Má Nó, Dương Đỉnh Phong!

Chương 11: Thầy giáo vô sỉ




Mà người ngồi đối diện với Dương Đán là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, mặc dù nhìn qua thì có vẻ hơi già nhưng vẫn thướt tha thùy mị, trên người mặc bộ đồ công sở màu hồng nhìn khá vừa mắt.
Đỉnh Phong đi tới, không ngờ người phụ nữ kia đứng dậy, trên mặt trang điểm trang nhã, khóe môi nở nụ cười thật to, nói với Đỉnh Phong: “Cháu chính là Đỉnh Phong sao, cô là cô Trịnh, Đỉnh Phong thật xinh đẹp”.
Đỉnh Phong gật đầu một cái, nói: “Xin chào, cô Trịnh”.
Dương Đán kéo Đỉnh Phong ngồi xuống cạnh mình, gọi nhân viên phục vụ đến, nói: “Một ly Latte, nhiều sữa, nhiều đường”. Ngay sau đó, cười với Đỉnh Phong một tiếng, nói: “Ba nói không sai chứ?”.
Đỉnh Phong gật đầu một cái.
Trịnh Mẫn ngồi bên cười một tiếng: “Dương tiên sinh rất thích con gái của mình”.
Dương Đán gãi đầu, hơi trẻ con nói: “Tôi rất yêu con bé, con gái của mình sao lại không thương được”.
Đỉnh Phong liếc nhìn Dương Đán một cái, bất đắc dĩ nói: “Ba”.
Dương Đán nhe răng cười một tiếng, không nói gì.
Ngược lại, Trịnh Mẫn luôn tìm đề tài nói chuyện.
Đỉnh Phong vừa uống Latte, vừa nghe hai người nói chuyện.
Nhưng mà đề tài lại bị Trịnh Mẫn chuyển sang người Đỉnh Phong: “Dáng dấp của Đỉnh Phong cũng rất tốt, mặt tròn là có phúc khí”.
Đỉnh Phong giương mắt, trong lòng lại nghĩ, tại sao cô chưa từng nghe thấy câu mặt tròn thì có phúc khí?
Nhưng ngoài miệng vẫn trả lời: “Đâu có đâu có, dung mạo cô Trịnh mới đáng nói! Nói không chừng chúng ta đi trên đường, người khác còn tưởng rằng cô là chị của cháu”.
Trịnh Mẫn nhếch miệng lên: “Miệng Đỉnh Phong thật ngọt, Dương tiên sinh, tôi cũng muốn có một cô con gái đáng yêu thế này”.
Dương Đán vội vàng gật đầu, vuốt đầu Đỉnh Phong nói: “Từ nhỏ Đỉnh Phong đã đặc biệt đáng yêu, lúc ba tuổi rất mềm mềm, như một viên cầu nhỏ, mặt tròn, người tròn. Lúc ấy rất đáng yêu!”.
Trịnh Mẫn hiểu, muốn chiếm được Dương Đán thì Đỉnh Phong là trạm kiểm soát quan trọng nhất.
Cho nên cô ta vội vàng nói: “Hình dáng đứa nhỏ như thế lớn lên nhất định rất có bản lĩnh. Nếu ai là ba mẹ của bé chắc sẽ rất vui vẻ”.
Đỉnh Phong tròn mắt nhìn Trịnh Mẫn, quan sát người phụ nữ này.
Dương Đán nghe vậy, tự hào nói: “Tất nhiên, Đỉnh Phong nhà tôi luôn rất ruyệt”.
Nói xong, Đỉnh Phong nhận thấy khóe miệng của Trịnh Mẫn kéo nhẹ rất khó nhận.
“Nếu như lúc đầu tôi có thể sớm gặp Dương tiên sinh thì sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều”. Ánh mắt Trịnh Mẫn mang chút bi thương, giống như đang nhơ lại những việc không tốt.
Dương Đán thần kinh thô, buồn bực hỏi: “Tại sao lại muốn gặp tôi sớm? Mặc dù cô muốn nhưng mấy năm trước tôi và Đỉnh Phong vẫn đang ở nước Mĩ”.
Không khí bi thương mà Trịnh Mẫn tạo ra bị một câu nói của Dương Đán phá vỡ.
Em gái ngươi, trọng điểm không phải là gặp nhau sớm.
Bình thường thì người đàn ông phải đau lòng nhìn cô hỏi, rốt cuộc trước đó đã xảy ra chuyện gì mới đúng.
Nhưng Trịnh Mẫn đã quên một chuyện, Dương Đán không có duyên phận với từ “bình thường”.
Trầm mặc một lúc, Trịnh Mẫn tiếp tục nói: “Dương tiên sinh, chắc anh cũng biết tôi từng trải qua ba cuộc hôn nhân?”.
Dương Đán gật đầu nói: “Trong tài liệu xem mắt có nói”.
Trịnh Mẫn lại dừng lại, không tìm được lý do để tiếp tục nói.
