Ma Nữ Đa Tình

Chương 67: Lam vũ thần mộc




Ba người kẻ trước người sau, thoăn thoắt quanh co giữa hầm sâu không biết bao nhiêu lượt, mút đoạn đường hầm.
Hoa Sĩ Diệt ước lượng lộ trình mà chàng đã lướt qua tối thiểu cũng hơn năm, sáu dặm.
Cuối đường hầm là một bững đá to trọng lượng có năm tấn, chặn mất lối đi, bên trên phiến đá lồ lộ bốn chữ to màu đỏ như máu:
"Bước qua là chết" Hoa Sĩ Diệt nhíu mày quay sang hỏi Túy Dhách:
- Lão tiền bối có ý nghĩ chi về bốn chữ trên phiến đá ấy?
Phong Trần Túy Dhách bị hỏi bất ngờ không khỏi đăm chiêu một lúc:
- Chết sống có số, mong sống cũng chẳng được, mà muốn chết cũng chẳng chết, cứ vượt qua cẩn thận với sức mình mà tùy ở số trời.
Hoa Sĩ Diệt lâng lâng hào khí:
- Lão tiền bối nói chí phải, chết sống hữu mạng, tại hạ không tin là sau phiến đá kia có giống quái ma ăn thịt người.
Hà Chí Bình không dằn được kinh ngạc:
- Lạ thật, những người vào trước khi nãy, nếu như họ vượt qua được chỗ quái vật canh gác thì hiện giờ họ Ở đâu chẳng thấy?
Hoa Sĩ Diệt sực nhớ ra nhìn quanh ngơ ngác:
- Ừ nhỉ ! Bọn họ đâu cả rồi, không lẽ đều chôn mình trong miệng Băng Long?
Phong Trần Túy Dhách lắc đầu:
- Dhông khi nào, nếu họ bỏ mình dưới nanh vuốt quái vật, tất phải để lại dấu vết, đằng này không một dấu tích chi, theo ta nghĩ, họ có thể đi vào bằng một đường hầm khác.
Hà Chí Bình nghiêm trang hớt lời:
- Vãn bối đề cập lên điều ấy, là có ý, tại sao chúng ta không tìm nẻo khác mà đi, hà tất cứ đâm đầu vào tử lộ mà tiến bước?
Hoa Sĩ Diệt cười nhẹ:
- ý kiến của hiền đệ tuy đúng nhưng chuyện trên đời thật khó mà liệu luận đúng với ý mình. Biết đâu trong nẻo chết lại chẳng tìm ra lẽ sống. Và biết đâu cái mà tưởng là sanh lộ, lại chính là con đường đưa về cõi chết.
Phong Trần Túy Dhách cười ha hả đập nhẹ lên vai chàng:
- Nhóc con quả là một tay khí khái cang cường ! Hay lắm, lão phu tán đồng cả hai tay, quyết theo ngươi xông vào tử lộ.
Hoa Sĩ Diệt khiêm nhừing vòng tay:
- Lão tiền bối quá thương mà nói thế, thật ra, vãn bối chưa xứng với lòng ưu ái của lão tiền bối trong muôn một.
Miệng thốt, người đã xê lên cận phiến đá, bung chân đá thử một cước...
Tuy rằng thử nhưng lực đạo của ngọn cước không dưới ngàn cân nặng, khiến phiến đá dù to cũng khe khẽ lung lay...
Và trong cái tích tắc lung lay ấy, tai mọi người văng vẳng nghe âm vang ù ù dội động.
Hoa Sĩ Diệt mắt tai cực linh, thanh âm ù ù tuy rất mơ hồ, nhưng lắng tai nghe một lúc đã phân biệt được ngay tiếng chi, chàng vội thốt:
- Phía sau phiến đá dường như là một hồ nước, phiến đá này dường như là cửa đập để ngăn chận thế nước khỏi tràn...
Phong Trần Túy Dhách hơi rúng động:
- Thủy hỏa vô tình, hay là ta đổi lối khác vậy.
Hoa Sĩ Diệt lắc đầu rắn rỏi:
- Tiền bối há chẳng nói trong cõi chết tìm ra nẻo sống đấy chăng? Nơi giữa Băng Quốc người bày trò huyền hư như thế này, tất không ngoài ý dụ cho mọi người cùng gom vào một chỗ mà kẻ bí mật ấy đã dự toán hẳn hoai, chúng ta không nên trúng kế đối thực hay hư của họ.
