Má Nó, Dương Đỉnh Phong!

Chương 23: Tỏa sáng




Thầy giáo dạy nhạc cũng rất kinh ngạc, không ngờ Trương Hân Nhất lại là một hạt giống tốt, trong lòng thấy vui mừng. Mặc dù ngoài mặt vẫn là khuôn mặt cứng nhắc như cũ nhưng khi cho điểm, lần đầu tiên cho điểm số 70.
Trương Giai Mẫn lo lắng nhìn Đỉnh Phong.
Khóe miệng Đỉnh Phong nâng lên, vẫn bình tĩnh.
Diêu Bội Chi đứng ở bên hô to với Trương Hân Nhất: “Ơ, cô em này hát được đấy, có hứng đến làm công chúa ở YJ [khách sạn lớn nhất thành phố A] không?”.
Trương Hân Nhất nắm chặt quả đấm, trừng mắt lườm Diêu Bội Chi.
Cô ta biết rõ gia đình nhà Diêu Bội Chi, cha là giám đốc một công ty nổi tiếng, tiền nhiều lực lớn, là anh em thân thiết của cha Tiêu Mộc.
Người như vậy, cô ta không chọc được.
Lúc đi ngang qua Đỉnh Phong, Trương Hân nhất lạnh lẽo hừ một tiếng, nói: “Dưa hấu, nếu như cô sợ thì mau bỏ cuộc, chỉ còn cô vẫn muốn lên biểu diễn tiết mục, không nằm mơ đấy chứ?”.
Đỉnh Phong ngẩng mặt, nói lại: “Nếu như thế, không phải là tiết mục biểu diễn của COW sẽ rất kỳ quái à?”.
Trương Hân cắn răng, cúi người nói vào tai Đỉnh Phong: “Cô cứ chờ đấy!”.
Đỉnh Phong nghiêng mặt sang một bên, nói với cô ta: “OK, tôi chờ, nghe nói gần đây có một bộ phim sắp lên sóng, hình như là “bò sữa điên”, bạn học COW, cô chắc chắn không phải do cô đóng vai chính chứ?”.
Trương Hân tức giận nhưng toàn bộ lãnh đạo trong trường đều ở đây nên cô ta không làm động thủ.
“Lớp 15”. Thầy giáo dạy nhạc vẫy vẫy tay với Đỉnh Phong, ý nói bọn họ có thể lên diễn.
Đỉnh Phong nở nụ cười với Trương Giai Mẫn, ngẩng mặt từ từ đi đến ghế tròn ở trung tâm.
Âm nhạc vang lên, Trương Giai Mẫn và mọi người bắt đầu nhảy, động tác không phức tạp nhưng mỗi người đều tạo ra một mỹ cảm không thể diễn tả.
Đỉnh Phong nhìn về phía Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi đang hô hào cổ vũ ở cách đó không xa, môi nhẹ nhàng hát: “If I had to live my life without your near me......”.
Lưng thẳng, trong nháy mắt âm nhạc vang lên, gương mặt không mấy xuất sắc cũng tản ra sự tự tin.
“The days would all be empty....”, Cô nhẹ nhàng hát, giọng hát không to ngay từ đầu
“The night would seem so long.......”. Giọng hát lớn dần.
Đến thời điểm, toàn bộ năng lượng cũng phát ra.
“Hold me now,Touch me now,I don’t want to live with¬out you,Noth¬ing’s gonna change my love for you,You ought to know by now how much I love you,One thing you can be sure of,I’ll nev¬er ask for more than your love,Noth¬ing’s gonna change my love for you,You ought to know by now how much I love you. . . . . .”.
Đột nhiên, cả người Đỉnh Phong tỏa ra ánh sáng làm bất kỳ người nào nhìn thấy cũng kinh ngạc,.
Khi bài hát chuẩn bị đến hồi kết, cô nhẹ nhàng hạ giọng kết thúc bài hát.
“But nothing’s gonna change my love for you.... ..... for you~~”.
Đỉnh Phong mở mắt ra, nở nụ cười, rồi lại khôi phục thành cô gái nhỏ e dè.
Lý Gia Nhạc không thể tin được nói với Diêu Bội Chi kinh ngạc: “Cậu mau nhéo nhéo tớ, xem tớ nghe nhầm hay là tớ đang mộng du vậy?”.
Vậy mà Diêu Bội Chi ra tay thật, nhéo Lý Gia Nhạc một cái thật đau, đau đến nỗi Lý Gia Nhạc lệ nóng quanh tròng.
“Bội Chi, cậu. Tớ có nói cậu nhéo mạnh như vậy à?”.
Diêu Bội Chi hỏi: “Đau không?”.
