Ma Nữ Nghê Thường

Chương 103: Cấp Bách




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thân rơi vào tình cảnh giống như đã từng quen thuộc, vô thức hoảng hốt, bị ép buộc nhớ tới chút chuyện mà bản thân không hề muốn nghĩ đến nhất, dù là ai cũng sẽ không thích loại cảm giác này, giả sử đây là hoàn cảnh có thể lấy mạng người, vậy thì càng gay go.
Bất động một lúc lâu, trái tim mới dần hòa hoãn nhịp đập, bởi cả người phải bám lấy vách đá trong thời gian dài, cả tay lẫn chân đều dần dần trở nên tê cứng. Tư thế lúc này tuyệt đối không hề thoải mái, vừa phải cẩn thận duy trì thăng bằng, lại phải lần lượt vận động tứ chi để xua đi cảm giác tê rần.
Tâm tình hoảng hốt tựa như thủy triều, nhanh chóng ập vào mặt rồi cũng nhanh chóng rút đi. Nhưng chung quy cũng chỉ là tâm tình mãnh liệt, còn phần hồi ức đã từng xem là cấm kỵ kia, lúc nghĩ tới mới phát hiện, thì ra gương mặt ấy đã trở nên mờ nhạt, đã không nhớ rõ nữa.
Ngũ quan có thể hiện rõ trong đầu, chỉ thuộc về một người.
Lần này biết rõ khó khăn nhưng vẫn muốn xung phong nhận việc, nói đến có rất nhiều nguyên nhân, thế nhưng suy cho cùng cũng là muốn san sẻ với Luyện nhi. Từ ngày nghe được tin tức quyết đấu của nàng và Hồng Hoa Quỷ Mẫu, những ngày qua vẫn luôn có một loại cảm giác hối hận, nó tựa như sương mù mờ mịt phủ kín ở lồng ngực, thời gian càng lâu, cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Hối hận, là bởi vì hậu tri hậu giác (mãi sau này mới biết) thông suốt tỉnh ngộ. Thật sự không biết bắt đầu từ khi nào, tôi chỉ để ý tới cảm thụ tình cảm của riêng mình, trong mắt không hề tồn tại những việc khác nữa. Tôi từng thề rằng phải bảo vệ Luyện nhi, nhưng đợt này sau khi nàng và tôi tách ra, mỗi ngày đều tâm tâm niệm niệm nhớ nhung, vậy mà bên trong những suy tư đó, lại không bao gồm sự an nguy của nàng...
Cho đến sau này, nghe được tên Hồng Hoa Quỷ Mẫu từ trong miệng người khác, đánh thức tâm tình năm ấy, tôi mới giật mình nghĩ đến, chuyến đi kinh thành lần này, ngoại trừ Trác Nhất Hàng, hẳn là còn rất nhiều nỗi lo mới đúng. An nguy của nàng, vất vả của nàng, đi lại có thuận lợi không, có bị thương hay không, tại sao lại trộn lẫn với triều đình cứu giúp quan lại, lại làm thế nào mà đắc tội Võ Đang... Chẳng phải những việc trên quan trọng hơn là phần tình cảm rối rắm, buồn lo vô cớ này sao?
Đã từng thề phải chăm sóc Luyện nhi thật tốt, giúp nàng tránh đi vận mệnh thăng trầm, lời thề này rõ ràng xuất hiện trước cả tình yêu.
Thế mà Trúc Tiêm - kẻ luôn một lòng một dạ nghĩ cho nàng không biết tự bao giờ, suy nghĩ đã dần khác đi.
Trong lòng cực kỳ phản cảm việc rất nhiều người trong trại Định Quân Sơn tôn thờ Luyện nhi, bởi vì họ luôn cho rằng Luyện Nghê Thường phải là bách chiến bách thắng, mọi việc đều thuận lợi, thế là có rất nhiều gánh nặng họ chỉ trông chờ nàng giải quyết mà chưa khi nào lo nghĩ cho nàng. Rõ ràng là phản cảm, nhưng dường như trong lúc lơ đãng, chính mình đã trở nên giống họ.
Nếu không có tình cờ biết được tin tức Hồng Hoa Quỷ Mẫu xuất hiện và quyết đấu, đánh thức phần lo lắng này, vậy tôi sẽ quên đi ước nguyện ban đầu đến khi nào đây? Nghĩ đến đây, tôi càng thấy hối hận vô cùng.
