Không bao lâu sau Hoa Sĩ Kiệt cảm thấy thân hình như hạ dần xuống thấp và như được ai đặt nhẹ lên mặt đất.
Chàng lắng tai nghe ngóng xung quanh, không tiếng động chi vang lên. hoàn toàn lặng trang như cảnh chết!
Sự im vắng đạt ngột và lạ thường ấy, khiến Hoa Sĩ Kiệt rất mực kinh ngạc,vội dở hé vạt áo Phong Trần Túy Khách, nhìn dáo dác khắp bốn phương... ánh trăng yếu ớt xuyên qua kẽ lá, chiếu lờ mờ xuống cảnh vật đủ cho chàng nhận thấy nơi đây là một ấnh rừng rậm rạp không một dạng người, mà chỉ có tiếng trùng dế nỉ non trong đêm dài tĩnh mịch.
Hoa Sĩ Kiệt cơ hồ ngỡ là mình sống trong mộng , hấp tấp chui ra khỏi vạt áo của Phong Trần Túy Khách, liền thấy ngay một bóng vàng mờ mờ thoáng xẹt qua tầm mắt và mất hút vào rừng sâu.
Nhãn quang của chàng vô cùng sắc bén,thoáng nhì theo hướng chiếc bóng vàng vừa thoát đi, chợt bắt gặp trên một thân cổ thụ cách nơi chàng đứng độ ba thước, lờ mờ ẩn hiện mấy hàng chữ to.
Chàng vội móc đá lửa trong mình ra nhen lửa lên, thấy nơi thân cây đã có kẻ nào dùng "Kim Cang Chỉ" vạch lút vào thân cây hơn ba tấc sâu nét chữ cứmg cáp như rồng bay phượng múa: "Tửu khách đã được phục "tục mệnh đơn",tánh mạng chẳng sao! mau tiến về hướng Nam".
Bên cạnh mấy hàng chữ lớn lại chú thêm hai chữ nhỏ hơn, "Cuồng Nhân!".
Hoa Sĩ Kiệt lúc ấy mới vỡ lẽ kẻ bí mật đã cứu thoát hai người chính là "Cuồng Nhân"- kẻ đã đề thơ trên thân cây!
Nhưng "Cuồng Nhân" là ai?
Chàng vì chưa lịch duyệt giang hồ, nên không sao biết là vị cao nhân nào?
Chàng lại quay sang thăm chừng Phong Trần Túy Khách thấy đã tỉnh lại, nhưng hơi thở rất mạnh.
Chàng vội tiến lên, lòng bàn tay áp vào huyệt mạng môn nơi sau lưng của lão, đem chân lực của mình chầm chậm rót sang cơ thể Phong Trần Túy Khách.
Giây phút sau, Phong Trần Túy Khách từ từ mở choàng mắt ra, cảnh huống trước mắt khiến lão hơi ngạc nhiên vội khẽ giọng hỏi:
- Chúng ta hiện ở nơi đâu thế này?
Hoa Sĩ Kiệt đáp:
- Lão tiền bối chúng ta đẫ thoát hiểm, nhờ một vị gọi 1à "Cuồng Nhân" cứu thoát và đem chúng ta đên đây!
Phong Trần Túy Khách càng kinh ngạc:
Cuồng Nhân? Chắc là lão Thiên Nhai Cuồng Nhân chứ chẳng ai, lão có nói gì chăng
Hoa Sĩ Kiệt lắc đầu thành thật:
- Người ổng ra sao, vãn bối thật không thấy rõ, chỉ thoảng nhìn được bóng lưng vàng vàng của ông mất hút vào rừng sâu. Song ổng có đề lên trên cây mấy chữ...
Hoa Sĩ Kiệt chưa kịp dứt lời, đã nghe bên ngoài bìa rừng có tiếng người xì xào:
- Đại sư tỷ trong rừng có tiếng người nói chuyện, nhất định là bọn họ chúng ta mau kéo vào rừng lục soát mau đi!
Hoa Sĩ Kiệt, Phong Trần Túy Khách nghe xong đều biến sắc.
Phong Trần Túy Khách khẽ rỉ tai bảo:
- Tiểu tử chạy mau, mặc ta ở nơi đây!
Hoa Sĩ Kiệt lắc đầu chẳng vui:
- Tôi cõng tiền bối trên lưng mà đi theo lời của "Cuồng Nhân"chỉ bảo, tiến về hướng Nam nhất định là được cứu!
Dứt lời không đợi Phong Trần Túy Khách ưng thuận hay không, Hoa Sĩ Kiệt vộỉ cúi người xuống, xốc đối phương lên lưng, thoáng định phương hướng và chạy bay về phía Nam.
Càng đi, rừng cây càng rậm rạp âm u đáng sợ. Bất thần từ sau lưng chàng một giọng nói vang lên:
- Nhị sư tỷ ơi, nơi này có tiếng người bước, có lẽ bọn tiến về hướng ấy, chúng ta mau đến phía trước chặn họ lại:
Lại một giọng nói khác tiếp:
- Mau phát tín hiệu để cho chị em sư môn chúng ta biết mà kéo rốc mà bao vây khoảnh rừng này!
Liền theo đó, từ trên không trung cao mút một bỗng hiện lên một vầng lửa màu xanh lục chiếu tỏ một góc trời.
Hoa Sĩ Kiệt than thầm: - Đêm nay sợ khó mà thoắt miệng cọp rồi!
Phong Trần Túy Khách cũng lo âu bảo khẽ: - Ngươi mau bỏ ta xuống, ráng mà kiếm chỗ ẩn nấp lấy mình, mặc ta đừng lo! Hoa Sĩ Kiệt thở dài:
- Đâu có thể thế được! Có chết chúng ta cùng chết chung một chỗ mà thôi!
Cùng khi ấy, từ sau lưng hai người có tiếng quát to:
- Đứng lại!
Hoa Sĩ Kiệt giật bắn mình, chạy liều mạng về phía trước.
Giọng cười âm trầm ghê rợn vẫn đuổi theo phía sau chàng:
-Thử xem bọn ngươi ráng chạy được thêm mấy bước nữa?
Phong Trần Túy Khách sốt ruột bảo:
- Nhóc con giứ tình thế nguy cấp hiện tại, sao không giở thuật khinh công "Súc điạ di hình" của ta đã dạy ra mà ứng dụng họa may có thoát khỏi được sự truy kích của bọn họ chăng?...
Hoa Sĩ Kiệt mới sực nhớ lại vội y theo dùng ngay thuật "Súc địa di hình" phóng mình vun vút vể phía trước!
Chạy được một đoạn khá xa chàng quay đầu lại trông chừng phía sau lưng, hai quái nhân xấu xí đang bám gót cách hai người không đầy bẩy tám bước !
