Ma Đầu

Chương 11: Mạnh Khanh




"Ngồi yên." Lạc Thịnh Vũ tìm một vòng trên bàn trang điểm, lượm một ít son phấn bột nước, bảo Tiểu Trúc ngồi yên xong, liền tô mày cho hắn.
Tiểu Trúc cũng không dám động, ngoan ngoãn mặc y loay hoay. Ban đầu còn tưởng rằng Lạc Thịnh Vũ lại đang trêu mình, một đại nam nhân cũng không cần trang điểm tô mày, sao có thể biết mấy thứ này. Nhưng nhìn bộ dáng chững chạc đàng hoàng của người nọ, cũng không dám nói chuyện.
"Thế nào?"
"Ừ..."
Tiểu Trúc nhìn nhìn gương, gật gật đầu, trong lòng có chút kinh ngạc. Mặc dù mình trong gương và bộ dáng Lục Hoàn trang điểm cho không giống lắm, trang nhã hơn nhiều, nhưng thật đúng là rất tốt, không làm hỏng. Hắn không khỏi giương mắt liếc nhìn Lạc Thịnh Vũ trong gương, người nọ còn đang chải tóc cho hắn. Trong lòng nghĩ, chẳng lẽ nói Lạc trang chủ có ham mê tại phương diện nào đó...
Lạc Thịnh Vũ tùy ý vấn tóc lên cho hắn, xuyên trâm gài tóc, liền thấy người không nói một lời nhìn như rất ngoan kia đang dùng ánh mắt qua lại ngắm y, ánh mắt ấy...
Lạc Thịnh Vũ buồn cười lắc lắc đầu, nói: "Nàng đang nghĩ ngợi lung tung cái gì? Biết vẽ lông mày, vấn tóc đơn giản không kỳ quái chứ, ta trước đây cũng từng vẽ cho Lam Y."
"À há..." Tiểu Trúc thụ giáo gật gật đầu, trong lòng nghĩ, Lạc Thịnh Vũ nhiều tiểu thiếp như vậy, vẽ mày vấn tóc ấy chắc hẳn cũng là phương pháp dùng khi lấy lòng nữ nhân, không phải quá kỳ lạ.
Lạc Thịnh Vũ nhắc tới Lam Y, lại không thấy Tiểu Trúc có bao nhiêu phản ứng, không thèm để ý chút nào, điều này cũng khiến y có chút kinh ngạc. Vốn nghe nói danh tiếng của đại tiểu thư Sở gia, tùy hứng làm bậy, xảo trá tai quái, cũng bởi vì trong nhà mình có tiểu thiếp không muốn gả qua đây, lúc này mình cố ý nhắc tới nàng lại không để ý không tức giận, thực sự khiến người ta xem không hiểu.
Lạc Thịnh Vũ mang theo Tiểu Trúc ra ngoài là có mục đích, ma đầu của Vân Thiên cốc rơi khỏi vách núi không biết tung tích, đơn giản hai loại khả năng chỉ là chết hoặc chưa chết. Y phái người tìm kiếm tung tích của ma đầu tại đáy cốc, Sở gia cũng phái rất nhiều người đi, không biết có thu hoạch gì không. Chỗ Sở gia thủ vệ nghiêm ngặt, người Lạc trang trà trộn vào không dễ dàng, liền muốn xuống tay từ chỗ Sở Diệu Y này, lén đánh, xem thử có thể tìm hiểu ra tin tức hay không.
Nhưng đại tiểu thư xảo quyệt mà Lạc Thịnh Vũ vẫn cho rằng, lúc này nhìn qua lại cực kỳ lanh lợi, rất nghe lời, hơn nữa rõ ràng rất sợ mình.
Lục Hoàn ở ngoài cửa chần chừ thật lâu, chỉ sợ tối hôm qua Tiểu Trúc để lộ sơ hở, nhưng mặt trời cũng sắp lên cao rồi, lại còn chưa thấy người đi ra, gấp đến độ nàng giống như kiến bò trên chảo nóng.
"Két" một tiếng, sau khi nàng xoay không biết bao nhiêu vòng, cửa phòng cuối cùng cùng mở ra.
Lục Hoàn tức khắc chạy tới, liền thấy Tiểu Trúc mặc một bộ quần áo màu lam nhạt đi ra, trang điểm trên mặt rất đơn giản, khiến cái loại vẻ đẹp tự nhiên giữa trán ấy lộ ra, tóc cũng cột rất đơn giản, cảm giác mang tới cho người ta rất thanh lịch.
"Làm làm thế nào?!" Lục Hoàn thoáng kinh ngạc, nghĩ đồ đần này cũng học được tự mình chải đầu trang điểm, thực sự không dễ dàng, kề sát hắn nhỏ giọng hỏi.
Tiểu Trúc biết nàng lo lắng, lắc lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì. Sau đó liền phân phó đưa chút nước nóng vào cho Lạc Thịnh Vũ rửa mặt. Đợi đều chỉnh trang xong xuôi, lúc này mới xuống dưới lầu dùng bữa sáng.
Tâm tình Lạc Thịnh Vũ rất tốt, nhưng tâm tình tốt cũng không duy trì được bao lâu, xuống dưới lầu với Tiểu Trúc, liền nhìn thấy bàn bên cạnh cầu thang. Một nam một nữ, không phải hai người gặp phải trưa ngày hôm qua kia còn có thể là ai.
Một nam một nữ kia nhìn mấy người Lạc Thịnh Vũ quan sát một hồi, nhất là nam tử ấy, lại có chút khiêu khích nhìn Lạc Thịnh Vũ cười cười, nhưng không có động tác gì mà chỉ nhìn mà thôi.
