Ly Hôn Lão Ba

Chương 3:




Ngày cứ thế qua đi, mẹ vẫn một mình, không có bạn trai, không hẹn hò, sao có thể như thế được?
Theo Khương Trọng Vũ thấy, mẹ so với tất cả các cô người yêu của cha đều xinh hơn, đôi khi mẹ đi đón cậu, cậu còn thấy có rất nhiều chú nhìn lén mẹ, còn có người cố ý đi lên trước chỉ để hỏi một câu:
- Cậu nhóc này là con cô sao?
Bọn họ tới gần mẹ thì ai nấy đều như kẻ ngu ngốc.
Mẹ rất được yêu thích, rất xinh đẹp nhưng sao lại không có bạn trai? Thật sự cậu không hiểu được.
Gần đây cậu tới chỗ cha, gặp một cô Lâm gì gì đó cười giả tạo kinh khủng, cậu vô cùng chán ghét cô ta, thật chẳng biết sao cha lại hẹn hò với cô ta nữa. Sao bây giờ ba không nhanh thay bạn gái mới đi, đúng là đáng ghét!
Đi ra khỏi thang máy, cậu lấy ra một chiếc chìa khóa tự mở cửa.
Trước đó có vài lần mẹ ở trong phòng đàn sáng tác đến quên cả thời gian, lại không nghe thấy cậu ấn chuông khiến cậu phải ngồi chờ ở cầu thang nửa ngày. Vì thế, để phòng vạn nhất, cậu tự đánh chiếc chìa khóa trẻ em cho mình.
Mở cửa vào nhà, Khương Trọng Vũ cúi đầu dỡ túi sách trên vai, ngồi trên ghế cởi giầy rồi giương giọng gào vào trong phòng:
- Mẹ ơi! Con về rồi.
- Cháu về rồi à Trọng Vũ.
Giọng nói dễ nghe của mẹ đột nhiên biến thành giọng nam trầm trầm, Khương Trọng Vũ ngây người, lập tức quay đầu lại với tốc độ nhanh nhất, chỉ thấy một chú cực kì đẹp trai đang thoải mái nằm trên sô pha từ từ ngồi dậy, mỉm cười lại với cậu.
Quá đẹp trai, quả thực là đẹp đến... trực tiếp hạ bệ cha cậu.
Chờ một chút, vì sao cậu cảm thấy chú đẹp trai này nhìn quen như thế nhỉ? Đã gặp ở đâu rồi chăng?
Cậu cố suy nghĩ một chút, sau đó không nhịn được gào lên:
- Lam Tư!
- Có!
Đại minh tinh Lam Tư nhìn cậu mỉm cười.
Khương Trọng Vũ cứng họng nhìn Lam Tư, lần đầu tiên thấy người vốn chỉ xuất hiện trong TV lại sờ sờ ngay trước mắt khiến cậu thấy thật ngạc nhiên, lại có cảm giác hơi xấu hổ.
Nhưng chú ấy rất giống trong TV, cũng cao và đẹp trai y như thế.
Vấn đề là, đại minh tinh trong TV vì sao lại xuất hiện trong nhà cậu? Mẹ đâu rồi?
- Mẹ cháu đi siêu thị mua chút đồ, giờ còn chưa về
Để ý thấy cậu quay đầu tìm người, Lam Tư nói với cậu.
Tức là trong nhà giờ chỉ có chú ấy, hai mắt Khương Trọng Vũ sáng bừng, vẻ mặt cẩn thận ban đầu đã bị vẻ hiếu kì thay thế.
- Chú Lam Tư, chú là bạn của mẹ cháu à?
- Đúng.
Lam Tư gật gật đầu.
- Bạn thân ạ?
Hơn mười năm làm bạn. Mỗi khi anh mệt mỏi vì công việc, bị những người xung quanh làm phiền đến không chịu nổi, muốn tìm một người có thể hoàn toàn tín nhiệm để nghỉ ngơi, người đầu tiên anh nghĩ đến là Thải Nhi, như vậy, có lẽ bọn họ là bạn bè tốt.