Hai quái nhân cố gắng đuổi theo mộl lúc, cả hai đồng thời "ồ" lên một tiếng chừng như rất ngạc nhiên, một tên liền quay sang đồng bọn hỏi :
- Lạ thật! Gã tiểu tử ấy chỉ cách trước mặt ta có bảy tám bước, thế sao đuổi cả buổi trời vẫn không bắt kịp thế? Không lẽ là tà môn?
Gã thứ hai gật gù đáp :
- Tôi cũng có ý nghĩ như thế! Có lẽ tiểu tử ấy có pháp thuật tà môn , chúng cứ việc dùng "Yêu xà chỉ" giết chết bọn họ là xong! Hoa Sĩ Kiệt càng rụng rời thất sắc, lúc ấy chàng đã thoát ta khỏi cụm rừng rậm, nhìn về phía trước, nơi khoảng đất trống trải có một toà miếu cũ dưới bóng trăng tỏ rõ, toà miếu cũ ấy càng hiện ra vẻ điêu tàn hoang liêu, bốn bên vách miếu cỏ dại mọc lấp đỉnh đầu.
Chàng bèn hấp tấp băng mình đến ngôi miếu hoang,vừa đặt chân vào bãi cỏ rậm cạnh miếu, chợt cảm thấy một luồng kình phong từ phía Sau lưng ập tới.
Phong Trần Túy Khách vội hét lên:
- Mau nằm xuống "Xà Yêu Chi" của bọn chúng đẫ công tới rồi kìa!
Hoa Sĩ Kiệt vội lăn tròn trên bãi cỏ rậm kịp nghe thấy một ngọn gió kình bén nhọn rít véo qua đỉnh đầu!
Hoa Sĩ Kiệt lè lưỡi, nhủ thầm: - May thật!
Vốn là người thông minh tuyệt thế, ứng biến rất nhanh, chàng vừa lăn vừa bò chui tọt vào trong ngôi miếu.
Nhưng hai quái nhân vẫn xấu xí vẫn đuổi theo phía sau bén gót, chẳng rời, chàng vừa xông vào được trong miếu, thì hai quái nhân cũng lướt đến nơi rồi! Hoa Sĩ Kiệt như chim sợ ná, vội chạy bừa vào hậu điện. Bên trong tối đen như mực, ngửa bàn tay chẳng thấy, chàng mò mẫm đi trong bóng tối, trong lúc vội vàng chân vấp trúng một vật, thân hình lièn té chui nhủi ra phía trước, quăng cả Phong Trần Túy Khách cũng té theo!
Chàng vừa định chống tay chỗi dậy bất ngờ chạm phải một miệng hang khá rộng, âm phong từ dưới lòng động không ngớt xoáy thốc lên!
Hoa Sĩ Kiệt trong cơn nguy cấp sau phút giây trù trừ liền bế xốc Phong Trần Túy Khách chui tuột xuống miệng hang.
Lòng động chỉ độ một người đi, đường hầm vừa tối tăm lại ẩm thấp vô cùng, rong rêu mọc đầy lối. Hoa Sĩ Kiệt vì tâm tình bối rối, không sao gượng được bước chân, cứ độ vài bước lạị bị té nhào một keo.
Nhờ bản năng cầu sinh đã giúp chàng tri trì và khuất phục mọi khó khăn vừa bò lần lần chui mãi vào tuốt sâu trong lòng hang.
Một hy vọng vụt thoáng nhanh qua đầu óc:
- Lòng động đã có gió lạnh thốc lên, tất Phải có ngõ ra khác, quyết không đến nỗi bị bọn người của Xà Hà Tiên Tử đuổi đến cùng đường được. Song khi chui sâu vào đường hầm độ hai trượng, sau lưng chàng đã có tiếng chân người rồn rập vọng đến Hoa Sĩ Kiệt không ngớt kêu khổ trong lòng, Phong Trần Túy Khách vội bảo :
Bọn họ có đuổi theo vào hang rồi, bé con, lòng tốt mi cứu ta lão phu đã tâm lãnh. Giờ đây mi hãy để ta xuống, nội thương ta đã bớt khá nhiều, ta đủ sức ngăn cản bọn họ được mi mau thoát cho m au!
Hoa Sĩ Kiệt lắc đầu:
- Không được tiền bối đã trọng thương không thể đơn độc một ngườl lưu lại nơi đây. Vãn sinh cảm thấy lòng động này có gió âm hàn thỉnh thoảng thốc lên, tất Phải có ngách khác. Vả lại, chúng ta theo phương hướng của "Cuồng nhân" chỉ dẫn đến đây biết đâu lại chẳng gặp may mắn...
- H a Ha!...Còn mong gặp may mắn nữa sao? Tiểu tử đừng hy vọng hão huyề vô ích!...Ha ha...
Tiếp theo câu nói là một tràng cười ngạo nghÔ đắ ý, vang lên lảnh lót từ phía sau lưng hai người.
Hoa Sĩ Kiệt nghiến răng, đề thêm chân khí xuống hai gót chân phóng nhanh về phía trước, đồng thời liền chéo tay quét ngưọc ra phía sau một chiêu Băng Hồn Chưởng.
Một luồng khí âm hànatf chưởng kình toả ra như sấm xét, sét đẩy bật đám người
đuổi theo phía sau phải thối lui hai ba bước. Hoa Sĩ Kiệt thừa sức phản dội của luồng chưởng kình bắn người vọt ra trước bảy tám trượng.
Ngờ đâu phía trước mặt là một chiếc cửa sắt kiên cố nặng nề chắn cả lối tiến của đường hầm.
Hoa Sĩ Kiệt định thần quan sát thấy cánh cửa sắt chỉ khép hờ, trên ngưỡng cửa, một bức hoành vớl ba chữ thật to đỏ nhu máu : "Quỉ môn quan"
Hai bên cửa lại có đôi liÔn :
" Xâm nhập một bước,
Đường trần khó về!"
Hoa Sĩ Kiệt đọc xong hai câu liÔn ghê rợn ấy, lòng đắn đo không ngớt :
Phía sau là cường địch đuổi giết, trước mặt là tử lộ chặn ngăn, chỉ còn cách trong cái chết tìm đường sống, nhắm mắt xông bừa, đến đâu hay đấy!
Chàng vừa định đặt bước ỡong vào cửa sắt "Quỉ môn Quan", Phong Trần Túy Khách vội lên tiếng ngăn trở :
- Bé con ! Khoan xông vào đã! Toà cửa sắt này chỉ sơ mà không đóng, bên trong tất có cơ quan cẩn mật, nên dò xem hư, thiệt rồỉ bãy bưởc vào !
Hoa Sĩ Kiệt y lời, nép người sát bên hông cửa, tống một đạp khá mạnh vào cánh cửa, và lanh như chớp tung mình tránh sang một bên.
Vèo ! Vèo!
Cánh cửa sắt sau một tiếng két khô khan liền mở toang ra, đồng với thời gian ấy, từ bên trong bay vút ra bảy làn sáng trắng tua tủa cắm vào phía vách đối diện thành hình chữ phẩm. Hoa Sĩ Kiệt vô cùng kinh hãi, trố mắt nhìn vào những mũi ám khí cắm vào vách đá, hình dáng của bảy vật ấy rất kỳ dị, không giống đao cũng không gióng kiếm, nơi phần chuôi lại có bẩy khía ngời sáng long lanh.
