Ly Hôn Đi! Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À?

Chương 78: Đừng gọi tôi là chị dâu!




Ba ngày trôi qua trong chớp mắt.
Sáng sớm thứ bảy, bởi vì tối hôm trước đã tham dự chương trình giải trí "Tôi là người qua đường", sau đó thảo luận về phương hướng chung của chương trình với đạo diễn Tống, nên khi Triệu Nhã Nam về đến nhà đã là hai giờ sáng. Lúc này mới ngủ chưa được năm tiếng, với thời gian nghỉ ngơi của ngày hôm nay, cô vốn định ngủ một giấc thoả thích nhưng lại bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại di động.
Mỹ nhân lạnh lùng có chút cáu kỉnh, để điện thoại di động đổ chuông một lúc rồi mới cố gắng mở đôi mắt ngái ngủ, mò mm tìm chiếc điện thoại di động trên tủ đầu giường, nheo mắt nhìn thì thấy là Sở Trì Khanh.
"Alo, chú Trì Khanh..." Khi Triệu Nhã Nam định gọi chú theo thói quen thì cô vô thức dừng lại, đầu óc đã tỉnh táo, đổi giọng thành "cha".
“Con gái, có phải cha làm phiền con không?” Sở Trì Khanh cười nói.
"Không có, con đang định dậy... Cha à, có chuyện gì mà sớm vậy?"
Sở Trì Khanh thở dài: “Thời gian tạm giam Vũ Hiên đã hết, tám giờ sẽ được thả ra. Cha đang trên đường đến trại tạm giam, nếu con rảnh thì cũng đến đi.”
Trên thực tế, sự kiện đánh nhau vào ba ngày trước, ba đương sự đã lựa chọn tha thứ trong cùng ngày, không có giám định thương tích. Theo lý mà nói, Sở Vũ Hiên có thể không bị tạm giam.
Nhưng chị gái của anh quá công băng liêm chính, thậm chí có thể nói là mang theo chút “ân oán cá nhân” nên đã đưa Sở Vũ Hiên đến trại tạm giam ba ngày với tội danh gây rối trật tự công cộng.
Sau khi Sở Trì Khanh rời khỏi sơn trang ngày hôm đó, vốn dĩ ông ta đã đi thẳng đến đồn cảnh sát để đón con trai. Kết quả vừa đến cửa đồn cảnh sát, ông ta đã nhận được tin con gái lớn của mình thi hành pháp luật theo lẽ công bằng. Trùng hợp thay, nữ cảnh sát xinh đẹp không thèm làm con gái nhà giàu mà sẵn sàng làm việc vì nhân dân với mức lương ít ỏi đang đứng trong sân đồn cảnh sát, nhìn chiếc Maybach của ông ta với ánh mắt u ám. Người cha già bên ngoài vẻ vang vô hạn, bên trong vừa đáng thương vừa đáng buồn thậm chí không dám mở cửa xe, vội vàng võ nhẹ vào cánh tay tài xế, không ngừng thúc giục: “Đi đi, đi nhanh lên!”
Cùng lúc đó, nhân viên phụ trách pháp lý của Truyền thông Thanh Nhã chứng kiến tất cả. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh ta gọi điện cho Triệu Nhã Nam: 'Sếp Triệu, sếp Sở sẽ bị giam giữ ba ngày, nhưng tôi vừa thấy cha anh ấy... có vẻ như không quan tâm."
Mặc dù Triệu Nhã Nam nghỉ ngờ, nhưng Sở Trì Khanh cũng đã mặc kệ, thế thì không đến phiên cô để ý tới đâu nhỉ? Vậy nên cô cũng không áp dụng bất cứ biện pháp nào, chỉ đáng thương cho cậu ấm quần là áo lượt kia, dù bối cảnh có lớn hơn trời nhưng bị chị gái giữ cửa, đành phải nhận hình phạt.
Bấy giờ nghe Sở Trì Khanh nói như vậy, Triệu Nhã Nam đương nhiên không dám từ chối. Trong lòng cô, nhà họ Triệu đã nợ Sở Trì Khanh quá nhiều, việc cô có thể làm chính là nghe theo lời ông ta.
Mặc dù vậy, cô thực sự không muốn ởi đón vị tổ tông kia.
Mặc dù đã ba ngày trôi qua kể từ khi sự việc đó xảy ra nhưng Truyền thông Thanh Nhã vẫn nhận được nhiều lời khen chê trên mạng, khiến các nghệ sĩ dưới trướng và nhiều đối tác của họ phải lo lắng suốt ngày, chỉ sợ sẽ xảy ra biến cố gì đó.
Có người nói: Đại học Giang Đông sính ngoại, chiều hư du học sinh rồi. Chúng tôi tin rằng sếp Sở không vô cớ đánh người. Nhất định là lúc đó ba người kia đã ăn nói dơ bẩn.
Cũng có người cho rằng: Chính sách bạn cùng học của Đại học Giang Đông quả thực quá đáng, nhưng đây chính là nguyên nhân khiến anh ta tùy tiện đánh người sao? Ai có bằng chứng gì chứng minh ba du học sinh đó cũng là cặn bã? Làm ơn lấy ra coi.
