Ma Nữ Nghê Thường

Chương 102: Núi đá




Nếu nói có gì mà tôi am hiểu, đó chính là leo núi đá.
Nếu nói có gì mà tôi không muốn tiếp tục chạm trán nữa, đó cũng là leo núi đá.
Nhưng mặc kệ có am hiểu hay là có mong muốn hay không, giữa lúc nguy cấp này sống chết mới là quan trọng hàng đầu, liên quan tới tính mạng của mấy trăm người. Nếu không cố gắng thử một lần, vậy sau này chỉ sợ tôi sẽ không còn mặt mũi đối diện với thiếu nữ kia nữa, dù sao những thân binh này đều do một tay nàng đào tạo ra.
Nhìn vách núi cao ngất, tâm tình hiện tại của tôi tuyệt đối không ung dung bình tĩnh giống như mặt ngoài.
Thế nhưng không thể để người khác phát hiện tâm tình ấy, nếu không sẽ rất dễ dẫn tới không tín nhiệm. Suy cho cùng là liên quan tới sống còn, cho dù lúc này vẻ mặt mình như thường, vẫn có người lên tiếng chất vấn:
- Trúc Tiêm muội tử, nếu nói nghe không lọt tai thì ngươi đừng để ý nhé.
Trong nhóm người, quả nhiên có giọng nói vang lên, có chút khách khí, mà cũng không hề khách khí:
- Cho là ngươi có khả năng leo lên, thì làm sao có thể giúp đỡ nhiều tỷ muội trốn thoát được?
Tôi mỉm cười, vẫn chưa trả lời trực tiếp, thực tế là thời gian không cho phép chậm rãi giải đáp thắc mắc giải thích nghi hoặc, sắc trời đang từ từ sáng lên, một khi trời sáng choang, đợt tấn công kế tiếp sẽ bắt đầu bất cứ lúc nào:
- Lục Nhi cô nương...
Người tôi gọi là nữ binh thấp bé, bởi vì nhớ rõ chức vụ của cô nàng liên quan đến hậu cần:
- Xin hỏi hiện tại trong trại còn bao nhiêu dây thừng có thể sử dụng? Đương nhiên, phải là loại rắn chắc chịu được ma sát.
Nữ binh thấp bé ngẩn người, sau đó chạm trán thì thầm với người bên cạnh, rồi ngẩng đầu đáp:
- Trong nhà kho vẫn còn khoảng bảy tám cuộn, nếu thu gom xung quanh, tổng cộng có thể lấy được chừng mười cuộn.
Cô nàng dừng một chút, bổ sung thêm một câu:
- Nếu nối lại với nhau, sẽ dài xấp xỉ hơn hai mươi trượng.
Tôi ngẩng đầu nhìn vách đá lần nữa, trong lòng tính toán ước chừng, cảm thấy hơi không được lạc quan, cau mày nói:
- Đem toàn bộ đến đây, nhằm tránh ngộ nhỡ có gì xảy ra, tận khả năng thu thập cả khăn trải giường đệm chăn, trong trại không thiếu đồ này đâu nhỉ? Nhớ kỹ, cũng phải chọn loại vải bền mới được.
Nữ binh thấp bé gọi là Lục Nhi đáp ứng ngay lập tức, kêu vài người xoay người chạy đi, lúc này Thiết San Hô cười tủm tỉm đến gần, nói:
- Ta nói Trúc Tiêm tỷ tỷ, trong hồ lô của ngươi bán cái gì vậy? Ít ra cũng nên để mọi người biết chứ.
Dù vẻ mặt cô bé tươi cười, nhưng trong mắt cũng rất nghiêm chỉnh:
- Đừng nói là ngươi định cõng mớ đồ lỉnh kỉnh đó lên trên? Dây thừng rất nhiều, chất chồng một chỗ cũng phải cao bằng một người, đừng nói ngươi, cho dù là nghĩa tỷ Ngọc La Sát của ta đến, chỉ sợ cũng không làm được.
Xung quanh không ít nữ binh xem trại chủ nhà mình là thần thông, không thể nghi ngờ rằng lời này đã làm họ bất mãn, nhưng hiện giờ sự tình quan trọng, không ai còn tâm tư tranh cãi cùng người khác, xung quanh vẫn yên tĩnh, chắc hẳn trong lòng ít người đều có nghi hoặc tương tự.
- Nghê Thường có làm được hay không, không ai biết rõ, nhưng đúng là ta không làm được, có điều, ta cũng không nói sẽ cõng mớ đồ này đi lên mà, thực tế, chỉ mang cái này là đủ rồi.
