Ma Nữ Nghê Thường

Chương 104: Mưa bụi




Nhờ cơn mưa bụi mà chúng tôi không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì ở bên dưới vách núi, không nhìn rõ bất cứ cái gì, trái lại cũng có thể yên ổn lòng người, dù sao ai cũng không mong muốn nhìn thấy dáng vẻ sau cùng của sơn trại khi bị phá hủy.
Mặt sau chính là hàng loạt dãy núi, cho nên không cần gấp gáp rút lui, ở tại chỗ kiểm tra nhân số một chút, sắp xếp chỉnh đốn đội ngũ để tiện kiểm tra.
Sau khi đơn giản kiểm kê, rất nhanh đã có kết quả. Bên trong sơn trại vốn có hơn năm trăm người, qua nửa tháng giằng co đã tiêu hao gần như một nửa, bây giờ còn lại gần ba trăm người, đa phần là suông sẻ trốn thoát, còn lại không có ở đây. Trừ một phần nhỏ người bị thương nặng đang lẩn trốn, thì người bị thiếu đều là những nữ binh có nhiệm vụ áp trận ở mặt trước sơn trại, vì để tranh thủ nhiều thời gian cho chỗ đây, chung quy các nàng phải trả giá đắt.
Nhưng cái giá này, không nhất thiết là cái chết.
Vẫn còn hy vọng, là vì theo lời của người cuối cùng được Thiết San Hô cứu lên, cô ấy tận mắt nhìn thấy trước khi trại bị phá, quan binh ồ ạt tràn vào kêu gọi um sùm là phải bắt sống, mà rất nhiều tỷ muội không còn sức chống cự cũng không bị rơi vào chỗ chết, chỉ bị bắt thôi.
Lúc nói lời này, vẻ mắt cô ấy lo lắng, mấy người xung quanh cũng không hề thở phào nhẹ nhõm, đối thủ làm như vậy cũng không phải xuất phát từ lòng từ bi. Một khi phái nữ trở thành tù binh, chờ đợi các cô gái là gì, việc này người trong trại ai ai cũng đều hiểu rõ.
Trong đám người, sắc mặt Thiết San Hô là khó coi nhất, số phận của Mục Cửu Nương cũng bị bắt giống vậy, điểm này tôi và cô bé đều cùng nhìn thấy rõ ràng. Trước khi mưa lớn rơi xuống, cảnh tượng cuối cùng bên dưới vách núi, chính là hình ảnh Mục Cửu Nương bị một đám người lảo đảo giải đi. E rằng dì ấy bị ngã rất nặng, thoạt nhìn không hề chống cự, trên tay dì dính máu của vài tên quan binh, nhưng không bị trả thù, có lẽ chỉ vì dung mạo của dì mà thôi.
- Ngươi định thế nào?
Lúc này Thiết San Hô vẫn bị trói tay, cô bé ngồi xếp bằng trên cỏ, hung hăng trừng mắt nhìn tôi:
- Ngươi nói người tất nhiên phải cứu, vậy ngươi định thế nào mới cứu? Lại định kéo dài đến khi nào mới cứu!
Bởi vì vẫn chưa hoàn toàn sắp xếp xong suy nghĩ, nên tôi không thể trả lời lập tức, bên cạnh đã có người không chịu nổi, tiếp lời:
- San Hô muội tử nói rất đúng! Loại việc này không thể kéo dài, tối nay nên thừa dịp trời tối đi đánh một cái hồi mã thương*, đám khốn kiếp kia mới thắng trận chắc chắn không ngờ tới!
(*) hồi mã thương: quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch, ở đây ý nói bất ngờ đánh úp địch thủ.
Đề nghị này chiếm được rất nhiều hưởng ứng, nhất thời quần chúng phấn chấn, tất nhiên cũng có bên lý trí đối lập thì duy trì im lặng, chỉ để lộ vẻ lo lắng, có thể cảm giác được dường như ánh mắt họ thi thoảng liếc qua đây, giống như đang quan sát... tôi.
