Vốn cho rằng nghỉ ngơi ba, năm ngày là có thể xuất phát, dù sao cũng bị thương gần một tháng rồi, có lẽ miệng vết thương cũng đã gần khép rồi cũng nên. Vậy mà Luyện nhi lại không đồng ý, chẳng những không đồng ý, còn bắt buộc chủ quán tìm lang trung khắp nơi, nhất định phải là phụ nữ lớn tuổi y thuật cao siêu. May mà Diên An Phủ xem như cũng là đại thành, sau cùng lại có thể thật sự tìm được một người, mời vào trong khách điếm. Người này vừa thấy vết thương, không cần nhấc mi, mở hộp dụng cụ lấy rượu thuốc và tiểu đao ngay tức khắc, nói là cần khoét một ít thịt thối ở mép vết thương để lấy máu.
Lúc này mới biết được tuy khó có thể kết sẹo, nhưng xung quanh vết thương đã nhiễm trùng không ít. Suốt chặng đường, mình không nhìn thấy nên không lo lắng chút nào, cũng may không xảy ra chuyện gì. Có điều, chẳng trách lúc mới nhìn thấy, Luyện nhi lại phản ứng lớn đến vậy.
Cắt thịt lấy máu, nghe thì đáng sợ, nhưng tôi không hề có ấn tượng với quá trình mình đã trải qua, bởi vì sớm đã bị điểm ngất trước khi làm việc. Đến khi tỉnh lại từ trong hắc điềm hương*, ngoại trừ đau nhức rõ ràng trên lưng, còn lại toàn bộ cũng như cũ, kể cả vẻ mặt của Luyện nhi khi đang thưởng thức thanh đoản kiếm gây họa kia cũng là như cũ.
(*) hắc điềm hương: xuất xứ từ bài thơ "Gửi Quảng Châu" của Tô Thức hay còn gọi là Tô Đông Pha. Từ này được dùng để chỉ trạng thái ngủ sâu - một giấc ngủ rất ngon, hoặc dùng để chỉ một giấc mộng đẹp
Sau đó lại thay thuốc vài lần, nghỉ ngơi khoảng mười ngày, vẫn là mình không kiềm chế được, nhiều lần đề nghị, rốt cuộc mới thúc giục được nàng đồng ý lên đường xuất phát.
Rời khỏi Diên An phủ, một đường đi về Xuyên Tây (hướng Tây của Tứ Xuyên), dọc đường binh sĩ vẫn không ít, Luyện nhi chê phiền phức, mỗi ngày chỉ ngày nghỉ đêm đi, lợi dụng bóng đêm, thấy quan binh tránh được thì tránh. Với năng lực của nàng, vốn dĩ không cần mấy ngày đã có thể vào Thục, nhưng mà hiện tại phải chiếu cố tôi, nên bị trì hoãn không ít, may mà ngựa là ngựa tốt, sức chạy cũng không yếu, không đến mức kéo dài chuyện này quá nhiều.
Đến khi vào được đất Thục, tình huống dần dần chuyển biến tốt, dọc đường coi như bình yên. Trên đường vừa đi vùa hỏi thăm, dù sao cũng trên trăm người, hành tung có bí ẩn đi chăng nữa cũng sẽ để lại dấu vết, vả lại lục lâm có biện pháp của lục lâm. Cứ như vậy mà lần theo manh mối truy tìm dấu vết, ngày hôm ấy, đã đến được Quảng Nguyên.
Quảng Nguyên là thị trấn quan trọng của Thục Bắc (Bắc của đất Thục), cũng được xem là nơi phồn hoa, trên trấn, tiểu thương sai dịch rộn ràng vô cùng náo nhiệt. Kể từ lúc các trạm kiểm tra ít đi, Luyện nhi cũng từ từ khôi phục đi lại ban ngày. Chung quy nghỉ chân ở khách điếm cũng thuận tiện, chỉ là người lắm mắt nhiều, hai cô gái hành động có nhiều bất tiện, cho nên vào được thôn trấn, sớm tìm đến một quán trọ thanh tĩnh, yêu cầu nhã gian ở trên lầu, tắm rửa thay thuốc, tranh thủ thời gian thân mật một lúc. Mãi cho đến giờ cơm, mới kéo tôi xuống lầu để lấp bụng.
