Có một câu chuyện ngắn kể về hai người bạn đi vào rừng thì gặp gấu.
Đại ý nôm na của câu truyện muốn nói là ngươi không cần nhất thiết phải chạy nhanh hơn gấu, ngươi chỉ cần chạy nhanh hơn tên còn lại là được.
Tình huống hiện tại của Đỗ Anh Vũ tương tự như vậy.
Nhóm ba người Đỗ Anh Vũ và nhóm 2 tên dở hơi đang chạy song song như thể đang tham dự cuộc thi điền kinh. Đỗ tiểu công tử một đôi chân ngắn hiện tại đang an vị trên lưng của Trần Kình, ngoái đầu nhìn lại phía sau, tận hưởng cảm giác được nhiều người “theo đuổi.”
Đúng vậy, là nhiều!
Mẹ kiếp, từ lúc tên sư điên kia phát cuồng kêu gào thì một đống “đồng loại” của hắn không biết từ đâu cũng nhảy ra góp vui. Thoáng một chốc đã thấy đằng sau 5 người tụ tập một đám điên cuồng đuổi theo, số lượng không ít.
Đỗ Anh Vũ bỗng nhớ ra mình đã từng trải qua cái cảm giác này rồi, tất nhiên không phải là hắn dejavu. Hắn nhớ ra mình lúc trước từng trải qua thông qua con game Left for dead.
“Con mẹ nó, ta rốt cuộc là xuyên về cổ đại hay là xuyên qua mạt thế vậy???” Đỗ Anh Vũ một mặt mộng bức nhìn đám đông phía sau mỗi lúc một nhiều.
Hắn nhìn sang bên cạnh thấy gã thư sinh dáng người thon dài, nhỏ con đang chạy song song với hắn. Lúc này miếng rẻ rách che mặt không biết đã vứt đi đằng nào rồi.
“Uhm môi hồng, răng trắng, khuôn mặt cũng thanh tú, ngũ quan hài hoà, quả thật là một cái không tệ túi da nha.” Đỗ tiểu công tử âm thầm đánh giá gã một phen, sau đó liền cười cười chắp tay nói:
- Tại hạ họ Đỗ, tên Anh Vũ, đến từ kinh thành, không biết huynh đài là....
Gã thư sinh đang hớt ha hớt hải chạy gấp nghe vậy liền sững sờ, nhưng thể bản thân hắn cũng là người được giáo dưỡng đầy đủ, hắn liền chắp tay vừa chạy vừa đáp lễ:
- Tại hạ họ Tô, tên...
- Tiểu Văn tử...... chạy hướng này! - Tô Văn chưa kịp đáp hết lời thì gã họ Phí chạy phía trước hò hét cắt ngang.
“Tô Văn sao?” Đỗ Anh Vũ nghe tên phía trước gọi thư sinh liền suy đoán ra tên của y.
Tô Văn nhìn Đỗ Anh Vũ ánh mắt hơi áy náy một chút. Dù sao cũng vì bọn hắn kinh động đám người trong chùa nên tiểu hài tử này cũng bị vạ lây đuổi giết.
Tô Văn cho đến lúc này vẫn không hiểu thấu chuyện quái gì đang xảy ra, hắn chỉ muốn đến xin một bữa cơm, ở qua một đêm thôi. Chuyện đơn giản như vậy, không cho thì thôi, có nhất thiết phải phản ứng mạnh đến như vậy không?
“Cha nói quả không sai. Phật môn một đám chẳng có gì tốt lành.” Tô Văn vừa chạy vừa nhớ đến những lời cha hắn nói.
Tô Văn ngoái đầu ra đằng sau nhìn một đám người điên chen chúc đuổi theo, số lược lúc này chắc đã lên hàng trăm liền rùng cả mình, hắn hơi nhíu mày quan sát rồi quát lớn về phía Phí Công Tín.
- A Tín, rẽ ngoặt chạy vào bìa rừng.
Phí Công Tín thằng cha này một kẻ to con nhưng thân thủ cũng rất nhanh nhạy, hắn vừa nghe thấy vậy liền gào to một tiếng rồi rẽ ngoặt sang một bên, xông thẳng vào trong bụi rậm. Tô Văn cũng liền phóng người theo ngay sau, trước khi đi vẫn kịp gọi với sang bên Đỗ tiểu tử:
- Theo chúng ta đi!