Mặc kệ có phải là ảo giác hay không, cho dù chỉ vì Thiết San Hô, tôi cũng biết mình không thể không đưa ra một ý kiến. Thế nhưng đại quản sự Đông Duẩn đã mất tích, hiện giờ không biết lời nói của ai có tác dụng nhất, đành phải thử lên tiếng với đám người:
- Xin hỏi...
Ngay lập tức đám người dần dần yên tĩnh lại, ánh mắt nhìn chăm chú đổ dồn về đây càng nhiều.
Quá nhiều ánh mắt tụ tập làm tôi có chút không mấy dễ chịu, nhưng hiện tại không phải lúc để ý điểm này, tôi nói tiếp:
- Xin hỏi, nếu có thể thuận lợi cứu người ra, vậy các vị có dự tính gì chưa? Ý ta là phương diện tìm chỗ ổn định, không biết các vị quản sự có từng nghĩ qua việc này không?
Có lẽ là vì đề tài này đi lệch trọng tâm câu chuyện, Thiết San Hô bất mãn "ê" một tiếng, những người còn lại cũng hơi ngạc nhiên, nhưng ngạc nhiên qua đi, lập tức có giọng nói vang lên:
- Xin trả lời Trúc Tiêm cô nương...
Có vài người tách khỏi nhóm người, phía trước lớn tuổi nhất cũng chính là người đề xuất muốn phá vòng vây, lúc này cô ta chắp tay, bộ dạng khiêm tốn nói:
- Xin trả lời Trúc Tiêm cô nương, ta và vài quản sự cũng đã thương lượng qua chuyện này, nhưng lúc đó... Ai, cũng chỉ có thể lén lút nói một chút, bây giờ nếu ngài hỏi, trái lại đúng lúc nói cho chúng tỷ muội nghe một chút, xem thử có ổn thỏa không.
Thì ra trước đây Luyện nhi từng phân phó, đại ý là nếu lúc nàng không có mặt mà xảy ra đại sự gì, nàng muốn sơn trại tìm đồng minh Vương Gia Dận - thủ lĩnh lục lâm Thiểm Bắc - làm chủ, do đó theo lý thuyết lúc này nên nhờ vả hắn mới đúng. Nhưng mà trước đó cầu viện, bên kia chậm chạp không trả lời, cũng không rõ là bội bạc hay là tự thân khó bảo toàn... Vì vậy, sau cùng người trong trại thương nghị kết quả cuối cùng là hành sự tùy hoàn cảnh. Định Quân Sơn vốn nằm giữa Xuyên Thiểm, nếu đường Bắc khả thi thì tìm chỗ nương tựa, nếu thấy tình thế không ổn thì dứt khoát lui về đất Thục, nơi đó càng yên ổn hơn khu Thiểm, phạm vi tiêu trừ phiến loạn chắc là nhỏ hơn, còn có địa thế phức tạp dễ ẩn náu, đợi đến khi có chỗ dung thân, thì tìm cách liên lạc cũng không muộn.
Từng việc từng cái đều chu toàn, có thể thấy là đã qua nghĩ sâu tính kỹ, thấy người khác gần như không phản đối, bản thân mình nghe cũng cảm thấy khả thi, tôi liền gật đầu, nói:
- Ừ, vậy chuyện này cứ quyết định như thế, các ngươi chuẩn bị một chút, đợi đêm nay trời tối, sẽ lập tức rời khỏi Định Quân Sơn trong đêm.
Lời vừa nói ra, cô bé bị trói trên mặt đất nhảy dựng lên, quản sự lớn tuổi cũng kinh ngạc, lên tiếng nói:
- Gì, làm sao? Đêm nay đi liền? Trúc Tiêm cô nương định mặc kệ tỷ muội bị bắt sao!
- Đêm nay đi liền, không đụng đậy tới việc cứu người.
Tôi đi qua vỗ vai Thiết San Hô, dùng ánh mắt ý bảo cô bé bình tĩnh chút, sau đó tôi cúi đầu tháo dây thừng trên tay cô bé, vừa tháo vừa nói rõ:
- Đến khi trời tối lên đường thì vừa lúc, nhưng đến khi trời tối mà cứu người thì quá muộn, hiện giờ cùng lắm là giờ Thìn (7g-9g sáng), kế tiếp là khoảng thời gian dài đằng đẵng, không ai biết người bị bắt sẽ xảy ra chuyện gì, chúng ta chờ không nổi, cho nên yêu cầu phải gấp rút, vậy thì gấp rút đến cùng.
