng đế của tôi ơi! Tuyệt quá!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.