Má Nó, Dương Đỉnh Phong!

Chương 34:




Đỉnh Phong có một giấc mơ, trong mơ, Tiêu Mộc dịu dàng nhìn cô, thâm tình bày tỏ với cô: “Đỉnh Phong, anh thích em!”
Đỉnh Phong mừng rỡ đứng tại chỗ cười ngây ngô.
“Tiêu Mộc, em cũng thích anh.”
Khuôn mặt của Tiêu Mộc càng lúc càng gần, Đỉnh Phong cũng thuận theo mà nhắm mắt lại.
Gò má chợt đau nhói, Đỉnh Phong mở mắt ra, nhìn Tiêu Mộc đang cắn lên má mình, cô hỏi: “Tiêu Mộc, anh đang làm gì vậy?”
Tiêu Mộc vừa cắn vừa nói: “Anh đang ăn dưa hấu.”
Đỉnh Phong choàng tỉnh giấc.
Bầu trời đã le lói chút ánh sáng, Đỉnh Phong nhìn Tiêu Mộc đang ngủ say bên cạnh mình, anh chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, nằm trên mặt đất, hàng mi khẽ nhíu lại trên gương mặt tuấn tú, mà ngay cả lúc ngủ, bờ môi mỏng cũng mím lại, giống như đang đề phòng cái gì.
Đỉnh Phong không tự giác vươn tay ra, cách một tầng không khí, cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Tiêu Mộc.
Không biết từ lúc nào, tay cô đã chạm vào mặt anh.
Đôi mắt anh khép chặt, lông mi dài cong vút lại run nhè nhẹ, sống mũi thẳng tắp, cánh mũi theo mỗi lần hô hấp của anh mà khẽ phập phồng, làn da trắng nõn nằm trên nền đất lại càng trở nên xinh đẹp rực rỡ.
Dáng vẻ như vậy, cho dù anh có là con gái thì cũng rất nổi bật.
Đỉnh Phong đột nhiên cười rộ lên, tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ là mình sẽ bị một người con trai mê hoặc như vậy.
Điên cuồng làm mọi chuyện, cho dù có bị đánh hay bị trêu cợt thì cô cũng chẳng hề hối hận, mỗi lần trông thấy anh thì dường như mọi thứ xung quanh đều chẳng là gì nữa.
Trên thế giới này nhiều người như vậy, sao em lại gặp được anh?
Nhưng, em rất vui, rất vui vì đã gặp được anh.
Ánh mặt trời rọi vào khuôn mặt anh, soi rõ mỗi một đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt xinh đẹp, hàng mi dài bị nhiễm lên một tầng đỏ rực, ngay cả bờ môi mỏng cũng giống như được tô thêm sắc thái mỹ lệ.
Đỉnh Phong nhìn chân trời đỏ rực, đột nhiên cô rất muốn khóc.
Quay đầu nhìn chăm chú vào người bên cạnh, cô đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi.
Đời người luôn có hợp tan, mặt trời mọc rồi lại lặn, ban ngày rồi sẽ trôi qua, mà cô và Tiêu Mộc tựa như hai đường thẳng giao nhau, khoảnh khắc này, nhìn thì tưởng chừng như đang giao nhau, nhưng một giây sau rồi cũng sẽ ly biệt.
Nghe Hứa Kha nói, nguyên nhân Tiêu Mộc từ chối bọn họ là vì anh đã có người trong lòng.
Cô không dám tự kỷ mà cho rằng Tiêu Mộc thích mình, người như anh, nếu thích ai đó thì phải giống như trong tiểu thuyết … Cho dù không xinh đẹp nhưng cũng phải là một cô gái khiến mọi người yêu mến.
Mà người như cô, cuối cùng cũng chỉ là một người đi ngang qua cuộc đời anh, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Cô cúi người, nằm xuống cạnh Tiêu Mộc.
Khuôn mặt anh chỉ cách cô vài centimet, toàn bộ hơi thở của anh đều phả lên trên mặt cô.