Vì vậy cần phải làm được nhiều chuyện hơn nữa để bù đắp. Nếu như nàng không về kịp, vậy mình nên cố hết sức bảo trụ người trong sơn trại, phân giải ưu hoạn của nàng, tránh cho nàng thương tâm. Đây mới là chuyện Trúc Tiêm cần làm nhất để thể hiện quyết tâm muốn sóng vai tiến bước cùng Luyện Nghê Thường. So ra thì, tình cảm xoắn xuýt, ác mộng đáng sợ, đều nên lui về một bên.
Cho nên, không có gì phải do dự, cũng không có gì phải sợ hãi.
Điều chỉnh trong giây lát, tay chân dần linh hoạt trở lại, tâm tư càng kiên định hơn, thở "phù" một tiếng thật dài để nhả hết trọc khí trong lồng ngực, vươn tay, nhấc chân, rướn người, từng bước một leo lên trên theo tuyến đường đã định vị sẵn.
Có lẽ là do thả lỏng tâm tình, đoạn đường tiếp theo cũng trở nên dễ dàng hơn, tuy rằng bề mặt vách núi vẫn rất hiểm trở.
Càng lên chỗ cao, vách núi càng trơn phẳng như bị đao chém qua, loay hoay mãi trên vách núi, rất khó tìm được những mô đá nhô ra hay khe hở chật hẹp để bám vào, cho dù có, cũng là cách nhau rất xa, rất nhiều lúc tôi liều lĩnh chồm người qua. Đối với người xuất sắc trong nghề, độ khó cũng là cực cao huống gì tôi không phải là người trong nghề, càng không giỏi, chỉ là lúc này dựa vào khả năng khinh công, bật nhảy của mình, cũng có thể đối phó một chút.
Treo mình giữa lưng chừng núi, gió thổi lượn quanh bên tai, ngoại trừ mỏm đá áp sát trước mặt, còn lại bốn phía trống trải cheo leo. Lúc này đang ở rất cao, đã không còn tâm tư ngắm nhìn cảnh tượng xung quanh, chỉ biết là chân trời càng ngày càng sáng, có lẽ mặt trời đã mọc từ lâu, chỉ đang trốn phía sau tầng mây dày đặc khó mà nhìn rõ vị trí, sắc trời âm u mù mịt, cảm giác khó xác định thời gian sẽ thôi thúc người ta càng thêm sốt ruột.
Mà trên thực tế, sắc trời âm u phần nào gây trở ngại cho tôi, không chỉ có bấy nhiêu đó.
Qua một hồi vất vả, khi thắng lợi đang nằm trong tầm mắt, dường như cảm thấy chưa đủ náo nhiệt, trên bầu trời bắt đầu có mưa phùn lất phất rơi.
Lúc này tôi đã trèo gần đến đỉnh núi, vị trí lúc này cách đỉnh núi không tới mười thước, gần như có thể thấy rõ những bụi cỏ dại ở phía trên. Cho dù như vậy, lúc những giọt nước lạnh băng đánh vào mặt, trong lòng cũng âm thầm hoảng hốt, tuy mưa nhỏ, thậm chí còn không đủ làm ướt đất, thế nhưng ngay trong thời khắc mấu chốt treo mình giữa không trung này, không hề nghi ngờ là Ông trời lại trêu đùa ác liệt.
Đối với tay không leo núi mà nói, tăng độ trơn một chút, chính là tăng độ khó thêm đến mấy lần, huống chi mười thước cuối cùng này, cái mình phải đối mặt chính là một mỏm đá doi ra (chìa ra) trông như mái hiên nhỏ.
Nếu như leo bằng dây thừng, vách đổ nghiêng như vậy trái lại là rất tốt, dây thừng sẽ không bị ma sát không cần thiết với những mô đá. Thế nhưng, đối với tay không mà nói, nhất là đối với người leo núi không chuyên nghiệp như tôi, chính là nan đề không nhỏ, huống chi hiện đang ở dưới tình cảnh mưa phùn lất phất.
Có điều lúc này đã cưỡi hổ rồi, mặc kệ có thể lên hay không, cũng phải buộc mình quyết chiến đến cùng, gắng gượng ngẩng đầu leo lên.
