[Ma Huyễn Đại Lục Hệ Liệt - Bộ 1] - Huyết Tộc Dụ Hoặc

Chương 34: Mấy tên ngốc lúc nào vận khí cũng tốt




Trong căn hộ nơi C thành trống trơn, cửa sổ mở toang, trên bàn trong phòng khách bày mấy miếng mì xào ăn chưa hết và nửa lon coca, TV mở, bộ điều khiển từ xa bị ném trên đất nằm lẻ loi trơ trọi, vừa nhìn là đoán được đã xảy ra chuyện.
Tây Mặc cảm giác đại não mình trống rỗng, mì xào trên bàn vẫn còn ẩn ẩn bốc hơi nóng, mình nếu đến sớm dù chỉ năm phút, nói không chừng tên ngu ngốc kia đã không có việc gì... Sống mấy ngàn mấy vạn năm lòng chưa từng nổi sóng, đột nhiên trong tích tắc đã biết cái gì gọi là sợ hãi, nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu Lâm Cảnh rơi vào tay Grint, sẽ có kết cục gì.
Nhìn phòng khách bừa bộn một đống, đôi con ngươi trong suốt như hồng mã não của Tây Mặc, từng chút từng chút biến thành màu đỏ sẫm sâu không thấy đáy, lòng dâng trào quá nhiều cảm xúc, lại không tìm được điểm bộc phát, đành phải trong tâm tình gần như điên loạn, tay trái ngưng tụ một quả cầu năng lượng, hướng cái bàn trà trong phòng khách hung hăng ném tới.
Mặt bàn kính yếu ớt không chịu nổi một kích, trong khoảnh khắc liền biến thành một đống mảnh nhỏ.
Quang Minh chi vực lớn như vậy, mình phải đi đâu tìm đây?
Ngay lúc Tây Mặc cảm giác mình sắp phát điên, cửa ra vào đột nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ.
"Anh tên khốn này! Ở trong nhà tôi làm cái khỉ gì!”
Trên đời này, ngoại trừ tên ngu ngốc kia, còn ai vào đây dám gọi mình tên khốn?
Tây Mặc không thể tin nghiêng đầu nhìn sang, liền thấy đồ ngốc nào đó đang mặc áo T-shirt hình chuột Mickey, vẻ mặt giận dữ đứng trước cửa, trong tay còn mang theo một cái túi xốp thật to.
"Tiểu Cảnh?" Tây Mặc có chút ngơ ngẩn.
"Cái gì!" Lâm Cảnh đem túi xốp trong tay ném lên đất, hung dữ xông lại, "Anh tên khốn này! Thừa dịp tôi không có ở nhà tới phá cái bàn của tôi! Thực quá đáng ghét quá hạ lưu quá hèn hạ!"
“Cậu không có chuyện gì?” Tây Mặc vừa muốn khóc vừa muốn cười, mặc kệ cậu ấy túm cổ áo mình lắc lắc.
“Có chuyện em gái anh! Anh mới có chuyện! Cả nhà anh đều có chuyện! Lão tử ra ngoài mua đồ! Có thể có chuyện gì!" Lâm Cảnh nhìn đống mảnh kính vỡ trên thảm, sợi mì xào, còn có coca chảy khắp nơi, tức giận đến thiếu chút nữa bất tỉnh mất.
“Cậu không có chuyện là tốt rồi." Tây Mặc cầm cổ tay cậu, “Cùng tôi về lại Ma giới."
“Ai muốn cùng tên khốn anh về a!” Lâm Cảnh dùng sức giãy ra, “Về nhìn anh cùng tiểu tình nhân của anh chàng chàng thiếp thiếp? Anh thích thể hiện là chuyện của anh! Lão tử cũng không phải cuồng nhìn lén!”
“Cậu đang…ghen?” Tây Mặc nheo mắt, trong giọng nói có một tia trêu tức.
“Hứ!” Lâm Cảnh trả về một chữ, sau đó nổi giận đùng đùng nhìn hắn, bụng ọt ọt kêu loạn.
"Đói bụng?" Tây Mặc xoa xoa đầu cậu.
"Cút! Lão tử mới không muốn ăn mì anh nấu!” Lâm Cảnh là con vịt.
"Mì sợi? Muốn ăn mì bò sốt cà không? Hay mì thịt bằm kiểu Ý? Hay mì gà tiêu đen?”
Lâm Cảnh oán hận đẩy hắn ra, từ trong túi xốp lôi ra một gói mì vị hải sản, vào bếp nấu nước.
