Ly Hôn Đi! Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À?

Chương 74: Có chuyện gì vậy?




'Trên màn hình tràn ngập câu chửi bới và lên án Sở Vũ Hiên...
"Mấy thăng nhóc nhà giàu kiêu ngạo thế đấy!"
“Loại người này là kẻ gây hại cho xã hội, cần phải xử thật nặng!”
"Điều tra Sở Môn và công ty Truyền thông Thanh Nhã đi, chắc chắn đều không trong sạch!"
"Đoạn video bị cắt đầu cắt đuôi, khó phân biệt đúng sai, đợi cảnh sát tiết lộ sự thật."
"Còn có người nói thật khó phân biệt đúng sai? Đánh người tức là sai rồi! Làm mất hết mặt mũi của nước mình!"
Nhìn thấy những lời nói hung ác này, tâm trạng của Triệu Nhã Nam trở nên nặng nề hơn.
Đội cảnh sát hình sự, nữ cảnh sát xinh đẹp đến hiện trường xử lý vụ ẩu đả và bắt giữ người bất chấp yêu cầu vào. bệnh viện của Sở Vũ Hiên, ghi xong biên bản thì nhìn về phía Sở Vũ Hiên đang khoanh chân ngồi đối diện, ở căm có vết bầm máu rất nhỏ, nghiêm túc nói: “Bỏ chân xuống!”
Anh cong môi miễn cưỡng làm theo.
Sở Mộc Hàm đóng cuốn sổ lại, đặt sang một bên, nhìn chăm chăm Sở Vũ Hiên một lúc mới nói: “Thật lợi hại, một người có thể đánh ba người bọn họ mà còn không rơi vào thế yếu. Hừ... nói đi, cậu không phải là người bốc đồng, hôm nay lại xảy ra chuyện gì?"
Sở Vũ Hiên khẽ mỉm cười: “Trái phải rõ ràng ngay trước mặt, không có gì là bốc đồng cả... Thể trạng của tôi khá cường tráng, để ba tên dưa vẹo táo nứt đó đánh trả được mấy cái, tôi nghĩ thôi cũng xấu hổ lảm rồi."
Trên thực tế, nếu không phải cố hết sức kìm tay kìm chân, có lẽ ba du học sinh còn không chạm vào anh được.
Sở Mộc Hàm khế cau mày: “Đừng đùa với tôi. Ba du học sinh đã được giám định vết thương trong bệnh Các cảnh sát đi cùng vừa gửi tin nhắn cho tôi. Bọn họ không chịu thừa nhận đã có những lời nói không phù hợp, camera giám sát trong cửa hàng cũng không nghe rõ giọng nói của bọn họ, chỉ thấy cậu vô cớ đánh người. Bây giờ xem ra hậu quả của cậu rất nghiêm trọng”
Sở Vũ Hiên không có vẻ hoảng hốt, dáng vẻ không hề gì: “Quan tâm hậu quả gì chứ.”
Nhìn thấy vẻ mặt phóng túng và buông thả của người em trai có “một nửa" huyết thống với mình, không hiểu sao Sở Mộc Hàm lại tức giận.
Cô ấy biết tên nhóc này không cần lo lắng về hậu quả, bởi vì Sở Trì Khanh có rất nhiều cách để giúp anh.

Nhưng nếu chuyện này xảy ra với một người bình thường, nhẹ thì đập nồi bán sắt bồi thường một số tiền lớn mua một lá đơn hoà giải, nặng thì không tránh được việc ngồi tù vài năm.
"Sở Vũ Hiên, cậu có biết tại sao tôi luôn ghét Sở Môn không? Đó là bởi vì Sở Môn không bao giờ làm việc tuân thủ theo quy tắc!"
“Liên quan gì đến tôi?” Sở Vũ Hiên thản nhiên nói: “Tôi cũng là người ngoài, được chứ?”
Hai chị em nhìn nhau, một người tức giận, một người không biết xấu hổ.
Sở Vũ Hiên cười nói: “Nói thật, có lúc tôi cũng cảm thấy thương cho ông già Sở Trì Khanh kia. Lẽ ra ông ta chỉ nên có hai cô con gái đó mới tốt, hai chúng ta không nên sinh ra thì hơn. Chị nhìn xem, một người thì ngày ngày muốn bắt ông ta, một người thì ngày ngày gây hoạ cho ông ta không thôi. Đúng là thê thảm”
"Nếu ông ta không làm chuyện gì bẩn thỉu, tôi sẽ muốn bắt ông ta à? Pháp luật sẽ không tính đến tình cảm cá nhân!"
Sở Vũ Hiên bĩu môi: "Thực thi pháp luật không thiên vị, không nể tình người thân... Chị gái tốt của tôi, nếu có thêm nhiều cảnh sát như chị thì tốt quá."
"Bây giờ cậu là nghi phạm, đừng gọi tôi là chị, chúng ta cũng không thân nhau đến vậy!”
Một số cảnh sát xung quanh nghe hai chị em cãi nhau thì không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Lúc này, một viên cảnh sát trẻ tuổi đang cầm điện thoại di động hóng hớt trên mạng đột nhiên kinh ngạc nói: "Này, Đại học Giang Đông có tin tức lớn!"
"Có chuyện gì vậy? Nào nào nào, để tôi xem."
"Đó là video một số du học sinh tự mô tả về bạn cùng học... Mẹ nó, dữ thiệt!"
Sở Mộc Hàm sửng sốt một lúc, vừa định đứng dậy để xem "bạn cùng học" nghĩa là gì thì cảnh sát ở bên bệnh viện đã gọi điện đến.
"Đội trưởng Sở, mấy người lãnh đạo của trường đều tới đây. Bọn họ... bọn họ đang yêu cầu ba du học sinh này ký vào đơn hoà giải!"
“Đã ký chưa?” "Hai người đã ký, một người đang trong quá trình ký!" “Giám định thương tích thì sao?”
“Lãnh đạo nhà trường này nói là không làm nữa, bọn họ muốn giải quyết riêng chuyện này.”
Sở Mộc Hàm đập bàn, trừng mắt nhìn Sở Vũ Hiên, tức giận nói: "Bản lĩnh của cha cậu lớn thật đó! Mới đó mà đã lau khô mông cho cậu rồi!"
Sở Vũ Hiên nhún nhún vai: "Có lẽ chị đã vu oan cho cha chị rồi, chỉ sợ việc này không phải do ông ta làm."
"Vậy là ai?"
"Ha ha... Chị, chị cũng giống tôi, xa nhà đã nhiều năm, xem ra chị cũng không biết nhiều chuyện."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.