Đáy mắt Lý Gia Nhạc đong đầy lệ, nói: “Cậu cứ nói xem?”.
Diêu Bội Chi vỗ vỗ bả vai của cô ấy nói: “Với trí thông minh của chúng ta thì không hề nghe nhầm, giọng hát đó chính là của Đỉnh Phong”.
Lý Gia Nhạc gật đầu một cái: “Tớ thật sự không thể tin được, nhưng mà nó thật sự đã xảy ra!”.
Diêu Bội Chi ho to với Đỉnh Phong: “Hay quá! Đỉnh Phong, thế này mà chỉ biết hát thôi sao! Cậu hát hay quá!”.
Đỉnh Phong sững sờ, quay đầu lại cười với Bội Chi, trên gương mặt tròn trịa phiếm hồng.
Giọng nói của Bội Chi làm những người khác tỉnh lại.
Mọi người đều không dám tin, cô gái đang ngượng ngùng trước mặt lại là người có giọng hát khiến người ta rung động như thế!
Trong cơ thể của cô ấy đang cất giữ một vũ trụ nhỏ sao? Làm sao lại có thể làm được như thế?
Trương Giai Mẫn nhìn Đỉnh Phong, khóe miệng từ từ giương lên.
Trong cơ thể của cô ấy có giữ một vũ trụ nhỏ, lúc đó tin tưởng Đỉnh Phong là quyết định tốt nhất của cô.
Cô gái như vậy, có cùng chấp niệm với cô.
Không, có lẽ cô ấy còn dũng cảm hơn rất nhiều.
Có lẽ, người như vậy mới xứng đáng đứng bên cạnh Tiêu Mộc.
... ...... ...... ....
Thầy giáo dạy nhạc vẫn trong trạng thái cứng đơ, ông dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Đỉnh Phong, từng tế bào trong cơ thể ông đang kêu gào, đang reo hò.
Đây là cảm giác gì? Cảm giác này giống như được một gậy dánh thức.
Giọng hát đó nếu như được tập luyện, nhất định có thể trở thành một ca sĩ ưu tú.
Không, là một siêu sao.
“Em.....”. Giọng nói của ông run rẩy, kích động, nói cũng không thành câu, “Trước kia em đã học thanh nhạc rồi à?”.
Đỉnh Phong sờ sờ đầu, nói: “Lúc trước khi còn ở Mỹ, em đã từng tham gia cuộc thi hát, lúc đó, có một thầy giáo đã dạy em mấy ngày”.
“Mấy ngày thôi sao?”. Thầy giáo dạy nhạc mắt sáng lên, tiếp tục hỏi, “Chỉ học có mấy ngày mà có thể đạt được hiệu quả này...”, ngay cả ông cũng không làm được.
Đỉnh Phong được thầy giáo dạy nhạc nói vậy thì ngượng ngùng, vội vàng nói, “Thầy, đừng khen em như vậy, em còn rất kém”.
Thầy giáo dạy nhạc nhìn Đỉnh Phong, rồi nói nhỏ với mấy người bên cạnh.
Lúc sau, ông nghiêm nghị nói với Đỉnh Phong: “Em hát rất tốt, nếu như em có hứng thú, em không chỉ có thể hát cùng Tiêu Mộc lớp 5 ở buổi biểu diễn tiết mục nghệ thuật mà em còn có thể đại biểu cho thành phố A tham gia cuộc thi ca sĩ thanh thiếu niên toàn quốc”.
Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi nghe vậy, đáy lòng vui mừng.
Cuộc thi mà lão sư nói là cuộc so tài số một số hai ở cả nước, nếu như có thể lấy được thứ hạng thì sau này tiền đồ sẽ không thể nói trước.
Khi người khác nghĩ rằng Đỉnh Phong sẽ đáp ứng thì cô lại kiên định nói: “Thầy giáo, em chỉ muốn tham gia biểu diễn tiết mục lần này, em không hứng thú với những cuộc thi”.
Thầy giáo dạy nhạc không cam lòng, tiếp tục nói: “Em chắc chắn chứ? Nếu như em có thể tham gia cuộc thi lần này, thầy có thể đảm bảo thầy giáo giỏi nhất nhì trong nước sẽ đến dạy em, hơn nữa đảm bảo em sẽ đạt được thứ hạng”.
Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi nói với vào: “Đồ ngốc, Đỉnh Phong, mau đồng ý đi”.
Đỉnh Phong lộ ra một nụ cười yên tâm với Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi, kiên định nói với thầy giáo” “Cảm ơn thầy, nhưng mà em không muốn tham gia thi đấu, em chỉ muốn tham gia biểu diễn tiết mục nghệ thuật thôi”.
Thầy giáo dạy nhạc bất đắc dĩ nhưng cũng không tiếp tục nói gì.