Kứt lời, chẳng để cho ai có thì giờ đàm luận lôi thôi, chàng bất thần vận đầy công lực vào song chưởng tống mạnh vào phiến đá.
Qua sức đẩy mạnh ấy, từ sau phiến đá âm thanh ù ù róc rách vang lên càng rõ hơn.
Hoa Sĩ Diệt quay đầu lại bảo mọi người:
- Chư vị chuẩn bị lội nước, dường như luồng nước sắp tuôn xuống rồi đấy.
Tiếng róc rách đã đổi thành tiếng ào ào, càng lúc càng thêm nhặt, phiến đá nặng hơn mấy ngàn cân, bị luồng chưởng kinh hồn của Hoa Sĩ Diệt đã xê dời vị trí và từ từ hạ xuống thấp...
ào !...
Cùng với âm thanh vừa vang lên, một luồng nước đen sì theo kẻ hở của phiến đá tràn bắn về phía họ… Nước tuôn như thác lũ như sóng tràn, tiếng ầm ầy réo dội khắp lòng hang như tiếng gầm thét của bể khơi điên cuồng trở dậy.
Trong khoảnh khắc, khắp lòng hang đã thành một bể nước mênh mông xoáy nước cuồn cuộn.
Hoa Sĩ Diệt cùng mọi người bị cuốn trôi giữa xoáy nước réo vang.
Cả ba đều rành thủy tánh, nhưng thế nước cuốn đi quá mạnh, lại thêm đường chật chội, nên nhất thời họ như bị chìm sâu giữa làn nước mênh mông.
Hoa Sĩ Diệt vội đề vận chân khí, ló đầu lên khỏi mặt nước đảo mắt nhìn quanh.
Màu nước đen lạ, đường hầm bị chìm mất trong luồng nước đen ngòm.
Phong Trần Túy Dhách và Hà Chí Bình chẳng biết bị nước cuốn trôi về đâu?
Chàng vô cùng hãi hùng xoáy nhanh nhãn quang khắp nơi tìm tòi, nhưng vẫn tuyệt vô tăm tích.
Phiến đá to chận ngăn đường hầm khi nãy, đã bị thế nước cuốn lệch đi vị trí nằm nghiêng nghiêng nơi giữa đường hầm.
Thế nước đen ngòm vẫn cuồn cuộn từ bên trong tuôn ra như thác lũ bí dốc đường một chiều...
Mặt nước do đấy cứ lên mãi. Cứ tình trạng này kéo dài chỉ độ vài giờ sau, Hoa Sĩ Diệt tất sẽ chết ngộp, khó mong tìm được sinh lộ thoát thân.
Trong cơn tuyệt vọng ấy, chàng sực nhớ đến lời tiên tri của Thiết Tâm đ*o nhân khi đoán vận hạn cho chàng:
"Cuồn cuộn nước đen, lông xanh cây thần" Chàng thầm nhủ lấy lòng:
"Hôm nay quả nhiên đã gặp cuồn cuộn nước đen, còn bốn tiếng dưới:
"lông xanh cây thần" là ý nghĩa chỉ” Giữa lúc chàng mông lung nghĩ ngợi để quên đi cái chết đang cận kề, chợt nhìn thấy giữa làn hắc thủy lồng lộn, nhấp nhô một điểm sáng xanh xanh...
Hoa Sĩ Diệt lòng liền rúng động, vội vận đề chân khí cho cơ thể nổi phình lên mặt nước, nhoài mình lao thẳng về phía ấy.
Chỉ loáng mắt là chàng đã tiến gần đến điểm sáng nọ, chàng cẩn thận quan sát thêm một lúc và tay ra vớt lấy.
ữ ! Té ra chỉ là một cọng lông xanh.
Và một sự thể lạ lùng xảy ra khiến chàng phải sửng sốt đến lặng người.
Dhi tay chàng vừa nắm lấy cọng lông màu xanh nọ, thân hình chàng vụt như được một sức hút nhiệm màu, nâng bổng cả người lên khỏi mặt nước.
Sự kinh ngạc lẫn nỗi vui mừng của chàng lúc ấy, thật không sao tả nên lời, cúi mặt quan sát kỹ cọng lông chim màu xanh trên tay, ánh sáng từ những sợi lông con tía ra óng ánh như ngọc xanh, trông đến lóe mắt.
