Ma Đầu

Chương 15:




"Ngươi làm sao xuống núi?!"
Mạnh Trúc lắng lại mới nghĩ đến người bên cạnh lúc này căn bản không nên xuất hiện ở đây. Trong lòng hắn khẽ động, chẳng lẽ, độc trên người Lạc Thịnh Vũ đã giải?
"Thật không ngờ cửa ngầm lại thiết lập trong phòng giam, quả nhiên rất tinh xảo, như thế người bên ngoài tuyệt đối sẽ không nghĩ đến." Lạc Thịnh Vũ cũng không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nói vậy.
Mạnh Trúc nhíu nhíu mày, không nói, chỉ nhìn chằm chằm Lạc Thịnh Vũ. Lạc Thịnh Vũ cười cười, rồi mới lên tiếng: "Ta đương nhiên là muốn gặp ngươi, cho nên mới xuống núi."
Y nói xong đi qua đưa tay sờ sờ bàn dài, lại nói: "Ngày ấy ngươi để thư lại rồi đi, ta đoán là biết ngươi tới Vân Thiên cốc. Sau khi ta xuống núi liền nghe thấy trên giang hồ khắp nơi đều là tin đồn, nói rằng Uông Cẩm Tùng đoạt vị trí Vân Thiên cốc chủ, nói vậy ngươi sẽ trở về báo thù, cho nên tới tìm ngươi."
Mạnh Trúc híp híp mắt, vẫn không nói. Lạc Thịnh Vũ nói tiếp: "Vân Thiên cốc này thật đúng là khá lớn, ta còn lượn mấy vòng, vậy mà vẫn lạc đường. Nếu không phải là nghe thấy bỗng nhiên có người hô hoán, là đã để lỡ ngươi rồi. May mà đến kịp lúc, ngươi cũng không có việc gì."
"Ngươi cứ như vậy rời núi, không sợ độc phát mà chết sao?" Mạnh Trúc cuối cùng mở miệng.
Lạc Thịnh Vũ cười cười, chìa tay ra, trong lòng bàn tay có thứ gì đó giống như viên thuốc màu nâu đỏ, nói: "Nếu như độc phát mà chết ta không phải sớm đã chết trên đường?"
Mạnh Trúc vừa nhìn, cảm thấy sáng tỏ, trong lòng bàn tay đối phương nâng chính là một viên đạn tín hiệu. Không khỏi nhíu nhíu mày, trong lòng không biết nghĩ như thế nào, vừa thở phào nhẹ nhõm lại vừa có chút ảo não, ảo não chính mình lại tính sai một bước.
Lạc Thịnh Vũ nói: "Ta chờ nửa ngày trên núi, thì có bộ hạ tìm được, ta sai người chứa nước giếng sau nhà, mang xuống núi." Y nói xong từ bên hông tháo xuống một túi nước.
Trên khuôn mặt Mạnh Trúc không có biểu tình gì dư thừa, dời ánh mắt, chính mình đi đến bên giường ngồi xuống, nói: "Uông Cẩm Tùng sẽ không tìm được nơi này, gã không biết cửa ngầm... Đến tối ngươi nhân cơ hội rời khỏi đây."
"Ngươi là đang," Lạc Thịnh Vũ dừng một chút, nói: "Quan tâm ta sao?"
Mạnh Trúc nhắm mắt không nói, xem ra là muốn vận công điều tức. Kỳ thật Lạc Thịnh Vũ cũng không có nói sai, túi nước kia cũng chứa không được bao nhiêu nước, tám phần đến mai cũng sẽ không đủ, độc trên người Lạc Thịnh Vũ không có thuốc giải để chữa, chẳng phải là không xong.
"Đợi buổi tối canh phòng bên ngoài thả lỏng, cùng đi ra là được rồi, vì sao phải nói để ta đi một mình?"