Quán trọ này có vẻ như rất có danh tiếng ở đây, cho dù qua giờ cơm, vẫn có thực khách ngồi mấy bàn lẻ tẻ. Điều này chính là mong muốn của chúng tôi, lập tức tìm một góc ngồi xuống, vừa ăn cơm, vừa để ý người bên cạnh nói chuyện. Lời đồn đãi ở trong phố phường là nhiều nhất, có thể sẽ có thứ mình cần.
Đúng như dự đoán, trong lúc tán gẫu, đã có người đề cập rằng trong núi cách mười mấy dặm hình như dạo này không được bình yên, nói rằng có tặc nhân lui tới, thế nhưng ngạc nhiên chính là hễ đi hái thuốc hay săn thú mà bắt gặp, chẳng những không sợ, mà còn ai nấy đều kính nể có thừa, khen ngợi trong đó đều là nữ kiệt, quán ngữ có câu Quảng Nguyên thủy thổ xuất nữ kiệt, quả nhiên không sai vân vân...
Tôi và Luyện nhi nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ, mới đến mà đã được tin tức có ích như vậy, hiển nhiên là có chút thỏa mãn. Bên kia nói một hồi thì xoay chuyển chủ đề, cho nên chúng tôi cũng sẽ không nghe nhiều, chuyên tâm dùng cơm. Nhưng mà Luyện nhi nghe được mấy câu không rõ ý, hỏi tôi Võ Chiếu (Võ Tắc Thiên) là nữ kiệt gì, suýt chút nữa đã làm tôi khó xử.
Khó xử thì khó xử, nếu Luyện nhi hỏi, tôi vẫn nhỏ giọng kể những gì mình biết về cố sự này cho nàng nghe. Luyện nhi vừa dùng cơm vừa tập trung nghe, nghe xong thì buông đũa xuống, mỉm cười nói:
- Ta còn tưởng nữ anh hùng gì, thì ra là một nữ hoàng đế, cũng không phải là tự mình gây dựng giang sơn, câu tâm đấu giác mà có được, thì có gì hay chứ? Nhưng thật ra sau cùng hành động "Vô Tự bia" mới có vài phần hào khí, xem như là làm người ta kính nể.
Đối với thời đại này, vị nhân vật ấy đa phần là chẳng đáng đánh giá, duy chỉ có Quảng Nguyên là cố hương của nữ đế, nên khi dân gian đề cập đến, vẫn có vài phần tự hào và kính nể. Luyện nhi ý kiến xem thường như vậy, chỉ sợ sẽ rước lấy phiền toái không cần thiết, cũng may ở trong góc, tôi nhìn hai bên một chút, không thấy ai ghé mắt, mới thả lỏng tâm tình.
Bên này mới thả lỏng, lại nghe được một tiếng nói từ ngoài cửa:
- Nói như thế, người kia quả thực khó lường, chỉ tiếc cả đời phụ thuộc quá nhiều, cũng không thể tính là anh hùng.
Câu này thật trùng hợp, gần như làm người ta tưởng rằng đang tiếp chuyện của chúng tôi. Nhìn hướng bên đó, thấy được hai chàng trai gầy gò đang vừa trò chuyện vừa bước vào từ cửa chính quán trọ, một người cao giọng nói, một người thấp giọng cười, bước chân mạnh mẽ đi vào, không đi thẳng vào trong mà tới chỗ chưởng quầy thì đứng lại, nói:
- Chưởng quỹ, nghe nói trong toàn bộ quán trọ trong trấn, kho thực phẩm ở đây là ngon nhất, có thịt gì đó ruột gì đó, cứ việc cắt mỗi loại vài chục cân cho ta, bọn ta muốn gói đi.