Chàng bàng hoàng ngộ thức ra hai chữ "lông xanh", quả đúng là cọng lông chim chàng cầm trên tay, nhưng còn "cây thần" là thế nào?
Ngay khi ấy, từ trên thượng lưu, một vật đen đen theo giòng nước cuốn phăng phăng trôi xuống.
Hoa Sĩ Diệt ý linh phát động vội nhoài người nhảy lên vật đen nọ nhìn xem.
Dhúc vật đen hù nọ dù chở thêm trọng lượng thân hình của Hoa Sĩ Diệt bên trên, nhưng không chìm sâu xuống mặt nước mà vẫn nổi phình và tiếp tục trôi tuột theo ngọn nước siết.
Hoa Sĩ Diệt cảm thấy như đang đứng trên một chiếc thuyền rất vững vàng lướt qua giòng sông sâu.
Chàng lạ lùng cúi xuống nhìn xem, vật đen mà chàng đứng lên trên kia là một khúc cây đen thùi.
Đến lúc ấy, chàng mới hoàn toàn nhận thức ý nghĩa tám chữ tiên tri "Cuồn cuộn nước đen, lông xanh cây thần" mà Thiết Tâm đ*o nhân đã đoán trước cho chàng.
Hoa Sĩ Diệt lòng chẳng khỏi thầm khiếp phục cho tài đoán số của người quá cố.
"Mãi hôm nay chẳng nhờ hai vật Lam Vũ và Thần Mộc này, tất ta sẽ chết ngộp dưới giòng nước đen rồi ! Lão tiền bối Thiết Tâm tài bói dịch quả phi phàm xuất chúng, uổng thay người đã…".
Chân chàng vẫn đạp trên thân cây, nương theo luồn nước trôi nhanh xuống phía dưới.
Tốc độ của sức nước vô cùng khủng khiếp, dù trong lòng hang kín đáo mà tai chàng vẫn nghe tiếng gió ào ào tốc ngược ra sau.
Nước vẫn chảy cây vẫn trôi, giữa lúc ấy, chàng chỉ còn biết mặc tình cho số mệnh đẩy đưa, bao nhiêu tài nghệ trên người cũng đành dẹp sang một xó.
Sắc trời đã quá canh tư, từ tiếng sóng nước ầm ầm réo dậy, bốn bề tịch mịch hoang sơ.
Hoa Sĩ Diệt qua trận vùng vẫy để chống khỏi với luồng nước lũ vừa rồi, chân nguyên đã hao hụt khá nhiều, tinh thần không khỏi có phần uể oải.
Chàng liền thừa dụng thời gian rỗi rãi trên khúc cây khô, nhắm mắt điều khí dừing thần để khôi phục lại tiềm lực chân nguyên.
Cẩn thận bỏ chiếc lông xanh vào túi, chàng bắt đầu nhắm mắt vận công.... dần dần chàng bước sang cảnh giới quên ta quên vật.
Qua chẳng biết bao lâu thời gian, Hoa Sĩ Diệt bị phải một âm thanh lạ thường khiến chàng sực tỉnh hẳn.
Mở choàng mắt nhìn ra, chàng không khỏi sững sốt kinh mang.
Trước mắt chàng độ ba trượng, giữa bóng đêm tối om om, sừng sững tên mọi đen khổng lồ.
Thân hình gã trần trục không một mảnh vải che thân, khắp người sù sì lông lá, đầu to, đôi mắt thó ló ngời ngời như hai hòn lục lạc, chiếc mũi rộng toác, miệng xếch lên như chiếc bị to, để lộ ra hai hàm răng trắng nhìn như nanh thú.
Màu da đen lộn của gã càng phản chiếu với màu răng trông càng trắng đến phát khiếp.
Thứ nhất là đôi bàn tay của gã, mười chiếc móng dài nhọn hơn ba tấc, quấn lại như vuốt ưng, miệng không ngớt phát ra tiếng gừ gừ như thú dữ trứơc con mồi, đôi mắt bắn ra hai luồng hung quang trắng ánh...
Hoa Sĩ Diệt dù là một thanh niên can đảm, nhưng trước một quái nhân có hình thù khủng khiếp như thế, không khỏi mồ hôi lạnh rịn tháo da lưng.
Chàng muốn thối lui tránh đi, nhưng khổ nổi đôi chân như bị dính cứng trên khúc cây kỳ quái nọ, không sao di động nữa bứơc.