Tuy không nói thẳng, nhưng người không ngốc đều hiểu được ẩn ý, tiếng người ào ào lại bắt đầu vang lên.
- Ngươi là nói định... định hành động tức khắc? Bây giờ?
Quản sự lớn tuổi nhìn bầu trời một chút, lưỡng lự nói:
- Nhưng bây giờ vẫn là ban ngày mà, cứ tùy tiện đánh như vậy, có phải hơi...
- Không, không phải xông vào giết nha. - Tôi cười xua xua tay, cắt ngang cô ấy.
Lúc này Thiết San Hô đã được tự do, tuy trong mắt vẫn lộ vẻ lo lắng, nhưng có lẽ là vì nghe được đoạn đối thoại sau cùng này, chí ít đã không còn vẻ mặt oán giận, mà đổi thành nóng lòng muốn thử.
Tiện tay trả binh khí lại cho cô bé, tôi tiếp tục giải thích với mọi người:
- Vì bảo tồn thực lực mới trốn tới đây, thế mà lại quay đầu khiêu chiến thì thật sự không khôn ngoan, huống chi mục đích lần này không phải giết địch, mà là cứu người, cho nên cần dùng trí không nên cường công, hành động, vài người là đủ rồi.
Mưa đã bớt nặng hạt, nhưng vẫn chưa ngừng, không hề có dấu hiệu ngừng mưa, phía chân trời vẫn u ám, bây giờ trái lại tôi hy vọng đừng trời quang mây tạnh cả một ngày mới tốt.
Mặc dù ngoài miệng nói là lập tức hành động nhanh đến cùng, nhưng từ phía sau dãy núi cẩn thận vòng qua sườn núi đến chỗ quan binh đóng quân, đã tiêu tốn không ít thời gian.
Huống chi trước khi đến chỗ đó, chúng tôi còn phải lặng lẽ trở về nơi đã từng giao chiến, tìm vài bộ quần áo quan binh vừa người mà thay vào.
Tuy ngại chủ nhân của mấy bộ đồ này đã là một xác chết, nhưng đành chịu, giờ không phải lúc kén chọn.
Trong màn mưa bụi, bốn người giả dạng quan binh tiến vào, ngoại trừ tôi và Thiết San Hô, còn chọn thêm hai nữ binh thân hình cao lớn đi chung, tất nhiên khả năng ứng biến và thân thủ của họ cũng là tầm cao trong trại - những cái này là quản sự lớn tuổi cam đoan với tôi lúc xuất phát.
Quyết định cuối cùng chính là đây. Đại đội nhân mã nghỉ chân chờ đợi ở rừng hoang, bốn người chúng tôi lẫn vào trong trại địch thử cứu người. Khi ấy vốn định hai người tôi và Thiết San Hô là đủ rồi, dù sao võ công của hai tôi cao hơn người khác một bậc, nhiều người sẽ dễ bị liên lụy, nhưng người trong trại kiên trì muốn phái hai người hỗ trợ. Sau đó tôi nghĩ lại, đúng là khung xương mình và Thiết San Hô hơi nhỏ, có hai người giỏi cải nam trang cũng lợi nhiều hơn hại, nên mới gật đầu đáp ứng.
Cũng nhờ đáp ứng, một đường này cũng quả là giảm được không ít chuyện phiền phức. Đoạn đường này chúng tôi cố hết sức lặng lẽ bí mật, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ đụng độ vài quan binh xa xa. Ngừng đánh nhau, lân cận sườn núi có rất nhiều trạm canh gác lưu động canh phòng khắp nơi, hô quát thăm dò, đều là hai nữ binh đi phía trước lớn giọng giọng ồm ồm đáp lại, trong mưa bụi mịt mù nhất thời cũng khó phân biệt thật giả, chung quy vẫn có thể suông sẻ lừa gạt được.
Thế nhưng tiếp theo, tiến triển hơi tụt hậu một chút.
