Má Nó, Dương Đỉnh Phong!

Chương 19:




Tiêu Mộc khẽ giương mắt, đôi mắt thâm thúy lạnh nhạt như bình thường, âm thanh nhẹ nhàng truyền ra từ khoang mũi: “Ừ”.
Đỉnh Phong lệ đầy mặt, đây là cái đáp án gì thế!
Bội Chi còn muốn nói tiếp.
Đột nhiên Tiêu Mộc đứng lên, cơ thể thon dài với sức lực của thiếu niên, nói với Đỉnh Phong và Bội Chi, “Đi thôi”.
Bội Chi và Đỉnh Phong sững sờ, hỏi: “Đi đâu?”.
Tiêu Mộc không nóng không lạnh nói: “Nhà tôi, ba tôi ở nhà đã làm hơn mười món ăn, nếu như các cậu không đi thì tôi sợ tôi sẽ phải ăn liên tục mấy ngày”.
Bội Chi bất đắc dĩ nói: “Chú Tiêu vẫn hiếu khách như xưa, mỗi lần đến nhà cậu tôi đều thấy ngượng”.
Tiêu Mộc nhẹ nhàng nhìn lướt qua Bội Chi, nói: “Thì ra là cũng có lúc cậu thấy ngượng”. Dứt lời, xoay người đi giày.
Bội Chi nhìn lưng Tiêu Mộc, nghiến răng nghiến lợi nói với Đỉnh Phong: “Cái đồ khó chịu, Đỉnh Phong, làm sao cậu lại thích loại mặt hàng này?”.
Đỉnh Phong bất đắc dĩ khoát tay, nói: “Cupid nói, cô ấy cũng không biết”.
Diêu Bội Chi hít một hơi, nói: “Mẹ nó Cupid”.
Lại quay đầu nói với bác Trương: “Bác Trương, cơm trưa bác cứ nấu ăn, cháu với Đỉnh Phong đi ăn chực nhà Tiêu Mộc, bây giờ cháu không châm chọc Tiêu Mộc với chú Tiêu, cháu không mang họ Diêu!”.
Vẻ mặt kia giống hệt như muốn thay trời hành đạo!
......
Nhà Tiêu Mộc cách đây không xa, chỉ đi vài bước là đến.
Cũng ngôi nhà như thế, cũng kết cấu như thế, nếu như nói nhà Bội Chi là tòa nhà tráng lệ thì nhà Tiêu Mộc lại đơn giản như nhà dòng dõi thư hương.
Xung quanh nhà trồng ít hoa cỏ hơn nữa mỗi cây đều được chăm sóc rất đẹp, có thể thấy là chủ nhân rất yêu quý chúng.
Mở cửa là một người phụ nữ.
Dung mạo người phụ nữ rất xinh đẹp, ngũ quanh thanh lệ, có đôi mắt giống như của Tiêu Mộc, làm cho cô càng có vẻ đẹp lạnh lùng. Quần áo không hoa lệ nhưng rất thoải mái tự nhiên.
“Là bạn học của Tiêu Mộc, mau vào ngồi đi!”.
Đỉnh Phong vừa cởi giầy vừa nói với Tiêu Mộc: “Thì ra là anh có chị gái!”.
Tiêu Mộc khẽ nhếch môi, mắt phượng nhướn lên, bình tĩnh nói: “Mẹ anh!”.
“Phụt ——”. Đỉnh Phong sững sờ, vội vàng chào: “Cháu chào cô!”.
Hà Trân cười tự nhiên nói: “Đừng nghe tiểu tử này nói lung tung, chị là chị của nó”.
“A, em chào chị Tiêu!”. Đỉnh Phong nghe vậy, vội vàng nói lại.
Tiêu Mộc nhìn Hà Trân, bất đắc dĩ nói: “Mẹ, trò đùa này không buồn cười chút nào”.
Hà Trân bất đắc dĩ nói: “Được rồi”.
Đỉnh Phong: “... .......”. Cho nên, vừa rồi là cô đùa cháu sao?
Bội Chi cũng ở bên cạnh, hâm mộ nói: “Dì, tại sao người khác càng ngày càng già? Nhưng mỗi lần cháu thấy dì lại cảm thấy dì càng ngày càng trẻ ra”.
Đỉnh Phong cũng nói: “Lần đầu cháu nhìn thấy cô còn tưởng cô là chị của Tiêu Mộc, cô nhìn rất trẻ!”.
Hà Trân che miệng cười, nói: “Thật không? Có lúc dì cũng cảm thấy thật ra dì là chị của Tiêu Mộc”.
Khóe miệng Tiêu Mộc giật giật, thật sự không muốn đứng đây một giây nào nữa.
Diêu Bội Chi cười ha ha: “Dì, dì thật biết đùa”.
Đỉnh Phong còn đang trầm tĩnh suy nghĩ xem tại sao một phụ nữ đoan trang xinh đẹp lại
“Đây là Đỉnh Phong, đúng không?”. Hà Trân nhìn Dương Đỉnh Phong, dùng đôi mắt đẹp tinh xảo nhìn thẳng vào cô.