Hoa Sĩ Diệt lo lắng, than thầm:
- Thế này chỉ còn cách liều mạng với tên mọi ấy thôi, nhưng mà thân hình chẳng thể chuyển động thế này, chỉ có nước nhịn cho chúng đánh biết làm sao đây? Dhổ ơi là khổ...
Giữa lúc chàng âm thầm than vãn, người đen khổng lồ nọ chợt phát ra một tràng cười quái đản, bàn tay hộ pháp của hắn trỏ ngay vào tim Hoa Sĩ Diệt rồi xoay lại tự tro?
vào miệng mình.
Hoa Sĩ Diệt thừa hiểu ý gã muốn moi tim chàng để ăn.
Và hắn chỉ dùng tay ra dấu mà không thề thốt lời như thế, chứng tỏ hắn là một tên câm, chàng cũng dùng tay ra dấu để biểu lộ ý mình.
Chàng trỏ tay vào ngực rồi lại xua tay lắc đầu mấy lượt, ý nói là chẳng cho.
Tên mọi đen khổng lồ chừng như giận dữ, gầm gừ phát ra những thanh âm kỳ la.
một lúc lại dùng tay ra dấu lung tung.
Hoa Sĩ Diệt âm thầm lo lắng:
-"Thân hình gã to lớn như thế, nhất định sức mạnh phải dị thường, đối phó cùng gã chỉ nên dùng trí mà không nên dùng sức".
Tên mọi đen thấy chằng lặng thinh không nói năng gì, dừng như không thể chịu được, gừ gừ lên mấy tiếng, tay lầm lì thò tới định moi tim.
Hoa Sĩ Diệt hốt hoảng vội tréo tay ra sau, rút nhanh ngọn Thất độc Thần kiếm sau lưng và khuyên tròn ra phía trước thành một vòng hình cung.
ánh kiếm vừa nhoáng động, tên mọi đen đã đồng thời rú lên một tiếng khủng khiếp, mười ngón tay bị tiêu diệt lìa rơi lỏm bỏm xuống giòng nước sâu.
Thế nước vần chảy siết, đưa khúc cây đang chở chàng càng tiến gần đến người đen khổng lồ.
Chừng như bị say máu, tên mọi đen gầm lên một tiếng thật to, lao người tới vồ lấy Hoa Sĩ Diệt.
Trước tình thế ấy, chàng vô phương né tránh nơi nào, đành nghiến răng vận công lên đôi tay, cầm chặt ngọn kiếm vạch ngược trở lên...
Đồng thời dưới chân chàng dùng phép Thiên cân Trụy để hãm bớt sức trôi của khúc gỗ.
Phọc !...
Thanh kiếm vừa đâm lút vào lồng ngực quái nhân, chàng vội vã rụt tay phải về đảo bồi thêm một quyền vào đầu tên mọi đang nhe răng táp xuống đầu vai chàng.
Nhưng "bịch" một tiếng nặng nề, chàng cảm thấy bàn tay e ẩm đến tận gân xương, dường như vừa đập phải lên một lớp da khô cứng ngắt.
Dế tiếp là đầu vai chàng đau nhói dị thường, chừng như một mảnh da thịt bị xê rời giữa đôi hàm răng nhọn lểu của quái nhân.
Đồng khi ấy, quái nhân bổng vọt lùi ba bước, máu me đầy mồm, giữa hai vành răng trắng nhìn còn ngậm cứng một mảnh thịt người...
Vết kiếm nơi lồng ngực gã tía vọt ra một giòng máu tưới xè xè xuống nước.
Hoa Sĩ Diệt một chiêu đắc thủ, tinh thần càng phấn chấn quên cả đau, ngọn độc kiếm trên tay lại lần nữa vèo ra như ánh chớp.
Kường như đã khiếp hãi thanh khí giới lợi hại trên tay chàng, tên mọi đen hét lên một tiếng kinh hoàng và quay lưng chạy thục mạng.
Tuy chân bì bỏm trong làn nước đen ngầu, nhưng sức nhanh của cước lực gã thật là khủng khiếp.
Loáng mắt hình bóng khổng lồ của gã biến mất vào giữa làn nước mênh mông.
Hoa Sĩ Diệt khi ấy mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, vết thương nơi đầu vai qua phút căng thẳng của tinh thần, bắt đầu nhức nhối khó chịu nổi.