Phong Trần Túy Khách khinh ngạc kêu lên:
- Thất Gíac Đinh !
Hoa Sĩ Kiệt vội hỏi :
- Lão tiền bối nhận ra được loại ám khí này?
Phong Trần Túy Khách nhẹ gật đầu :
- Thất giác đinh là một loại ám khí tuyệt độc, hai mươi năm về trước cả một thời làm xôn động võ lâm đã lắm cao thủ trong hai phái Chánh, Tà phải bỏ mạng vì ngọn đinh ấy, nhưng chỉ một thời gian ngắn, đột nhiên mất tích...
Chưa kịp dứt lời, từ phía đường hầm sau lưng, đã có tiếng chân dập dồn vọng lại, càng lúc càng gần. Hoa Sĩ Kiệt biến sắc, không dám trù trừ, vội cõng Phong Trần Túy Khách lên lưng xông vào cửa sắt.
Quét mắt nhìn sơ địa thế xung quanh, phía trước vẫn là một đường hầm dài thăm thẳm, nhưng có phần rộng rãi và sáng sủa hòn nhiều.
Hoa Sĩ Kiệt vừa bước qua khỏi ngưỡng cửa, sau lưng liền rít kẹt một tiếng, hai cánh cửa sắt nặng nề đã tự động khép lại nửa hở như cũ.
Chàng bạo gan tiến nhanh về phía trước, mới chạy tới độ năm chục bước hơn, chân chàg bỗng đạp phải một vật mềm mềm.
Với một phản ứng cực nhanh chàng vội vụt chân tung người lên năm thước cao. Thân ảnh chàng vừa chớp rời mặt đất, từ dưới đường hầm bỗng nhô lên bảy người mắu me đầm đìa...
Bảy cái thủ cấp khủng khiếp ấy vừa lú lên khỏi mặt đất từ trong thất khiếu: tai, mặt, mũi, họng của mỗi đầu lâu máu đồng thời bắn ra bẳy luồng khí thể màu xanh lấp lánh.
Bốn mươi chín luồng sáng xanh từ bảy chiếc thủ cấp bắn ra chỉ trong thoáng mắt là tắt ngúm ngay, và bảy cái đầu lâu cũng toắt biến mất, mọi vật lại yên tĩnh như cũ.
Hoa Sĩ Kiệt mồ hôi lạnh tháo ra như tắm, nhè nhẹ đáp người trở xuống đất.
Phong Trần Túy Khách chép miệng thở dài:
- May thật! Bốn mươi luồng chân khí" Lục oan lân hoả" ấy, bất luận là chạm vào đâu trên thân thể cũng mất mạng trong tức khắc! Bé con động tác khá nhanh đấy!
Hoa Sĩ Kiệt lắc đầu e ngại :
Ngẫm lại trong mật động này bước bước hiểm hung, nơi nơi chết chóc
Phong Trần Túy Khách vẻ mặt trầm ngâm :
- Chiếc động cổ quái như thế này mười phần chắc chắn mụ quái vật ấy cư ngụ tại đây. Nếu tình cảnh chẳng bức bách đến nông nỗi như thế này, ta thật không bao giờ mong muốn gặp mặt mụ!
Hoa Sĩ Kiệt rảo nhanh về phía trước, vừa chạy vừa đối đáp:
- Là ai! Nge khẩu khí dường như lão tiền bối quen chủ nhân của động này thì phải?
Phong Trần Túy Khách cười khẽ gật đầu:
- Là một mụ già cổ quái, quái đến chẳng ngửi được! Con mụ vừa chính vừa tà, rất nhiều trò chơi ngộ nghĩnh trong tay! Đặc biệl mụ mỗi món chi cũng mang tinh chất số bảy lang độc khác thường.
Hoa Sĩ Kiệt cướp lời:
- Phải chăng "Thất Sát Thần Bà" một hung danh cực mạnh của hai mươi năm về trước?
Phong Trần Túy Khách khẽ gật đầu:
- Chính mụ ấy đấy! Tuy mang danh là Thất Sát, có lúc hung ác đến cùng cự, giết người không gớm tay, nhưng cũng có khi tỏ ra rất giàu lòng chính nghĩa. Hoa Sĩ Kiệt lại hỏi:
- Lão tiền bối có quen thuộc với mụ chăng?
Phong Trần Túy Khách cười nhạt:
- Ta cùng mụ chưa hề đụng mặt nhau, chẳng qua hai mươi năm trước đây, mụ vì giết chết một số bạch đạo cao thủ khơi động lòng căm phẫn của các đại môn phái võ lâm. Một lần nọ mụ bị mấy trăm cao thủ hai phái hắc bạch vây công trên đỉnh Hoa Sơn, khổ chiến luôn hai ngày đêm, sau rốt nhờ lão say ta giải vây giúp cho mụ thoát hiểm...
Hoa Sĩ Kiệt lộ vẻ hân hoan:
- Thế thì đại may, rất tiện cho chúng ta nhờ lại mụ giúp đỡ:
Phong Trần Túy Khách cười nhẹ:
- Đã thi ân cho người thì đừng mong báo đáp, ta còn đang đắn xem có nên gặp mụ hay là không?
Hoa Sĩ Kiệt gật đầu nhủ thầm:
"Đúng lắm! Ra ơn đừng mong báo đáp, có lỗi dÔ thứ tha! Vị Phong Trần Túy Khách này quả không hổ là một đời hào kiệt phông trần, ý niệm của ta còn quá tầm thường, nên lấy đấy mà làm gương sáng cho mình!..."
Hoa Sĩ Kiệt trong lúc trầm ngâm nghĩ ngợi đã chạy thêm được một đoạn đường khá dài, mút con đưòng hầm rộng rãi là một khoảng đất bằng rộng độ hai mươi trượng.
Đối diện với khoảng sân rộng là hai gian nhà một màu xanh thẫm, mái nhà sau lại cao hơn mái trước khá nhiều.
Hoa Sĩ Kiệt dừng chân nơi mút đường hầm nhìn ra ngoài quan địa thế chung quanh.
Trước hai gian nhà này, khoảng sân rộng trồng ngay ngắn bảy hàng cây hoa lạ mắt không rõ tên, hoa tím đang nở rộ khắp lá cành.
Tất cả cửa nẻo nơi gian nhà màu xanh ấy đều đóng im ỉm, càng thăng thêm vẻ kỳ bí, âm u của cảnh vật chung quanh.
Hoa Sĩ Kiệt vô cùng kinh ngạc, cất tiếng:
Dưới lòng đất lại có thể kiến trúc phòng ốc thanh nhàn thế này công trình quả thật không nhỏ!