Trần Kình phận cu ly cõng Đỗ Anh Vũ trên lưng nghe thấy vậy liền ngoái đầu dò hỏi, thấy tiểu công tử gật đầu nhẹ một cái thì cũng chạy theo sau.
Công Đàm phía cuối dáng chạy rất khoan thai, đám phía sau luôn bị hắn giữ một khoảng cách nhất định. Đỗ Anh Vũ biết hắn hoàn toàn có thể vọt lên trước, chỉ vì lo cho Đỗ tiểu tử nên hơi lùi lại đằng sau thu hút hỏa lực mà thôi.
Ừm, cảm động + 1.
Cả đám phóng như bay vào bìa rừng, rõ ràng lũ điên đằng sau không còn đuổi gắt gao như trước. Bọn chúng như thể chỉ đuổi theo bản năng, hoàn toàn một bộ không biết tránh né chướng ngại vật, có vài tên lao đầu vào cây ngã vật ra đất làm cho mấy kẻ phía sau cũng bị vướng vào mà ngã theo.
Đỗ Anh Vũ nhìn thấy vậy liền dỏng cổ hướng gã thư sinh hỏi:
- Ngươi làm sao biết bọn chúng không biết tránh né.
Tô Văn mỉm cười nói:
- Lúc nãy quan sát thấy bọn chúng chen nhau mà tới, liền có linh cảm bọn này không biết tránh nhé, chúng ta chỉ cần đi hướng nơi nhiều chướng ngại vật liền có thể cắt đuôi.
- Thông minh. - Đỗ công tử hào phóng tặng hắn ngón tay cái.
Trần Kình liền quay sang hỏi Tô Văn:
- Nhưng bây giờ đã chạy vào rừng rậm trên núi, chúng ta làm sao biết lối ra biết lối ra ơi nơi nào?
Tô Văn cười cười, nâng ngón tay chỉ về phía Phí Công Tín nói:
- Đi theo hắn là được.
Phí Công Tín lúc này cầm đầu đoàn đua, lúc rẽ trái, lúc ngoặt phải, hoá thân thành hoa tiêu dẫn đường cho cả nhóm, hắn hoàn toàn dựa vào trực giác một đường chạy loạn.
Vậy mà không thể ngờ một lúc sau, cả bọn cuối cùng cũng xông ra khỏi khu vực rừng cây.
Lúc này đám truy đuổi đằng sau cũng đã bị cắt đuôi toàn bộ.
Đỗ Anh Vũ không thể không khen ngợi một phen, cả hai tên này một thân bộ dạng du thủ du thực nhưng lại rất có ích.
Cả đám thoáng chạy chậm lại nghỉ ngơi lấy sức. Tô Văn nhìn thấy Đỗ Anh Vũ đang quăng về hắn ánh mắt tràn ngập tò mò dò hỏi liền cười giải thích:
- Thằng cha này từ nhỏ là lớn lên ở trên núi. Chỉ cần vào trong rừng núi là hắn như cá gặp nước, tự sẽ biết lối ra.
Đỗ Anh Vũ gật gù, trên đời kỳ nhân thật sự nhiều lắm. Sau đó lại gắp tay nói:
- Tô Văn huynh nghe khẩu âm hẳn là người phương Nam.
Tô Văn gật đầu đáp:
- Tại hạ đến từ Ái Châu....
Sau đó chỉ về phía Phí Công Tín nói:
- Hắn cũng vậy.
Lão Phí thì ngó nghiêng một lát rồi như phát hiện ra gì đó, vui mừng hớn hở, vỗ vai Tô Văn một cái rồi nói:
- Tìm thấy rồi, theo ta đi.
Vừa dứt liền không cần nghe đáp lại, nắm chặt lấy tay kéo gã họ Tô đi. Đỗ Anh Vũ cũng lấy làm tò mò ra hiệu cho 2 tên thuộc hạ cùng đi theo.
Chẳng mấy chốc cả bọn tiến tới một căn nhà rộng lớn, Phí Công Tín chỉ vào bên trong, cười tươi như bắt được vàng vui vẻ nói:
- Mục đích của chúng ta chính là nơi này.
Căn phòng có tấm biển treo hai chữ
“Phòng bếp!”