Mạnh Trúc cách một lát, đột nhiên thong thả mở mắt ra, nói: "Ngươi còn nhớ hay không, ngày đó ngươi hỏi ta muốn chết như thế nào?" Hắn nói xong cũng không nhìn Lạc Thịnh Vũ, tự nói: "Loại khả năng duy nhất của ta, chính là chết trên Vân Thiên cốc này.... Từ khi nhớ được, Vân Thiên cốc chính là nơi quen thuộc duy nhất của ta."
"Ngươi lúc nào cũng cực đoan như thế." Lạc Thịnh Vũ tựa hồ là thở dài, đi qua nâng tay sờ hai má hắn, nói: "Lần trước cũng là như vậy. Ta rõ ràng ngay cả ý nghĩ của chính mình cũng chưa biết rõ ràng, ngươi vì sao đã khăng khăng ta không phải thật tâm thực lòng với ngươi?"
Thân thể Mạnh Trúc khẽ run lên một chút, hắn nghiêng đầu né tránh tay Lạc Thịnh Vũ. Nhưng Lạc Thịnh Vũ cũng không cho hắn cơ hội này, nắm hàm dưới hắn, bắt buộc đối phương ngẩng đầu đối mặt ánh mắt của mình.
Lạc Thịnh Vũ nói: "Ta không phủ nhận, ban đầu lúc phát hiện thân phận ngươi, ta cho là ngươi đang giả ngu, nhưng sau khi thăm dò mấy lần mới phát hiện ngươi là thật sự mất trí nhớ. Khi đó ta đột nhiên cảm thấy rất hưng phấn, muốn vây ngươi lại, độc chiếm một kẻ mạnh như vậy. Ta không biết loại tình cảm như thế này có phải thích hay không, ngươi nói phải không, nhưng khoảnh khắc ta nhìn thấy ngươi rơi xuống sườn núi ấy, chỉ nghĩ ngươi không thể chết được. Khi đó mới phát giác, vây ngươi bên người là một loại chuyện rất nguy hiểm, bởi vì cảm giác hoảng sợ vĩnh viễn không có trong kế hoạch của ta."
Mày dài của Mạnh Trúc nhíu chặt lại, thân thể hắn run lên một cái, trái tim giống như là bị bóp, từng cú từng cú, lại không phải đau, khó chịu nói không nên lời, môi nhấp chặt không nói chuyện.
Lạc Thịnh Vũ nâng nâng cằm hắn lên trên, đột nhiên cúi đầu, liền hôn đôi môi nhắm chặt ấy. Mạnh Trúc theo bản năng toàn thân đều cứng ngắc, nâng tay chính là một chưởng đánh trên vai y.
Lạc Thịnh Vũ kêu rên một tiếng, nhưng không có buông hắn ra, trái lại ôm hông hắn, dán chặt với mình. Trong dạ dày giống như là dời sông lấp biển, trong cổ họng xông tới vị tanh ngọt.
Mạnh Trúc xuống tay không nhẹ, bờ môi muốn dán lấy là hơi thở ướt át, kèm theo vị máu tanh, khiến thần kinh hắn căng thẳng, mắt cũng mở to, động tác kế tiếp cũng cứng lại.
Lạc Thịnh Vũ nhìn hắn không hề giãy dụa, nhẹ nhàng mút cắn cánh môi tưởng niệm đã lâu ấy, rất nhanh không dấu vết đẩy khớp hàm hắn ra, với lưỡi vào trong. Ban đầu vẫn là cẩn thận chậm rãi trêu chọc, nhưng sau đó hô hấp hai người đều càng lúc càng gấp. Lạc Thịnh Vũ cảm thấy y cơ hồ sắp kiềm chế không nổi, chỉ muốn hung hăng đè người trong lòng dưới thân, hung hăng xỏ xuyên qua.
Mạnh Trúc cảm thấy chính mình là điên rồi, lại không đẩy người này ra. Bản thân hoàn toàn là có năng lực này...
Trên sống lưng nổi lên từng đợt tê dại, Mạnh Trúc muốn trốn tránh sự xâm lược của người nọ, nhưng cánh lưỡi cuộn lên càng giống như là đáp lại và trêu chọc, rước lấy sự xâm chiếm nhiều hơn của đối phương. Hắn cảm thấy hô hấp của mình cũng có chút thở không được, trong cổ họng phát ra rên rỉ trầm thấp.