Đỉnh Phong lập tức đứng thẳng người, nói với Hà Trân: “Chào cô, cháu là Dương Đỉnh Phong, bạn học của Tiêu Mộc”.
Hà Trân nhìn gương mặt tròn trịa, vui vẻ nói: “Cô bé này thật đáng yêu, rất giống.... rất giống một minh tinh mà cô thích”.
Đỉnh Phong mừng thầm, hỏi: “Cô, là minh tình nào?”.
Hà Trân sờ cằm, nhớ lại.
Một lúc sau, vỗ tay một cái, nói: “Chính là người trên tiết mục cuối năm đó!”.
Bội Chi tò mò: “Dì, rốt cuộc là ai vậy?”.
Đỉnh Phong cũng nói: “đúng vậy, cô đừng ngập ngừng nữa!”.
Hà Trân vỗ tay, nói: “Đúng, đúng là cái đó, đúng đúng, là Bạch Khải Nam trong tiết mục “Nắm giữ hài hước”!”.
Đỉnh Phong, Bội Chi: “... .........”.
Đỉnh Phong gào thét trong lòng, cô, người ta không những không phải mặt tròn, mà là một người mặt ngựa, trọng điểm chính là người đó là một người đàn ông!
Bội Chi châm chọc trong lòng, dì à, càng ngày dì càng hai!
“Trân Trân, Đỉnh Phong, Bội Chi, tiểu tử, mau vào ăn cơm!!!”. Chú Tiêu đi ra từ phòng bếp, gương mặt hưng phấn, bưng ra hơn mười món ăn.
Đỉnh Phong bị câu “Trân Trân” dọa sợ, nhìn bộ dạng chú Tiêu tây trang thẳng thớm, cô nghẹn ngào, thì ra đây chính là bộ dạng bí mật của cán bộ quốc gia.
Bội Chi đã quen, vỗ vỗ Đỉnh Phong, nhỏ giọng nói: “Xem đi, bố chồng và mẹ chồng của cậu cũng rất hòa ái dễ gần mà!”.
Đỉnh Phong gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: “Thật ra thì tớ nghi ngờ bọn họ là họ hàng với cha của tớ!”.
Bội Chi “phụt” cười, nói: “Vậy không phải rất tốt sao, về sau không sợ bố mẹ chồng không hợp với cha cậu”.
Đỉnh Phong đỏ mặt, nói: “Bội Chi, tớ cảm thấy nói nhừng lời này còn quá sớm!”.
Bội Chi lắc đầu, mặt hưng phấn nói: “Cái rắm, với sự công kích của tớ và ám hiệu của cậu, Tiêu Mộc sớm muộn cũng là vật trong túi cậu! Sau đó tớ sẽ nghiền ép Tiêu Mộc!”.
Đỉnh Phong nhìn Bội Chi, trang nghiêm gật đầu một cái.
“Đỉnh Phong, Bội Chi, mau tới ăn cơm, hôm nay chú làm rất nhiều món!”. Tiêu Hoa nói.
Bội Chi vội vàng trả lời: “Vâng, chú”. Quay đầu nói với Đỉnh Phong: “Tốt nhất là cậu ăn ít một chút”.
Không đợi Đỉnh Phong hỏi tại sao, Bội Chi đã chạy đến phòng ăn.
Thấy đồ ăn trên bàn, Đỉnh Phong cảm thấy hai mắt tỏa sáng , không tính các loại nguyên liệu nấu ăn, nhưng màu sắc tươi sáng nhìn rất ngon miệng, cầm đũa nếm thử một chút, mùi vị không kém bác Trương.
Đỉnh Phong khen: “Chú, chú làm ngon quá!”.
Tiêu Hoa cười ha ha: “Thật sao? Ha ha ha!”.
Hà Trân múc cho mỗi người một chén canh, lúc đưa đến tay Đỉnh Phong, nói: “Cô bé, uống nhiều một chút, cô vừa nhìn đã cảm thấy thích cháu!”.
Đỉnh Phong vui vẻ, nói: “Cảm ơn cô”.
Bội Chi lo lắng nhìn Đỉnh Phong, không biết là cô ấy lo lắng cái gì nhưng mà so với Đỉnh Phong thì cô ấy ăn rất ít.
Tiêu Mộc cũng ăn rất ít, thỉnh thoảng giương mắt nhìn Đỉnh Phong, đôi mắt thâm thúy ngoài lạnh nhạt, còn lóe lên một tia lo lắng.
Đỉnh Phong vẫn không phát hiện, vẫn vui vẻ ăn tiếp.
Chú Tiêu càng vui vẻ, gắp thức ăn cho Đỉnh Phong, cười không khép miệng.
Kết quả cuối cùng là, khi Đỉnh Phong về, phải nhờ Bội Chi dìu. Trước khi đi, cô còn nói với Tiêu Hoa và Hà Trân: “Cảm ơn cô chú đã khoản đãi”.
Tiêu Hoa vui vẻ nói: “Cô bé về sau thường xuyên đến nhé, chú rất thích cháu!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.