Phía trước đại bản doanh của quan quân trú đóng được canh phòng quá nghiêm ngặt, hơn nữa phóng tầm mắt nhìn tới, quân trướng cao cao thấp thấp nối liền nhau, nếu không biết chừng mực mà chui vào, rất dễ bị phát hiện chân tướng. Tôi và Thiết San Hô song song trao đổi ánh mắt, hiểu rằng không thể đi cửa chính, từ chỗ kín đáo lập tức đi vòng quanh phía bên đại bản doanh, định tìm kẽ hở chui vào từ bên hông.
Việc này dễ hơn so với tưởng tượng, dù sao cũng là đóng quân tạm thời, huống hồ mấy ngày liên tục bọn chúng tổn thất không ít, lúc rời xa chiến trường thì nhân thủ canh giữ đã lơi lỏng rất nhiều, tìm được chỗ yên tĩnh vắng vẻ không người, chúng tôi có thể thuận lợi chui vào.
Nhưng mà, quá yên tĩnh cũng có tai hại. Kế tiếp chính là rơi vào chờ đợi dài đằng đẵng, chờ đợi để có thể bắt được một "đầu lưỡi" (lính bị bắt sống) dẫn đường cho chúng tôi. Nếu không, cứ mù quáng xuyên qua lại trong trại địch, hậu quả khó lường. Ấy vậy mà, chờ tới chờ lui, có lẽ chỗ này thật đúng với từ 'vắng vẻ', không hề thấy một quan binh đi qua, thi thoảng có hai nhóm tản bộ tuần tra, nhưng đều đi theo tiểu đội, nhân số nhiều lắm, không tiện động thủ.
- Hừ, lôi lôi kéo kéo, phải đợi tới khi nào?
Qua một lúc lâu, Thiết San Hô không kiên nhẫn được nữa, lén lút di chuyển trong bụi cỏ đi đến cạnh tôi, thở phì phò nói:
- Ta bất chấp, lần sau cho dù tới một đội người, ta cũng sẽ động thủ không bỏ lỡ, chỉ cần giết sạch toàn bộ trước khi bọn chúng kêu cứu là được rồi!
- Phải giữ một người sống.
Tôi nghiêm cẩn uốn nắn, cô bé tức giận liếc mắt lau nước mưa trên mặt, trên gò má xinh xắn dính thêm vài vệt bùn.
Có lẽ thật sự trời toại lòng người, chỉ chốc lát sau, trong cơn mưa xuất hiện một bóng người đơn độc, từ lờ mờ đến rõ ràng, đang giẫm trên bọt nước đi nhanh về hướng bên này, nhìn trang phục hẳn là quân sĩ cấp thấp. Thiết San Hô sốt ruột, nói nhỏ:
- Ta đi thu thập!
Dứt lời khom lưng vọt ra ngoài lập tức, tôi muốn tiếp tục quan sát cũng không kịp nữa rồi, chỉ đành đuổi sát canh chừng giúp cô bé.
Vừa mới đi ra, bên kia đã giáp lá cà. Vốn tưởng một tên quan binh sẽ dễ như trở bàn tay, nào ngờ Thiết San Hô bất ngờ nhảy ra khóa vai, lại bị đối phương khom lưng tránh thoát giống như sau đầu có mắt vậy! Sau đó còn trở tay tung ra một chưởng, xem tư thế rõ ràng là người luyện võ!
Đây không phải chuyện đùa, một chiêu không thành, chỉ cần kêu la một tiếng, lập tức có thể làm cho chúng tôi hoàn toàn thất bại!
Trong lòng mọi người đều biết điểm này, Thiết San Hô nhất thời biến sắc, rút ngọc tiêu bên hông duỗi thẳng tay điểm, tôi cũng nhảy vào gia nhập chiến cuộc, giơ chưởng định đánh. Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, người kia thấy ngọc tiêu đánh tới, không tránh không né, chỉ thốt một tiếng "A Hô!" làm cho Thiết San Hô lảo đảo trượt chân một cái, ngã ngồi trong nước bùn.
- A Hô ngươi không sao chứ! Sao bất cẩn như thế?