Lạc Thịnh Vũ buông hắn ra, người nọ giống như là không có khí lực, nửa tựa vào trong lòng mình. Y chỉ cảm thấy trong lòng có một luồng xao động, không nhịn được vươn tay đặt trên bả vai hắn, nhẹ nhàng đẩy ngã người trên giường. Một bàn tay thì sờ soạng đai lưng hắn, ngón tay khẽ móc, quần áo ấy giống như là cơ quan, đều cởi ra, rải rác ở một bên, lộ ra da thịt trắng nõn.
"Ngươi..." Mạnh Trúc cảm thấy trên người hơi mát, không khỏi rùng mình một cái, lúc này mới hoàn hồn. Hắn muốn giãy dụa ngồi dậy, nhưng vừa động như vậy, quần áo vốn lỏng lẻo, đã tuột đến chỗ khuỷu tay, càng thêm mấy phần mờ ám.
Hai tay Lạc Thịnh Vũ chống hai bên đầu hắn, người nọ muốn ngồi dậy, y cũng không dậy, ngược lại hơi hơi nghiêng đầu xuống, lại hôn lên đôi môi bị chính mình chà đạp hơi sưng lên.
Mạnh Trúc kinh ngạc nhảy dựng, đâu nghĩ đến sẽ có màn này, không nghi ngờ gì giống như là hiến hôn. Vội vàng đẩy y ra, nhưng vừa như vậy, lại lần nữa nằm về. Hắn đưa tay đè trái tim mình, giống như là sắp vỡ tan, thế nào cũng không bình tĩnh được.
"Ta thích ngươi," Lạc Thịnh Vũ ôm lấy hắn, thanh âm rất thấp, ghé vào lỗ tai hắn nói: "Cho ta một lần cơ hội."
Mạnh Trúc há miệng thở dốc, ánh mắt nhìn nóc nhà, trong lòng một đoàn loạn. Hắn vốn nghĩ sẽ không còn nhìn thấy Lạc Thịnh Vũ nữa, bất kể là chính mình chết hay là người kia chết, chung quy không có ngày gặp lại. Ai có thể ngờ người này bỗng nhiên lại xuất hiện trước mặt mình...
Lạc Thịnh Vũ nghiêng đầu, nhẹ nhàng gặm cắn cổ hắn, ngậm dái tai xinh xắn ấy vào miệng khiêu khích qua lại. Đôi tay cũng không có an phận, chạy trên da thịt bằng phẳng, dè dặt chậm rãi đi xuống, xoa bụng dưới hắn. Mắt y dường như sáng lên, chỉ cảm thấy bụng dưới phía sau hơi nhô ra, mặc dù không cực kỳ rõ ràng, nhưng cũng có thể cảm giác được.
Mạnh Trúc không khỏi run rẩy, vươn tay chống y, cảm giác tê ngứa trên dái tai truyền tới khiến hắn có chút bối rối, toàn thân cũng dường như không được tự nhiên.
Lạc Thịnh Vũ theo cổ hắn một đường hôn xuống, một bàn tay vuốt ve qua lại điểm nhô lên màu đỏ trước ngực hắn. Tay kia thì lặng lẽ từ bụng dưới tiếp tục đi xuống.
"Ưm..." Mắt phượng của Mạnh Trúc nhắm chặt, lông mi nhẹ nhàng run mấy cái, hạ thân bị bàn tay nóng như lửa bao lấy, thân thể run rẩy khó mà khống chế, "Đừng, ngươi... A..."
Lạc Thịnh Vũ cười nhẹ, tách hai chân hắn ra một chút, bàn tay đưa qua đưa lại trên đùi trắng nõn, cơ hồ không dứt ra được, đôi chân thẳng tắp ấy, da thịt bóng loáng nhưng không mất lực. Y đặt một chân Mạnh Trúc trên vai, thứ tròn trịa ấy vểnh lên đến mức mông rời khỏi giường.