- Thất Tuyệt Thần Bà suốt hai mươi năm chẳng xuất hiện giang hồ, chắc có lẽ qui ẩn và kiến tạo nơi động này. Mụ chỉ có một người đồ đệ, khéo tài bố trí cơ quan, nên được giang hồ tặng cho trác hiệu "Xảo công đoạt thiên", tên thật của gã là Tưởng Bá Thành. Những cơ quan xảo diệu nơi đây, đại khái đều do một tay y sắp bày cả.
Phong Trần Túy Khách ngừng lại giây lâu rồi nói tiếp:
- Bảy hàng cây trước mắt đều án theo phép sanh khắc của ngũ hành mà sắp bày, hay gian nhà màu xanh bên trong đen tối như bưng kia, tất có nhiều cơ quan rất lợi hại. Chúng ta tạm thời ngồi nơi cửa đường hầm này, điều khí dưỡng thần một hồi nếu như đám người Xà Hà Tiên Tử chẳng đuổi theo, chúng ta bất tất phải xông xáo vào đấy làm chi.
Hoa Sĩ Kiệt ngoan ngoãn theo lời, đặt nhẹ Phong Trần Túy Khách xuống đất, hai người ngồi xếp bằng đối diện nhau, Hoa Sĩ Kiệt cười hỏi:
- Kẻ lúc nãy cứu ta thoát khỏi ngôi nhà tranh phải chăng là Thất Sát Thần Bà?
Phong Trần Túy Khách lắc đầu cải chính:
- Đó là Thiên Nhai Cuồng Nhân Lý Mộ Bạch, ý của lão có lẽ muốn chúng ta tới đây tþ nạn một lúc cho qua cơn nguy ngặt.
Hoa Sĩ Kiệt bỗng "ồ" lên một tiếng, chàng sực nhớ đến lời sư phụ chàng-Ngộ Tĩnh Chân Nhân thường nhắc nhở qua: Hai mươi năm về trước có ba nữ hai nam là những nhân vật sắc nhọn nhất của võ lâm, Thiên Nhai Cuồng Nhân Lý Mộ Bạch là một trong những vị cao thủ ấy
Nhưng Thiên Nhai Cuồng Nhân vì sao lại cứu chàng, băn khoăn suy nghĩ mãi chẳng hiểu, chàng liền quay sang hỏi Phong Trần Túy Khách
- Con người Thiên Nhai Cuồng Nhân như thế nào? Vì sao người lại cứu chúng
ta?
Phong Trần Túy Khách cười đáp:
- Con người lão suốt đời hành hiệp trượng nghĩa, danh dội giang hồ, một khi xuất hiện thường bao kín mặt mày, thích gánh vác chuyện bất bình, hành tung xuất quỉ nhập thân, chưa có một ai thấy được bộ mặt thật của lẩo sao, chỉ biết lão là một con người rất tốt!
Hoa Sĩ Kiệt chợt nhớ đến lãoáovàngbịtmặt đã gặp qua trên Kim Đỉnh Nga Mi Sơn, vội hỏi tiếp:
- Vị Thiên Nhai Cuồng Nhân phải chăng là một cụ già mặc áo vàng bao mặt?
Phong Trần Túy Khách gật đầu:
- Phải! Chính lão ấy đấy! Lão ta rất thích mặc áo màu vàng, chiếc khăn bịt mặt hôi rình dơ dáy, bịt mặt mười năm chưa tháo ra giặt một lần nào, lần sau bé con có gặp lão, đừng nên buông tha mà phải năn nỉ học cho kỳ được pho "Vô ảnh thần chỉ"của lão!
Hoa Sĩ Kiệt vừa định hỏi tiếp, chợt một luồng kình phong bất ngờ ập đến bên chàng, cùng theo giọng cười sắc lạnh:
- Bọn người dù chốn đến góc biển, hay lên tận mây ngàn, chúng ta cũng quyết tìm cho kỳ được, mau mau ngửa cổ chịu chết!
Hoa Sĩ Kiệt rất mực kinh hãi, vội quay phắt người lại, gã quái nhân xấu xí áo xanh chỉ còn cách hai người không đến năm bước. Té ra lúc hai người mải mê nói chuyện, quái nhân áo xanh đã lặng lẽ tiến sát đến không gây một tiếng động nhỏ và bất thình lình phóng chưởng ra đột kích hai người. Hoa Sĩ Kiệt cả kinh thất sắc, song chưởng cấp thời dựng lên đẩy tới. Từ lòng bàn tay hai luồng kình khí tủa ra như sấm sét, phóng thẳng vào ngọn chưởng của quái nhân áo xanh đang lao tới!
Bằng!
Trong đường hầm âm u liền đó vang lên một tiếng nổ long trời lở đất, lòng hang rung chuyển cơ hồ như muốn sụp xuống, Hoa Sĩ Kiệt bị đẩy lùi ra sau hàng mấy bước.
Phong Trần Túy Khách vội nhắc:
- Hãy đem Băng hồn chưởng của mi ra mau!
Hoa Sĩ Kiệt miệng lẩm bẩm niệm "băng hồn", tay phải đồng thời vận kình, quật mạnh ra trước.
Quái nhân áo xanh chợtcảm thấy mộtluồng kình khí lạnh buốt thốc đến, chẳng dám ngang nhiên chống đỡ, nhanh nhẹn tháo lui ra sau bảy tám bước, đồng thời kinh ngạc kêu lên:
- ồ ! Té ra tiểu tử mi đã học được Băng hồn chưởng? Chẳng ngờ chỉ thời gian ngắn ngủi một tháng, mi lại may mắn ngộ kỳ ngẫu, công lực tiến bộ đến thế!
Tay phải cùng theo lời nói nhấc cao, năm ngón quặp lại như năm chiếc móc câu, chộp vút vào người Hoa Sĩ Kiệt.
Thấy quái nhân áo xanh sử dụng Xà yêu chỉ, chàng đâu dám chống đỡ, hoả tốc quặp lấy Phong Trần Túy Khách phóng người lẩn vào giữa bảy hàng cây nơi sân trống.
Chân chàng vừa chấm đất, thì đột nhiên ,từ mỗi cánh hoa của tất cả bẩy hàng cây trên sân trống, đều đồnglượt phun toả ra một làn sa mù màu xanh biếc. Hoa Sĩ Kiệt cả sợ vội nhắc người lên hai trượng cao, cúi đầu nhìn xuống, làn sa mù màu lục phủ trùm khắp những lùm cây, càng lúc càng mịt mù.
Chàng chau mày lo âu nhủ thầm:
"Khoảng sân này rộng có dư hai mươi trượng, bằng vào võ công hiện tại của ta, khó mà bay vượt qua khỏi một lượt bay hàng cây như thế, mà ít nhất phải đáp xuống một hai lần để lấy đà mới có thể đặt chân đến ngôi nhà màu lục, phía dưới, tất nhiên chứa đầy chất kỳ độc, chỉ còn cách mạo hiểm bế huyệt đạo mà đáp xuống..."