Chưởng quỹ thấy sinh ý lớn, tất nhiên không dám chậm trễ, một mặt gấp rút phân phó thủ hạ đi làm, một mặt hòa nhã bắt chuyện. Hai người kia quay lưng về phía chúng tôi, giọng nói hơi khàn khàn kỳ quái, nhưng bóng lưng hình như rất quen. Trong khi tôi còn hơi do dự, Luyện nhi đã đứng dậy đi qua, vỗ vai một người trong đó, đẩy nón lá vành trúc ra, mỉm cười nhìn nhau. Người kia nghi hoặc xoay người, biểu tình trước kinh ngạc sau vui vẻ, thốt ra một câu giòn giã:
- Ây da! Thì ra là ngươi! - Rõ ràng là tiếng của con gái.
Một tiếng này của cô gái đã thu hút sự chú ý của không ít người xung quanh. Lão chưởng quỹ càng hoảng sợ, người bên cạnh vội vàng giải vây giúp cô gái:
- Xin lỗi, xá muội nghịch ngợm rồi, muội ấy thường thích giả trang như vậy mà ra ngoài du sơn ngoạn thủy, mong ông thứ lỗi.
Mặc dù giọng nói cố tình đè thấp vài phần, nhưng chắc chắn là Mục Cửu Nương.
Thiết San Hô thấy người khác nhìn mình, cũng không để ý, làm mặt quỷ với lão chưởng quỹ, rồi vỗ vỗ trường kiếm mà nói:
- Con gái thì sao? Kiếm ba thước bên hông là đồ thật là được.
Làm cho ánh mắt xung quanh rối rít dời sang chỗ khác.
Vốn định là chờ hỏi thăm rõ ràng rồi sáng mai sẽ đi vùng ngoại ô trong núi tìm kiếm, nhưng đã có người chủ động đưa tới cửa, ngạc nhiên mừng rỡ, tôi đương nhiên cũng vui vẻ rời khỏi chỗ ngồi mà tiến lên. Thứ nhất là chào hỏi, thứ hai là đứng chắn ở trước cửa quá bất tiện, muốn kéo các nàng ngồi xuống rồi hẵng ôn chuyện tiếp. Nào biết mới tiến lên định nói chuyện, Thiết San Hô vô tình liếc mắt qua, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, nhảy ra sau lưng Mục Cửu Nương, hoảng hốt nói:
- Có ma!
Cô bé phản ứng quá lớn, tôi và Mục Cửu Nương đều giật mình. Luyện nhi nghe vậy thì không vui, chìa tay xách cô bé từ sau lưng Mục Cửu Nương đi ra, kéo tới trước mặt tôi, cười trách cứ:
- Ma quỷ gì? Nhìn kỹ đi, ban ngày ban mặt, có người có bóng, là một người hoàn hoàn chỉnh chỉnh, ngươi tiểu nha đầu này không được phép nói bừa nàng!
Trong lúc Thiết San Hô vẫn đang kinh ngạc, Mục Cửu Nương đã bước tới vài bước, vui vẻ nói:
- Thật sự là Trúc cô nương, thật là quá tốt rồi! Tất cả mọi người cho rằng ngươi... ai...
Hành xử của dì ấy quả nhiên trầm ổn hơn Thiết San Hô nhiều, nói được một nửa, nhìn hai bên một chút, mới ngừng lại, thấp giọng nói:
- Chỗ này khó nói chuyện, nếu thuận tiện có thể cùng lên đường không? Đa số tỷ muội trong trại đều tập trung ở Minh Nguyệt Hạp cách bảy mươi dặm, nếu biết hai người đến, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ đấy!