Cô lại giống như bị ma xui quỷ khiến, hôn lên người bên cạnh.
Cô vẫn luôn cho rằng môi của anh cũng lạnh như con người anh, lại không ngờ, ngay khoảnh khắc chạm vào, cô lại cảm thấy như mình đang chạm vào một món đồ bằng bông mềm mại.
Cứ như vậy đi, coi như là cô đã từng để lại dấu chân trên đường đời của anh, mà nụ hôn này, hãy cứ coi như là món quà của anh dành tặng cô đi.
Đỉnh Phong từ từ rời khỏi anh, cô nâng tay che đi đôi mắt của mình, nước mắt bắt đầu lặng lẽ rơi xuống.
Cô không biết vì sao mình lại khóc, giống như đã hiểu mình và Tiêu Mộc sẽ vĩnh viễn là hai người không cùng một thế giới, ngay khoảnh khắc mà mặt trời vừa ló dạng, cô cũng đã hiểu rõ rồi.
Thế nhưng, cô không cam lòng, không cam lòng.
Nước mắt trào ra khỏi khóe mi, ướt hết lòng bàn tay của cô, giống như là đang cười nhạo sự tự ti của cô vậy.
“Sao em lại khóc?” Một giọng nói rõ ràng chợt vang lên bên tai.
Đỉnh Phong sững sờ, mở ra đôi bàn tay đang che trước mắt, nhìn thấy đôi mắt phượng xinh đẹp của Tiêu Mộc đang nhìn thẳng vào mình.
Một luồng nhiệt nóng rực từ bàn chân xông thẳng tới đỉnh đầu cô.
Anh … đã tỉnh rồi?
Anh … vừa mới tỉnh sao?
Lúc nãy, mình vừa hôn anh ấy …
Tiêu Mộc đứng dậy, nhìn bên vách núi, ngắm mặt trời đỏ rực như nung …
Anh thản nhiên nói: “Rất đẹp.”
Đỉnh Phong đứng sau nhìn bóng lưng của anh.
Như vậy là thế nào?
Anh không hỏi vì sao cô lại hôn anh?
Không hề kinh ngạc, cũng không có kỳ quái, thậm chí ngay cả một câu chất vấn cũng không.
Cô cảm thấy mình thật tệ, một cái hôn môi thì có thể coi như chẳng có gì xảy ra sao? Ngay cả một câu ‘thật xin lỗi’ cũng không thể nói ra.
Đỉnh Phong nhìn bóng lưng của anh, đột nhiên cảm thấy rất tủi thân.
Cô chạy lên ôm lấy Tiêu Mộc, tất cả mọi rụt rè đã không còn quan trọng nữa, cô nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em cảm thấy tại sao trên thế giới này lại có người vừa xuất hiện mà đã khiến em cảm thấy như có gì đó cứ mãnh liệt muốn vọt ra khỏi lồng ngực. Lần thứ hai, anh là học sinh đại diện lên phát biểu trước toàn trường, em đã nghĩ anh đúng là thiên tài. Lần thứ ba, trong tiết mục văn nghệ, anh đánh đàn ghita hát bài ‘Quật cường’, em lại nghĩ, sao trên đời này lại có người hoàn mỹ như vậy ... Em nghĩ mình thật ngốc, phải mất một năm mới xác định được rằng mình thích anh, lại mất một năm để đến gần anh … Em nghĩ thời gian đã không cho phép em được lãng phí nữa rồi … Anh có hiểu không? Anh có hiểu không? Nếu anh muốn từ chối em thì hãy nhanh lên một chút, em thật sự sợ hãi một ngày nào đó phải nhìn thấy anh ở bên người khác, trái tim em sẽ rất đau, anh có hiểu được không?”
Tất cả, tất cả, đã không còn quan trọng nữa.
Đơn giản là anh, vì anh, em sẽ buông xuống tất cả mọi rụt rè, tất cả sự tự ti, tất cả lòng tự trọng …
Đỉnh Phong đứng sau lưng Tiêu Mộc, nước mắt đã thấm ướt áo anh.