Nhẹ cười, lấy ra một bó đồ vật nhỏ từ trong lòng, lắc lắc trước mặt Thiết San Hô. Do ánh sáng và khoảng cách, dường như người khác nhìn không rõ lắm, nên tôi quyết định mở nó ra, cho mọi người nhìn rõ.
- Đây thật ra chính là loại chỉ thô dùng để may quần áo hoặc khâu giày, mặc dù bình thường, nhưng chịu lực tốt, lúc này được thắt lại dày gấp đôi càng bền chắc hơn, mang trên người cũng không rườm rà.
Trong lúc mở chỉ cho mọi người xem, tôi tiện thể nói toàn bộ kế hoạch của mình:
- Lát nữa đem dây thừng tới, mọi người hợp lực thắt nối đầu đuôi lại với nhau, cần phải cách một đoạn thắt một nút lớn, có ích cho việc cầm nắm lúc leo lên! Ta sẽ leo lên vách núi này trước, một khi lên tới đỉnh núi, sẽ thả một đầu sợi chỉ xuống, chờ sau khi cột chắc vào dây thừng thì sẽ từ từ kéo lên, dùng chỉ kéo dây thừng, chỉ cần suông sẻ, không quá nửa canh giờ là có thể làm xong một cái thừng rũ xuống từ trên đỉnh vách núi. Đến lúc đó tuyệt nhiên không cần chính diện đột phá vòng vây, chỉ cần leo lên dây thừng, là có thể thần không biết quỷ không hay mà biến mất trong núi lớn!
Thật ra phương pháp này vẫn có mạo hiểm, nhưng đã nghĩ tới nghĩ lui thật lâu rồi, đây cũng là phương pháp có tính khả thi cao nhất. Nữ binh trong trại thân thủ ai nấy đều cường tráng khỏe mạnh, không phải là những cô gái yếu đuối sống trong nhung lụa gì đó, huống hồ quanh năm đã quen đi lại ở Định Quân Sơn, không xa lạ gì với việc leo núi. Tuy vách đá này dựng đứng hiểm trở, nhưng chỉ cần một sợi thừng rắn chắc vừa tay hỗ trợ, phần đông hẳn là không có việc gì, chí ít, so với mở một đường máu, độ bất chấp nguy hiểm nhỏ hơn nhiều.
Chắc những người còn lại cũng hiểu điều này, nên khi tôi nói xong, xung quanh không hề vang lên tiếng phản đối, qua giây lát, mới có người lên tiếng:
- Dùng dây thừng leo lên, trái lại chúng ta vẫn có thể, nhưng những tỷ muội bị thương thì sao đây?
- Nếu bị thương nhẹ, đừng ngại thử một lần, có thể bố trí người tiếp ứng ở những chỗ hung hiểm trên vách núi, nhớ không lầm, có vài nữ binh xuất thân hái thuốc giỏi về việc này.
Đương nhiên tôi đã cân nhắc qua mấy vấn đề này, cho nên đã trả lời ngay tức khắc:
- Còn bị thương nặng hơn chút, chỉ cần có thể di chuyển, quả thực không được thì ta có thể cõng các nàng đi lên, những người như vậy cũng không có bao nhiêu, không có trở ngại, chỉ là... về phần những người bị thương không thể cử động...
- Bị thương không thể cử động, không thể mang đi, nhưng có thể trốn.
Lúc này, trong đám người chợt có người tiếp lời, bình tĩnh nói:
- Sau trại rộng lớn như vậy, muốn giấu vài người cũng không khó.
Có chút cảm kích ngẩng đầu, tuy trong lòng định nói lời này, nhưng do lập trường thân phận hạn chế, lúc thật sự định nói ra, cảm thấy hơi khó khăn. Đang muốn nhìn xem là ai thay tôi giải thích, không ngờ, đi tới trước mặt, chính là Đông Duẩn vốn im lặng từ nãy đến giờ.
Quả thật không nghĩ tới người mở miệng là nàng ta, tôi bị bất ngờ nên hơi ngập ngừng, còn chưa kịp suy nghĩ xem nên nói cái gì, nhóm người bắt đầu vang lên chất vấn, thậm chí giọng điệu mang theo gay gắt:
- Đại quản sự cô nói cái gì! Quan binh phá trại, tất nhiên phải lục soát xung quanh, bỏ lại những tỷ muội bị thương nặng chính là để các nàng chờ chết, loại việc này sao có thể!
Câu này hợp tình hợp lý, dẫn tới chung quanh nhao nhao hưởng ứng, bỗng nhiên Đông Duẩn quay đầu, mắng chỗ lớn tiếng:
- Vô lý! Chẳng lẽ chính diện đột phá vòng vây có thể mang theo tỷ muội trọng thương cùng đi? Việc này vốn dĩ không có cách nào lưỡng toàn, nhưng để các nàng ở lại mới có thể có một chút hy vọng sống!