Lần này ông không hề chấm điểm, gọi mọi người lên biểu diễn.
Nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ, lần biểu diễn này bọn họ không thể đùa giỡn được.
Sắc mặt của Trương Hân không tốt, cả gương mặt xinh đẹp và đôi lông mày đều có ý hận. Cô ta nhìn nụ cười rạng rỡ của Đỉnh Phong, tức giận muốn xé nát gương mặt của cô.
Dương Điên Phong, thật sao? Cô đã nhiều lần động vào ranh giới cuối cùng của cô ta, nếu như cô ta bỏ qua vậy thì cô ta không phải là Trương Hân rồi!
... ...... ...
Đỉnh Phong đi đến bên cạnh Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi, nở nụ cười hỏi: “Sao?”.
Lý Gia Nhạc tiến lên, kéo lỗ tai của Đỉnh Phong, nói: “Có phải cậu bị Trương Cường Quân giày xéo nhiều quá không? Cơ hội tốt như vậy mà còn từ chối! Đúng là bệnh, phải trị!”.
Diêu Bội Chi nhéo cánh tay của Đỉnh Phong, trừng mắt, nói: “Cái đồ ngốc này, đầu ngu ngốc không phải vào lúc này chứ? Cuộc thi đó không phải là người bình thường có thể tham gia được? Sao cậu lại không nghĩ kỹ chứ?”.
Đỉnh Phong đau quá kêu lên: “Có phải hai cậu muốn mưu sát mình không vậy? Ra tay nặng thế?”.
Diêu Bội Chi và Lý Gia Nhạc đồng thời nói: “Chúng tớ đang muốn bóp chết cậu”.
Đỉnh Phong thừa lúc bọn họ không chú ý, cứu lỗ tai và cánh tay của mình, nhảy ra cách xa họ cả trăm mét, nhìn bọn họ giải thích: “Các cậu nghe tớ nói đã, tớ đâu có bị ngốc đâu?”.
“Đỉnh Phong, cậu có nghe người tâm thân nói mình là người bình thường không?”.
“Được rồi mà, tớ chỉ theo suy nghĩ của mình thôi. Tớ không thích hát, lúc trước khi ở Mĩ, là do bạn học đăng kí tham gia, tớ mới miễn cưỡng đi thi. Tớ nghĩ sau này sẽ không hát nữa. Nhưng mà từ việc của Trương Giai Mẫn, tớ hiểu được rằng nếu như tớ không tranh thủ thì vĩnh viễn sẽ không có cơ hội. Tớ không muốn giống như Trương Giai Mẫn, nhiều năm về sau khi nghĩ về lúc còn trẻ sẽ thở dài. Tớ muốn cùng anh ấy đứng một chỗ, nên tớ mới hát”. Đỉnh Phong chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói nhiều như vậy, chỉ vì một người, chỉ vì anh.
Diêu Bội Chi và Lý Gia Nhạc trầm mặc.
Đỉnh Phong vươn tay ra trước mặt các cô ấy quơ quơ, buồn bực nói: “Ngây người?”.
Diêu Bội Chi đẩy tay Đỉnh Phong ra, trừng mắt liếc: “ Cậu mới ngây người?”.
“Vậy các cậu sao rồi?”. Đỉnh Phong hỏi.
Lý Gia Nhạc nhìn Đỉnh Phong, lắc đầu một cái, nói: “Không có gì, chỉ là tớ không nghĩ sẽ có một ngày cậu nói ra suy nghĩ của mình”.
Trán Đỉnh Phong lộ ra ba vạch đen, “Các cậu có ý gì?”.
Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi khoát khoát tay, “Chính là có ý này”.
“Hai người các cậu!”.
Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi thấy tình hình không đúng, hai người vội vàng chạy theo hai hướng khác nhau.
Trước đây họ vẫn cảm thấy cái thích của Đỉnh Phong mà bình thường họ vẫn thấy không hề như thế này. Nhưng mà, có lẽ, bọn họ vẫn không hiểu rõ cô ấy.
Cô ấy còn dũng cảm hơn các cô rất nhiều, cô dùng hành động của mình để biểu thị tâm ý của mình.
Người như vậy, sao lại không xứng với Tiêu Mộc?
... ...... ...
Chuyện sau này, không cần phải bàn, tất nhiên là Đỉnh Phong thông qua, cuối cùng biểu diễn cùng Tiêu Mộc bài hát “Nothing’s gonna change my love for you”.
Còn vì sao không đổi ca khúc thì Tiêu Mộc rất bình tĩnh nói: “Rất phiền”.
Trong lòng Đỉnh Phong lặng lẽ nói: COOL.
Trong lòng Diêu Bội Chi châm chọc: bảnh chọe

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.