Về phần Đại học Giang Đông, có thể nói ba ngày qua đã hứng chịu sự chỉ trích của cư dân mạng, bị lên án công khai. Thậm chí còn có phần tử quá khích còn chạy đến trường đập mấy quả trứng thối vào mặt hiệu trưởng. Tình thế càng ngày càng tệ, bất kể nhà trường có giải thích thế nào, cho dù có lôi ra scandal X liên quan đến nữ diễn viên hạng hai, hạng ba để chặn đầu sóng ngọn gió thì cư dân mạng cũng không bỏ qua.
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Nhã Nam nhìn đồng hồ, đã đúng bảy giờ. Cô vội vàng tắm rửa, trang điểm, sáng thứ bảy không tắc đường nên mất khoảng nửa tiếng là đến trại tạm giam, vừa đủ thời gian.
Đến nhà để xe dưới tầng hầm, Triệu Nhã Nam vừa bước ra khỏi thang máy vừa vội vàng đi đến chiếc Maserati của mình, vừa đi vừa lấy chìa khóa trong túi ra.
Đi được nửa đường, cô mơ hồ nghe thấy có người đang ngâm nga một bài hát, hướng âm thanh dường như ở ngay trước đầu xe cô.
"Là động lòng đó, không thể tránh khỏi ánh mắt kia..."
Giọng hát mơ hồ, là giọng ồm ồm của một người đàn ông. Mỗi lần ngâm nga một chữ dường như đều dùng sức, giọng điệu không khỏi trở nên nặng nề hơn.
Triệu Nhã Nam nghỉ ngờ kinh ngạc, sau khi sửng sốt một lúc, cô nhẹ nhàng bước về phía trước, đảm bảo giày cao gót không phát ra bất kỳ âm thanh nào, rồi từ từ di chuyển về phía xe.
Khi đến gần, cô phát hiện thân xe đang rung chuyển nhẹ nhàng dưới ánh đèn mờ ảo!
Nữ tổng giám đốc xinh đẹp càng nghỉ ngờ, vì chỗ đậu xe là điểm mù của camera nên sau khi suy nghĩ, cô lấy điện thoại di động ra, bật chức năng quay video, nhón chân ra phía sau xe rồi với tay ra bên trái xe, để lộ điện thoại di động.
Trên màn hình, một người đàn ông vạm vỡ đột nhiên xuất hiện, cầm cờ lê ngồi xổm trên mặt đất để dỡ bánh trước bên trái của xe...
“Cảm thấy như mình nóng ran lên, tôi...”
Lão Tam tháo lốp xe, dễ dàng cầm lên. Khi quay lại, trong miệng còn ngân nga thêm vài chữ.
Triệu Nhã Nam khoanh tay trước ngực, nhướng mi lên, nhìn chằm chằm vào người đàn ông to lớn cao hơn mình rất nhiều, với vẻ mặt lạnh lùng vô cùng.
Lão Tam xấu hổ hồi lâu, nhạt nhẽo cười nói: "Chị dâu, chị dậy sớm thế, ha ha... chị... chị có thể nhìn thấy tôi à?"
Triệu Nhã Nam:...
Lão Tam chỉ ước gì có thể biến mất ngay tại chỗ, ánh mắt láo liên. Sau khi nuốt nước miếng, anh ta chột dạ cúi đầu, ngập ngừng nói: “Chị dâu, chị muốn đánh thế nào tôi cũng chịu. Nhưng chuyện này không liên quan gì đến đại ca tôi, hoàn toàn không liên quan một chút nào. Thực sự không có, không phải anh ấy bảo tôi làm đâu... Lần trước lốp xe của chị bị trộm cũng không phải tôi, thực sự không phải tôi.”
Triệu Nhã Nam hoàn toàn không nói nên lời.
Cô biết người đàn ông to béo này từng là vệ sĩ và tài xế của Sở Trì Khanh, sau này trở thành tài xế của Sở Vũ Hiên. Cô tưởng anh ta được Sở Trì Khanh phái đến để bảo vệ Sở Vũ Hiên, nhưng bây giờ, nghe xem, anh ta và Sở Vũ Hiên lại có quan hệ khá thân thiết đấy nhỉ. Còn gọi anh là “đại ca” nữa... Trong chuyện này có điều gì mờ ám?
Triệu Nhã Nam lười suy nghĩ, dù sao quan hệ cha con kia vốn đã rất khó tin rồi, nghĩ mãi cũng nghĩ không ra, chi bằng chuyện không liên quan đến mình thì mình không quan tâm cho rồi.
“Đưa tôi đến trại tạm giam.” Triệu Nhã Nam liếc nhìn chiếc Mercedes-Benz G-Class cách đó không xa, dừng lại, nhàn nhạt nói: “Anh có rất nhiều chị dâu, mấy tin lan truyền trên mạng đều đúng đấy. Thế cho nên đừng gọi tôi là chị dâu."
Lão Tam rụt rè nói: “Bọn họ đều là bé... không, bọn họ... ừm... dù sao chị cũng là chị dâu.”
Triệu Nhã Nam trợn mắt và đi về phía chiếc Mercedes-Benz G-Class.
“Chị dâu, tôi cất lốp xe này nhé", Lão Tam theo sát phía sau
"Đừng gọi tôi là chị dâu!"
“Ồ, tôi hiểu rồi, chị dâu... chị đi chậm một chút. Chị dâu... đi đón đại ca của em đúng không, chị dâu?... Chị dâu nói cái gì đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.