Suy tính xong, chàng vội với ra sau bảo Phong Trần Túy Khách:
- Lão tiền bối mau bế lấy huyệt đạo kẻo lớp sương mù trong những bụi hoa kia coa chất độc!
Lời vừa dứt, thân hình chàng đã bắt đầu sà xuống, Hoa Sĩ Kiệt vội bết tất cả huyệt đạo châu thân và đề mạnh chân khí, đạp chân vọt người lên một trượng cao, là là bay xéo về phía trước xa dư năm trượng.
Nhưng lạ thay khi cúi mặt nhìn xuống, bảy hàng hoa cỏ vẫn nguyên như cũ dưới chân, cái nhảy vừa rồi của chàng dường như vẫn đứng yên một chỗ bất di bất dịch. Hoa Sĩ Kiệt thầm kinh ngạc giật mình:
"Bằng vào công lực của ta, hai lượt nhảy như thế, ít nhất cũng thâu nắn được khoảng cách trên mười trượng, thế sao dãy hàng hoa cỏ vẫn y nguyên dưới chân, lẽ đâu bảy hàng cây cối ấy lại biết di động hãm vây khách lạ?"
Phong Trần Túy Khách cũng nhìn thấy sự việckhông phải vội bảo chàng:
- bảy hàng hoa cỏ này ddược sắp xếp trồng theo thuật ngũ hành và bát quái, bé con hay an theo trận pháp mới có thể thoát ra được!
Luồng xa mù xanh biêng biếc vẫn cứ vần vũ mãi chẳng tan. Hoa Sĩ Kiệt lại sà mình đáp xuống lùm hoa trung ương của hàng cây thứ hai, chânchàng vừa chạm đất, bỗng từ dưới lòng đất một tiếng "két" vang lên, bảy hàng hoa mộc đồng thời gian như chớp xẹt, bay túa ra vô số những chiếc móc bằng sắt, châu thẳng về phía chàng.
Hoa Sĩ Kiệt kinh hoàng đến thất sắc, cấp tốc tung người trở lên cao, phản ứng của chàng tuy nhanh chóng cực cùng, song cũng chẳng tránh khỏi quần áo bị móc rách tả tơi từng mảnh suýt nữa là chạm vào da thịt.
Chàng không còn dám khinh lờn nữ, đành ngoan ngoÎn theo phương hướng của Phong Trần Túy Khách chỉ dân rơi đúng lùm hoa mút về phía phải hàng cây thứ ba.
Liền đó, lại một tiếng động khẽ vang lên, từ trong những cánh hoa túa bay ra vo số ong độc màu vàng như nghệ.
Chỉ thoáng mắt sau, đầy trời toàn là ong độc bay về hướng Hoa Sĩ Kiệt đang đứng.
Phong Trần Túy Khách vội bảo:
- mau tháo chiếc hồ lô rượu trên lưng ta xuống, trút tất cả số rượu còn lại, châm lửa đốt lên, loài ong rất sợ lửa!
Hoa Sĩ Kiệt không chút chần chờ, y theo lời đổ hết số rượu thừa trong hồ lô ra, nhen lửa đốt phừng lên, quả nhiên từng đàn ong độc vây khắp bốn phía, thấy lửa liền bay dạt cả ra không dám tiến lại gần.
Phong Trần Túy Khách đằng hắng cất cao giọng:
- Thất sât thần Bà, nếu mụ còn giở trò quỉ quái coi chừng lão say này sẽ huỷ phá tất cả hoa cỏ trong vườn mụ đấy!
Và quả nhiên lời của Phong Trần Túy Khách có hiệu nghiệm, ngay lẫn trong tiếng quát của ông có tiếng huýt sáo sắc nhọn, bầy ong nghe qua hiệu lệnh liền rút lui
vào những lùm hoa kỳ dị.
Phong Trần Túy Khách nhìn lên những chùm hoa, cười đắc ý:
- Bé con, giờ đây mi bắt đầu từ hàng cây thứ ba tiến sang hướng Đông đúng năm bước, quay về hướng Bắc cũng năm bước sau đó vòng qua hướng Nam ba bước, lại trở sang hướng Đông là có thể thoát ra khỏi trận này. Hoa Sĩ Kiệt răng rắcnghe theo lời, quả nhien chỉ khoảnh khắc sau đã ra khỏi bảy hàng cây hoa cỏ và đặt chân đến trước thềm hai toà nhà màu xanh.
Phong Trần Túy Khách đưa mắt ngắm nghía hai toà nh, sắc mặt trang nghiêm:
- Trong hai toà nhà quỉ quái này, nhất định là cơ quan trùng trùng, bước bước cạm bẫy, vào được trong ấy phải cẩn thận cho lắm! Hoa Sĩ Kiệt lặng lẽ gật đầu, giơ tay vỗ nhẹ lên cánh cửa mấy lượt và nhẹ như chớp tràn mình sang bên.
Cánh cửa nặng nề màu xanh biếc liền két lên tiếng và mở toác ra. Khác hẳn với sở liệu của Hoa Sĩ Kiệt , không hề có một loại ám khí nào phóng ra, chàng im lìm đợi qua một hồi, chẳng thấy động tĩnh chi khả nghi, liền nhón mắt nhìn vào, bên trong trống trơn không một vật. Khi đó chàng mới an tâm cõng Phong Trần Túy Khách trên lưng, nhấc bước vào trong.
Vừa đặt chân qua khỏi ngưỡng cửa, sau lưng lập tức vang lên tiếng động khẽ, hai cánh cửa màu xanh đã tự động khép chặt lại kín như bưng.
Trong nhà vụt tối đen như mực, xoè bàn tay ra chẳng nhìn thấy. Hoa Sĩ Kiệt khẽ nhắm mắt lại giây lâu để cho quen với bóng tối, sau đấy vụt mở choàng mắt ra, chàng không khỏi lặng người đứng im như trụ đá.
Cảnh vật mà ánh mắt chàng đầu tiên chạm phải là những bộ xương người rải đầy mặt đất.
Những bộ xương người ấy hoặc nằm, hoặc ngồi, có bộ dáng dấp như đang đi hoặc đang chạy, mỗi bộ xương đều có dầy đủ ngũ quan: mắt, mũi, họng, tai,...chẳng qua da thịt đã rữa mất còn trơ lại lớp xương trắng phếu mà thôi.
Từng trận âm phong không biết từ đau hiu hắt thổi lồng vào nhà như càng tăng thêm không khí u trầm lạnh lẽo đầy vẻ ma quái.
Giữa thời gia Hoa Sĩ Kiệt đang kinh hãi bàng hoàng, đột nhiên từ bôNgũ Đài Sơn phía vách nhà vang lên một điệu nhạc thật véo von ai oán, nghe như tiếng nhạc tang lÔ tiÔn đưa một oan hồn về cái chết,
Phong Trần Túy Khách khẽ giọng thì thào:
- Chúng ta tạm khoan tiến vào, chờ xem chúng định giở trò quỉ quái gì? giọng nhạc u hờn tấu lên một lúc lâu, chợt có tiếng khóc rả rích thấp cao theo hơi nhạc, và lạ thay từ trong những bộ xương người khô khốc, từ từ lăn rơi hai dòng lệ long lanh xanh biếc.