Tô Văn lấy tay che mặt, có chút xấu hổ, có chút bất đắc dĩ. Bị đuổi giết cả đêm thằng cha này vẫn không quên mục đích ban đầu.
Phí ca à, không quên sơ tâm chính là tốt!
Phí Công Tín nhanh nhảu nói:
- Đợi ta ở đây một chút.
Dứt lời hắn liền không chờ đợi được phóng vào bên trong.
Đỗ Anh Vũ đánh giá cách vật xung quanh, hắn suy đoán nơi này chắc là hậu sơn.
Chạy lòng vòng một hồi lâu kết cả cả bọn không những không thoát ngoài mà còn ngược lại đi thật sâu vào bên. Nơi này chính là đằng sau chùa. Đỗ tiểu công tử liền ngay lập tức chú ý tới cánh đồng hoa được trong ở hậu Sơn, ngay phía sau phòng bếp. Hắn ra hiệu cho hai tên thuộc hạ theo mình bước tới. Tô Văn cũng tò mò theo sau.
Đỗ Anh Vũ nhìn cánh đồng hoa một hồi, như nhớ ra cái gì đó, sắc mặt hắn một lúc một kém. Miệng lẩm bẩm tỏ vẻ không thể tin nổi, luôn miệng chửi thề:
“Con mẹ nó, con mẹ nó....”
Tô Văn nhìn Đỗ Anh Vũ liền lấy làm kì lạ, lúc này hắn cũng để ý tiểu hài tử trước mắt có điểm bất thường.
Lòng thầm nghĩ “Tiểu hài tử ở độ tuổi hắn chắc hẳn bây giờ phải ở nhà với gia đình chứ, đêm hôm khuya khoắt sao lại chạy tới nơi này.”
Không thèm để tâm đến Tô Văn đang đánh giá bản thân, Đỗ công tử đã quay về phía đám thuộc hạ, giọng nghiêm khắc nói:
- Tất cả che miệng, hạn chế hít sâu, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Hai gã tuỳ tùng thấy công tử của mình nghiêm túc đến vậy liền giật mình, nghiêm chỉnh nghe theo lùi lại đằng sau. Cả hai đều hiểu Đỗ Anh Vũ, nếu hắn nói như vậy thì nơi này là thật nguy hiểm.
Tô Văn vốn tính cẩn thận cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng đi theo. Cả bọn quay trở về phía trước khu nhà bếp, hắn đang tính hỏi thăm thì bỗng trong phòng bếp vang ra tiếng gào rú.
Phí Công Tín hai tay cầm hai cái bánh nướng bột, miệng vẫn còn đang ăn giở đồ ăn ba chân bốn cẳng chạy vội ra ngoài.
Đằng sau là một nhà sư to béo cũng đã đang phát cơn điên dại truy sát đuổi theo, hai tay hắn còn cầm hai con dao bầu, liên tục chém loạn.
Phí Công Tín vừa nhìn thấy bạn mình liền hét lớn bảo Tô Văn tóm lấy đồ vật sau đó liền ném hai cái bánh bột trên tay cho họ Tô.
Vừa được tự do hai tay, Phí gia liền bạo tục một câu
“Con mẹ nó” rồi quay người lại, hai tay hắn tạo thành thế cầm nã thủ tóm chặt lấy trên điên. Hai tay tên đó bị Phí Công Tín khoá chặt. Sau đó, lão Phí ngửa đầu ra đằng sau lấy đà rồi dùng liên hoàn thiết đầu công đập liên tục vào mặt tên điên đang gào thét, cứ mỗi lần đập xuống là lại bạo tục một câu.
“Ta cho ngươi đuổi, ta cho ngươi đuổi.....”
Đỗ tiểu tử trông thấy cảnh tượng dã man vậy liền sững người, lặng lẽ giơ ngón tay cái nói:
- Không phục liền làm. Thật là chân mãnh nam vậy.
Sau một hồi, gương mặt tên nhà sư kia trở nên vỡ nát nhưng hắn vẫn không ngã xuống, vươn đầu lên dùng khuôn mặt đầy máu của hắn hướng về cổ của Phí Công Tín, há miệng muốn cắn xuống. Phí Công Tín nghiêng cổ sang một bên nhanh chóng tránh được rồi quay đầu hướng Tô Văn cầu cứu:
- Tiểu Văn tử nhanh cứu ta. Con mẹ nó tên điên này sức khỏe cũng thật ghê gớm.