- Đúng. Anh lại gật đầu.
- Là bạn trai ạ?
Lam Tư ngẩn ngơ, nhịn không được phì cười.
Con của Thải Nhi thật thông minh, hiểu được cách hỏi từ xa tới gần này, giống con chó nhỏ đáng yêu.
- Bạn con trai. Anh sửa lại.
Nhưng Khương Trọng Vũ lại không chú ý tới điều này, hai mắt cậu sáng bừng lên.
Thì ra mẹ thật sự có bạn trai, hơn nữa còn là một đại minh tinh. Ha ha ha, chú ấy ăn đứt cha, chú ngôi sao so với cha vừa đẹp trai lại vừa giàu có hơn nhiều.
Hừ hừ hừ, cha thối, đáng đời, ai bảo cha không thương mẹ, còn hẹn hò một đống phụ nữ như thế, chờ đến lúc tức chết đi, hừ!
Ngoài cửa lớn đột nhiên truyền đến tiếng chìa khóa lách cách, sau đó khóa cửa mở ra, Ngải Thải Nhi đẩy cửa mà vào.
- Về rồi đây!
Cô cười với con rồi mới hỏi Lam Tư:
- Hai người tự giới thiệu chưa?
- Chưa, nhưng con cậu đã nhận ra mình là ai! Lam Tử mỉm cười. (vì hai người chỉ là bạn, hơn nữa Lam Tư còn nhỏ hơn Thải Nhi 2 tuổi nên không có anh em gì sất)
- Chứng tỏ cậu đúng là siêu sao, ngay cả trẻ con cũng nhận ra. Ngải Thải Nhi mỉm cười nói, cảm thấy vui vẻ thay cho anh.
Cô mang những thứ vừa mua về để vào phòng bếp rồi mới quay ra phòng khách, kéo con trai tới trước mặt Lam Tư, chính thức giới thiệu hai người.
- Đây là con mình, Khương Trọng Vũ, năm nay chín tuổi, học lớp ba, là tâm can bảo bối của mình
Trong giọng nói của cô có sự kiêu ngạo của người mẹ.
Nghe thấy mẹ giới thiệu như thế, Khương Trọng Vũ không nhịn được lườm một cái. Tâm can bảo bối? Ak.
Thấy cậu như vậy Lam Tư chỉ cảm giác thật buồn cười. Tiểu gia hỏa này thật đáng yêu.
- Trọng Vũ, đây là chú Lam Tư, chắc con đã từng thấy trên TV rồi đúng không? Chú ấy sẽ ở đây cùng mẹ con ta vài ngày, đó là bí mật không thể nói cho nên con phải giữ bí mật cho mẹ và chú, không được nói cho bất kì ai nhớ chưa? Ngải Thải Nhi dặn con.
- Vì sao chú lại ở nhà chúng ta mà không ở nhà mình? Khương Trọng Vũ tò mò hỏi.
- Bởi vì nhà chú ấy có rất nhiều chó săn (paparazi), còn rất nhiều người làm phiền chú ấy khiến chú ấy ngủ cũng không ngon.
Hợp đồng của Lam Tư và công ty quản lý đã đến hạn, vì muốn giữ chân con gà đẻ trứng vàng, cây hái tiền này mà các công ty khác đều muốn nhân cơ hội mà lôi kéo anh về công ty. Các tạp chí lớn cũng nhân cơ hội để săn tin, khiến ngay cả về nhà nghỉ ngơi cũng không được yên.
Anh không thể tiếp tục sống trong tình trạng này nên mới trốn đến nhà cô vốn là nơi vắng vẻ và cũng vì không có ai biết bọn họ là bạn bè.
- Chó săn? Khương Trọng Vũ trợn tròn mắt
- Là phóng viên.
- À! Cậu gật gật đầu, đã hiểu.
