Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 120: Ban thưởng phong ba




Nếu là tại thời hiện đại, khi ngươi dùng siêu xe mang tiễn một cô nàng trở về nhà.
Nàng mời ngươi lên phòng uống trà thì trăm phần trăm là có án xảy ra.
Không cẩn thận còn ra nhân mạng.
Nhưng tất nhiên nó sẽ không áp dụng được vào trường hợp lần này.
Một thằng nhóc 8 tuổi ngoại trừ dùng để đi tiểu, ta hỏi ngươi còn có thể làm cái mẹ gì?
Cho đến lúc này, Đỗ Anh Vũ thần tình là có phần nghi hoặc.
“Nữ nhân này... có phần cổ quái” - Đỗ tiểu tử thầm nghĩ.
Nàng... là quá tốt với hắn!
Từ xưa đến nay, vô công bất thụ lộc.
Bữa cơm trưa từ trên trời rơi xuống lại càng không có.
Vậy nên việc một người mới gặp qua ngươi vài lần, kể cả có thiện cảm với ngươi đến mức nào đi chăng nữa cũng không có chuyện một lòng vì ngươi, một lòng giúp ngươi không toan tính.
Nhưng Lê Nghi Phượng... nàng từ lúc xuất hiện tới nay mang lại cho hắn những cái gì?
Nàng hỗ trợ hắn trong kinh doanh, thúc đẩy việc buôn bán xà phòng, làm giàu cho hắn.
Biết hắn phải theo quân, cùng nàng ăn một bữa cơm, liền cho mượn 300 tư binh.
Hơn thế nữa còn ném cho hắn 50 tên thiếp thân hộ vệ, đám hộ vệ này lợi hại cỡ nào không rõ, nhưng bọn hắn lại có thể ép cho Thần Thông cảnh cường giả Nguỵ Bàng phải nhượng bộ lui binh...
Tất cả những chuyện đó, ngoại trừ cực kỳ thân thuộc ra thì e rằng người khác khó có thể vì ngươi mà làm tới mức đó được.
Và điều quan trọng nhất.
Đỗ Anh Vũ hắn vậy mà thật tin tưởng nàng.
Điều này là quá vô lý, Đỗ tiểu tử hắn tự hiểu bản thân mình là loại người gì.
Một tên vô tâm ích kỷ, tự tư tự lợi, và đặc biệt không tin tưởng bất cứ một ai.
Việc này ở kiếp trước đã được chứng thực.
Muốn cùng hắn chơi vui vẻ, rất đơn giản. Nhưng để hắn tin tưởng người khác thì khó vô cùng.
Vậy mà khi gần Lê Nghi Phượng, Đỗ Anh Vũ lại có cảm giác thật quen thuộc, nội tâm không tự chủ mà tin tưởng nàng, hoàn toàn không có đề phòng gì hết.
Cứ như thể hắn bị trúng tà vậy!
Nghĩ tới đây, Đỗ Anh Vũ tự thân cảm thấy rùng mình.
“Nàng chẳng lẽ thật là có tà thuật?”
“Không! Không đúng, ta không phải là miễn nhiễm với tà chú sao, Hoa Nương mị công cũng vô dụng với ta!”
“Vậy việc này phải giải thích như thế nào?”
Đỗ Anh Vũ vẻ mặt căng thẳng, bất chợt lâm vào tự hỏi.
Ở phía đối diện, Lê Nghi Phượng nhìn thấy thì thần sắc có phần tối tăm đi.
“Chỉ là đến phòng ta một chuyến mà thôi... có cần thiết phải biểu lộ căng thẳng như vậy sao?”
Đỗ Anh Vũ chằm chằm nhìn Lê Nghi Phượng, nhíu mày nghi hoặc:”Nàng rốt cuộc là có ý đồ gì?”
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Đỗ Anh Vũ vừa tiến lên một bước, đang muốn cất tiếng trả lời thì bỗng từ xa xa có một cỗ kiệu tiến đến, cắt ngang bầu không khí.
Cỗ kiệu dừng lại ở ngay trước cửa Đỗ Phủ, một người trung niên thân hình bệ vệ bước xuống, vừa mới ngẩng đầu lên thì đã thấy đám người đang đứng nơi đây đều quay sang nhìn hắn chằm chặp, lòng không khỏi ngạc nhiên mà nói:
- Các ngươi nhìn ta như thế làm gì?
Đỗ Anh Vũ nhìn người trung niên, lòng thầm nghĩ:
“Lão cha, người xuất hiện thật chẳng đúng lúc chút nào!”
Tựa như bổng đánh Uyên ương đồng dạng.