Chàng ngoảnh đầu nhìn ngoái xuống, thấy máu thịt loe loét một vết khá sâu, máu từ miệng vết thương vẫn trào trào dường suối đổ.
Chàng vội điểm lên vài huyệt đạo quanh đầu vai để ngăn chận máu ra, đoạn xé một vạt áo của mình băng sơ thương tích.
Bổng dưng giữa lòng động vọng lên tiếng chim ré liên hồi văng vẳng từ xa và dần dần rõ gần.
Hoa Sĩ Diệt ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt, xa xa trên làn sông nước nhấp nhô, một con chim to màu lông xanh thẫm đang liệng tròn một chỗ như tìm tòi một vật gì.
Mình chim thật to, to hơn cả mọi loài chim trên thế gian, màu lông xanh thẩm lại ngời bóng như phát tiết ra ánh sáng.
Dhúc cây lạ lùng vẫn chở chàng trôi phăng phăng về phía chim, Hoa Sĩ Diệt vội cảnh giác đề cao, tay lăm lăm ngọn thần kiếm, chân lực s½n sàng dốc vào một khi quái điểu tấn công.
Kường như nhìn thấy Hoa Sĩ Diệt, quái điểu sau mấy tiếng rét chát chúa, chợt đập cánh quẫy đuôi và lao nhanh xuống.
Hoa Sĩ Diệt quát lên một tiếng, lia ngược mũi kiếm vào đôi vuốt của quái điểu.
Nhưng một tiếng thét uy nghi vang lên:
- Kừng tay !
Lồng trong âm thanh, một lượng kình phong đồng thời thốc tới, nhấc bổng mình chim lên cao.
Hoa Sĩ Diệt chợt cảm thấy lừii kiếm trên tay mình bị một sức mạnh lạ lùng đè gập xuống, cơ hồ sút vuột khỏi tay.
Sự kinh hãi của chàng lúc ấy thật là vô tả vì bằng vào tài nghệ chàng hiện thời với chiêu kiếm vừa chém ra kia, trên võ lâm đương kim ít có người đì nổi.
Thế mà đối phương chỉ phát ra một luồng tiềm lực, chẳng những cứu được chim xanh, lại còn đè bật thanh kiếm của chàng phải húc mũi trở xuống.
Công lực ấy có thể nói là trên cả Xà Hà Tiên Tử, vượt xa cả Băng Hồn Tiên Cơ mấy bực.
Qua phút sững sờ, chàng vội đón hướng nhìn tới.
Trên làn nước đen ngào, trước mặt chàng khoảng năm thước xa, một lão bà kỳ la.
với đôi mắt sáng rực như sao đêm đang đứng im chăm chú nhìn chàng.
ánh mắt vừa chạm phải nhãn quang của bà, Hoa Sĩ Diệt bổng cảm thấy khiếp sơ.
phải nhìn lảng đi nơi khác, lòng hoang mang nghĩ thầm:
"Đôi mắt mụ già quái này sao mà ghê đến thế?" Lão già chợt lạnh lùng buông tiếng trách:
- Nếu ta chậm đến một bước thì đôi chân của "vệ nhi" lại bị mi chém đứt còn chi?
Hoa Sĩ Diệt thừa hiểu cái mà đối phương gọi là "Vệ nhi" nhất định ám chỉ vào con chim lông xanh kia.
Nhưng trong câu nói, bà ta nhấn thêm chữ "lại" phải chăng tên mọi đen vừa rồi cũng là thuộc hạ của bà?
Chàng không dằn được phẫn uất, cất tiếng cười:
- Thả chim cắn người, giết chết nó là phải lắm.
Lão bà mắt lóe ngời sắc giận:
- Tên khốn ngang tàng ! Nếu Vệ nhi ta bị mi chém chết, võ lâm tất sẽ lâm vào mạt vận.
Hoa Sĩ Diệt cười lạt:
- Lão bà đùa đấy chăng? Một chim giá đáng là bao, mà giết chết nó phải bắt cả võ lâm nhân vật đền mạng?
Lão bà hét to lên:
- Ranh con có mắt không tròng, con Vệ nhi của ta không những giá đáng liên thành, mà giữa miền Băng Quốc này không thể chẳng có nó.
Hoa Sĩ Diệt lạ lùng:
- Sá chi một con chim to, tại sao nơi Băng Quốc này không thể thiếu nó?