- Nhưng mẹ ơi, chú ở chỗ chúng ta thì chó săn không tìm được ạ?
- Bọn họ không biết mẹ và chú là bạn, chỉ cần con đừng nói cho ai biết Lam Tư ở nhà chúng ta thì chó săn sẽ không tìm tới được.
- Con không nói cho người khác đâu.
Khương Trọng Vũ lập tức cam đoan, trong lòng lại nghĩ thầm: anh trai và cha chắc hẳn không phải là người khác chứ?
- Con còn chuyện gì cần khỏi không? Ngải Thải Nhi hỏi con.
- Có.
Khương Trọng Vũ ra sức gật đầu, sau đó thành thật hỏi:
- Mẹ, mẹ sẽ kết hôn với chú Lam Tư ạ?
- Cái gì?! Ngải Thải Nhi ngây người, cứng họng nhìn con.
- Nếu mẹ kết hôn với chú Lam Tư thì con đồng ý cả hai tay, chú ấy đẹp trai hơn cha, hơn nữa nhất định cũng kiếm được nhiều tiền hơn cha.
Cậu lớn tiếng nói. Ngôi sao đều kiếm được rất nhiều tiền đúng không?
Ngải Thải Nhi kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, nói không nên lời.
Lam Tư ngồi trên sô pha bỗng nhiên cười lớn, có thể nói là cười đến xiêu vẹo người, cười không thể dừng lại.
- Cảm ơn con đồng ý, chú nhất định sẽ chăm sóc hai mẹ con con thật tốt.
Anh cười cam đoan với cậu nhóc đáng yêu kia.
- Liễu Lam Tư, xin cậu đừng có nói lung tung nữa đi. Ngải Thải Nhi nghe vậy, lập tức quay đầu nhíu mày trừng mắt nói.
Lam Tư vốn họ Liễu, tên đầy đủ là Liễu Lam Tư, chẳng qua không mấy người biết chuyện này, mọi người đều nghĩ anh họ Lam tên một chữ Tư mà thôi.
- Lấy mình không tốt sao? Mình là người đứng đầu danh sách các ngôi sao được bình chọn là người tình trong mộng của các thiếu nữ đấy
Lam Tư ngừng cười, trưng ra vẻ mặt đẹp mê người.
- Cho mình cũng không thèm. Ngải Thải Nhi không chút khách khí nói, còn nhìn anh đầy khinh thường.
- Thế nên mình mới yêu cậu đó. Lam Tư lại cười vang lên.
- Trọng Vũ, chú này thỉnh thoảng lên cơn mê sảng con đừng cho là thật.
Cô quay đầu cảnh báo con:
- Còn nữa, mẹ và chú chỉ là bạn thôi, cho nên sẽ không kết hôn. Biết chưa?
Khương Trọng Vũ gật gật đầu nhưng cũng hơi nghi ngờ. Cậu có thể cảm thấy thái độ của chú Lam Tư khác hẳn các chú khác, rất tự nhiên, thân thiết, tựa như là người anh lớn tuổi của cậu, không chút khoảng cách nào. Hơn nữa, mẹ còn để chú Lam Tư ở lại nhà, đây là chuyện chưa bao giờ có.
Cho nên, mặc kệ mẹ nói cái gì, cậu vẫn cảm thấy nên nói chuyện cho anh trai, cho cha biết rằng mẹ có bạn trai so với cha tốt gấp vạn lần này.
Hừ, cha thối!
- Cha!
Đang làm giữa giờ đột nhiên nghe tiếng con gọi, Khương Kham còn tưởng mình nghe nhầm, không ngờ ngẩng đầu lên thì thật sự thấy con trai đang đứng ở cửa văn phòng. Anh kinh ngạc nhìn, nhíu mày trầm giọng hỏi:
- Bá Vũ, sao con chạy đến đây?
Mặt Bá Vũ làm như trời sắp sập tới nơi nhìn cha, không hề trả lời.