Chuyện cho tới nay, tất nhiên là không cần ở lại trong trấn nữa, lập tức tính tiền ra ngoài. Thì ra phía ngoài quán trọ còn có một chiếc xe la nhỏ chở hàng đang đậu, trên xe chất đầy đồ dùng sinh hoạt. Mục Cửu Nương điều khiển đánh xe, Thiết San Hô cưỡi một con khoái mã, còn Luyện nhi và tôi vẫn cưỡi chung một con ngựa, ra thành lên đường, kết bạn đạp ngựa mà đi.
Dọc đường vừa đi vừa trò chuyện, mới biết được hai người này là ra ngoài mua sắm. Các nàng tính ra cũng là người từng trải, trong khoảng thời gian này đã dẫn dắt tỷ muội sơn trại một đường trằn trọc đến đây, nhìn trúng vùng phụ cận sơn thế hiểm yếu, lại cách nơi phồn hoa không xa, quan binh cũng không nghiêm. Vì vậy đóng trại ở đó, định chờ phong ba đi qua, mới thừa dịp mà liên hệ đồng minh ở khắp Thiểm địa để truyền tin tức. Nào ngờ mới ổn định không bao lâu, Luyện nhi đã chủ động tìm được, thật sự là vui mừng khôn xiết.
Nói xong tình huống đại khái, Thiết San Hô lại vội vàng bắt chuyện với tôi. Khi hỏi đến những việc trải qua lúc sau, cô bé nói ngày ấy trong màn mưa lớn, thấy binh doanh hỗn loạn thì đã rút lui như đã hẹn, vào đến trong rừng chờ mãi không thấy tôi trở về đường đó, nhân lúc đêm đến, dựa vào bóng tối mà bắt giữ một tên lính của đại doanh để tra hỏi, nghe kể là quan lớn bị đâm, hai nữ phỉ thì một người bị loạn đao chém chết tại chỗ, còn một người bị loạn tiễn bắt chết tại khe suối... Lúc đó cô bé không tin hoàn toàn, chủ động dẫn dắt một nhóm người ở lâu thêm vài ngày, chờ quan binh rút lui sẽ thử tìm kiếm trong đống thi thể, kết quả nhận ra được thi thể Đông Duẩn trong đó, còn tìm thấy thanh đoản kiếm kia...
- Nói là ngươi bị bắn chết ở khe suối, lúc đó mưa xối xả, tăng thêm lũ lụt, ai biết bị trôi đi nơi nào? Thật sự hết cách, ta chỉ đành dẫn người làm một mộ kiếm, coi như là không bạc đãi ngươi, sau đó cứu giúp người bị trọng thương đang ẩn nấp rồi hội họp cùng đại bộ phận, sau nữa thì di chuyển đến đây, ai ngờ... Ai, chẳng phải nói là đã bị bắn thành con nhím rồi hả? Vậy mà ngươi lại có thể đại nạn không chết?
Thiết San Hô hiếu kỳ nói, đôi mắt không ngừng liếc phía bên này, dường như muốn nhìn xem trên người tôi có mấy cái lỗ thủng.
- Nào có con nhím gì, quan binh nói ngươi cũng tin toàn bộ à? Quan lớn của bọn chúng bị giết, nếu còn nói tặc nhân chạy thoát, chẳng phải là muốn bị trừng phạt nặng?
Tôi trả lời, nhất thời chỉ cảm thấy buồn cười, Thiết San Hô này tuy không ít kinh nghiệm giang hồ, đáng tiếc không hiểu nhân tâm bao nhiêu. Mới vừa cười giây lát, chợt nghe Luyện nhi ở sau lưng cười nhạt "hì hì" vài tiếng như có điều suy nghĩ, tôi không khỏi cảm thấy chột dạ, mà cũng không biết đang chột dạ cái gì.