- Mi quên rằng thời tiết nơi đây lạnh lẽo phi thường. Nhờ con thần điêu ấy cho lông dắc vào người mới có thể chống chọi với cái lạnh. Nếu chẳng có lông của nó, chúng ta đã chết cóng rồi còn chi !
Hoa Sĩ Diệt bàng hoàng rúng động thầm:
"Đúng rồi ! Có lẽ ta nhờ cọng lông xanh dắt trong người nên từ nãy giờ không còn cảm thấy lạnh nữa, mà tinh thần nghe phấn chấn lạ thường…".
Thấy đối phương lặng im chẳng thốt, lão bà giận dữ thét tiếp:
- Nhãi con là ai? Tại sao to gan dám xông vào Băng Quốc của ta?
Hoa Sĩ Diệt ngạo ngh× đáp lại:
- Tại hạ Hoa Sĩ Diệt. Đến đây… Lão bà nóng nảy gạt ngang:
- Hoa Sĩ Diệt? Một cái tên thối lạ hoắc ! Sư phụ mi là ai? Phái môn nào? Đến đây làm gì? Nói mau !
Trước những câu dồn dập của đối phương, Hoa Sĩ Diệt không khỏi bực mình x½ng giọng:
- Hỏi chi mà nhiều thế?
Lão bà chừng như ý thức được hành động mình, giọng nói trở thành ôn tồn phần nào:
- Cứ trả lời những gì ta hỏi, sẽ có điều hay cho mi !
Hoa Sĩ Diệt nhớ qua thủ pháp tuyệt vời mà đối phương đã thi thố để giải nguy cho chim tinh khi nãy, một hy vọng loé lên cân não, chàng đổi ngay thái độ không đẹp của mình:
- Tại hạ là đệ tử đích truyền của Ngộ Tịnh Chơn Nhơn, chưởng môn thứ mười ba của Nga Mi phái. Vì Nga Mi bị Xà Hà Tiên Tử tiêu diệt thảm thương. Tại hạ bởi mục đích báo thù cho tôn phái, nên lặn lội đến Băng Quốc này, tím bí kíp để luyện thành tuyệt thế võ công… Lão bà chợt xua tay ngăn lời:
- Dhỏi dài dòng kể tiếp, ta chỉ muốn biết mi là chi của ẩn Vân Thượng nhân?
Hoa Sĩ Diệt không dằn sững sờ thầm nghĩ:
"Tại sao bà lại biết rõ danh hiệu của sư thúc tổ tả Phải chăng bà là…" Để chứng minh cho ý nghĩ của mình, chàng sang sảng lên tiếng đồng thời ánh mắt chăm chú từng phản ứng trên sắc diện đối phương:
- Người là sư thúc tổ của tại hạ ! Đáng hận mụ Xà Hà Tiên Tử thừa lúc người đang tọa quan, ngầm hạ độc thủ và cuối cùng người phải bỏ mạng giữa tay của mụ yêu ấy.
Quả nhiên đúng như ý chàng đã suy đoán, lão bà nghe xong, mặt liền đổi sắc, khẽ nhắm mắt như để trấn dằn cảm xúc, lẩm bẩm lấy mình:
- Lão chết rồi ! Con người phụ bạc chết thảm như thế là đáng đời ! Món nợ của ta bắt tên nhóc con này phải trả hết.
Bà vụt mở choàng mắt xoay thẳng về phía chàng quát to:
- Tên khốn con, muốn tự xử lấy mình, hay chờ già xuống tay?
Hoa Sĩ Diệt thoạt đổi kinh mang, nhưng lập tức tìm ngay lại bình tĩnh:
- Tiền bối cùng tại hạ xưa nay không quen biết oán thù, tại làm sao lại buộc tại ha.
phải chết?
Lão bà gầm lên the thé:
- Ta hỏi mi một câu:
nợ cha ai trả?
Hoa Sĩ Diệt bật cười vang:
- Tất nhiên là con? Nhưng tiền bối hỏi câu ấy có ăn nhập gì vào chuyện này?
Lão bà không buồn đáp mà hỏi tiếp:
- Còn nợ thầy, đệ tử trả có được chăng?
Hoa Sĩ Diệt hiểu ngay ẩn ý, quắc mắt thét lại:
- Giữa bổn phái cùng lão bà có mối thù chỉ Tuổi tác chừng ấy sao vẫn còn ăn nói hổ hào đến thế?
