Tiểu Trúc chưa từng thấy tư thế này, nhất thời không kịp phản ứng, để Lạc Thịnh Vũ nắm tay đi về.
Lạc Thịnh Vũ chỉ nói: "Coi xem nàng về sau có dám một mình chạy loạn hay không, lát nữa sai người đi mời đại phu đến xem thử."
"... Ta không sao." Tiểu Trúc có chút ngượng ngùng, hắn chỉ là đi một lát, cũng không ra khỏi khách điếm, sao lại xem như là chạy loạn chứ. Cổ tay cũng chỉ hơi thâm, nhưng cũng may không chạm vào cũng không đau gì.
Quay đầu nhìn nhìn ba người kia, võ công của Lạc Kiến Đông và Lạc Kiến Bắc mặc dù không bằng Mạnh Khanh, nhưng hai người luôn có ưu thế, nhất thời nhìn không ra thắng bại.
Mạnh Khanh quay kiếm lại chặn rồi đẩy, không dám ham chiến, muốn tìm một cơ hội đào tẩu. Nhưng thân thủ của hai người kia không tồi, không cho hắn có cơ hội đào thoát. Mạnh Khanh quả thực sốt ruột, dứt khoát cắn răng một cái nâng khí tung mình lên, nhào ngược về phía hai người Lạc Thịnh Vũ và Tiểu Trúc. Lạc Kiến Đông lập tức cảnh giác, đuổi theo, rút kiếm đâm đại huyệt sau lưng hắn.
Lạc Thịnh Vũ cau mày, y cũng không mang binh khí, tay phải nắm Tiểu Trúc kéo về phía sau, chính mình bước lên một bước, đón Mạnh Khanh chính là một chưởng.
Mạnh Khanh là đi về phía Tiểu Trúc, hắn chỉ muốn bắt con tin, còn có lợi thế chạy trốn. Lại đâu ngờ phản ứng của Lạc Thịnh Vũ nhanh như vậy. Vội vàng xoay người, cố gắng tránh đi, nhưng sức chưởng phong kia vẫn khiến hắn cảm thấy có chút nghẹt thở.
"Ngươi tiểu tử thối vô dụng."
Chỉ nghe thanh âm một nữ tử đột nhiên thét lên, thoáng chốc liền nghe một tiếng "keng" chói tai, một thanh nhuyễn kiếm đã ngăn kiếm của Lạc Kiến Đông sau lưng Mạnh Khanh lại.
Cầm kiếm là một nữ tử, chính là người cùng một bọn với Mạnh Khanh, chỉ thấy nàng giơ tay lên xoay một cái, nhuyễn kiếm quấn lên trường kiếm của Lạc Kiến Đông, xoắn rồi kéo, chấn Lạc Kiến Đông cách xa hơn năm bước. Lập tức nắm cổ áo Mạnh Khanh, mắng: "Còn cần lão nương cứu ngươi. Xem ngươi lần sau có dám lại cho ba đậu trong đồ ăn của lão nương nữa hay không." Nói xong đã không thấy bóng dáng, lại xách một đại nam nhân nhảy khỏi khách điếm.
"Không cần đuổi theo." Lạc Thịnh Vũ khoát tay áo, nói: "Nơi này rất gần Vân Thiên cốc, đắc tội bọn họ chắc chắn cũng phiền toái không ít." Nói xong dừng một lát, "Đi mời đại phu đến."
"A, không cần." Tiểu Trúc vội vàng lắc đầu, "Ta bảo Lục Hoàn xem cho ta là được rồi."
Lạc Thịnh Vũ cũng không nói gì, mang hắn về phòng.
Lục Hoàn bôi chút thuốc cho Tiểu Trúc, mọi người liền tiếp tục lên đường.
"Ngươi cũng thật sự là không sợ chết." Lục Hoàn nghe xong chuyện vừa rồi, hút ngụm khí lạnh, nói: "Ta nghe tiểu thư nói, người tên Mạnh Khanh chính là hữu sứ của Vân Thiên cốc, cũng là một đại ma đầu. Võ công hắn mặc dù không cao, lại am hiểu dùng thuốc."
Tiểu Trúc "a" một tiếng, bĩu môi nói: "Võ công như vậy còn không tốt sao, thêm một chút nữa là tay ta có phải sẽ tàn phế hay không chứ. May mà võ công của hắn không tốt."
Lục Hoàn lườm nguýt hắn, không nói. Tiểu Trúc vén mành lên nhìn nhìn bên ngoài, nói: "Lạc trang chủ rốt cuộc muốn đi đâu vậy? Không phải nói đi Giang Nam sao? Sao lại càng đi càng về phía bắc chứ."
Lục Hoàn nói: "Việc này ai biết, nếu muốn biết, vậy ngươi đi hỏi thử y là được."
"Ta cũng không hỏi." Tiểu Trúc lắc đầu, hắn trốn tránh Lạc Thịnh Vũ còn không kịp, sao có thể hấp tấp đi hỏi chuyện y.