Hoa Sĩ Kiệt càng kinh dị hãi hùng, trợn tròn ánh mắt nhìn chăm chăm lên những bộ xương người biết cảm xúc ấy!
Những bộ xương vốn trắng phêu phếu đáng sợ, dang dần dần nhuộm đỏ vì chất máu, biến thành những con ma máu.
Từng con ma máu khủng khiếp ấy bỗng chầm chậm nhách động thân hình, lù lù tiến về phía Hoa Sĩ Kiệt.
Quá sợ hãi, chàng rú oái lên một tiếng, song chưởng đẩy bừa ra với toàn sinh công lực trên người. - ào !...
Một luồng kình phong với thế mạnh như nước đổ dồn ập thẳng vào những bộ xương máu kia.
Nhưng lạ thay! Những con ma máu ấy vẫn dửng dưng như không, lầm lừ tiến đến, luồng kình phong hùnh hậu của Hoa Sĩ Kiệt phóng ra vừa rồi, không một mảy may ảnh hưởng đến sức tiến của chúng.
Hoa Sĩ Kiệt lo thầm:
" Với chưởng lực vừa rồi, đừng nói gì là những bỗ xương kia mà dù cho sắt đá cũng khó vẹn toàn, thế tại sao..."
Lúc ấy, những bộ xươngđã tiến gần đến nơi, Hoa Sĩ Kiệt không còn thời giờ đâu nghĩ tiếp, vội lần nữ tập trung mười thành công lực dóc vào song chưởng đẩy mạnh ra... - ầm !...
Gian phòng sau tiếng nổ từ làn chưởng phóng ra, rung rinh lắc động, thế nhưng những bộ xương vẫn y nhiên tiến đến mà không ngã nhào như sự tưởng tượng của chàng.
Bất thần cùng thời gian ấy, một bộ xương to lớn nhất giương rộng đôi cánh tay, chạy nhầu ra trước.
Hoa Sĩ Kiệt cả sợ vội lách người sang bên tránh né, chẳng ngờ một thây ma từ cánh trái giơ hai cánh tay máu ra bóp cổ chàng.
Lưỡng đầu thọ địch, Hoa Sĩ Kiệt muốn né tránh cũng vô phương, hai bàn tay lạnh ngắt như giá băng đã chộp gọn cần cổ chàng xiết chặt.
Hoa Sĩ Kiệt kinh khiếp, đến tóc gáy dựng đứng từng sợi, hoả tốc vung ra một chưởng bổ vào chiếc sọ của bộ xương máu.
Sau một tiếng "bịch" nặng nề vang lên, chàng cảm thấy bàn tay như nên phải một vật bằng sắt thép, đau nhức như muốn gãy lìa.
Hai bàn tay máu như hai chiếc kẹp sắt càng lúc càng siết chặt thêm cổ chảng, cơ hồ nghẹt cả hơi thở và ngất đi.
Hoa Sĩ Kiệt thầm than:
- Hết rồi!...
Cũng khi ấy Phong Trần Túy Khách trên lưng chàng, bị một bộ xương to lớn khác giương tay chọp vào mặt ông.
- Soạt!...
Vuông lụa trên mặt ông bị thây ma giựt phăng xuống, xé toang từng mảnh, ông chỉ kịp kêu rú lên một tiếng đau đớn và rời khỏi lưng Hoa Sĩ Kiệt ngã quay trên mặt đất. Hoa Sĩ Kiệt vừa định xoay người lại giải cứu, nhưng chàng bị ngay một bộ xương khác nhảy đến ôm chặt, khiến chàng mất hết thăng bằng và cùng chung số phận như Phong Trần Túy Khách té phịch ngay xuống đất.
Liền theo đó, từ hướng sâu trong nhà vang lên một chuỗi cười lanh lảnh đắc ý:
- ồ! Té ra lão quỉ say, thả cho bọn họ vảo!
Một chuỗi tiếng cđộng "lách cách" khua vang, những bộ xương máu đang giữ chặt hai người, tự dưng nới lỏng ra, chậm chạp di động về những vị trí cũ của mình.
Hoa Sĩ Kiệt chợt cảm thấy trước mắt hoa lên, nhưng bộ xương gớm ghiếc bỗng trong thoáng mắt đột nhiên biến mất, căn phòng trở lại trạng thái cũ như lúc chàng mới vừa đặt chân bước vào, trống trơn khong một vật! Hai người vừa lồm cồm trỗi dậy, Phong Trần Túy Khách tức tối mắng vang: - Thất sát thần Bà! Mi lại định giở trò quái gì thế?
Giọng nói lanh lảnh khi nãy lại từ phỉa trong vọng ra: - Hai mươi năm trời chẳng gặp nhau, võ công của lão quỉ say m sao thoái bộ đến thế?
Phong Trần Túy Khách cười khà khà, mắng oang oang:
- Giá như lão say ta chẳng bị trọng thương trước, thì căn nhà quỉ của ngươi đã lật ngược đưa cột lên trời từ lâu rồi!
Giọng cười từ bên trong nhà vụt tắt ngang:
- Thôi đủ rồi ! Đừng khoác lác lắm! mau vào trong mà nghỉ ngơi!
Dứt lời, vách tường nơi cửa nhà bỗng tách ra làm đôi, hiện ra một khung cửa nhỏ. Hoa Sĩ Kiệt vội đỡ Phong Trần Túy Khách lên lưng, xuên qua ngách cửa bí mật đi sâu vào trong, vừa nhắc mắt nhì vào chàng không khỏi rụng rời hồn vía.
Vì nơi giữa của sảnh đường, một lão bà chột mắt đang ngồi, da nhăn, tóc trắng, mặt mũi vô cùng gớm ghiếc! Đã thế, phía sau lưng bà ta còn bày một cái đảnh thật lớn, từ trong đó không ngớt phọt ra bảy tia máu tươi, vọt cao đến tận nóc nhà, và toả văng khắp nơi, khiến trên gạch lầy lụa một lớp máu ngập đến mắt cá chân.
Hai bên vách tường phải trái treo bảy loai binh khí quái dị khác nhau, không phải đao cũng chẳng giống kiếm. Trên mỗi lưỡi binh khí long lanh ánh máu hồng.
Dưới chân lão bà một mắt, phủ phục bảy loại quái vật khác nhau, đủ cả sư tử, cọp, beo, gấu sói...
Trên mình lũ quái vật đó vết máu lốm đốm khắp nơi, hình trạng càng tăng thêm phần khủng khiếp.
Bầy thú lạ thấy hai ngời bớc tới, đều nhe nanh gầm gừ như muốn nhảy xổ lại.