"Tiểu Cảnh." Tây Mặc theo vào bếp, "Thực xin lỗi."
Lâm Cảnh khựng tay một chút, sau đó tiếp tục đem mì đổ vào tô.
"Tiểu Cảnh." Tây Mặc từ phía sau ôm lấy cậu, “Anh yêu em.”
Lâm Cảnh tiếp tục không để ý hắn.
Tây Mặc bất đắc dĩ, đầu nóng lên, rất ngây thơ vươn tay giật lấy gói gia vị.
“Anh đến cùng muốn làm gì!" Lâm Cảnh rốt cục xoay người, gào lên.
Tây Mặc có chút vô lực, thổ lộ của mình cư nhiên không sánh bằng một gói gia vị mì?
Hai người không nói lời nào nhìn nhau một lúc, Lâm Cảnh rốt cục mở miệng trước: "Anh nói anh yêu tôi?”
Tây Mặc do dự một chút, gật đầu.
"Đến!" Lâm Cảnh kéo Tây Mặc đi đến phòng ngủ, sau đó không nói hai lời liền cởi áo, tiếp đó lại cởi dây buộc quần thể thao.
“Em làm gì!" Tây Mặc cả kinh, giữ chặt cổ tay cậu ngăn lại.
“Mẹ nó anh chẳng phải muốn cái này sao?" Lâm Cảnh có chút không khống chế được cảm xúc, "Làm xong mau lăn đi! Lão tử không muốn gặp lại anh!”
Tây Mặc sắc mặt âm trầm, nắm đấm lập tức siết lại, nhưng cuối cùng vẫn là chậm rãi buông ra, sau đó vươn tay, đem thân thể đơn bạc kia kéo vào lòng.
"Thực xin lỗi, ngày đó anh không nên cùng người khác lên giường.” Tây Mặc thở dài, chủ động chịu thua.
Lâm Cảnh vùi đầu trong ngực hắn, không nói chuyện.
“Nhưng hôm đó anh thật sự rất tức giận, em sao có thể trước mặt người ngoài nói không yêu anh?” Tây Mặc nâng cằm cậu lên, cười có chút chua xót, “Cho dù thật sự không yêu, tốt xấu gì cũng nên giả bộ một chút chứ?”
Lâm Cảnh vẫn không nói chuyện.
Tây Mặc sát lại, trên cánh môi mềm mại của cậu nhẹ nhàng chạm một cái.
“Anh là tên khốn!” Lâm Cảnh lấy tay lau miệng, đỏ hồng mắt trừng hắn.
“Phải, anh là tên khốn.” Tây Mặc nhìn cậu cười, “Hỏi em một chuyện, nói dối là con cún."
“Tôi sao phải trả lời anh!" Lâm Cảnh cự tuyệt hợp tác.
“Em có yêu anh không?” Tây Mặc hỏi rất trắng trợn.
“Đồ ngốc mới đi yêu tên khốn anh!” Lâm Cảnh mắt đỏ như chú thỏ con.
Không nói không yêu? Tây Mặc khóe miệng nhịn không được giương lên.
“Tôi muốn đi ăn mì! Muốn yêu anh tự yêu đi!” Lâm Cảnh cảm thấy có chút loạn, vì vậy muốn vào bếp thanh tĩnh một chút.
“Anh đi nấu mì cho em ăn.” Tây Mặc đem Lâm Cảnh ấn vào salon phòng khách, “Mười phút.”
"..." Lâm Cảnh nhặt điều khiển từ xa từ dưới đất lên, đổi kênh.
Tây Mặc cười cười, chính mình vào bếp nấu ăn.
Mở tủ lạnh ra xem xét, không khỏi nhíu mày, đồ hộp lạp xưởng đồ uống bia, trừ mấy thứ đó ra chỉ có mấy cái trứng gà cùng vài miếng rau xà lách.
Hừ hừ, làm đi! Coi ngươi làm sao dùng trứng gà làm ra thịt bằm kiểu Ý!
Lâm Cảnh ngồi ở trên ghế salon căm giận.
Mất hứng là đập bể bàn người ta! Đồ mọi rợ!
Mười phút sau, Tây Mặc bưng ra một khay mì xào trứng gà, có thêm rau xà lách cùng chân giò hun khói xắt mỏng.
Lâm Cảnh không thể không thừa nhận, nhìn qua rất hấp dẫn.
“Nếu em không thích…, anh đi siêu thị mua cái khác." Tây Mặc đưa cho cậu, "Nếm thử xem."
Lâm Cảnh bưng dĩa, ngồi vào một góc sô pha, cúi đầu húp rột rột rất không có hình tượng.