Ngay khoảnh khắc cô quyết định buông tay.
Tiêu Mộc lại nói: “Hãy ở bên nhau.”
Ở, bên, nhau.
Đỉnh Phong trợn to mắt, trong phút chốc, nước mắt nước mũi đã không thể ngăn lại được nữa, cứ thể chảy xuống.
Tiêu Mộc xoay người, bất đắc dĩ nhìn Đỉnh Phong khóc đến rối tinh rối mù, mắt phượng mang theo sự cưng chiều, hỏi: “Sao em lại khóc nữa?”
Đỉnh Phong hít hít mũi, nức nở nói: “Ai biết anh sẽ đáp ứng em, em đã chuẩn bị tinh thần là sẽ bị anh từ chối rồi.”
Tiêu Mộc không nói gì, chỉ vươn tay xoa đầu cô.
Đỉnh Phong lập tức nín khóc, mỉm cười nói: “Tiêu Mộc, biểu hiện của anh lúc này trông thật giống Dương Đán.”
Tiêu Mộc mím môi: “Vậy được rồi, nếu đã thế, anh cảm thấy hay là nên nhận em làm con gái nuôi thì có vẻ tốt hơn.”
Đỉnh Phong lập tức ôm lấy cánh tay của Tiêu Mộc, trợn to mắt tròn: “Anh dám, nếu anh nhận em làm con gái nuôi, em đây sẽ cho anh **!”
Tiêu Mộc sững sờ: “Em thật đúng là, cái gì cũng nói ra được.”
Đỉnh Phong dùng ống tay áo lau nước mắt, đáp lời: “Còn không phải là vì lúc trước sợ để lại ấn tượng xấu với anh, vậy nên nói năng cũng phải kìm chế một chút, giờ thì … Hí hí, anh cũng đã là người của em rồi, em cũng nên để cho anh nhìn thấy con người thật của mình! Ha ha ha ha ha ha ha!”
Tiêu Mộc nhàn nhạt trả lời: “Có phải anh cũng nên ôm ngực van xin ‘Quan nhân, đừng tới đây’ hay không?”
Đỉnh Phong cười nói: “Anh biết giác ngộ như vậy là tốt, chỉ cần nói thầm trong lòng là được rồi.”
Tiêu Mộc lắc đầu, không biết phải nói gì.
“Đúng rồi, vừa nãy lúc em hôn anh, anh lại không có phản ứng gì, có phải lúc đó anh đang nghĩ làm thế nào để cự tuyệt em đúng không?” Đỉnh Phong chua xót hỏi.
Mắt phượng của Tiêu Mộc liếc Đỉnh Phong một cái, thản nhiên nói: “Em đoán đúng rồi đấy.”
“A a a a a, anh nghĩ cũng đừng nghĩ, lúc nãy chính miệng anh nói, chúng ta hãy ở bên nhau, bây giờ anh dám đổi ý à ! ! ! !” Đỉnh Phong gào thét.
Tiêu Mộc mỉm cười, lúm đồng tiền nở rộ bên khóe môi, cứ như được phủ lên một tầng ánh sáng rực rỡ ấm áp.
“Lúc đó anh nghĩ, sao cô nhóc này chưa thổ lộ mà đã hôn trước rồi.”
Hàng mi của Đỉnh Phong khẽ run lên, say mê nói: “Lúc nãy em đã thổ lộ rồi, anh cho em hôn lại một chút đi.”
Mắt phượng của Tiêu Mộc khẽ giật giật, nhàn nhạt đáp: “Vừa nãy lúc em hôn anh, chúng ta đều chưa đánh răng, em xác định là vẫn muốn sao?”
Đỉnh Phong nuốt một ngụm nước bọt, nhìn bờ môi mỏng của Tiêu Mộc, nói: “Vẫn muốn!!!”
Từ đôi mắt đến hàng mi của Tiêu Mộc đều cong cong thành hình vòm cung, anh nói: “Đừng đùa nữa, chúng ta trở về trước đi.”