Leo tới vị trí gần hết mức có thể đối với vách núi đổ nghiêng, trước tiên tôi ổn định trọng tâm, nghiêng người ngửa mặt quan sát nhiều lần, khi đã xác định được điểm rơi, phối hợp với thân thể, vươn thẳng cánh tay gập ngón tay bám sát vách núi mà leo lên, sau vài lần xoay người, thân mình đã dần dần lệch một bên, vốn dĩ đang buông thẳng đã đổi thành treo ngược giữa không trung.
Động tác này vô cùng khó chịu, trọng lượng toàn thân hầu như đều treo trên mấy đầu ngón tay, tuyệt nhiên không thể giữ lâu, cho nên việc cần làm chính là trèo một mạch vượt qua vách núi nghiêng này, chậm chạp một chút sẽ chống đỡ không được. Bản thân sao dám chậm trễ, nhanh chóng di chuyển đến chỗ tốt đã quan sát trước đó, cuối cùng vọt người một cái, duỗi cánh tay trái bắt lấy chỗ lõm mấu chốt nhất bên mặt trái vách nghiêng.
Chỉ cần có thể giữ chặt, thì việc leo lên tới đỉnh núi là ăn chắc!
Khi ngón tay thành công với vào chỗ lõm kia, trong lòng buông lỏng, nhưng một thoáng sau lại căng thẳng!
Ngón tay đang trượt, rõ ràng đã bấu chặt nhưng không cách nào giữ yên thân mình, bởi vì bên trong chỗ lõm có đất, ngón tay đè trên mặt đất thấm nước, gần giống như tăng thêm một tầng trơn trượt mỏng manh!
Thời gian như rất dài, dài đến có thể cảm giác được đầu ngón tay đang từng chút từng chút trượt xuống từ chỗ lõm, mà thời gian dường như cũng rất ngắn, ngắn đến nỗi dù có điều chỉnh thân mình, vươn tay kia hợp lực với chỗ khác cũng không kịp, tầm nhìn lung lay, thân thể đang đong đưa, không điểm tựa, cảm giác không trọng ban đầu đã truyền khắp toàn thân...
Thế nhưng lại ngừng hẳn!
Treo mình đong đưa giữa không trung, tay trái đau buốt mãnh liệt, rõ ràng ngón tay đã hoàn toàn tuột khỏi bề mặt vách núi, nhưng bất thình lình sức nặng cơ thể vẫn đặt trên cánh tay này, nguồn cơn đau buốt mãnh liệt chính là ở cổ tay, đó là một loại đau đớn do một vật sắc bén buộc chặt, bởi vì ở mặt trái vách nghiêng nên tôi không thấy được chuyện gì xảy ra trên cổ tay, nhưng mà việc trước nhất cần làm chính là ổn định thân thể, quay lại vách đá.
Trở lại trên vách, thuận thế một lần là được, phút chốc trở mình bay qua cửa ải khó khăn này!
Gần như cùng lúc với tôi trở mình đi lên, cảm giác thắt chặt nơi cổ tay cũng biến mất.
Biến đổi bất ngờ, xảy ra quá nhanh, chợt căng thẳng dẫn đến cảm giác phấn khích vẫn đang tuôn trào trong máu, đầu ngón tay khẽ run rẩy, rất sợ đêm dài lắm mộng lại phát sinh biến cố, sau khi bay qua mõm đá thì không nghĩ ngợi không thèm quan tâm gì nữa, nhất cổ tác khí* leo một mạch vượt qua cự ly cuối cùng, đợi đến khi thành công nhảy lên đỉnh núi, mới quỳ rạp xuống đất, thở ra một hơi, giơ cánh tay trái đang run rẩy, bắt đầu kiểm tra chỗ đau đớn khó hiểu trên cổ tay.
(*) nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với người lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Để tiện cho linh hoạt, tôi đã sớm tháo bao cổ tay ra, bên dưới ống tay áo mỏng manh không có thứ gì bảo hộ, cho nên lúc này trên da thịt hiện rõ vết tích do một vật siết chặt làm tổn thương, in hằn một vòng mảnh nhỏ quanh cổ tay, lớp da đã bị siết rách, màu đỏ tươi chậm rãi rỉ ra, mặc dù không nghiêm trọng, nhưng mà có cảm giác giống như cổ tay bị cắt thấy mà phát hoảng.