Không phải là người bình thường sẽ hỏi, ba cuộc hôn nhân của cô như thế nào sao?
Không khí lại trầm xuống mấy giây, Trịnh Mẫn quyết định, mặc kê Dương Đán nói gì, cô cứ mặc kệ là được.
“Cuộc hôn nhân thứ nhất của tôi, chồng tôi thường xuyên uống rượu say sau đó về nhà đánh đập tôi, rốt cuộc tôi không nhịn được mà ly hôn với hắn. Cuộc hôn nhân thứ hai, ở bên ngoài hắn ta có người phụ nữ khác, cuối cùng cũng ly hôn với tôi. Lần thứ ba, càng buồn cười hơn, hắn ta ở bên ngoài nuôi một người đàn ông. Lúc tôi bắt gian tại trận, người đàn ông đó còn ôm lấy chồng tôi hỏi, muốn tôi hay muốn hắn ta”. Giọng nói của Trịnh Mẫn càng lúc càng bi thương, hốc mắt cũng bắt đầu ướt át.
Khó có được một lần câu nói của Dương Đán không làm mất hứng: “Trịnh tiểu thư, không sao, những người đàn ông kia không biết quý trọng cô”.
Trịnh Mẫn lau nước mắt nói: “Dương tiên sinh, nhìn thấy anh đối với con gái của mình như vậy, tôi biết anh không phải là người nóng nảy. Mười mấy năm qua, một mình nuôi dạy Đỉnh Phong, không một câu oán trách, sự trách nhiệm của anh làm tôi rất cảm động. Về phần Đỉnh Phong, tôi sẽ đối đãi với cô bé như là con gái ruột của mình”.
Dương Đán nhìn Trịnh Mẫn, trầm mặc một lúc, đột nhiên nói lời kinh người: “Nếu hai người chúng ta đều cần một mái nhà, không bằng, chúng ta kết hôn trong tháng này luôn đi”.
Đỉnh Phong và Trịnh Mẫn sửng sốt.
Trịnh Mẫn vui vẻ, vội vàng nói: “Được”.
Cùng lúc đó, Đỉnh Phong và một người đàn ông ngồi bàn bên cạnh đồng thời đứng dậy nói: “Con/ Tôi không đồng ý”.
Ánh mắt Đỉnh Phong nhìn sang bàn bên cạnh, kinh hãi rồi.
Mặt trắng không còn giọt máu.
Tại sao Từ Sinh lại ở chỗ này! Khốn khiếp!
Từ Sinh mặc âu phục, phong cách tà mị hấp dẫn những người khác phái xung quanh, đôi mắt đào hoa, khóe miệng mím chặt, khuôn mặt nghiêm nghị, nhìn cũng có thể thấy hắn ta đang mất hứng.
Dương Đán sửng sốt, vui vẻ nói: “SUN, tại sao em lại ở đây?”.
Từ Sinh đang nhìn Trịnh Mẫn với ánh mắt chán ghét thì khi nhìn vào Dương Đán, ánh mắt đó chuyển thành dịu dàng, “Thầy Dương, bây giờ em là thầy giáo tiếng Anh trong trường của Đỉnh Phong...”. Ánh mắt nhìn vào Đỉnh Phong: “Chẳng lẽ Đỉnh Phong không nói cho thầy biết sao?”.
Dương Đán buồn bực nói: “Đỉnh Phong chưa nói, có thể là con bé quên”.
Từ khi Đỉnh Phong thấy Từ Sinh, trong lòng nảy sinh một suy nghĩ, chẳng lẽ Từ Sinh vẫn luôn phái người theo dõi Dương Đán.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Đỉnh Phong cảm thấy Từ Sinh quá đáng sợ.
Hắn ta có thể biết rõ nhất cử nhất động của Dương Đán.
Cho nên, những trò vặt của mình ở trong mắt Từ Sinh chỉ phí công mà thôi?
Đỉnh Phong cắn môi dưới, mặt tròn mang theo một tia u buồn.
Trịnh Mẫn nhìn có vẻ rất tốt nhưng Đỉnh Phong cảm thấy người này dường như làm quá, biểu hiện giống như… giống như đang diễn trò.
Cho nên khi Dương Đán nói muốn kết hôn với Trịnh Mẫn, Đỉnh Phong là con gái của Dương Đán nên tất nhiên phải ngăn cản.
Còn về phần Từ Sinh….
Bây giờ hắn ta sẽ dùng lý do gì để giải thích cho hành động của hắn?
Ánh mắt của ba người Dương Đán, Đỉnh Phong và Trịnh Mẫn cùng rơi vào trên người Từ Sinh.
Từ Sinh nhướn đôi mắt đào hoa, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười dịu dàng, khóe mắt tà mị nhìn Trịnh Mẫn nói: “Vị tiểu thư này, à không, cô này, tôi nhớ lúc nãy cô có nói là cô đã cưới ba lần nhưng mà lý do ly hôn có phóng đại quá không?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.