Mấy ngày sau đó bọn họ càng đi càng hẻo lánh, ban đầu còn có thể ở trong khách điếm nhỏ, qua vài ngày, ngay cả khách điếm nhỏ cũng không có. Tiểu Trúc không biết bọn họ đang ở đâu, chỉ cảm thấy trên trấn nhỏ rất nghèo túng tiêu điều, không đẹp như Giang Nam, tất cả mọi thứ đều phủ tầng đất cát.
Sáng sớm một ngày, bọn họ tới một trấn nhỏ, người trên phố rất ít. Ngựa vừa bước chậm lại liền nhìn thấy có một người bộ dạng như gia đinh vội vàng chạy tới, nói là chủ nhân phân phó hắn chờ ở đây đã lâu.
Tiểu Trúc có chút tò mò, nhìn ra phía ngoài. Lạc Thịnh Vũ chỉ gật đầu một cái, mời người nọ dẫn đường, sau đó xe ngựa lại di chuyển.
Gia đinh kia dẫn đường, băng qua trấn nhỏ đi về phía ngoại ô, vốn bốn phía còn rất hoang vắng, rất nhanh đã loáng thoáng nhìn thấy tường bao của một thôn trang, thoạt nhìn rất lớn, tựa như không có đầu cùng.
Xe dừng lại, Lạc Thịnh Vũ liền đỡ Tiểu Trúc đi xuống. Mấy người còn chưa có vào cửa lớn sơn trang, đã nhìn thấy một nam tử áo trắng mang theo vài tên gia đinh vội vàng đi ra, nhìn thấy Lạc Thịnh Vũ chắp tay lại, nói: "Lạc trang chủ, tại hạ đợi đã mấy ngày."
"Tiêu trang chủ." Lạc Thịnh Vũ cũng chắp tay.
Tiêu Hành kia thấy Tiểu Trúc, nói: "Lạc trang chủ còn mang cả tôn phu nhân đến, thực sự là bất ngờ. Mau mau mời vào đi, nơi này của ta quá mức hẻo lánh, bị chê cười rồi."
Lạc Thịnh Vũ gật đầu, mấy người đều đi vào theo y. Tiêu trang rất lớn, bên trong và bên ngoài quả thực không thể so sánh. Bên ngoài là một mảnh tiêu điều, bên trong lại là một hành lang chạm trổ chim hoa, mặc dù thua kém phủ đệ của Lạc Thịnh Vũ, nhưng tại một nơi hẻo lánh như vậy cũng là rất hiếm thấy.
Tiêu Hành dẫn mọi người vào phòng, sai người chuẩn bị trà, lại làm một ít bánh ngọt mang qua. Người này nhìn qua bộ dạng hơn ba mươi, một bộ áo trắng, rất tuấn lãng, trông cũng biết là một người lõi đời khôn khéo.
Tiêu Hành nói: "Tại hạ không ngờ Lạc phu nhân cũng tới, nghe nói Lạc phu nhân chính là con gái một của Sở minh chủ, vừa mới thành hôn với Lạc trang chủ, tại hạ không chúc mừng, lễ vật cũng không chuẩn bị, thật sự là thất lễ."
"Không sao." Lạc Thịnh Vũ cười nhạt một cái, nói: "Tiếu trang chủ vội vã tìm tại hạ, không biết là có chuyện gì?"
"Phải phải." Bểu hiện trên mặt Tiêu Hành nháy mắt liền nghiêm túc, nói: "Chuyện quá khẩn cấp, tại hạ nghe nói chuyện này cũng có dính dáng tới Lạc trang chủ, mới mời Lạc trang chủ tới." Nói xong dừng một chút đứng lên nói: "Lạc trang chủ không ngại dời bước đến thư phòng của tại hạ. Ta bảo tiện nội làm bạn tôn phu nhân đi nhìn ngắm bốn phía." Nói xong liền phân phó nha hoàn bên cạnh đi mời phu nhân ra.
Tiểu Trúc vừa định nói không cần, một mình hắn là được. Bây giờ hắn càng muốn có một gian phòng thật tốt, không muốn dạo khắp nơi. Thế nhưng chưa đợi hắn nói, tiểu nha hoàn kia cũng đã đi. Rất nhanh đã nghe thấy nội thất có tiếng bước chân, tựa hồ là đang đi về phía bên này.
Tiêu Hành thấy phía sau bình phong đi ra một bóng người, lập tức nghênh đón. Đi ra là một nữ tử trẻ tuổi, chắc hẳn là phu nhân của Tiêu Hành.
Tiểu Trúc ngẩng đầu nhìn, liền thấy một nữ tử váy hồng nhạt. Nhưng không nhìn còn đỡ vừa nhìn lập tức giương mắt đờ đẫn, không ngừng thở nhẹ một tiếng, há hốc miệng.
Tiêu phu nhân kia một đôi mắt hạt hạnh mày lá liễu, trông rất đẹp. Tiểu Trúc lại giống như là thấy quỷ, không vì gì khác, nữ tử kia chính là đại tiểu thư Sở gia Sở Diệu Y không thể nghi ngờ!