Thấy người té ngã, người kia nhanh chóng đưa tay ra đỡ, mới vừa cúi xuống, lại bị cô gái trên đất thình lình chụp cái nón trên đầu ném đi. Chiếc nón rơi xuống, một mái tóc đen tản ra tức thì, quả nhiên là thân con gái giống như chúng tôi, chỉ là trước đó mưa lớn, lại đang vội vã, hoàn toàn nhìn không ra.
Mà Thiết San Hô càng là đỏ cả vành mắt, trong thiên hạ người gọi cô bé như vậy, vốn không có mấy cái.
- Ngươi ngốc à? Cắt dây thừng thì cắt dưới chân là được rồi mà! Ngươi cắt trên đỉnh đầu làm gì? Bồi thêm mình chơi vui lắm sao!
Tâm tình kích động, cô bé này không quản thứ gì, bật thốt một loạt câu chữ trách cứ. Tôi nghĩ cô bé đã đè xuống những lời này cả buổi rồi, bây giờ phát tiết cũng không kỳ quái, cũng may kích động mà vẫn còn nhớ hạ thấp giọng, không có hồ đồ.
Mục Cửu Nương thấy Thiết San Hô khóc khẽ, có chút lúng túng, trước tiên giải thích ở chỗ cao thì đó là biện pháp vẹn toàn, sau đó không giải thích gì nữa, nói thẳng là lúc đó luống cuống tay chân, là mình không tốt vân vân, hống Thiết San Hô bớt sầu...
Trong mưa bụi, nhìn hình ảnh ấm áp này, tuy rằng thời cơ không đúng, nhưng vẫn lựa chọn cho hai người một chút thời gian, tôi ở bên cạnh yên lặng không nói. Nhìn cảnh trước mắt, một chỗ mềm mại trong lòng vô tình bị chạm đến, trong đầu hiện lên một người, vô thức mỉm cười. Chẳng qua là, cho dù phát sinh chuyện gì, sợ rằng Luyện nhi nhất định sẽ không khóc.
Đương nhiên, tuy có thể cho các nàng một chút thời gian ôn chuyện phát tiết, nhưng không thể quá lâu, Thiết San Hô cũng hiểu, một lát sau tự mình lau nước mắt, kéo Mục Cửu Nương hội hợp bên này, bên dưới bụi cây kể lại ngắn gọn. Thì ra khi đó mặc dù Cửu Nương không còn sức phản kháng, nhưng không lâu sau liền hồi phục trở lại, vì thấy quan binh không trả thù nên cũng kiềm chế, đợi cho bị áp giải đến chỗ bắt giữ tù binh, mới tìm cơ hội thoát khỏi trói buộc, lén lút chạy ra.
- Ta là nghĩ đi ra dò đường một chút, tìm một con đường tiện đi lại, mới thẳng lần mò tới chỗ này.
Sau cùng Mục Cửu Nương nói:
- Trong đại trướng kia vẫn giữ hơn mười người, ta đang lo một cây chẳng chống vững nhà (một người không thể đối phó), nào ngờ gặp được các ngươi, quả là trời không tuyệt đường người!
- Thế nào? Ngươi cho rằng chúng ta sẽ bỏ mặc ngươi sao?
Thiết San Hô không vui nói, cho đến khi Mục Cửu Nương cầm tay cô bé vỗ nhè nhẹ, mới chuyển giận thành vui.
Tôi cũng không quản cảm giác đối với sự mờ ám của hai người, chỉ gấp gáp hỏi tới:
- Chỉ có hơn mười người à? Nữ binh trong trại bị bắt toàn bộ đều ở đó?
Theo lý thuyết không chỉ nhiêu đó mới đúng, đã thấy Mục Cửu Nương buồn bã gật đầu, nói:
- Đúng vậy, bị bắt làm tù binh chỉ có nhiêu đó, nếu người bị thương nặng chút hoặc... tổn hại đến dung mạo... nói chung quan binh thấy không vừa mắt, thì không bị áp giải vào, mà trực tiếp bị... ở bên ngoài doanh trại.... Ai...
Theo tiếng thở dài của dì, hai nữ binh đồng hành đều lộ ra vẻ đau thương căm giận.