Hạ thân Mạnh Trúc bị y nắm, eo lưng cũng cứng còng, chỉ cảm thấy trong óc bị khoái cảm tra tấn trống rỗng. Không tự chủ, liền vặn vẹo eo đón ý nói hùa, trên người chảy không ít mồ hôi.
"Ưm, a..." Trong đầu hắn đột nhiên một mảnh trống không, môi khép mở thở dốc, ngực phập phồng kịch liệt, cổ không tự chủ ngửa lên.
Đợi khi Mạnh Trúc thật vất vả hoàn hồn, liền cảm thấy phía sau có chút không thoải mái, người nọ lại đã đưa một ngón tay vào trong. Ngón tay di chuyển rút ra đưa vào tới tới lui lui bên trong, bôi trơn chưa đủ, hơi khô.
"Không được, ngươi,... Ngươi lấy ra... Ưm..." Mạnh Trúc mở to hai mắt, muốn ngồi xuống, nhưng ngón tay ấy tựa hồ bị hắn khẽ động như vậy ngậm càng sâu vào, nhịn không được rên rỉ một tiếng ngắn ngủi.
Mạnh Trúc xấu hổ cắn môi, thở dốc một lát mới nói tiếp: "Ngươi đừng..."
Lạc Thịnh Vũ cũng không có rút ngón tay ra, ngược lại bôi dịch đục màu trắng trên ngón tay lại đưa vào một ngón, thanh âm khàn khàn, "Ngoan đừng nhúc nhích, ngươi lại nhúc nhích ta sẽ chịu không nổi. Yên tâm, không sao, ta có chừng mực, đã bốn tháng rồi, sẽ không làm ngươi bị thương." Y nói xong bàn tay nhẹ nhàng phủ trên bụng hắn xoa xoa.
Sắc mặt Mạnh Trúc biến đổi, dễ dàng đã bị đối phương xem thấu tâm tư. Hắn là nam nhân, cũng không có thê thất, căn bản là chưa từng có hài tử, cũng không hiểu những thứ này, hắn theo bản năng nghĩ chính là sợ thương tới hài tử. Điều này khiến Mạnh Trúc khi kịp phản ứng có chút sợ hãi trong lòng.
"A ưm..." Mạnh Trúc rên rỉ một tiếng, đột nhiên trên người tê dại, ý nghĩ ban nãy ấy cũng quá không được.
Ngón tay Lạc Thịnh Vũ ra ra vào vào, cúi đầu hôn môi Mạnh Trúc. Người nọ cúi đầu khẽ rên rỉ, mỗi một tiếng đều hấp dẫn y, khiêu khích lý trí sau cùng của y.
Mạnh Trúc khó nhịn nắm lấy cánh tay Lạc Thịnh Vũ, loại đáp lại này khiến Lạc Thịnh Vũ có chút vui sướng. Tựa hồ không nhẫn nại tiếp được nữa, cuối cùng rút ngón tay ra, chậm rãi đưa chính mình vào trong thân thể hắn.
Mạnh Trúc ngừng hít thở, hắn đã không còn hơi sức để thở dốc, nhắm chặt mắt, mày dài nhíu thật chặt, ra sức ngửa cổ, cảm giác người dưới thân thong thả tới cực điểm, tiến vào gần như tra tấn.
Chờ sau khi y hoàn toàn tiến vào, Mạnh Trúc mới thở ra một hơi, cảm giác chính mình giống như hít thở không thông, cảm giác căng đầy đằng sau khiến đầu óc cũng không hoạt động nữa, cảm thấy hơi khó chịu nhưng nhiều hơn là cảm giác nói không nên lời.
"Chậm một chút, đừng... Ngươi ưm..." Mạnh Trúc lắc đầu, cảm thấy thân thể hoàn toàn không giống như là của mình, hoàn toàn bị người trên thân này khống chế, chính mình ngay cả quyền lắc đầu cự tuyệt cũng không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.