Ăn xong cơm sáng, đã có người tới tìm Lạc Thịnh Vũ, nói là chịu phân phó của chủ nhân nhà hắn đến nói chuyện. Tiểu Trúc nhìn bọn họ đi vào phòng, chỉ một mình đi một chút trong hậu viện của khách điếm.
Khách điếm rất lớn, góc hậu viện là một chuồng ngựa, ngựa xe Lạc gia cũng thả ở đó. Tiểu Trúc không biết cưỡi ngựa, dọc theo đường đi đều ngồi xe ngựa, cho dù hắn biết cưỡi, có lẽ Lạc Thịnh Vũ cũng sẽ không cho hắn cưỡi.
Tiểu Trúc đi qua sờ sờ con ngựa của Lạc Thịnh Vũ, cảm thấy rất mới mẻ, nghĩ lát nữa nếu như lại lên đường, không ngại nói với y, cũng cho mình cưỡi một lát.
Con ngựa bên cạnh con của Lạc Thịnh Vũ là một con ngựa lớn màu trắng, bộ dáng rất đẹp, rất ngoan ngoãn.
"Ngươi thích con ngựa này sao?"
Tiểu Trúc còn muốn đưa tay sờ sờ, liền nghe thấy bên cạnh có người nói, lập tức có loại cảm giác bị tóm, cũng không biết trả lời thế nào.
Liền nhìn thấy một nam tử đi về phía bên này, người nọ hơi cao hơn mình một chút, một đôi mắt hoa đào cùng với sống mũi thẳng, có vẻ anh khí tuấn lãng.
Nam tử đi tới thấy hắn há miệng sững sỡ, không nhịn được cười cười, nói: "Nhanh như vậy đã không nhận ra ta sao? Giờ ngọ ngày hôm qua không phải mới bắt chuyện với phu nhân?"
Tiểu Trúc lại càng ngẩn ngơ, trưa hôm qua mình nói chuyện với ai? Hai ngày này hắn cũng chỉ nói chuyện với Lục Hoàn, Lạc Thịnh Vũ... Nhưng vừa nghĩ lập tức liền nghĩ đến một nam một nữ vào sau trong tiệm rượu nhỏ, không khỏi càng há to miệng. Nam tử trước mắt này trông rất tuấn lãng, hoàn toàn không giống nam tử bình thường trong tiệm rượu ấy, nhưng... thanh âm cực kỳ giống.
"Ngươi ngươi..." Tiểu Trúc lắp bắp, nói: "Ngươi là..." Có chút không dám tin.
"Lần trước ta hỏi phu nhân, chúng ta có phải từng gặp ở đâu hay không." Nam tử cười cười, nói.
Tiểu Trúc kinh ngạc nửa ngày, lắc lắc đầu, hắn thật sự là không nhớ, nói: "Ta không nhớ."
"Vậy thì..." Nam tử dừng một chút lại nói: "Tại hạ họ Mạnh, độc một chữ Khanh. Có lẽ là phu nhân thực sự rất giống một bằng hữu của tại hạ, tại hạ nhận lỗi."
"A..." Cái tên Mạnh Khanh này Tiểu Trúc trước đây chưa từng nghe nói, nhưng không hiểu vì sao, lại có chút quen thuộc, vừa muốn mở miệng nói tiếp, bỗng nhiên thấy nam tử kia bất thình lình dùng sức, ra tay tóm lấy cổ tay hắn.
Tiểu Trúc hoảng sợ, phản ứng không kịp, chỉ cảm thấy cổ tay lập tức đau dữ dội, dường như xương cũng sắp nát, đau khiến hắn thở nhẹ một tiếng, trên trán đều là mồ hôi.
Nhưng trong nháy mắt, một bóng người vọt ra, kiềm chế trên cổ tay bỗng dưng biến mất. Tiểu Trúc bị người ôm eo, lùi về phía sau ba bước.
"Thế nào?" Lạc Thịnh Vũ nhìn nhìn cổ tay hắn, một vòng tím bầm, sắc mặt lập tức đen lại.
"Mạnh Khanh!" Lạc Thịnh Vũ thấy rõ diện mục của người nọ, không khỏi lại càng tức giận, đối phương không phải ai khác chính là Mạnh Khanh hữu sứ Vân Thiên cốc không thể nghi ngờ.
"Lạc trang chủ thật có nhãn lực." Mạnh Khanh cười cười, không dấu vết lui về phía sau nửa bước. Mặc dù mặt ngoài bộ dáng khí định thần nhàn, nhưng vẫn còn có chút hiểu được năng lực của mình. Đối thủ là Lạc Thịnh Vũ, hắn cũng không dám cậy mạnh.
Nói đến đây, Lạc Kiến Đông và Lạc Kiến Bắc cũng đã chạy đến, trông thấy Mạnh Khanh đều là giật mình, lập tức rút bội kiếm ra.
"Bắt sống, ta còn có chuyện muốn hỏi hắn." Lạc Thịnh Vũ nửa đỡ Tiểu Trúc đi vài bước về phía sau, nói.
Lạc Kiến Đông và Lạc Kiến Bắc nhận lệnh lập tức đáp ứng một tiếng, đuổi theo giành lại. Mạnh Khanh thầm nghĩ không tốt, Lạc Thịnh Vũ không dễ đối phó, mấy người hầu gia tướng dưới tay y cũng tuyệt đối không dễ ứng phó, mặc dù đều không có võ công cao như Lạc Thịnh Vũ, nhưng hai đấu một phần thắng của mình cũng không cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.