Nhưng mà bất kể tâm tình thế nào, lúc này thế cục đã rõ ràng. Lần này đánh bậy đánh bạ tình cờ gặt được điểm mấu chốt, hành động tiếp theo hiển nhiên thuận gió xuôi nước. Có Mục Cửu Nương dẫn đường, không nhất định phải mạo hiểm bắt người sống gì đó, mượn mưa bụi, nhóm chúng tôi lặng lẽ đi xuyên trong quân doanh, rất nhanh đã tìm được đại trướng giữ tù nhân, tránh né canh gác trước trướng, mọi người chui vào khe hở mà Mục Cửu Nương đã cắt trước đó.
Khe hở này cắt ở mặt sau, nữ binh bị bắt dùng thân thể che chắn nên chưa bị phát hiện. Nhất định các nàng đã trông chờ mòn mỏi, thấy chúng tôi tiến vào, tuy tay chân bị trói không thể cử động, nhưng trong mắt mỗi người đều tràn đầy vui mừng.
Không muốn kinh động đến thủ vệ bên ngoài, cho nên làm động tác đừng lên tiếng, nhẹ tay nhẹ chân giúp họ cởi trói. Còn lại hơn mười người, tuy đáng tiếc, nhưng không thể phủ nhận là nhờ đó mà dễ dàng hơn rất nhiều. Trừ vài thân quân phục có thể giả trang, thân thủ của mình và hai người Thiết Mục đều không kém, lặng lẽ dẫn người đi vài chuyến hẳn là không thành vấn đề.
Vốn là chắc chắn như thế, nào biết có chuyện trở ngại.
- Đại quản sự, xin các ngươi mau cứu đại quản sự!
Lúc đang giảng giải phương pháp rời đi cho các nữ binh, có vài cô gái nhẹ giọng khẩn cầu, đôi mắt tràn đầy nước mắt.
Tôi nghe được ngẩn ra, mới chú ý trong đám người đúng là không có người nọ, mà Mục Cửu Nương càng sốt ruột nhìn lại hai bên một chút, lo lắng nói:
- Xảy ra chuyện gì? Lúc ta rời đi vẫn còn ở đây mà, sao trở về đã không thấy bóng dáng?
- Ngài đi không bao lâu, thì có một tên quan không biết là Tham tướng hay là Thiên tổng đi vào, nói năng lỗ mãng với bọn tỷ muội, nói toàn mấy lời, mấy lời kiểu kia...
Các nữ binh rưng rưng giải thích:
- Vì sợ để lộ đường chạy trốn sau lưng, cho dù mấy lời ô uế có khó nghe hơn đi nữa, bọn tỷ muội cũng đều, đều nhẫn nhục, duy chỉ có đại quản sự... Đại quản sự tính tình thẳng thắn, không nhẫn nhịn nổi, liền trả lời chống đối tại chỗ, ai biết tên súc sinh kia... tên quan quân súc sinh kia không tức giận, trái lại còn cười lớn nói là... là loại nữ nhân này ngon nhất, nói muốn nếm thử, nên đã mang đại quản sự đi rồi.
Nói nhanh như là sợ ai đó cướp lời, sau đó nhóm người đồng loạt im lặng quỳ đầy đất. Tính tình Đông Duẩn có phần bảo thủ, nhưng có chuyện gì cũng xung phong đi đầu, còn một lòng nghĩ cho sơn trại, vì vậy vẫn rất được lòng người. Về phần nàng ta, mặc dù cá nhân tôi không thích, nhưng nghĩ tới một cô gái có thể gặp phải... gặp phải loại chuyện kia, tự nói không thể bỏ mặc làm như không có việc gì. Tôi hít một hơi, bằng lòng phụ trách chuyện này.
Vì thế chia thành hai đường, dù sao phần chính quan trọng hơn, hai người Thiết Mục vẫn theo kế hoạch phụ trách dẫn nhóm tù binh rời khỏi, còn tôi tìm chỗ sĩ quan kia, xem có thể vừa lúc cứu nguy cho Đông Duẩn hay không. Nếu như toàn bộ bên này rời đi xong, vẫn không đả thảo kinh xà, vậy hãy tới gần bụi cỏ trước đó chờ tôi trở về; nếu không cẩn thận đả thảo kinh xà, lập tức chia ra hành động, trở lại căn cứ trong núi sâu rồi gặp nhau sau.