Việc Đỗ Tướng không đúng lúc xuất hiên cũng vô tình phá đi cơ hội xâm nhập tìm hiểu sâu của Đỗ Anh Vũ.
Lê Nghi Phượng nhìn Đỗ Tướng, thần sắc có mấy điểm lạnh nhạt, thi lễ một cái rồi quay người trở vào Lê phủ.
Trông thấy con trai cười khổ nhìn mình, lão Đỗ thần tình nghi hoặc, dò hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Đỗ tiểu tử lắc đầu, cười cười nói:
- Không có gì đâu lão cha, chúng ta mau vào thôi, đừng để mẹ và em gái chờ lâu!
Đỗ Tướng cũng gật gù, theo Đỗ Anh Vũ đồng thời bước vào, sau thì bỗng nhiên nhớ tới câu mà tiểu tử kia vừa nói, hắn liền quay đầu sang, hỏi lại:
- Làm sao cả ngươi cùng mẹ ngươi đều nhất quyết suy đoán là con gái vậy?
- Mẹ ta muốn sinh con gái, vậy ta liền coi đó là em gái, mẹ muốn sinh con trai, vậy ta liền coi là có em trai, chỉ là thuận theo mà lựa chọn thôi, khó hiểu lắm hay sao? - Đỗ Anh Vũ hồn nhiên cười đáp, sau thì nhanh chóng tiến vào bên trong.
Đỗ Tường thì thẫn thờ nhìn theo hắn, nhất thời không biết nói cái gì, sau nửa ngày mới mắng một câu:
- Thằng nhóc gian nịnh này!
*
Buổi tối hôm đó, Đỗ Anh Vũ có chút bần thần khó ngủ, cả người lật qua lật lại liên tục.
Hoa Nương nằm cạnh thấy công tử có phần không ổn định liền tiến tới, gối đầu phong, nhẹ nhàng thổi khí vào tai hắn:
- Công tử sao vậy? Có gì phiền muộn hay sao?
Đỗ tiểu công tử ngẩng đầu nhìn trần nhà, có phần không đoái hoài gì đến mỹ nhân như ngọc nằm cạnh bên, chậm rãi nói:
- Ngươi đã từng gặp tình huống... bỗng nhiên xuất hiện một người, mà người đó không hiểu làm sao khiến người thật lòng tin tưởng chưa?
Hoa Nương kiều mị liếc liếc hắn, cười như không cười nói:
- Ngươi... là thật sự muốn hỏi ta câu hỏi đó sao?
Ách! Quên mất!
Đỗ Anh Vũ có chút ngượng ngùng, quay mặt sang nhìn nàng, nhẹ giọng giải thích:
- Chúng ta là không giống, giữa biển người có thể tìm thấy nhau, đó là duyên phận à!
Hoa Nương híp mắt nhìn hắn, không vì lời thâm tình mà tha thứ, vẫn một mực truy vấn:
- Ngươi nằm cạnh ta lại nhớ tới nữ nhân khác, có phải là hơi có chút quá đáng rồi hay không?
Đỗ tiểu tử nghe thấy âm thanh sắc lạnh của Hoa Nương lại không hoảng hốt chút nào, ngược lại là có phần hứng thú, hắn nhìn nàng cười nói:
- Sao vậy? Ghen à?
Đối với mặt dày Đố Anh Vũ, tiểu nữ nhân là chỉ lườm nguýt một hồi, không nói thèm nói chuyện.
Không nhắc đến chủ đề này nữa, Đỗ Anh Vũ bất chợt đề cập đến chuyện hắn là muốn rời đi, hỏi Hoa Nương là có muốn theo mình hay không.
Đáp án cũng rất nhanh được nàng cho ra, gần như ngay tức khắc không cần phải nghĩ ngợi.
Nàng là muốn theo hắn!
Hoa Nương tại Đỗ phủ tựa như khách qua đường, nếu Đỗ Anh Vũ không ở, nàng hẳn là đã sớm rời đi từ lâu.
Hai người trong chăn ấm thì thầm to nhỏ một lúc lâu, về sau không chịu được cơn buồn ngủ hành hạ, Hoa Nương lặng thinh mà ngủ mất.
Bỏ lại Đỗ tiểu công tử trằn trọc một mình.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, cũng có một người cả đêm không ngủ.
Tại Hoàng Cung, Nhân Tông Bệ Hạ cũng đang vì một chuyện mà lòng dạ không yên.
Chuyện ban thưởng cho Đỗ Anh Vũ không tính, hắn là đang vì việc của Nguyễn Minh Không mà cả đêm mất ngủ.
Quốc Sư đến gặp hắn, hỏi vụ án Vô Ưu tự bao giờ mới có kết quả.
Lúc trước Nhân Tông là còn có thể dùng chiến sự đang tới để trì hoãn một phen.