Những việc râu ria không cần nói, nội trong ngày hôm nay chúng tôi đã vượt hơn bảy mươi dặm để đến được Minh Nguyệt Hạp. Nơi này địa thế vô cùng hiểm trở, đường đi chỉ được thông suốt đến lưng chừng núi, đoạn sau là một con đường quanh co nhỏ hẹp, gần như nằm thẳng đứng, trước được người dân miền núi dùng những tấm ván gỗ và cọc gỗ làm thành, bây giờ đã được gia cố lại. Trên có núi, dưới có sông, Minh Nguyệt hạp thực ra là một thung lũng nằm giữa hai ngọn núi cao sừng sững, thêm vào xung quanh mây trắng lượn lờ, chỉ bấy nhiêu cũng đủ nhìn ra được sự hiểm yếu của nó.
May mà con gái vốn nhẹ nhàng hơn con trai, hơn nữa nữ binh sơn trại ai nấy đều giỏi về phương diện này, ra vào ở Minh Nguyệt Hạp thuận tiện hơn nhiều so với đàn ông thô kệch, cũng không dễ bao vây tập kích, vì vậy đóng trại ở đây cũng cực kỳ an tâm. Bây giờ thấy trại chủ theo hai người Thiết Mục cùng nhau trở về, càng thêm vui mừng, người người hân hoan chào đón, cũng có người hướng về phía tôi mà bức thiết thăm hỏi, cũng làm cho tôi hơi bất ngờ.
Đêm đó đón gió tẩy trần. Đến đây an cư, mặc dù đã đóng doanh địa, nhưng dù sao cũng phải bắt đầu làm lại tất cả. Minh Nguyệt Hạp này địa thế hiểm trở, không quá rộng lớn như Định Quân Sơn mà có thể phân ra trước trại sau trại, vật liệu xây dựng cũng không mấy dễ dàng vận chuyển đến, chỉ có thể ở trong cốc nhập gia tùy tục, đốn cây xây dựng. May nhờ mọi người hợp mưu hợp sức cùng nhau nghĩ biện pháp, sơn trại này quy hoạch tuy nhỏ, nhưng là dựa theo địa thế hiểm yếu, bố trí rất nghiêm mật.
Bất tri bất giác đã qua mấy tháng, một nơi vốn dĩ hoang vu đã mọc lên nhiều kiến trúc liền nhau, trở thành một cảnh trí tươi mới phồn vinh. Thật ra mấy tháng hăng hái xây dựng, tôi e ngại có vết thương, gần như được xem là một người nhàn rỗi nhất trong toàn bộ sơn trại, thỉnh thoảng sẽ nghĩ kế sách, ngoại trừ nói chuyện, tôi không cần phải bỏ ra sức lực, nhưng mà hai người Thiết Mục võ công yếu hơn tôi lại phải góp không ít sức.
Ban đầu Thiết San Hô còn có vài phần xa lạ với Luyện nhi, ở chung lâu ngày, dần biết tính tình của nhau, không để ý đến những gì xảy ra trước kia nữa, cô bé khoảng mười mấy tuổi, mở miệng một tiếng tỷ, hai tiếng cũng tỷ tỷ, gọi rất ngọt. Luyện nhi đã nhận Thiết lão gia tử làm nghĩa phụ, trái lại cũng đối xử với cô bé như người một nhà.
Cứ như vậy, ngày tháng sống trong núi cũng dễ dàng. Tuy chưa định cư được bao lâu, nhưng sơn trại trông có vẻ đã có chút quy mô, dần dần không cần bận rộn như thế nữa. Hôm nay Luyện nhi dành ra chút nhàn rỗi, lập tức kêu hai người Thiết Mục đến cùng ăn gia yến. Bữa tiệc được một nửa, nàng nói:
- San Hô muội tử, chúng ta dừng chân ở đây cũng đã sắp nửa năm rồi, trong khoảng thời gian qua ta bận quá nên vẫn chưa đề cập tới. Trước đây ở kinh thành, họ Nhạc không phải người tốt gì, chọc ngươi tức giận bỏ đi, nhưng mà đã khiến nghĩa phụ lo lắng, ông ấy xử lí xong việc trong tay đã vội vàng tạm biệt ta, nói là muốn đi tìm ngươi. Lúc này ngươi đang ở đây, còn ông ấy đương nhiên vẫn đang tìm kiếm khắp nơi, vậy cũng không tốt. Ta muốn nhân lúc này có thời gianrảnh, sai người đi thông báo nghĩa phụ một tiếng, tối ngươi viết phong thư kèm theo, cũng tiện cho lão nhân gia ông ấy yên tâm.