Khương Kham phất tay với thư kí Lí đứng sau con trai, ý bảo cô có thể lui xuống. Sau đó mới đứng dậy đi tới trước mặt con, ôm con vào phòng, đóng cửa phòng lại.
- Sao thế con?
Anh ôn nhu hỏi, rất hiếm khi thấy con như sắp phát khóc đến nơi rồi thế này.
- Cha.
Khương Bá Vũ lại gọi một tiếng nhưng không nói thêm gì.
- Sao thế? Xảy ra chuyện gì? Anh bế cậu nhóc ngồi lên sô pha rồi lại hỏi.
Cậu nhóc đột nhiên ôm anh làm nũng khiến anh có cảm giác không ổn. Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng nếu không con đã không làm thế này.
- Bá Vũ, nói cho cha nghe đã xảy ra chuyện gì.
Anh nghiêm túc nói.
- Mẹ thật sự muốn kết hôn
Khương Bá Vũ lại trầm mặc một lúc mới buồn bã nói.
Khương Kham đột nhiên ngẩn ngơ, còn tưởng rằng mình nghe lầm.
- Cái gì?
- Mẹ muốn kết hôn.
Đầu anh trống rỗng không hiểu cảm giác gì nữa. Chốc lát sau, anh nhíu mày, vẻ mặt cổ quái hỏi con:
- Con nghe ai nói?
- Trọng Vũ.
Khương Bá Vũ cúi đầu buồn bã đáp.
- Chắc Trọng Vũ đùa con thôi
- Không phải, em còn gửi ảnh cho con xem.
- Ảnh gì?
- Ảnh chú đang ở cùng bọn họ.
- Cái gì ở cùng một chỗ? Ảnh ở đâu, đưa cha xem
Khương Kham đột nhiên trợn to hai mắt, không nhịn được kêu lớn.
Khương Bá Vũ lấy điện thoại di động ra, tìm bức ảnh em trai gửi đến cho cha xem.
Khương Kham trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm người đang ông trong bức ảnh. Đối phương rất anh tuấn khiến anh nhíu mày, mím miệng, không hiểu vì sao anh cảm thấy người đàn ông này có vẻ rất quen, không biết đã gặp ở đâu rồi.
- Chú ấy là Lam Tư, chính là đại minh tinh hay xuất hiện trong TV
Cậu nhóc tháo gỡ sự nghi hoặc của anh, khó trách anh cảm thấy người đàn ông này rất quen.
- Con đã biết đó là ngôi sao rồi còn gì. Trọng Vũ có thể tùy tiện lấy ảnh của hắn ta mà gửi cho con, con còn tin em nói hươu nói vượn.
Khương Bá Vũ buồn không nói gì, cầm lấy điện thoại, bấm bấm vài cái rồi lại dúi vào tay anh và nói:
- Ảnh không phải chụp từ TV hay lấy từ mạng vì còn có ảnh Trọng Vũ và chú ấy chụp chung, đấy còn là phòng của mẹ nữa.
Sắc mặt Khương Kham trắng bệch, không muốn tin lời con nhưng ảnh chụp trước mắt đúng là bằng chứng như núi. Bọn họ đúng là ngồi ở đầu giường Thải Nhi.
Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó, anh không tin! Loại chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra! Như vậy, ảnh chụp này là từ đâu mà có. Mẹ nó!
- Cha, cha định bóp vỡ điện thoại của con à?
Lời của con khiến anh hoàn hồn, vội buông điện thoại ra, miễn cưỡng đè nén cảm xúc trong lòng
- Con cũng biết mẹ là nhạc sĩ, quen biết một số ngôi sao cũng không có gì là lạ. Cha nghĩ cậu ta nhất định là tìm mẹ bàn chuyện công việc. Trọng Vũ chụp ảnh cùng cậu ta nhất định là nhân lúc đó thôi.
Anh trấn an con, cũng tự trấn an mình.