Nay chiến sự đã kết thúc, đã đến lúc phải cho một đáp án.
Phật môn...
Là phạt hay là bỏ qua!
Nguyễn Minh Không buổi chiều rất cương quyết, nói Bệ Hạ nhất định phải trọng phạt, nhất định phải cho những người đã khuất một cái công đạo.
Đáp án của Bệ Hạ ban đầu thì lại giống như Đỗ Anh Vũ nghĩ tới, trước phạt nhẹ, sau thì lợi dụng việc thắng trận, coi như là đại xá.
Chỉ cần đối với Phật môn răn đe nhắc nhở là đủ.
Nói Bệ Hạ thiên vị cũng được, nhưng vào cái thời điểm hiện tại, hắn thật sự cần có Phật Môn chấn tràng.
Từ Ma Sa động cuộc chiến liền có thể nhận thấy, đám Bề tôi luôn miệng trung thành của Bệ Hạ thật sự cũng chẳng có mấy người.
Ai cũng có tính toán riêng của mình.
Đặc biệt là khi Bệ Hạ hắn đã có tuổi, bọn chúng là bắt đầu đối với đời sau của hắn tính toán, duỗi ra cánh tay.
Nhân Tông cứ nghĩ đến việc này lòng lại nảy sinh oán hận.
Nhiêu năm về trước, Nhân Tông hắn cũng là tuổi nhỏ lên ngôi, thế cho nên việc bị thần quyền lấn át hoàng quyền, là chuyện hắn rõ hơn ai hết.
Nếu không phải năm đó có Phật môn giúp sức, thì chẳng biết bao giờ Nhân Tông mới có thể thật sự nắm lại được quyền hành.
Thế nên, việc buộc phải nghiêm trị Phật môn đối với hắn chẳng khác nào tự tay cầm dao mà cắt thịt mình.
Nhưng nếu cứ vậy mà bỏ qua, chỉ e đám đại thần nhiều người không phục.
Nhân Tông nhất thời lâm vào tình cảnh lưỡng nan.
Bệ Hạ không ngủ, Lão nội thị cũng chẳng thể nghỉ ngơi.
Từ sau khi Bệ Hạ tại Ma Sa động trở về.
Lão nội thị vẫn luôn ẩn ẩn ở bên cạnh, một bước không rời.
Kẻ khác không biết rõ nhưng thân là một Điện Tiền chỉ huy sứ cũng như là thân tín bậc nhất của Bệ Hạ, hắn làm sao không biết trận chiến đó hung hiểm cỡ nào.
May mắn là có Đỗ Anh Vũ hoành không xuất thế, mọi sự chỉ là hữu kinh vô hiểm, nếu không thì Bệ Hạ e rằng lành ít dữ nhiều.
Lão nhiều lúc tự trách, nếu ngày đó hắn là theo Bệ Hạ xuất chinh, hẳn ít nhiều cũng sẽ giúp đỡ Bệ Hạ được phần nào.
Nay thấy Bệ Hạ thần tình nghiêm trọng, hiển nhiên là gặp khó, thân là nô tài, lão cũng cố vắt óc suy nghĩ xem có đối sách nào có thể vẹn toàn đôi bên.
Bệ Hạ nhìn tên hầu cận trung thành, cất giọng dò hỏi:
- Đại tổng quản, ngươi là nghĩ ta nên xử nặng hay xử nhẹ thì tốt đây?
Lão nội thị cúi đầu trầm ngâm, một lúc sau thì ngẩng đầu nói:
- Bệ Hạ! Phải chăng ngài đã có phương án?
Nhân Tông gật đầu, rồi lại lắc đầu, cuối cùng nhẹ giọng đáp:
- Lúc đầu ta muốn xử nhẹ, nhưng rõ ràng các là đại thân sẽ không chấp nhận, các bên thế lực cũng không chấp nhận. Phật môn xuống đài, các vị trí trống để lại bọn hắn làm sao có thể không thèm thuồng mà chú tâm để ý tới. Nhưng nếu xử nặng, vô hình chung sẽ làm gia tăng lực lượng của đám thế gia, bọn hắn quyền lực càng lớn, ta e rằng Hoàng Tộc danh nghĩa cũng sẽ chẳng thể áp đặt lại bọn chúng.
Lý Triều sùng Phật, đây là sự thật không thể chối cãi.
Nhưng việc để Phật môn phân chia quyền lực, e rằng còn có những tính toán sâu xa.
Phật tử cho dù nắm quyền cũng khỏi thể ra quyền thần.