- Nhớ rõ, mặc kệ là bên nào bại lộ, một khi thấy binh doanh náo loạn, ta sẽ không quay đầu tìm các ngươi, các ngươi cũng không được quay đầu tìm ta, mỗi người bảo trụ chính mình mới quan trọng!
Đây là câu nói sau cùng trước khi chúng tôi tách ra.
Kêu chia hai phía hành động một mình, còn thêm mặc kệ bên kia có suông sẻ hay không, đối với tôi mà nói, càng không cần lo nghĩ quá nhiều mới đúng. Thuận lợi bắt giữ binh sĩ canh gác trước trướng tù binh, hỏi quan quân họ nào tên gì ở trướng bồng ra sao đi đường nào dễ dàng, sau khi hỏi rõ ràng thì giao binh sĩ đó cho các nữ binh xử lý, còn tôi tự mình vụt ra ngoài.
Một đường đi theo tuyến đường do binh sĩ kia dặn dò, cũng xem như thuận lợi, dần dần tuần tra trông giữ càng nghiêm ngặt, quân trướng cũng càng cao lớn hoa lệ, chắc là đã vào khu vực trú đóng của quan quân. Đến được phương vị đại khái, đang định tiếp tục bắt một người tới hỏi, chợt nghe được tiếng nói chuyện của hai tên thủ vệ.
- Mẹ nó! Kêu phải bắt lại mọi người cùng nhau hưởng dụng, ai dè vẫn là quan lớn ăn thịt, chúng ta ngay cả cặn bã cũng mò không được! Còn phải ở ngoài phơi gió hứng mưa trông chừng cho người ta! Rõ là số khổ...
- Suỵt, nhỏ tiếng chút, oán giận cái gì? Ngươi như vầy mà còn muốn ăn đồ tươi à? Vốn dĩ chính là bên trên chơi xong sẽ đến lượt chúng ta, chờ xem, đợi bên trong ngán rồi không chừng huynh đệ ta sẽ có canh uống. Ngươi còn tiếp tục oán giận, coi chừng chẳng những không vớt được canh, mà còn khó giữ cái mạng nhỏ này đấy!
Bọn họ không cần coi chừng nữa, bởi vì bọn họ đã khó mà giữ cái mạng nhỏ này rồi.
Tiếp nhận hai khối thân thể ngã xuống, giống như đang tiếp hai cái bao cát, trong lòng không bi thương không hoảng sợ, không hề gợn sóng chút nào. Để tránh bị lộ, trực tiếp lôi hai xác chết vào đại trướng, đây là đại trướng không tệ, rất rộng lớn, lớn đến nỗi ở giữa có thể treo một tấm rèm chia thành trong và ngoài trướng, bên trong bày biện cũng đầy đủ.
Lúc đặt thi thể xuống vô tình đụng phải chân ghế, vì vậy bên trong trướng có giọng nam cảnh giác nói:
- Ai!
Bên kia tấm rèm thấp thoáng hiện ra một bóng người cao lớn, tôi lặng lẽ lủi tới, dùng đoản kiếm tùy thân đâm vào thân thể đối phương còn cách một tấm rèm.
Một tiếng kêu rên cũng không có, tất cả kết thúc sạch sẽ gọn gàng.
Đẩy rèm ra, dưới chân là một nam tử xa lạ, hai mắt trừng trừng chết không nhắm mắt. Đối với việc này, bản thân không cảm thấy tội lỗi xíu nào, chỉ vì nửa người hắn trần trụi, chỉ thấy quần lửng lỏng lẻo, dây lưng cũng không thèm thắt lại.
Mặt trong trướng nhỏ hơn bên ngoài rất nhiều, chỉ có mấy món đồ gia dụng cùng một chiếc giường lớn, lúc này có một cô gái nằm đó, miệng bị lấp kín, tay chân bị tách ra trói vào bốn góc, trên người... không một mảnh vải.
Là mành chỉ treo chuông, hay là... đã muộn?
Không muốn suy nghĩ vấn đề này, cũng không có thời gian suy nghĩ, tôi chạy thẳng tới, nói:
- Ngươi không sao chứ...