- Nhưng Trọng Vũ nói với con, chú đó đang ở cùng bọn họ, mẹ còn bắt em không được nói chuyện này cho bất kì ai.
Khương Kham cả người cứng đờ, không tự chủ được tay nắm chặt thành quyền, cắn chặt răng.
- Có lẽ Trọng Vũ đùa con thôi.
Anh mặt cười nhưng lòng không cười trấn an con, cho dù là giả bộ nhưng anh cũng sắp không cười nổi nữa.
Ở cùng một chỗ? Không thể nói cho bất kì ai?
- Trọng Vũ không đùa thế này với con đâu vì chuyện này tuyệt đối không buồn cười.
- Con nói đúng, đúng là không đáng cười chút nào.
Anh nghiến răng, sau đó hít sâu một hơi, quyết định:
- Cha tối nay đi tìm Trọng Vũ hỏi cho rõ, nếu nó đùa con thì cha sẽ bắt nó xin lỗi con. Được rồi, cha còn có việc, sắp phải họp nữa, con về nhà trước hay đến nhà bà nội chờ tan tầm cha qua đón?
- Về nhà.
Anh gật đầu.
- Cha bảo lái xe đưa con về.
Nói xong anh đến bàn làm việc, gọi điện thoại nội tuyến bảo Lý thư kí kêu lái xe chuẩn bị xe.
- Cha, có phải mẹ sẽ kết hôn cùng chú ngôi sao kia không?
Tiếng cậu nhóc rầu rĩ lại vang lên từ phía sau.
- Không đâu! Anh trả lời chắc chắn như chém đinh chặt sắt.
- Thật không? Khương Bá Vũ hỏi lại.
- Thật!
Anh nói đầy kiên định nhưng không biết vì sao trong lòng lại có chút nôn nóng bất an.
Lam Tư?
Tên này từ đâu chui ra? Trọng Vũ nói với Bá Vũ là thật sao? Gã kia thực sự đang ở cùng mẹ con bọn họ? Mẹ đứa nhỏ thật sự bảo con không được nói cho bất kì ai? Bao gồm cả anh?
Anh nắm chặt tay thành quyền.
- Tổng Giám đốc. Lí thư kí nói qua điện thoại: - Lái xe Nhan đã đánh xe tới cửa chính.
- Tôi biết rồi.
Anh buông tay, vươn tay về phía con:
- Đến đây nào, cha đưa con xuống xe, bảo Nhan lái xe đưa con về.
Khương Bá Vũ gật gật đầu đứng dậy cùng cha đi ra khỏi phòng, đi thang máy xuống lầu, vẻ mặt u buồn ban đầu cũng giãn ra nhiều.
Về phần Khương Kham, tuy rằng vẻ mặt không nhăn nhó, không u buồn nhưng cả người toát ra luồng khí lạnh khiến người hoảng sợ, tựa như núi lửa có thể phun trào bất cứ khi nào, mà người thấy thì như không có chỗ mà trốn, thật đáng sợ.
- Thư kí Lí.
- Vâng!
Thấy giọng sếp lạnh lùng, Lí thư kí nhảy dựng lên.
- Giúp tôi hủy hết lịch trình, kế hoạch sắp tới.
- Vâng, Tổng giám đốc muốn ra ngoài?
Cô nhìn Tổng giám đốc vừa vào phòng chưa được ba phút đã lại đi ra, tay cầm áo khoác như sắp đi ra ngoài.
- Đúng! Hôm nay tôi không quay lại nữa, có việc cần thì cứ tìm phó tổng Vương.
Câu trước như nghiến răng nói ra, câu sau thì lại bình thường.
- Vâng. Cô cẩn thận đáp, còn chưa dứt lời thì sếp đã vội vàng rời đi, nhanh chóng biến mất trong thang máy.
Lí thư ký thở phào nhẹ nhõm. Tạm thời thoát cơn nguy hiểm rồi.
Nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn không nhịn được mà rùng mình, cảm thấy thật đáng sợ.