Trần Kình toan xách đao chạy vào giúp đỡ thì thấy Đỗ Anh Vũ nói:
- Đừng giết hắn, mùi máu sẽ kêu gọi lũ còn lại tới...
Cả đám quay sang nhìn Đỗ Anh Vũ, Tô Văn thấy vậy dò hỏi:
- Tiểu huynh đệ, ngươi biết bọn chúng là cái gì sao?
Đỗ Anh Vũ gật đầu, hắn nói:
- Bọn người điên này gọi là “trùng nhân”.
- Trùng nhân?. - Cả đám ngạc nhiên nhìn nhau.
- Trùng nhân là........
- Là người bị “kim tằm” ký sinh gọi là trùng nhân.
Đỗ Anh Vũ đang tính giải thích thì có người đã nói thay hắn, cả bọn hướng về đằng sau thì thấy hai thân ảnh từ trong bụi cỏ chui ra. Trung niên mặc đạo bào cùng một tiểu mập mạp, cả hai đều lộ ra vẻ chật vật tựa như đi lạc trong rừng thật lâu. Tiểu mập mạp nhìn thấy Đỗ Anh Vũ chớp chớp mắt hô:
- Tiểu sư thúc...
Đỗ Anh Vũ nhìn thấy hắn cũng cười tươi đón chào:
- Vật trang sức! Ngươi cũng tới...
Tiểu mập mạp:?????
Trung niên sư thúc nhìn thấy Đỗ Anh Vũ, hơi gật đầu nhẹ một cái, rồi nhìn ánh mắt nghi hoặc của cả bọn, hắn vuốt râu từ tốn giải thích:
- Kim tắm là......
- Này, này....giải thích để sau, nhanh giúp ta một tay!!!
Phí Công Tín có chút hết kiên nhẫn gào thét.
Đỗ Anh Vũ đưa mắt nhìn về phía Trần Kình ra lệnh:
- Tiến tới bẻ gãy tay chân của tên đó.
Trung niên sư thúc lắc đầu cười nói:
- Không cần phiền phức như vậy.
Vừa dứt lời, hắn tiến lên chỗ hai kẻ đang tình cảm mặn nồng ôm nhau vật lộn dưới đất, vung tay vỗ nhẹ một chưởng vào đầu gã sư điên. Cả người tên điên liền rung nhẹ một cái rồi ngẻo đầu chết tươi.
“Tốt cho một chiêu Cách Sơn Đả Ngưu!” Đỗ Anh Vũ gật gù tán thưởng.
Tô Văn nhìn trung niên sư thúc nói:
- Ngươi giết hắn?
Gã sư thúc gật đầu rồi lại lắc đầu giải đáp:
- Hắn kỳ đã chết từ lâu rồi.
Sau đó trầm giọng giải thích về “kim tằm” thuật.
Đấy là một dạng Miêu Cương cổ thuật, nuôi dưỡng cổ trùng trong cơ thể người, cụ thể ở đây kẻ này đã bị cổ trùng kí sinh ở sọ não.
Lấy người vật chủ làm chất dinh dưỡng. Sau đó điều khiển cái xác hình thành một dạng xác sống gọi là “trùng nhân”.
Đám cổ trùng này uống máu tươi nên rất mẫn cảm với máu.
Bọn trùng nhân thị giác rất kém nhưng khứu giác rất nhạy, có thể ngửi thấy mùi máu từ xa.
Tô Văn nghe đến đây liền gật gù:
- Vậy bọn chúng đuổi theo chúng ta vì ngửi thấy máu trên cơ thể chúng ta?
Đỗ Anh Vũ gật đầu, hắn nói tiếp:
- Một đám trùng nhân ở đây chứng tỏ kẻ cầm đầu cũng ở đây, mà trong cơ thể kẻ đó.....
....hẳn có Mẫu trùng!
Trung niên sư thúc nhíu mày, thấp giọng nói:
- Ta hẳn đoán được kẻ này là ai!!!
Trong lòng hắn thầm nghĩ
“Hi vọng suy đoán của ta là sai.....Văn Minh đại sư à."
..................................