Lời vừa nói ra lại cảm thấy vô dụng, quyết định không nói nữa, lấy vật trong miệng nàng ta ra, rồi tháo dây thừng ở tay chân.
Dây thừng này vừa thô ráp vừa chặt, đè vào da thịt tới ba phần, rất khó mở ngay. Tôi dùng sức kéo hai lần, dứt khoát đổi sang dùng đoản kiếm cắt ra, nhưng vì dây thừng dán quá sát da thịt nên không thể sảng khoái cắt đứt ngay tức khắc, việc này cần một quá trình, mà trong quá trình không ai nói chuyện, bầu không khí trong trướng vô cùng khó xử. Nàng ta bình tĩnh nhìn tôi chằm chằm, trong mắt không có cảm xúc gì.
Tuy đều là con gái, nhưng suy bụng ta ra bụng người, đoán là không ai mong muốn người khác thấy cảnh tượng mình trần truồng như thế này, cho nên sau khi vội vàng cắt đứt sợi dây cột tay nàng ta, tôi đưa đoản kiếm cho đối phương, nói:
- Ta ra trước trông chừng, còn lại tự ngươi làm đi, y phục thì lấy của quan quân này mà mặc vào, mấy tỷ muội còn lại chắc sắp chạy thoát rồi, chúng ta phải hành động thật nhanh mới được!
Thấy nàng ta ngẩn ngơ, tôi lên tiếng hối thúc:
- Nghe hiểu không!
Lúc này nàng ta rốt cuộc gật đầu, mà tôi cũng yên tâm ra khỏi chỗ này, đi ra ngoài thở ra một hơi.
Chuyện gì đã xảy ra? Vốn dĩ muốn hỏi câu này, nhưng cuối cùng vẫn không thể hỏi ra miệng, bất kể xảy ra chuyện gù, miễn là còn sống thì nên tiếp tục sống thật tốt, cuộc sống càng lận đận, càng nên quý trọng bản thân.
Nhàn sự chờ đợi sẽ làm người ta sốt ruột, tuy thời gian trôi qua không nhiều lắm, nhưng tôi vẫn cảm thấy đã kéo dài thật lâu, lúc định xoay người thúc giục lần nữa, đã thấy Đông Duẩn đi ra, quân phục rộng lớn mặc trên người nàng ta trông có vẻ lỏng lẻo, có lẽ vì thế mà nàng ta chỉ mặc hai lớp vải màu trắng, bên ngoài vẫn mặc y phục của bản thân đã hơi rách rưới, thậm chí không thèm mang giày.
Dưới loại tình huống này, tôi không tiện trách cứ nàng ta cái gì, vả lại chỗ mắt cá chân của nàng ta cũng đã bị siết đến da tróc thịt bong, thật sự không tiện mang giày. Tôi lập tức ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía nàng ta mà nói:
- Đi, ta cõng ngươi ra ngoài, lúc này bên ngoài đang mưa, ta cũng biết rõ đường đi, tin chắc có thể thoát thân bình yên vô sự, nhanh lên!
Đưa lưng chờ đợi, một lát sau, mới nghe được tiếng bước chân "sột soạt sột soạt", có người đứng vững sau lưng. Tôi đang chờ đợi khoảnh khắc sức nặng tất yếu phải đến, nào ngờ đợi được, chính là tiếng gió vang lên sau ót!
Không kịp kinh ngạc, theo bản năng né tránh, thế nhưng sau lưng vẫn cảm giác được sự cứng rắn lạnh ngắt của kim loại đâm vào da thịt.
Ngã về phía trước, cảm giác cứng rắn lạnh lẽo chợt bị rút đi, đồng thời tuôn ra chính là chất lỏng nóng bỏng trong thân thể.
Quay đầu lại, đối diện trước mắt, chính là đoản kiếm của mình đang bị giơ lên thật cao, mà người giơ cao đoản kiếm chính là người mình vừa mới cứu, cô gái gọi là Đông Duẩn, vẻ mặt nàng ta dữ tợn rợn cả tóc gáy, nàng ta trừng lớn đôi mắt, hầm hầm giận dữ nói:
- Ngươi, đi chết đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.