Sếp của cô là Khương Kham, là nhân tài trẻ tuổi, phong độ, đẹp trai, dù đã từng li hôn, bên cạnh còn có một đứa con trai nhưng thân phận, địa vị và bề ngoài của anh cũng đủ để các danh môn thục nữ, các mỹ nữ đuổi theo nhiều vô kể, muốn lấy giám đốc, làm mẹ kế của con anh.
Trước kia khi cô vừa vào công ty được mấy tháng cũng từng có ảo tưởng này nhưng ảo tưởng nhanh chóng đã tan biến. Bởi lẽ cô phát hiện sự phong độ của giám đốc chỉ là bề ngoài thôi, vui giận bất thường, tuyệt tình lãnh khốc mới là chân thật.
Giám đốc đổi bạn gái còn nhanh hơn thay quần áo, chẳng bao giờ đối xử hòa nhã với bạn gái mà toàn mặt lạnh, lúc nào cũng chỉ coi trọng công việc và con. Bạn gái nếu hơi vì thế mà ghen tỵ hay nổi cáu thì sếp chẳng ngại ngần gì mà chia tay luôn. Hơn nữa tuyệt đối không bao giờ quay lại, bất kể bạn gái kia muốn vãn hồi thế nào cũng không được.
Việc xử lý tình cảm nam nữ, tổng giám đốc có thể nói là lãnh khốc tuyệt tình.
Duy nhất không thể chê là tổng giám đốc rất hào phóng, tặng hàng hiệu hay trang sức cho bạn gái đều rất mạnh tay, chia tay rồi cũng chi cho một khoản tình phí kha khá nên mười cô chia tay với sếp thì tám, chín cô chẳng oán hận gì.
Về phần vui giận bất thường, cô là thư ký có thể nói là người bị hại lớn nhất.
Tuy rằng tổng giám đốc sẽ không la mắng người tùy tiện nhưng chỉ cần chạm đến ánh mắt lạnh lùng của sếp thì cũng đủ cho cả ngày hoảng sợ. Càng miễn bàn nếu người nào làm sai chuyện gì thì chắc chắn họ sẽ biết được công lực mắng chửi người mà không hề thô tục của sếp mạnh thế nào, mạnh đến độ khiến người đó có thể gặp ác mộng suốt một tuần liền.
Nói tóm lại, cô có thể hiểu được vì sao vợ cũ của sếp lại ly hôn, dù sao, yêu nhau là nhất thời, ở chung lại là chuyện cả đời.
Ngải Thải Nhi xách túi ra khỏi nhà, đến công viên gần đó tìm một ghế đá không người ngồi, lấy máy ghi âm, nhìn xa xăm một lát rồi nhắm mắt lại, hừ hừ ra giai điệu hiện lên trong đầu cô.
“..................”
Trước kia công viên đối với cô mà nói thì là nơi thả lỏng tâm tình, là nơi thư giãn trước những áp lực, mỏi mệt của công việc. Nhưng tử khi Lam Tư trốn đến nhà cô, công viên lại là nơi cô làm việc.
Thật ra nói là nơi làm việc, không bằng nói là nơi cô giết thời gian và lánh tị hiềm đi.
Bởi vì sau khi con đi học, trong nhà chỉ còn lại cô và Lam Tư, cô nam quả nữ cùng một chỗ, tuy rằng bọn họ đều không thẹn với lương tâm, không có nửa điểm ái muội nhưng mà tình ngay lí gian, nếu Lam Tư không thể rời đi thì người đi đương nhiên là cô.
Ủy khuất sao?
Bị cưu chiếm thước sào(chim cưu không biết làm tổ, chim thước thì khéo léo nên xây tổ rất hoàn hảo, tới mùa sinh sản, chim cưu thường dùng vũ lực chiếm đoạt tổ của chim thước -> những kẻ dùng vũ lực để chiếm nhà hay địa vị người khác) nên cảm thấy khó chịu sao?