Lão bà chợt cười lanh lảnh:
- Mối thù sâu này đã chất đọng hơn mươi năm chính do lão sư thúc tổ phụ bạc của mi đã gieo nơi suối máu này, và nạn nhân trong cuộc chính là già đây. Đêm nay mi phải thay lão sư thúc tổ của mi mà trả cả vốn lẫn lời cho mụ.
Hoa Sĩ Diệt hoang mang thầm nghĩ:
-"Lời của bà ta rất có thể là sự thật, bằng chẳng làm sao sư thúc tổ biết rõ đường vào Băng Quốc nơi cạnh suối máu trên đỉnh ảo Vân, mà trối lại cùng ta…" Chàng vội thốt:
- Sư thúc tổ của tại hạ cùng lão tiền bối, xưa kia đã có mối thù chỉ Xin thuật rõ để tại hạ… Lão bà thét to cướp lời:
- Ranh con bất tất phải nhiều lời, mau tự kết li×u, bằng để già động thủ sẽ khổ sơ?
trăm chiều đấy con ạ !
Hoa Sĩ Diệt ừin ngực ngạo ngh×:
- Nếu lão tiền bối chẳng nói rõ câu chuyện ân oán trên, tại hạ còn biết đâu mà thanh toán cho tròn được. Tất nhiên buộc lòng tại hạ phải có hành động chẳng hay.
- Hừ, giỏi lắm ! Ranh con dám cùng già động thủ đấy à?
- Tại hạ xin nhắc lại lần nữa là, nếu lão tiền bối quả bức bách tại hạ đành phải đắc tội mà thôi ! Huống là người chết là mọi việc hết, bốn mươi năm trời ân oán trải qua bụi thời gian đã lấp chôn chuyện cũ, lão tiền bối hà tất khơi chi đống tro tàn...
Lão bà gạt ngang lời chàng:
- Dhỏi phải lải nhải nhiều, đại trượng phu thù to chẳng thể bỏ qua, nhóc con muốn dùng đao hay quyền?
Hoa Sĩ Diệt thản nhiên cười lạt:
- Nếu lão tiền bối đã quyết ý xin cứ tùy tiện theo sở thích, tại hạ dù bất tài cũng quyết hầu đáp đến cùng.
Trước thái độ hào hùng của chàng trai xa lạ, lão bà không khỏi lạ lùng trố mắt nhìn chàng như khiếp phục, một lúc lâu bà mới gật gù thốt lời:
- Tốt lắm ! Vậy chúng ta dùng quyền trước !
- Xin lão tiền bối xuất thủ ngay !
Lão bà cười âm trầm như tiếng vọng âm cung:
- Ranh con thèm chết lắm rồi sao? Lão bà thi ân cho mi tròn ý nguyện.
Tay chưởng đồng thời kéo lên, tung ra một đòn với năm thành công lực...
Thế chưởng với tánh cách thăm dò, nên không mấy chi lợi hại lắm.
Hoa Sĩ Diệt vì muốn hiểu rộng tài năng để cướp trước tinh thần địch thủ, vội phất ra một chưởng hóa giải ngay kình lực của đối phương.
Qua một chiêu thử sức, lão bà lập tức hiểu ra công lực của Hoa Sĩ Diệt cao thâm khó lường, càng đề cao cảnh giác, vù vù quật luôn ba chưởng, bồi thêm hai cước, với tám phần chân lực...
Chưởng ảnh cước phong ào ào như sóng tràn đuổi xô tới trước...
Hoa Sĩ Diệt ung dung lắc động song chưởng phản kích lại đúng ba chưởng và hai quyền...
Tiềm lực đôi bên chạm nhau, không ngớt phát ra những tiếng nổ ầm như địa chấn thiên băng.
Trong thanh âm rền nổ vang lừng, lão bà liên tiếp thối lui ba bước.
Cơn giận đã thật sự bừng sôi tâm não, lão bà quắc mắt rống to:
- Ranh con thân phủ quả phi phàm, hãy đì thêm vài thế kiếm của già !
Miệng thốt, tay phải đã rút phăng trường kiếm, ánh thép vừa chớp động, đòn công lợi hại đã véo sát người chàng.
Quả là một tuyệt chiêu hãn hữu cổ kim, ánh kiếm nhập ngời như non vút ập tới địch phương.