Nhưng nếu không nhờ vết thương này, chỉ sợ mình sẽ không bị thương da thịt đơn giản như vậy.
Kiểm tra cổ tay xong, lại quay đầu nhìn khắp nơi ba lượt, trên đỉnh núi không có gì che chắn, xung quanh vô cùng hoang vu, mà cây khô cỏ dại vẫn không thấy màu xanh tươi mới, chớ nói không thể tìm thấy một loại dây leo có thể để lại dấu vết như bị siết gì đó, cho dù có, e rằng cũng không thể siết rách da thịt, càng không thể có linh tính cứu người nguy nan rồi lại đột nhiên biến mất.
Được cứu trợ không rõ đầu đuôi, quá khó hiểu, cho nên cuối cùng tôi chỉ có thể nhìn trời vái lạy, nói vu vơ:
- Đa tạ!
Sau đó, không muốn nghĩ tiếp nữa.
Không có thời gian suy nghĩ nhiều nữa, hiện giờ là lúc giành giật từng giây từng phút!
Cũng may sau khi qua cửa ải này, Ông trời tựa hồ vẫn chưa thiết lập vấn đề nan giải nào khác, buộc đoạn tơ hồng dài bắt mắt vào hòn đá, sau đó thuận lợi thả xuống dưới, một lúc sau cảm giác được ba cái kéo nhẹ như đã giao ước, lúc kéo về trong tay thì có trọng lượng rõ ràng, thận trọng kéo lên, cột cố định vào một cây đại thụ thích hợp, huýt một tiếng, hành động mới chính thức bắt đầu.
Rất nhanh người đầu tiên đã tới, đang trở người leo lên là nữ binh to con mà trước đó đã bất bình thay tôi, dò đường là phải bất chấp nguy hiểm, người đầu tiên này cũng vậy, có hai người làm mẫu trước, những người ở sau sẽ được ăn thuốc an thần.
Mưa phùn vẫn phiêu phiêu ở phía chân trời, không có trời quang mây tạnh, cũng không chuyển biến xấu, tôi cẩn thận quan sát sắc trời, trông mong trời âm u có thể làm suy giảm sĩ khí của quan quân, làm kéo dài thời gian phát động tấn công.
May mà các nữ binh hành động năng suất, vượt xa dự liệu của chính mình.
Sau hai người dò đường, nhóm đầu tiên đi lên là những nữ cường đạo xuất thân trong núi, thuở nhỏ các nàng mưu sinh bằng cách lên rừng tìm thổ sản hay leo vách núi hái thuốc, vốn quen với việc tay không leo lên những vách núi hiểm trở, lúc này có dây thừng hỗ trợ, rất nhanh đã lên được lưng chừng núi và tìm được chỗ dừng chân, sau đó các nàng dùng những dây thừng nhỏ mang theo trên người dệt thành sợi dài gọi là "du tử", chỉ cần có người leo đến một nửa mà cảm thấy không đủ sức hoặc không tìm được nơi đeo bám, các nàng sẽ buộc hàm thiếc* vào sau đó hỗ trợ "du" lên một đoạn, loại kỹ năng này, làm người xem tán tụng không thôi.
(*) hàm thiếc: bộ phận phía trước của cương ngựa bằng thiếc hay sắt, nối với dây cương bằng hai vòng nhỏ, lồng vào giữa hai hàm ngựa, dùng để điều khiển khi cưỡi ngựa. Có thể đóng 2 hay 4 hàm thiếc để ngựa ngậm được chắc và dễ điều khiển hơn (tất nhiên hàm thiếc để kéo người sẽ cách điệu đeo ở cổ tay giống bao tay hoặc là hình thức gần giống đai an toàn bây giờ chúng ta vẫn thấy các thợ xây, thợ điện hay dân chơi thể thao cảm giác mạnh hay dùng) và dưới comment mình sẽ up hình cho các bạn dễ hình dung cũng như một clip nhỏ về kỹ thuật leo núi tay không.
Đây là hàm thiếc

Vì bảo đảm an toàn cho con đường sống duy nhất này, dây thừng chỉ cho phép tối đa bốn người cùng leo lên. Nhưng nhờ có nhóm nữ binh kia hỗ trợ, hiệu suất thực tế cũng không thấp, ít nhất tiến độ tốt hơn rất nhiều so với kế hoạch.