Thật ra thì vẫn tốt vì dù sao đây cũng chỉ là tạm thời, không lâu lắm. Đợi đến khi cô thực sự không chịu nổi thì sẽ một đạp đá văng tên kia ra khỏi nhà.
Nghĩ tới siêu sao Lam Tư bị cô một đạp ra khỏi cửa, sau đó ngã chổng vó lồm cồm bò trên đất, Ngải Thải Nhi nhịn không được mà bật cười.
- Chuyện gì vui mà cười thế?
Cô vốn chọn chỗ vắng người mà ngồi cho nên đột nhiên nghe những lời này vang lên bên tai thì hoảng sợ kêu lên, cả người bật dựng đứng.
Nhưng khi cô quay người lại, nhìn thấy người mới tới thì sự kinh sợ lại biến thành vui mừng, tươi cười rạng rỡ.
- Sao anh lại đến đây, ông xã? Sao biết em ở chỗ này?
Cô vui mừng lao vào lòng anh, ngẩng đầu nhìn anh hỏi.
Thấy bà xã nhìn thấy mình, đầy nồng ấm mà hân hoan, vui mừng, Khương Kham đột nhiên có cảm giác xấu hổ.
Anh đang làm cái gì thế này? Tự nhiên nổi giận đùng đùng một mạch lái xe từ Đài Bắc đến Tân Trúc, thấy bà xã ra khỏi nhà thì cũng không gọi, lén lút theo sau cô, giống như là tới chỉ để bắt gian thôi.
Anh làm sao thế? Đầu óc suy nghĩ cái gì? Lại nghi ngờ bà xã, nhất định là bị điên rồi!
Anh và Thải Nhi biết nhau khi chỉ mới hai mươi tuổi, khi đó anh vẫn chỉ là một sinh viên có tiền ăn chơi trác táng mà Thải Nhi đã phải lo kiếm sống
Hôm đó, anh không có việc gì làm nên cùng đám bạn đến một nhà hàng ăn chơi trác, sau đó, bị giọng nói của cô mê hoặc, vừa ngẩng đầu nhìn lại bị khuôn mặt xinh đẹp của cô nhiếp hồn, vừa thấy cô đã nhất kiến chung tình.
Thải Nhi không phải là mối tình đầu của anh bởi vì trước khi gặp cô, anh đã nổi tiếng là hoa tâm. Nhưng sau khi gặp cô thì đúng như các bạn anh nói: anh đã thay tâm đổi tính thành một người khác.
Gia thế của hai người rất khác biệt nên Thải Nhi luôn từ chối sự theo đuổi của anh, nhưng vì anh bám riết không tha nên cuối cùng cũng chiếm được mỹ nhân.
Mang thai là chuyện ngoài ý muốn nhưng cũng là một cơ hội. Không chỉ khiến cô hiểu được anh thật tình với cô mà cũng giúp cho cha mẹ anh hiểu được là anh rất quyết tâm. Vì thế, mùa đông năm đó, bọn họ kết hôn.
Anh rất yêu cô nhưng dù sao vẫn chỉ là một công tử hai mươi tuổi, không hiểu được giá trị của tiền bạc và cuộc sống gian khổ là như thế nào.
Hai con hơn ba tuổi, bọn họ ly hôn, không phải vì không còn yêu nhau mà vì bất đắc dĩ.
Từ năm đó về sau, anh bỏ đi thói trẻ con, công tử, trở thành một người đàn ông chân chính, cũng cố gắng trở thành chỗ dựa vững chắc cho vợ và các con, là một nam tử đội trời đạp đất.
Những năm gần đây, bọn họ tuy rằng chia đôi, hơn nữa về mặt pháp lý cũng đã không có danh phận là vợ chồng nhưng bọn họ vẫn yêu nhau, tin tưởng nhau.
Cho nên, sao anh lại nghi ngờ bà xã?
Đúng là đồ hỗn đản!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.