Hoa Sĩ Kiệt thấy cảnh tượng quái nhân, quái vật cùng căn nhà hung hiểm trước mắt, không khỏi sụt lui ra sau mấy bước, da lưng rờn rợn toát mồ hôi.
Lão bà chột mắt cười kha khả:
- Nhóc con! Chỉ nhìn thấy đám quái thú của ta đã sợ đến nông nỗi ấy, còn định xông xáo giang hồ được chăng?
- Bà quay xuống vỗ về bảy con quái thú dưới chân, khẽ giọng bảo:
- Bảy cục cưng! mau lui ra nhà sau. Nơi đây để ta tiếp rước hai cục cưng kia, kẻo chúng sợ hãi!
Bảy quái thú rất mực ngoan ngoãn, vẫy đuôi lắc đầu riu ríu lui ra nhà sau.
Hoa Sĩ Kiệt đến lúc ấy mới dám thở phào một hơi để nhẹ bớt nỗi sợ hãi trong lòng. Chàngkhẽ đặt Phong Trần Túy Khách xuống đất, lựa chỗ không dính chất máu để đặt chân.
Lão bà chột mắt buông tiếng cười khanh khách:
- Lão qủi say, đã hai mươi năm không gặp, hôm nay trận gió nào thổi mi tới đây thế? Mời ngồi!...
Phong Trần Túy Khách cũng cười lên ha hả:
- Lão say ta đêm nay xông bừa đi bậy, lỡ chân lọt vào căn nhà quỉ của ngươi. Thật ra, nếu biét có ngươi ở đây, chưa chắc lão say đã chịu vào!
Lão bà chột mắt hừ khan một tiếng, cười gằn:
- Tại sao? Chả nhẽ mi sđặt bước vào chốn "Đào nguyên" nơi thế ngoại nầy rồi ô nhục thanh danh của mi sao?
Phong Trần Túy Khách dư hiểu tính nết cổ quái của mụ Thất sat thần Bà trước mắt, một lời chẳng hợp tai, mụ sẽ trở mặt ngay, nên vội đổi sang vẻ tươi cười:
- Mụ quái bà ngươi đã hiểu lầm rồi, ngươi cho rằng nhìn thấy bộ giò tiều tuþ của ta đây sao? ối chà...
¤ng thở dài một tiếng đứt ngang lời nói, quay sang bảo Hoa Sĩ Kiệt :
- Mau ra mắt Thất sát thần Bà, một lão tiền bối của mi, đã danh trấn giang hồ tư hai mươi năm trước!
Hoa Sĩ Kiệt vội quì xuống đất làm lÔ:
- Vãn bối Hoa Sĩ Kiệt xin bái kiến thần bà!
Thất sát thần Bà đổi giận làm vui, cười hể hả:
- Thằng bé này xem ra khá đĩnh ngộ đấy, coa đồ của lão tửu quỉ ngươi phải chăng? Thôi đứng lên, dứng lên!
Hoa Sĩ Kiệt vâng lời đwngs dậy, cung kính:
- Vãn bối là tục gia đệ tử Nga Mi phái, Đồ đệ của Ngộ Tĩnh Chân Nhân. Thất sát thần Bà buột miệng kêu "ồ" len:
Một giờ trước đây, sư thúc tổ mi ẩn Vân Thượng Nhân được lão cuồng đưa đến nơi đây, ông ta đã hấp hối gần chết, mi đến gặp ngươi mau! Hoa Sĩ Kiệt mừng lo lẫn lộn:
- Thật chăng? Vãn bối rất muốn được gặp người trong tức khắc! Thất sát thần Bà quay ra phía sau gọi to:
- Ngũ Bảo nhi, mau bồng ẩn Vân Thượng Nhân ra đây!
Giây sau, một con đười ươi to lớn dị thường bồng đem ra một cụ già máu me đầy người để nhẹ lên nơi khô ráo dưới sàn nhà.
Vừa đưa mắt nhìn sang liền nhận ra ngay cụ già nọ chính là ẩn Vân Thượng Nhân. Hoa Sĩ Kiệt nhào tới như kẻ điên, quì thụp xuống bên cạnh ẩn Vân Thượng Nhân buông tiếng khóc to. - Đồ tôn Hoa Sĩ Kiệt cúi lạy ra mắt sư thúc tổ! Tiếng khóc gào của Hoa Sĩ Kiệt khiến ẩn Vân Thượng Nhân đần dần tỉnh lại, đôi mắt lờ lệch thất thần rời di lên khuôn mặt chàng, sắc mặt hiện đầy vẻ kinh ngạc, mấp máy môi mấy cái mới phều phào được thành lời:
- Con là...Hoa Sĩ Kiệt ?...
Hoa Sĩ Kiệt nước mắt đầm đìa gật đầu:
- Vâng ! Đồ tôn chính là Hoa Sĩ Kiệt , sư thúc tổ người...
ẩn Vân Thượng Nhân gắng sức dùng cánh tay phải run rẩy khoát chận lời chàng, giọng đứt đoạn và yếu dần...
- Con phải...Nga Mi phái...báo...báo thù...
Hoa Sĩ Kiệt càng khóc nức nở, vội gật đầu không đáp.
ẩn Vân Thượng Nhân đã thở hắt ra, lồng ngực càng phập phồng dữ dội, cố gom lấy sức tàn mấp máy đôi môi, khá lâu sau mới thều thào được mấy tiếng khẽ như gió thoảng:
- Mau... đến... ảo Vân... Phong...dưới suối... phún... phún... huyết... bên trên... một cục...
Giọng nói của ông đã quá mảnh không sao nghe rõ được, Hoa Sĩ Kiệt rất mực thông minh, biết là ẩn Vân Thượng Nhân vẫn chưa hết lời, vội kề bên tai ông thét gọi:
- Sư thúc tổ, ảo Vân Phong, dưới suối phún huyết trên một cục chi?...
ẩn Vân Thượng Nhân há họng ngáp ngáp mấy cái gom lấy chút tàn lực cuối cùng...rặn ra từng tiếng: - Trên một cục....cục đá... có... tám... chữ... có... thể tìm đến... Băng... sơn...
luyện... thành võ... công... cái thế...
Tiếng khò khè trong cổ họng càng lúc càng dập dồn chẹn lấy những tiếng cuối cùng, thân hình ông đồng thời giật luôn mấy cái và thẳng đơ ra bất động.
Hoa Sĩ Kiệt thấy sư thúc tổ đã hết thở, ôm chặt lấy thi hài ông, gào khóc điên cuồng, tiếng khóc càng lúc càng thê thiết não nùng, khiến Phong Trần Túy Khách đứng bên cạnh cũng mủi lòng để rơi hai giọt lệ già nua.
Thất sát thần Bà chừng như không chịu được vụt hét lên:
- Đồ vô dụng, người chết rồi có sống lại được chăng? Cứ ôm lấy thây mà khóc mãi có ích gì?...