Việc này vốn dĩ vô cùng bình thường, Luyện nhi đã từng đề cập với tôi nhiều lần. Tính tình cha con Thiết gia giống nhau, khi đó tức giận đòi chấm dứt quan hệ, nhưng dù sao máu mủ tình thâm, bây giờ vật đổi sao dời cũng nên tiêu tan mọi thứ rồi, ngày thường nhắc đến lão gia tử, Thiết San Hô cũng mở miệng gọi một tiếng "cha" rất tự nhiên, có thể thấy không có chỗ nào không ổn.
Thế nhưng lời đề nghị lúc này, lại làm Thiết San Hô lúng túng, cô bé liếc mắt nhìn Mục Cửu Nương bên cạnh, rồi lại quay đầu lưỡng lự nói với Luyện nhi:
- Việc này... nếu không thì, hay là đợi thêm chút nữa đi?
Luyện nhi không nghĩ tới, nhướng mày hỏi ngược lại:
- Vì sao còn phải đợi? Người một nhà nào có thù qua đêm, lúc ở kinh thành chẳng phải ngươi đã giải hòa cùng với lão gia tử rồi à? Hiện giờ ông ấy tìm ngươi khắp nơi, nhận được tin tức chắc chắn sẽ sốt ruột tới gặp, đến lúc đó cha con đoàn tụ, cùng nhau vui vẻ, có gì không tốt? Nếu ngươi sợ ông ấy phản đối ngươi làm sơn tặc, ta sẽ nói với ông ấy, bảo đảm vô sự.
Thiết San Hô ấp úng không trả lời trực tiếp, vẻ mặt tràn đầy bối rối. Luyện nhi là người tính tình thẳng thắn, hỏi được vài câu, bắt đầu nóng nảy đứng dậy, tôi ở bên cạnh, thấy Thiết San Hô luôn thỉnh thoảng liếc nhìn Mục Cửu Nương, tôi bật thốt lên:
- San Hô, ngươi không muốn lão gia tử biết hành tung, là vì Cửu Nương?
Một lời vừa ra, mọi người đều ngạc nhiên. Luyện nhi không sao, nhưng Thiết San Hô và Mục Cửu Nương có vẻ như bị nói trúng gì đó, cả hai biến sắc, Mục Cửu Nương nhanh chóng đứng lên giảng hòa nói:
- Đúng đó, ta nghĩ cũng đúng, San Hô và... và lão gia gặp lại, đương nhiên là chuyện tốt, có điều bị một người bị đuổi ra khỏi nhà như ta đây chắn ở giữa, khó tránh sẽ lúng túng... Khụ, đúng không A Hô?
Dì ấy kéo ống tay áo của Thiết San Hô, luôn miệng thúc giục, vẻ mặt mơ hồ lo lắng. Thiết San Hô thì cúi đầu không nói, buồn bực trong chốc lát, đột nhiên đứng lên, nói:
- Trúc tỷ tỷ, Luyện tỷ tỷ, các ngươi tính tình sảng khoái, không phải kiểu người cổ hủ, ta cũng là người một nhà với các ngươi, chân nhân trước mặt chưa bao giờ nói dối, ta...
Cô bé xoay tay, nắm ngược lại tay Mục Cửu Nương, hiên ngang nói:
- Ta không muốn cha đến đây, chính là bởi vì ta muốn ở cùng với Cửu Nương, vĩnh viễn!