Hoa Sĩ Diệt hú dài một tiếng, ngọn Thất độc Thần kiếm trên tay như giao long uốn khúc tủa quanh người...
Soẻng...
Thanh kiếm trên tay lão bà liền theo tiếng ngân gãy gọn làm đôi, sắc mặt lão bà biến đổi, vội vàng tháo nhanh ba bước.
Sau phút định thần, lão bà trèo trẹo rít lên:
- Diếm thuật của ranh con rõ ràng không phải thuộc Nga Mi phái, mi là ai?
Hoa Sĩ Diệt nhếch môi lạnh lạt:
- Tại hạ đích thật là đệ tử phái Nga Mi, gạt bà có lợi lộc gì? Nhưng bà có từng nghe ai nhắc đến danh hiệu của Thất Độc Thần Diếm Lang Sơn Quân chăng?
Lão bà hừ hừ luôn mấy tiếng trong cổ họng, biểu lộ một ý niệm khinh thường.
- Ta giam mình trong Băng Quốc trên bảy mươi năm trời, ai biết Thất Độc Thần Diếm là cái quái chi?
Bà chợt lôi trong người ra một chiếc dây nhỏ may bằng gấm màu vàng, quơ quơ ngay trước mặt chàng, tiếp lời hỏi:
- Ranh con có biết vật quí này chăng?
Trước thái độ bất chợt của lão bà, Hoa Sĩ Diệt đành ngơ ngác lắc đầu:
- Tại hạ chẳng biết.
Lão bà hiểm trá nhếch môi cười:
- Mi vào Băng Quốc để tìm bí kíp, nhưng bí kíp ấy hiện trong chiếc dây gấm này đây, công lực và tài nghệ của mi khiến ta đây rất khâm phục, bí kíp này trao tặng cho mi rất xứng vật xứng người. Hãy đón lấy !
Hoa Sĩ Diệt vô cùng hoang mang:
- Giữa bà ta và sư thúc tổ mình có mối thù sâu, vừa rồi đang thế hầm hầm một mất một còn, bổng dưng móc bí kíp ra trao tặng, tại sao lại làm thế?
Hoa Sĩ Diệt vì lòng nghi hoặc hoang mang nên chẳng dám đưa tay nhận lãnh, lão bà đợi lâu chừng như có giận, thình lình rung lia chiếc dây gấm nơi tay.
Lập tức một luồng hơi màu vàng, tỏa lan hết một khoảnh rộng hơn trượng châu vì, từ chiếc túi gấm nhỏ mù mịt bay ra chẳng dứt.
Vừa ngửi phải mùi hương khác lạ đang lùa vào miệng vào mũi mình, Hoa Sĩ Diệt biết ngay là hơi độc vội vã bế huyệt nín hơi...
Nhưng đã muộn.
Mùi hương theo lỗ miệng, mũi, xâm nhập trong cơ thể đã quá nhiều, khiến chàng hắt hơi luôn mấy lượt.
Trong làn sương vàng mù mịt, tiếng cười lồng lộng của lão bà như dội đập vào màng tai.
Hoa Sĩ Diệt thầm hiểu là đã trúng độc, đùng đùng giận dữ vung độc kiếm nhất quyết trả thù.
Nhưng bổng dưng chàng buông xuôi lừii kiếm, ảo não buông tiếng thở dài.
Vì công lực trên người đã tiêu tan đến hết chín phần mười, còn đâu sức để vung kiếm chém người.
Lão bà vụt dứt ngang giọng cười, gật gù trêu chọc:
- Tiểu tử khá biết thời đấy !
Hoa Sĩ Diệt rùn vai khinh bỉ:
- Đừng vội đắc ý, chất độc không làm gì nổi ta đâu.
Lão bà cười sằng sặc:
- Tiểu tử đừng mơ chuyện lên trời, chất "Vạn niên trường miên phấn" của ta, dù mi là một con người độc hoàn toàn cũng không sao cừing nổi, trong giây lát đây, mi phải nằm xuống cũng như ai.
Hoa Sĩ Diệt chẳng buồn đáp lại, nhắm mắt trầm khí vận công.
Nhưng quả như lời tuyên bố của đối phương, một cảm giác buồn ngủ lạ thường khiến chàng không sao cừing lại nổi, dần dần chàng chìm sâu trong trạng thái mê man...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.