Tất cả tiến hành như nước chảy mây trôi, sau khi leo lên hơn một nửa số người, Thiết San Hô cũng cười "hì hì" thò đầu lên từ bên vách đá, võ công cô bé không kém, leo dây thừng cũng không vất vả, sau khi lên thì đến bên cạnh tôi, cười đùa nói:
- Tốt rồi, người chờ phía dưới nói chung không nhiều lắm, đa số là người bị thương, tốc độ họ chậm nên leo cuối cùng, còn có một đám người chặn hậu phía trước trại, ngươi...
Nói đến một nửa, tầm mắt cô bé chuyển xuống, nói:
- Cổ tay ngươi bị sao vậy?
- Lúc leo lên thì bị, thương da thịt mà thôi.
Tôi thuận miệng trả lời có lệ, nghĩ đến lời hứa trước đó, lập tức đứng lên nói:
- Bên dưới đa số là người bị thương à? Vậy ta phải đi xuống một chuyến rồi.
Dứt lời định bước đi, đã bị Thiết San Hô ở bên cạnh kéo lại, cô bé đảo mắt nói:
- Đã bị như vậy mà còn làm hảo hán cái gì? Tính tính hả, không phải là cõng một người đâu nha, tiểu muội ta bán một cái nhân tình, làm giúp ngươi đi!
Sau đó không chờ tôi biện luận thì đã bỏ chạy, leo dây thừng tuột xuống dưới.
Nhìn bóng người leo xuống bằng tốc độ cực nhanh, mặc dù ngoài mặt tôi cười bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Xác thực cổ tay đang đau, không còn sức lực nào, cho nên tôi cũng không khách khí nhận phần nhân tình này, cũng may không có bao nhiêu người bị thương cần phải cõng, đại đa số vẫn nguyện ý tự mình cố gắng leo lên, số trại binh trên núi càng lúc càng nhiều, có người đã ra rừng núi phía sau chuẩn bị dò đường, mà đúng lúc này, phương hướng phía xa xa sơn trại bốc lên trận khói dày đặc!
Nhìn thấy cảnh này, đám người nhất thời xôn xao, tôi đến phía trước vài bước, tới chỗ vách đá dõi mắt nhìn ra xa, phát hiện không chỉ có một cụm khói đen, trong lòng nổi lên cảm giác không ổn.
Không lâu sau, cảm giác không ổn này lập tức được chứng thực. Một nữ cường đạo thở hồng hộc bò lên, trên người vẫn còn dính vết máu mới toanh, từ trong miệng cô ta, chúng tôi biết được tin tức quan binh tấn công sơn trại!
- Số lượng tỷ muội chặn hậu không nhiều, cho nên cổng chính trước trại đã thất thủ! Đại quản sự đang dẫn người phóng hỏa khắp nơi, nói là một miếng ngói cũng không để lại cho quan binh!
Cô ta hoang mang kêu lên:
- Trước trại thất thủ, sau trại đương nhiên khó giữ, nhanh lên! Ở đây phải làm việc nhanh lên! Người bên dưới phải nhanh chóng lên đây, nếu không quan binh đến sẽ không kịp nữa!
Theo giọng nói hoảng hốt của cô ta, bầu không khí trên sườn núi chợt căng thẳng, có quản sự đứng ra huýt một tiếng, những nữ cường đạo ở giữa sườn núi đang giúp đỡ mọi người liền gia tăng tốc độ, cuối cùng giống như thấy được gì đó, từng người rời khỏi vị trí cố định tuột xuống cuối dây thừng, kéo người trên đất nhanh chóng leo lên.
Các nàng vừa mới leo cao, trong biển cây phía sau liền xông ra một đám người đông nghịt!
Mặc dù cách cực xa, hầu như chỉ có thể thấy chấm li ti, nhưng vẫn có thể nhận ra bằng màu sắc quần áo, phía trước nhất chính là Thiết San Hô, dường như cô bé còn cõng theo một người, Mục Cữu Nương cầm đao đi theo sau lưng cô bé, mà đang ùn ùn kéo đến phía sau họ, chính là một đám quan binh mang cùng một vũ khí, đang giơ cao binh khí la hét rung trời!
- San Hô! Mau lên!