Tây Mặc lắc đầu cười cười, lại nấu canh rong biển, vì không có bàn trà, nên đành phải bưng tô ngồi trước mặt cậu.
Dạ dày trống rỗng đã có thức ăn rồi, Lâm Cảnh tâm tình tốt hơn một chút, quay đầu lườm Tây Mặc.
"Ăn canh?" Tây Mặc lau đi miếng hành dính trên mũi cậu.
“Anh tới nhà tôi làm gì?" Lâm Cảnh rốt cục nhớ tới hỏi vấn đề này.
"Mấy hôm trước Ma giới xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, ma pháp của anh cũng đã biến mất một thời gian ngắn, anh cho rằng Quang Minh chi vực sẽ thừa cơ bắt em đi." Tây Mặc xoa xoa đầu cậu, “Sau khi đến phát hiện không có em, trong phòng khách lại lộn xộn, anh đã cho rằng anh tới chậm, cho nên mới..."
“Cho nên liền đập cái bàn của tôi?!” Lâm Cảnh rất phẫn uất, nhập khẩu từ Thụy Sĩ đó, rất quý có biết không!
Được rồi, biết là cái bàn không phải trọng điểm, trọng điểm là... Vừa rồi nghe hắn nói Ma giới xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Mọi người không sao chứ?" Lâm Cảnh biệt biệt nữu nữu hỏi.
"Mọi người là ai?" Tây Mặc tựa trên ghế salon, nhìn cậu.
"Dật Phong, Đường Đường, Freddy, Lê Tư Đặc, Nặc Lôi, Morris." Lâm Cảnh hướng nguyên một đám đếm đủ, “Còn có Đặc Đặc và Phillip."
"Còn gì nữa không!" Tây Mặc gõ đầu cậu ta, hận không thể đem tiểu biệt nữu mạnh miệng này hung hăng cắn một phát.
“Nhìn anh là biết không có việc gì rồi, còn có khí lực đập cái bàn của tôi.” Lâm Cảnh lầm bầm.
Tây Mặc vừa bực mình vừa buồn cười.
Sau khi cơm nước xong, Lâm Cảnh chạy vào bếp cầm chén đũa ném vào bồn rửa, sau đó chạy về phòng ngủ lên mạng.
“Em mấy ngày nay trôi qua thế nào vậy!” Tây Mặc đứng tại cửa ra vào vô lực, "Trong phòng bừa bộn như vậy! Em nhìn chẳng lẽ không khó chịu?"
"Thoải mái lắm!" Lâm Cảnh ôm máy tính leo lên giường, không để ý tới hắn.
Tây Mặc nghiến răng nghiến lợi, trở lại phòng bếp rửa chén, thuận tiện dùng thủy ma pháp vẽ một Lâm Cảnh Q bản trong không khí, sau đó thò tay chọt cái mông đô đô thịt của cậu ta.
Không đến nửa giờ, căn phòng vốn hỏng bét đã được sửa sang lại sạch sẽ.
“Uống nước trái cây không?" Tây Mặc từ trong tủ chén lấy ra mấy quả táo, cảm thấy tên ngốc kia đại khái là chẳng muốn gặm, vì vậy dứt khoát ép thành nước trái cây đưa cho cậu ta.
Lâm Cảnh tiếp nhận đồ uống chua ngọt vừa miệng, yên lặng trong lòng cảm khái, đây quả thực là một dì nuôi trẻ tốt đẳng cấp chuyên nghiệp! Tùy tiện nhét vào công ty môi giới việc nhà nào đều sẽ là đầu bài*! Chính là cái loại ba trăm đồng một giờ còn phải hẹn trước hai tháng!
*Đầu bài: Tên đứng đầu bảng, thường dùng cho kỹ nữ kỹ nam thời xưa
Nhìn khuôn mặt tươi cười ngây ngô của Lâm Cảnh, Tây Mặc biết rõ cậu ta nhất định không suy nghĩ chuyện tốt gì, vì vậy rất tự giác không hỏi.
Thời gian kế tiếp, Lâm Cảnh ở phòng ngủ lên mạng, Tây Mặc ngồi một bên đọc sách.
Một tiếng hai tiếng ba tiếng, đến nửa đêm mười hai giờ, Lâm Cảnh mắt buồn ngủ mông lung ngáp.
"Mệt?"Tây Mặc hỏi cậu.
“Anh vì cái gì còn chưa về!” Lâm Cảnh cụp mí mắt.
“Anh không về, lỡ Grint phái người đến bắt em thì sao?” Tây Mặc rất nghiêm túc.