“Tuân mệnh!” Đỉnh Phong nắm chặt tay Tiêu Mộc, nói: “A a a, bây giờ đã có thể yêu đương công khai rồi, vui quá!”

Lúc này Hứa Kha thật sự rất muốn đánh người.
Cô ta thật không ngờ, một đêm trôi qua, quan hệ của Tiêu Mộc và em gái dưa hấu lại càng tốt hơn rồi.
Cái này có tính là do mình tạo phúc không?
Phi!
Đỉnh Phong cũng không quan tâm rốt cuộc người khác có tin mình hay không nữa, dù sao thì có Tiêu Mộc tin cô là được rồi.
Hứa Kha lập tức đi tới, muốn xác định quan hệ của Đỉnh Phong và Tiêu Mộc, cô ta nũng nịu nói: “Đỉnh Phong, chuyện ngày hôm qua, thật xin lỗi, cậu đừng đau lòng, mình sẽ không trách cậu.”
Đỉnh Phong mở to mắt, cũng chẳng thèm liếc nhìn cô ta một cái.
Khóe mắt của Hứa Kha lại đỏ lên, nhìn Tiêu Mộc nói: “Tiêu Mộc, cậu khuyên Đỉnh Phong giúp mình với, cứ mãi để bụng như vậy, bọn mình cũng không nói gì oan ức cho cô ấy mà.”
Tiêu Mộc khẽ đảo đôi mắt phượng, hờ hững nhìn Hứa Kha, nói: “Cô … một nữ sinh như cô … cảm thấy có tư cách để nói người khác nữa sao?”
Hứa Kha lùi về sau một bước, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Đỉnh Phong lập tức cảm thấy tinh thần cực kỳ sảng khoái, cô huých vào người Tiêu Mộc một cái, tặng cho anh một ánh mắt ‘làm rất tốt, trở về sẽ thưởng cho anh một nụ hôn’.
Tiêu Mộc trực tiếp xem như không thấy.
Đỉnh Phong buồn bực nói: “Chẳng lẽ đây là đạo lý ‘đã có được nên không biết quý trọng’ trong truyền thuyết sao?”
Tiêu Mộc: “…”
Lập luận như thần!
Trại hè kết thúc, Đỉnh Phong quyết định từ nay về sau sẽ coi đám người này như người tàng hình.
Lúc rời đi, Đỉnh Phong cũng có thể nói là bước đi mà không hề quay đầu nhìn lại.
Từ nay về sau, Hứa Kha hay Triệu Đồng gì gì đó cũng chỉ là người qua đường.

Mấy ngày nay, Đỉnh Phong thường mỉm cười tỉnh dậy từ trong mơ, sau đó lại hung hăng véo mình một cái rồi tự hỏi, mình thật sự đã ở bên Tiêu Mộc sao?
Mỗi lần cảm giác được đau đớn, cô đều cảm thấy hạnh phúc muốn chết!
Đóa hoa Tiêu Mộc này rốt cuộc cũng đã bị cô hái rồi!
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha !
Dương Đán không biết từ đâu đột nhiên xông ra, lo lắng nhìn Đỉnh Phong: “Đỉnh Phong, con chắc là gần đây mình không ăn phải vật lạ gì chứ?”
Đỉnh Phong: “…”
Từ Sinh tựa vào cánh cửa, nói: “Có thể nhận thấy, cô ấy đã ăn phải cỏ tình yêu rồi.”
Dương Đán hỏi: “Hả? Cái gì gọi là cỏ tình yêu?”
Từ Sinh khoác tay lên vai Dương Đán, đôi mắt hoa đào tà mị chớp chớp: “Chúng ta vào phòng, em sẽ từ từ nói cho thầy biết cái gì gọi là cỏ tình yêu.”
Dương Đán ngơ ngác nói: “Được.”
Đỉnh Phong không đành lòng bịt mắt lại.
Ba, thượng lộ bình an!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.