Hoa Sĩ Kiệt đang thống khổ quá mức, cơ hồ muốn chết đi được, lời quát tháo của Thất sát thần Bà như một gáo băng sương dội thẳng vào tâm não, khiến chàng chợt tỉnh ngộ ngay, vội để thi hài ẩn Vân Thượng Nhân xuống, quẹt phăng nước mắt, nghiến răng cung tay hằn học: Phải! Anh hùng chẳng rơi lệ, ta phải can đảm cố mà sống, để một ngày vì sư môn mà báo thù!
Phong Trần Túy Khách quay sang Thất sát thần Bà trách cứ:
- Lệ anh hùng không để rơi, chỉ vì chưa gặp lúc thương tâm đúng mức. Gã thiếu niên này gặp phải cảnh giáo huỷ sư vong, lạilà lúc tuổi trẻ dÔ xúc cảm, gặp biến cố thảm khốc như thế tránh sao khỏi đau đớn muốn chết được?
Thất sát thần Bà nhẹ thở dài đáp:
- ý của già lại khác, một con người gặp phải đại nạn càng phải tỏ ra cương nghị sắt đá hơn, nước mắt theo thói nữ nhi đâu có dìm được chết kẻ thù bao giờ?... Bà vụt thở dài thêm một tiếng, tiếp lời:
- Tuy chốn giang hồ lắm mưu quỉ chước thần, nhưng luật trời rất oai linh! Bé con, hôm nay mi có thể xông vào chốn này, kể như là phước duyên kỳ ngẫu của mi…
Hoa Sĩ Kiệt vừa nghe lời bóng gió của đối phương đã hiểu ngay,vội bươn bả tiến lênquì ngay trước mặt Thất sát thần Bà cung kính dập đầu:
- Nếu như Thần Bà khứng chỉ điểm võ công cho vãn bối, dù đến chết vãn bối cũng chẳng dám quên ân!
Thất sát thần Bà vội vụt cười to lên:
- Bé con thông minh, già cùng mi chẳng có duyên phận thầy trò, không nên dùng đại lÔ như thế, mau đứng dậy!
Thất sát thần Bà dứt lời, đôi mắt khẽ nhắm lại, lẩm bẩm một mình:
- Linh đài tuy đã trừ bỏ ý niệm lợi danh, song vì trần thế vẫn chưa tròn nhân quả. Lẽ ra ta đã sớm “toạ hoá” rồi nhưng vì một nguyện ước dở giang cứ day dứt mãi không thôi nên còn nấn ná đến hôm nay…
Hoa Sĩ Kiệt ngắt lời:
- Nguyện ước dở giang của lão tiền bối, sau khi vãn bối ra khỏi chốn này, bất luận là rừng đao hay núi lửa, cũng quyết vì lão tiền bối thực hành đến vẹn tròn mới thôi!
Thất sát thần Bà lại cười lên lanh lảnh, khẽ phất chiếc tay áo về phía chàng,
Hoa Sĩ Kiệt đang quì dưới đất, chợt cảm thấy một luồng nhu lực êm ái nâng chàng đứng ngay dậy.
Giọng cười của Thất sát thần Bà kéo dài một lúc khá lâu, đột nhiên bà ngưng hẳn tiếng cười, trầm tư nghĩ ngợi một lúc, rồi buông ra một tiếng thở dài ảo não.
Hoa Sĩ Kiệt khoanh tay đứng nghiêm cung kính:
- Lão tiền bối có nguþện ước chi chưa tròn, xin cứ nói ra, vãn bối… Thất sát thần Bà khoát tay ra dấu Hoa Sĩ Kiệt đừng nói thêm, đoạn lầm bầm một mình:
“ Trên đời lắm chuyện hận, hận nhứt phản sư môn…”
Hoa Sĩ Kiệt lờ mờ cảm thất Thất sát thần Bà dường như có chuyện tâm trọng đại chỉ ẩn kín trong lòng, không thể bộc lộ cùng người ngoài, chàng lanh đỡ lời: - Nếu như lão tiền bối có chuyện khó nói thành lời, không ngại cứ viết lên giấy phong kín lại, rồi chỉ thị cho vãn bối…
Thất sát thần Bà lại than dài một tiếng:
- Những chuyện thương tâm nhất trên trần thế, khổ thay không thể bộc lộ cùng người, Bé con! Ngươi quả minh đoán được ý người, trước giờ phút già đây toạ quan về cảnh khác nhất định đem bảy môn tuyệt học bình sinh truyền thụ lại cho mi! Hoa Sĩ Kiệt vòng tay xá dài:
- Đa tạ lão tiền bối có lòng ưu ái! Bỗng khi ấy, tư xa thoang thoảng vọng vào nhà mấy tiếng hú quái lạ, Hoa Sĩ Kiệt mặt liền đổi sắc:
- “Đám đồ đệ của Xà Hà tiên tử, dường như chúng đã tiến đến trước căn nhà rồi!”
Thất sát thần Bà cười dài:
- Ngươi không cần sợ hãi, ta có cách khiến chúng phải rời đi!
Dứt lời cất cao giọng gọi:
- “ Lục bảo nhi” mau mau ra ngoài bảo “Tam bảo nhi” hãy lập tức thả hai nàng ấy ra và cảnh cáo cho họ biết nơi đây là chỗ tịnh tu của Thất sát thần Bà, cấm không
cho người đến quấy nhiÔu, bằng không sẽ giết chết chẳng dung! Sau một tiếng dạ to, từ trong nhà bay vụt ra một con két khổng lồ, nhanh như chớp xẹt tuốt ra ngoài, không bao lâu sau tiếng rú hò quái lạ đều im bặt!
Thất sát thần Bà quay sang Phong Trần Túy Khách cười ôn tồn:
- Nơi đây chẳng có rượu ngon để khoản đãi khách quí, chỉ có ba viên linh dược trị thương xin tặng người, uống xong cứ ở lại đây điều dưỡng một ngày là lành hẳn và người cứ tự tiện rời nơi đây càng sớm càng tốt!
Phong Trần Túy Khách liền tiếp lấy ba hoàn thuốc, vòng tay cảm kích:
- Đa tạ lòng tốt của Thần Bà, còn chuyện chi khác Thần Bà cần đến lão say ta ra sức nữa chăng?
Thất sát thần Bà khoát tay:
- Không! Ba viên thuốc kia, kể như trả đại ân của hai mươi năm về trước, già chẳng dư thì giờ hầu chuyện cùng người. Vì cần phải truyền thụ võ công cho đứa bé này!
Dứt lời liền đứng phắt dậy, kẹp lấy Hoa Sĩ Kiệt lách mình mất hút vào sau nhà!
Nhìn qua thân pháp lạ lùng của Thất sát thần Bà, Phong Trần Túy Khách rất mực kinh ngạc “ồ” khẽ một tiếng và lẩm bẩm:
- Hai chân của Thất sát thần Bà như chẳng còn, nguyên do vì đâu kìa?