Ly Hôn Đi! Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À?

Chương 72: Vậy thì ăn nhanh đi




Cổng Đại học Giang Đông.
Đã gần hai giờ rưỡi, Lão Ngũ thong thả bước ra khỏi trường.
Anh ta mở cửa chiếc GTR đậu bên đường, không hề có ý định bước vào mà nói với Sở Vũ Hiên đang “nằm: “Đại ca, quay được rất nhiều video hữu dụng. Mà chết thật chứ... Thật sự không thể tưởng tượng được. Nơi đây quả thực là thiên đường cho du học sinh!”
Sở Vũ Hiên: “Lên xe, lấy video cho tôi xem”
"Chậc... Tôi nghĩ, sao chúng ta không tìm một quán ăn nhanh vừa ăn vừa xem nhỉ? Tôi đói đến đau cả trứng rồi."
Sở Vũ Hiên:...
Cả hai cầm máy tính đi đến cửa hàng KFC gần cổng trường.
Sau khi mỗi người gọi một suất ăn cho một người. Lão Ngũ mở máy tính xách tay, tách tách nhập video vào máy tính, sau đó bấm phát, quay màn hình máy tính về phía Sở Vũ Hiên.
Trong video, Lão Ngũ với tư cách là một du học sinh, trò chuyện với các du học sinh khác, sau khi giới thiệu ngắn gọn về bản thân thì bät đầu quen đường quen nẻo trò chuyện về chuyện “bạn cùng học”.
Mà những lời của các sinh viên mà anh ta bắt chuyện đều không có một câu nào là không khiến người ta mở rộng tầm mắt...
"Mỗi người chúng tôi cơ bản đều có ba cô gái. Cậu biết không, bọn họ đều rất xinh đẹp, giáo viên còn khuyến khích chúng tôi yêu đương, ha ha."
"Tuần trước trong hội hữu nghị, chúng tôi đến KTV hát, đặc biệt chúc mừng sinh nhật tôi. Ôi trời, chúng tôi đã uống rất nhiều. Sau đó, tôi và một cô gái xảy ra chuyện kỳ diệu. Cậu hiểu mà, rất kỳ diệu! Tôi thậm chí còn không biết tên cô ấy, ha hat"
“Thật ra chúng tôi không cần nhớ tên của bọn họ, vì chẳng bao lâu thì nhà trường sẽ thay một nhóm khác cho. chúng tôi. Đi học ở đây, tôi thực sự rất hạnh phúc.”
"Bạn cùng học cái gì chứ? Ôi trời thăng nhóc này, chắc không phải cậu chưa bao giờ tham gia hội hữu nghị nào đấy chứ? Để tôi nói cho cậu một bí mật, du học sinh chúng tôi chưa bao giờ gọi đây là bạn cùng học, thậm chí rất hiếm khi gọi là hội hữu nghị, mà là bạn tình không ràng buộc, hiểu không? Ha ha ha, cậu thật sự nên thử xem, đảm bảo cậu sẽ hài lòng.”
Có rất nhiều lời nói như thế, thậm chí còn tục tĩu và bẩn thỉu hơn những lời nhận xét này.
Trong ống kính, những du học sinh đó đều nở nụ cười vui vẻ, rạng rỡ. Vừa nhắc tới bạn nữ, nụ cười của họ sẽ không khỏi xen lẫn vẻ bỡn cợt.
Giống như khi bạn bè thỉnh thoảng nói về mấy công chúa trong KTV, trên khuôn mặt cũng có biểu cảm tương tự.

Vẻ mặt Sở Vũ Hiên trở nên nghiêm trọng. Anh chậm rãi đóng máy tính lại, cầm lon Coca lên uống một ngụm, hỏi Lão Ngũ: “Quay về cắt ghép biên tập lại một chút. Tôi muốn video này xuất hiện trên tất cả các màn hình lớn trong thành phố. Có thể làm được không?"
Lão Ngũ vui vẻ ăn uống, nhún vai nói: “Xin lỗi, khối lượng công việc hơi lớn, một mình tôi thật sự không có cách nào phân thân... Nhưng mà, tôi có thể chọn một vài địa điểm sâm uất nhất ở Giang Thành để phát video đầu tiên."
"Vậy thì ăn nhanh đi, ăn xong về làm việc!"
Anh vừa dứt lời, ba du học sinh, một da trắng và hai da đen, bước vào cửa hàng KFC, phía sau mỗi người còn có một nữ sinh địa phương.
Ba nữ sinh rất niềm nở, vừa bước vào cửa hàng liền lao đến quầy thu ngân để gọi món và thanh toán cho bạn nam.
Ba du học sinh tình cờ ngồi ở bàn cùng hàng với anh em Sở Vũ Hiên, bọn họ há mồm ngậm miệng đều là những lời tục tĩu, vẻ mặt dâm đãng chỉ trỏ ba bạn gái kia, còn cười không ngừng.
Lão Ngũ nuốt đồ ăn trong miệng, nhỏ giọng nói với Sở Vũ Hiên: “Đại ca, nói thật, em không nhịn được, muốn đánh người rồi...”
Ánh mắt Sở Vũ Hiên lạnh lùng, nhìn chăm chăm ba du học sinh kia một hồi, ánh mắt đột nhiên trở nên trầm tư, sau đó đứng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại.
Sau khi vị tổ tông này trở về cũng không ngồi xuống, vẻ mặt rất hờ hững, nói với Lão Ngũ: “Cậu đi trước làm việc của mình đi”
Lão Ngũ có chút không hiểu: "Đại ca, anh muốn làm gì?"
"Tâm trạng tôi không tốt." Sở Vũ Hiên nhìn ba du học sinh, cười tà ác: "Muốn đánh người!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.