Phật tử giống thái giám, không có hậu nhân, quyền lực trên lý thuyết là không thể truyền đời, hoàng tộc ban ra có thể dễ dàng thu về hoặc truyền lại cho kẻ khác, khác hoàn toàn với các truyền đời gia tộc bình thường, một khi đã nắm quyền là cắn chặt không bỏ.
Trong lịch sử, Nho giáo cầm quyền, sinh phản loạn soán vị chẳng phải thiếu.
Thậm trị Đạo gia làm phản cũng là điều xuất hiện thường xuyên, Tam Quốc Thái Bình Đạo binh khăn vàng tấm gương vẫn còn đó.
Nhưng đã từng có ai thấy một nhà sư dấy binh làm phản, hay một vị cao tăng nào đó soán vị làm vua chưa?
Tất nhiên cái gì cũng có mặt trái, nhưng ít nhất Hoàng Tộc Lý thị các đời đều cho rằng, quản lý một đám quyền lực sư sãi tốt hơn quản lý một đám quyền lực đại quan rất nhiều.
Chỉ là quan lại giúp vua quản lý, điều hành đất nước, không thể không dùng, thế cho nên Phật Môn xuất hiện chỉ có tác dụng như một hòn đá áp chế bớt đi quyền lực mà quan lại có thể có đạt được.
Nay hòn đá đó sắp phải vỡ làm đôi.
Chỉ e rằng sau này còn thứ áp chế, các loại quyền thần không phải Hoàng Tộc mà đứng trên Hoàng Tộc cứ thế ra đời!
( Đỗ Anh Vũ: hắt xì!!! Hở! Sao các người nhìn ta như vậy?!)
Nhìn thấy Bệ Hạ nhất thời khó quyết mà thở dài.
Lão nội thị cắn răng, tiến lên nói:
- Bệ Hạ, nếu không chúng ta lên lút... xử kín?
Bệ Hạ nhướn mày, ra lệnh cho gã hầu cận nói tiếp:
- Bệ Hạ! Trước chúng ta có thể tung ra một trận hỏa mù, thu hút dư luận, trong khi đó liền nhanh chóng kết lại án này, tìm một mức độ không quá nặng cũng không quá nhẹ để xử quyết, lúc đó mọi chuyện liền đã rồi, các quan đại thần cũng chẳng thể làm gì hơn, Bệ Hạ là thấy thế nào?
Nhân Tông nghe vậy thì lặng yên suy nghĩ, chờ đợi nửa ngày mới nói ra câu:
- Vậy chúng ta muốn dùng chuyện gì để thu hút lấy sự chú ý của đám người này đây?
Bệ Hạ nói đến câu này thì hiển nhiên đã tán thành với phương án của Lão nội thị.
- Bệ Hạ! Ngài quên mất là còn có một “Đại Công Thần” chưa được ban thưởng hay sao? - Lão nội thị thần bí cười một tiếng, sau thì tiến lên, ghé miệng vào tai Bệ Hạ thì thầm.
Nhân Tông nghe xong thì trợn mắt há mồm, ngạc nhiên quay đầu lại nói:
- Cái này... có phải hay không thưởng quá lớn rồi, hắn mới 8 tuổi thôi!
Lão nội thị lui ra sau một bước, không nhanh không chậm nói:
- Nếu không trọng thưởng sao có thể thu hút được đám người để tâm đến, hắn mới 8 tuổi, nhưng những việc hắn làm và có thể làm lại vượt xa số tuổi của hắn, hơn nữa... Bệ Hạ! thưởng nhìn qua thì có vẻ lớn, nhưng nhìn kỹ thì giá trị lại như gân gà, kẻ khác không thèm, tại sao lại không thể ném cho hắn?
- Ta có thể vì việc này trở thành trò cười ngàn năm! - Nhân Tông Bệ Hạ là có phần sầu lo mà cảm thán.
Lão nội thị thì cúi đầu an ủi:
- Hoặc Bệ Hạ có thể nhờ thế mà lưu danh muôn thủa!
Đến lúc này, Nhân Tông Bệ Hạ cũng chẳng còn lời nào để nói thêm, hắn lại trầm tư, đánh giá một hồi, sau thì hạ quyết tâm, miệng rồng khai mở, nói:
- Chuẩn!
*
Thăng Long buổi sáng ngày hôm sau, khi mà phần lớn toàn thành vẫn còn chìm trong giấc ngủ.
Một quả thiên thạch âm thầm lặng lẽ rơi xuống.
Gây lên một trận Sóng Thần kinh động cả đám người.
Quả thiên thạch này đến từ một tờ chiếu chỉ sắc phong của Bệ Hạ dành cho một tiểu tử
Đỗ Anh Vũ!
Cái tên này gần như ngay lập tức trở thành chủ đề bàn tán của toàn kinh thành!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.