Ngày thường người này rất ít khi giận dữ, bây giờ biến sắc mặt, ngược lại thật có vài phần lực uy hiếp, xung quanh bắt đầu lắng lại, bốn phía trở về yên tĩnh, Đông Duẩn hài lòng liếc nhìn quanh đoàn người, mới xoay người, đi thẳng tới trước mặt tôi, mặt vô biểu tình nói:
- Như ngươi đã thấy, mọi người đã đồng ý, chỉ là kế hoạch này là do ngươi đưa ra, phải bảo đảm chỉ có thể thành công không thể thất bại, nếu không, lỡ mất thời cơ đột phá vòng vây, đến lúc đó trại chủ có bỏ qua cho ngươi, ta cũng tuyệt đối sẽ không để yên cho ngươi!
Mặc dù giọng điệu đối phương không tốt, nhưng xét cử chỉ giải vây vừa rồi, tôi mỉm cười, trả lời:
- Nếu thất bại, có khả năng nhất chính là ta rơi xuống từ vách đá này, vậy sẽ không cần người nào tha cho, tất nhiên là sẽ không có kết cục tốt nhỉ?
Trả lời như vậy, là có lòng muốn xoa dịu bầu không khí trước mặt, vậy mà lại hoàn toàn trái ngược.
- Nói thật nhẹ nhàng, hiện giờ kế hoạch này có liên quan tới an nguy của toàn bộ trại.
Vẻ mặt Đông Duẩn càng nặng nề, nói xong một câu, đột nhiên tới gần nửa bước, nhìn chằm chằm phía tôi, gằn từng chữ một:
- Nói thật, không phải ta tin ngươi, mà là ngươi và trại chủ cùng một tông sư! Mặc kệ kết cục của ngươi thế nào, cũng đừng kéo sơn trại này làm đệm lưng!
Tuy trầm giọng nói nhỏ, nhưng người ở gần vẫn có thể nghe.
- Đại quản sự, sao ngươi có thể nói như vậy!
Người đầu tiên bất bình chính là nữ binh cao lớn kia, cô nàng nhảy ra, nói:
- Đừng quên, Trúc Tiêm cô nương không phải người trong trại, trước đó trại chủ còn dặn dò phải lấy lễ tiếp đón, bây giờ Trúc Tiêm cô nương tự nguyện mạo hiểm vì tỷ muội chúng ta, đã khiến người khác xấu hổ, ngươi còn nói như vậy, thật sự quá đáng rồi!
Lời lẽ cô nàng chính nghĩa, nhưng đối phương lại vô cảm, Đông Duẩn chỉ liếc nhìn cô nàng một cái, lại nhìn tôi một chút, rồi lui về mấy bước, trở lại vẻ mặt vô biểu tình, lạnh nhạt nói:
- Chỗ này không cần nhiều người trông coi, các ngươi lo làm việc của các ngươi đi, ta dẫn người đi thu xếp cho tỷ muội bị thương, còn rất nhiều việc phải làm, hành động càng nhanh càng tốt.
Dứt lời, chọn vài người ở tại chỗ rồi nghênh ngang mà đi.
Ngày thường ngôn hành cử chỉ người này vốn có tu dưỡng, mà hôm nay hình như khác một trời một vực, điều này làm tôi lờ mờ nghi hoặc một chút. Lúc này, Thiết San Hô qua đây sóng vai cùng tôi, nhìn theo bóng lưng rời đi, lẩm bẩm:
- Bình thường là một người thật không tệ, nay sao vậy nhỉ? Ta nói, có phải do nhiều ngày quá căng thẳng liên tục nên cô ta sắp không bình thường rồi hay không.
- A Hô, đừng nói lung tung.
Mục Cửu Nương ở bên cạnh nhẹ giọng ngăn lại, đổi lấy là Thiết San Hô bĩu môi phớt lờ.
Nhìn hai người này ở chung, không biết vì sao, trong lòng chợt có một chút cảm xúc khác lạ. Tôi lắc đầu, tự cười bản thân đến lúc này mà còn có nhiều tâm tư như vậy.
Tiếp tục cùng mọi người thương lượng tỉ mỉ, dây thừng vật chất cũng đã lục tục đưa tới, sắc trời xanh trắng đến có thể phân biệt rõ ràng cảnh vật quanh mình. Thời giờ đã đến, tôi bỏ bớt gánh nặng dư thừa trên người, chỉ mặc quần áo mỏng manh, chân trần đi tới dưới vách đá. Sau cùng lúc đang hít thở điều khí, bên cạnh có hai nữ binh chắp tay nói:
- Cẩn thận bảo trọng.