"..." Lâm Cảnh chăm chú suy tư một chút, cảm thấy cái cô Grint kia có chút đáng sợ, vậy, cứ miễn cưỡng để cho Tây Mặc lưu lại là tốt rồi.
Tây Mặc tắm rửa xong, tự giác từ trong tủ lấy ra áo ngủ của Lâm Cảnh mặc lên người.
“Anh cái đồ biến thái này! Tự biến ra quần áo mà mặc! Không cho đụng vào đồ của tôi!” Lâm Cảnh dùng gối đầu ném hắn, “Còn nữa! Anh ngủ ngoài sô pha!"
“Anh phải bảo vệ em!” Tây Mặc nằm lên giường, thò tay túm Lâm Cảnh ôm vào lòng mình, "Ngủ đi."
“Anh cái đồ biến thái này!” Lâm Cảnh trong lòng hắn giãy dụa.
“Ồn nữa anh liền biến thái cho em xem!” Tây Mặc đôi mắt hẹp dài nheo thành một đường, tay phải hữu ý vô ý xẹt qua khe hở giữa mông cậu.
Tuy là cách quần ngủ, Lâm Cảnh vẫn cảm thấy toàn thân tóc gáy đều dựng đứng.
Biến thái a! Tại sao phải sờ chỗ đó của người ta! A a a!
Trên bệ cửa sổ phành phạch đậu xuống một con cú mèo màu vàng, Tây Mặc có chút kinh ngạc, cầm qua lá thư nhìn lướt, biểu tình lập tức biến thành rất khó coi.
"Làm sao vậy?" Lâm Cảnh hỏi hắn.
"Không có gì." Tây Mặc phất phất tay, đem lá thư thiêu thành tro bụi, "Quang Minh chi vực lần này đích thật là cố ý nhằm vào em, bất quá, hình như bọn chúng vận khí không tốt lắm."
"Bọn hắn bắt tôi làm gì?" Lâm Cảnh cảm thấy rất tức giận.
“Em là tiểu manh manh của anh, Thần Ma nhị giới đều biết." Tây Mặc cười trêu chọc cậu.
“Tôi là chú hai của anh!” Lâm Cảnh cuộn mình lăn qua một bên, đưa lưng về phía hắn bắt đầu ngủ.
Tây Mặc nhìn mái tóc mềm mại của cậu, đưa tay, vò.
“Anh có thôi đi không!” Lâm Cảnh xù lông, nhảy dựng lên cầm gối đầu đập hắn.
Tây Mặc cười vui vẻ, kéo cậu ngã xuống giường, xoay người, hôn.
Lâm Cảnh hiển nhiên có chút kinh ngạc, trì độn không kịp phản ứng.
Tây Mặc khóe mắt có chút nheo lại, đầu lưỡi dễ dàng cạy mở đôi môi khẽ nhếch, tìm được đầu lưỡi đang chậm chạp bất động hôn môi duyện cắn, ôn nhu lại bá đạo.
Đợi nụ hôn mềm mại triền miên kết thúc, cánh môi Lâm Cảnh vốn nhạt màu, đã bị chà đạp có chút sưng đỏ, nhìn qua hơi thảm thương.
“Chúng ta như vầy là hòa rồi?” Tây Mặc cúi đầu, tại xương quai xanh hơi gồ lên của cậu hôn một cái, "Ngày đó kỳ thật anh cái gì cũng không làm, chỉ làm dáng cho em xem thôi… Đừng giận được không?"
Lâm Cảnh đời này chưa bao giờ bị người dụng công hôn như vậy, thế nên trong khoảng thời gian ngắn miệng có chút tê tê, đại não cũng không kịp phản ứng.
Tây Mặc thuận thế cởi bỏ cúc áo cậu, vươn tay khẽ vuốt qua thắt lưng mềm dẻo, sau đó một đường trượt xuống, vói vào bên trong cái quần ngủ lỏng lỏng lẻo lẻo.
“Ưm…” Lâm Cảnh vô thức phát ra tiếng rên rỉ, giãy dụa thân thể muốn né tránh.
Vui mừng với thân thể ngây ngô mẫn cảm của tên ngốc này, Tây Mặc ôm thắt lưng cậu, lần nữa thật sâu hôn xuống.
Lâm Cảnh nhắm mắt lại, toàn thân đều yếu đuối trong lòng Tây Mặc, không có phản kháng, hoặc phải nói căn bản là quên phản kháng.
Đêm sâu lặng gió, tràn ngập trong không khí đều là trái tim nhỏ phấn hồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.