Biết rõ cô bé sẽ không nghe, nhưng vẫn nhịn không được gào to một tiếng, Thiết San Hô chạy đến gần, nhún người nhảy lên hơn một trượng, bắt lấy dây thừng leo lên trên. Lúc này người trên dây thừng trước đó cũng đã lục tục đến nơi, trên đầu cô bé không có vật cản, võ công cũng tốt, là cơ hội tốt để trèo lên thật nhanh, nhưng vì trên lưng đang cõng một người, nên tốc độ hơi chậm.
Mục Cửu Nương đứng sau lưng cô bé, xoay người lại chém ngã vài tên truy binh, thấy Thiết San Hô đến được độ cao nhất định, mới cất đao tung người leo theo.
May mắn chính là tuy bọn quan binh nóng lòng đoạt công truy kích hung ác, nhưng chắc là ngại phiền toái nên không mang theo cung tên, vì thế người đang leo giữa không trung cũng không đến mức trở thành mục tiêu sống. Đáng tiếc bên chúng tôi cũng không có cung tiễn, mặc dù có không ít nữ binh tìm đá ném xuống, nhưng cũng như muối bỏ biển, khó mà giải vây.
Rất nhanh, cũng có quan binh vọt tới dưới vách núi, giống như đã giết đỏ cả mắt rồi, không hề nghĩ ngợi, nắm dây thừng nhao nhao trèo lên!
Tôi không e sợ bọn chúng có thể bò lên, chỉ cần dám thò đầu lên đỉnh núi, tất nhiên sẽ là từng cái thành thật rơi xuống. Thế nhưng việc tôi lo lắng nhất lúc này chính là sức chịu nặng có hạn của dây thừng. Trước đó đã phải chịu nhiều người như vậy, nó đã bị mài mòn ít nhiều, hiện tại hai người Thiết Mục cộng thêm người họ giải cứu nữa là ba người, còn thêm một đám đàn ông cao lớn thô kệch nhiễu loạn bên dưới, chỉ sợ sợi dây này sẽ không chịu nổi!
Dường như không chỉ một mình tôi lo lắng việc này, Mục Cửu Nương trèo được khoảng hai trượng, bỗng nhiên ngừng lại, nhìn một chút tên quan binh mà mình đang liều mạng dùng chân đạp ra, lại ngẩng đầu nhìn Thiết San Hô đang leo được một nửa, chợt cười một cái, cắn chặt răng, rút đao ném một phát, lưỡi đao xoay vòng đi lên, quét qua sợi thừng trên đỉnh đầu của dì, gọn gàng dứt khoát cắt sợi dây thừng thô to thành hai khúc!
- Đừng mà!
Thiết San Hô tựa như phát hiện khác thường, cúi đầu nhìn, nhất thời thốt ra một tiếng đau thương! Tôi sợ nàng mất lí trí buông tay nhảy xuống, nên lập tức kéo đầu dây trên này, dùng lực lượng thật lớn kéo lên, thừa lúc cô bé vẫn đang nắm chặt, mạnh mẽ kéo luôn cả người cùng tàn dây lên một mạch!
Hai người đột nhiên bị kéo bay lên, không kịp chuẩn bị nên cùng nhau rơi xuống bụi cỏ, có người qua nâng ngay tức khắc, người bị thương thì vẫn tốt, chỉ là Thiết San Hô không cảm giác gì, bò dậy đi đến vách đá, tôi nhanh chóng đi tới giữ chặt cô bé, thấy cô bé vùng vẫy, quyết định dùng tàn dây trói ngay tại chỗ, cuối cùng mới dừng lại.
- Ngươi có ý gì!
Mắt thấy không thể cử động, hai mắt cô bé như muốn phun ra lửa:
- Trúc Tiêm! Ta thành tâm đối đãi ngươi, trước đó nàng còn nói cho các ngươi biết tin tức phiến loạn, vì sao? Ngươi thấy chết không cứu còn chưa tính! Ta muốn đi cứu nàng, ngươi dựa vào cái gì mà cản ta!
- Người tất nhiên phải cứu.
Tôi ngồi xuống đất, thở hổn hển hai lần, cố gắng bình tâm tĩnh khí nói:
- Bởi vì phải cứu, mới không thể dùng cách của ngươi.
Thế rồi sau đó, mưa lớn, ào ào kéo đến, vỗ đến khắp nơi mưa bụi mịt mù.
Cho dù như vậy, hướng bên sơn trại, khói đen dày đặc vẫn đang bốc lên ngùn ngụt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.