Còn Thiết San Hô le lưỡi làm mặt quỷ.
Tôi mỉm cười đáp lại, sau đó vận khí nhún người một cái, vọt lên chỗ cao!
Hai phần ba dưới vách núi cheo leo này vẫn hơi có độ nghiêng, tuy chót vót, nhưng không hoàn toàn vuông góc. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm đi lại trên núi Hoa Sơn cao và hiểm trở, mức độ này không hề lọt vào mắt tôi. Dùng khinh công đề khí nhún người, thông thạo nhảy lên nhảy xuống trên những khe hở vách núi. Không không mà bay lên như vậy, một lần Luyện nhi có thể nhảy cao đến ba trượng, tuy tôi chỉ nhảy bằng một nửa của nàng, nhưng lên xuống thêm vài cái, cũng sẽ không kéo dài bao lâu.
Chỉ là qua hai phần ba này, mới bắt đầu phiền toái thật sự.
Càng lên cao, vách núi càng vuông góc, cũng càng trơn nhẵn. Sau khi cách mặt đất mười mấy trượng, mới là vách đá dựng đứng đúng với cái tên. Lên đến chỗ này, gió núi thổi ngang bốn phía, cỏ khô không thể sinh trưởng ở những khe hở vách núi, thân người rơi vào trong này, liền giống như một con sâu nhỏ trên vách núi lung lay sắp ngã, di chuyển lệch nửa bước lập tức sẽ thịt nát xương tan.
Đến bước này, có lẽ cao thủ chân chính vẫn có thể tùy tâm nhảy lên như giẫm trên đất bằng, nhưng tôi không hề dự định làm vậy. Vừa là không thể, cũng là không dám, bởi vì mạo hiểm quá lớn, đảm đương không nổi, cho nên chỉ có thể đổi lại, dùng kỹ năng leo trèo. Bụng dán mặt vách, nín thở di chuyển, tìm một tuyến đường thích hợp leo lên giữa vách đá dựng đứng.
Không sai, sở dĩ xung phong nhận việc, ngoại trừ ở đây tìm không ra người khinh công cao hơn mình, mà còn là vì ở đây sẽ không tìm được người thật sự hiểu cách leo vách núi.
Tuy rằng đây đã từng là một cơn ác mộng khó mà nói rõ nhất đối với tôi.
Không được suy nghĩ nhiều, không được suy nghĩ nhiều, tập trung chú ý. Nhiều lần nhắc nhở bản thân, trong bụng ra sức lẩm nhẩm những động tác kỹ thuật cốt yếu vốn đã mờ nhạt không ít. Kiếp này chưa bao giờ hồi tưởng lại những kỹ xảo ấy, chỉ sau khi quyết định làm việc này, mới 'nước đến chân mới nhảy' lục lọi từ chỗ sâu trong ký ức mà đem ra lau bụi.
Một dạo sau, dù tự nhận là kỹ xảo đã phai nhạt rất nhiều, nhưng phối hợp với năng lực cơ thể sau tập võ ở kiếp này, tỷ lệ thành công tuyệt đối sẽ không nhỏ mới đúng. Thế mà lúc bấy giờ, nỗi bất an nơi đáy lòng lại từng chút lan tràn.
Có lẽ thật sự đã đánh giá mình quá cao rồi.
Gió núi như dao, vách đá hiểm nguy cứng rắn, mười ngón tay bấu vào trong khe đá, cảm giác đâm chích đau đớn đúng lúc khôi phục thần trí, như vừa mới bừng tỉnh từ cơn mộng, tôi mở miệng hít thở hai ngụm khí lớn, chuyển khuỷu tay qua lau mồ hôi lạnh trên trán, tập trung tinh thần, ra lệnh chính mình bình tĩnh.
Bình tĩnh, đó là ký ức của người kia, người đã chết, hiện tại ngươi họ Trúc tên Tiêm, tên họ này là sư phụ ban tặng, chính là muốn ngươi phải kiên cường.
Bình tĩnh, ngẫm lại mối bận tâm trong lòng, nàng mới là tình yêu duy nhất của ngươi ở kiếp này, là lý do ngươi tự nguyện mạo hiểm...
Ở thời điểm ngươi cần nàng nhất, nàng vĩnh viễn sẽ không buông tay ngươi.
Cho nên bình tĩnh, mọi chuyện đều đã qua rồi.
(Đoạn này có liên quan tới kiếp trước của Trúc Tiêm, sau này mọi người sẽ rõ).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.