Ma Nữ Nghê Thường

Chương 121: Tâm hỏa (*)




(*) tâm hỏa = lửa giận trong lòng/ tức giận trong lòng/ giận thầm
Đã rất lâu rồi chưa thử qua cảm giác tức giận. Những năm qua, tâm tình lên cao cũng sẽ xuất hiện đủ loại cảm giác sốt ruột, kinh ngạc, sầu lo, thậm chí căm hận. Nhưng mà loại cảm giác tức giận và uất nghẹn kia đột ngột dâng lên không ngừng, đến nỗi khiến cho dạ dày cũng có chút khó chịu, rồi lại giống như đã bị lãng quên từ lâu.
Chợt nhớ tới, cái lần có cảm giác này, hình như là lúc còn rất nhỏ, là do một câu "Nếu ngươi dám nói cho sư phụ, ta lập tức lấy mạng của ngươi."
Có lẽ có một số tâm tình chỉ nàng mới thật sự có thể đem lại cho tôi, bất kể là tích cực hay tiêu cực.
Tức giận dâng cao, rất muốn rống ngay tại chỗ một câu "Tại sao ngươi lại ở đây! Tại sao không ngoan ngoãn nghỉ ngơi chờ đợi ở chỗ cần đợi!", nhưng mà sau khi khô khốc nuốt xuống vài lần, rốt cuộc vẫn cố gắng dằn xuống. Có người ngoài ở bên cạnh là một nguyên nhân, điều quan trọng là lúc này nàng hẳn là vẫn còn bệnh, cho dù triệu chứng giảm bớt, nhưng âm thanh cùng với ánh sáng mang theo kích động quá mức cũng đều không tốt với nàng.
Vì vậy bản thân chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn sững một hồi, sau đó thẫn thờ hỏi:
- Đến đây lúc nào, San Hô biết không? Ngươi khỏe hơn rồi à?
- San Hô nó nghỉ ngơi rồi, ngươi để nó chiếu cố ta thì thôi, nhưng buổi tối ta không muốn nó ngủ trong phòng ta, đương nhiên lúc ra ngoài cũng không cần thiết phải báo. - Luyện nhi cười "hì hì", trả lời:
- Thật ra ta vốn không cần người khác chăm sóc gì gì đó. Trước khi đi ngươi đã thấy đó, ta đã khỏe hơn nhiều rồi, ra ngoài đi dạo một chút cũng không sao.
Nàng càng dửng dưng, ngọn lửa trong lòng càng khó áp chế:
- ... Nhưng đây không phải là ra ngoài đi dạo một chút. - Cuối cùng chính mình vẫn không nhịn được nói:
- Chỗ này cách sơn trại gần mười dặm, làm cách nào ngươi biết bọn ta ở hướng này? Vì sao lại đặc biệt tới đón? Cho dù đã chuyển biến tốt hơn nhiều, cũng phải chú ý có cái ngộ nhỡ, ngộ nhỡ nửa đường vất vả làm cho bệnh tình tái phát thì làm sao giờ! Hả?
Kiềm chế rồi lại kiềm chế, nhưng giọng nói vẫn có chút hùng hổ dọa người hơn so với bình thường. Dường như Luyện nhi cũng nhận ra gì đó, nụ cười hơi nhạt đi, vậy mà vẫn phản đối, nói:
- Cho nên ta mới chọn đi lúc nửa đêm nha, vừa yên tĩnh vừa tối sẽ không cực khổ, hơn nữa do...
Ngừng một chút, ánh mắt xoay chuyển, sau đó nhìn tôi nói:
- Hơn nữa, hôm nay đã là ban đêm ngày thứ sáu, ngươi đã nói gì hả? Chuyến này đi nhanh thì hai ba ngày, không quá năm ngày. Ngươi nuốt lời trước, ta ra ngoài xem thử cũng không có gì đáng trách mà.
Nàng nói đến hùng hồn, tôi nhất thời nghẹn lời, sau đó hơi ảo não xoa xoa chân mày, biện bạch nói:
- Thật ra thì hôm nay mới ngày thứ năm thôi, ngươi không thể tính cả nửa ngày chia tay vào luôn chứ...
Ngập ngừng biện bạch đến cuối cùng, nhưng mà thôi, dù sao trong lòng mình, kỳ thực cũng vô thức tính toán như vậy mà...
Tuy vấn đề này có thể ngụy biện thông qua, nhưng không có nghĩa hành vi nàng tự ý chạy đến là có thể trở thành hợp lý. Trong lòng vẫn có rất nhiều bực tức cùng với chất vấn muốn nói ra, có điều ban đêm gió lạnh, ở chỗ này ngây người nói chuyện lâu cũng không phải ý hay. Vì thế chỉ đành tạm thời ghi sổ nợ, dừng câu chuyện mà nói:
- Quên đi, chờ trở về rồi nói tiếp.
Nói xong câu này, cúi người nhặt lên cây đuốc đã bị tắt nằm dưới đất bên cạnh, lấy đá lửa ra đang định châm lửa, ngẫm lại không đúng, quay đầu lại, giao hai món đồ cho trại binh đã thoát khỏi nguy nan và đang lấy lại bình tĩnh từ trong khiếp sợ, tôi nói:
- Thế này đi, cây đuốc của ngươi vừa mới rơi phải không? Châm lửa đi phía trước đi, không cần để ý bọn ta. Ta theo trại chủ nhà ngươi từ từ đi là được, mắt nàng tốt lắm, không cần soi đường.
Trại binh chần chừ một lát, thấy Luyện nhi có vẻ không phản đối gì, hiển nhiên cũng tuân mệnh mà đi, tiếp nhận cây đuốc cành thông, định châm lửa, nhưng lại bị tôi ngăn lại nói:
- Không nên ở đây, đi cách vài bước rồi đốt.
Đa số người trong sơn trại không biết rốt cuộc Luyện nhi mắc bệnh nặng gì. Thứ nhất là vì Mục Cửu Nương chưa đến mức làm khó; thứ hai, vì thụ thương mà sinh bệnh, Luyện nhi tính tình kiêu ngạo sẽ không muốn nói ra; tôi hiển nhiên cũng chưa đề cập qua nàng dễ bị kích thích bởi ánh sáng mạnh và tiếng vang. Trại binh nghe phân phó, vừa nghi hoặc vừa đi cách xa. Đến tận khi trong màn đêm xa xa lóe lên một đốm lửa lờ mờ, tôi mới kéo tay Luyện nhi, nói:
- Được rồi, chúng ta đi thôi, đi chậm chút, ta không nhìn rõ lắm.
Luyện nhi đong đưa bàn tay đang nắm nhau, đi hai bước rồi lại cười nói:
- Hay là ta thi triển khinh công đưa ngươi về nhỉ? Nhanh hơn đi kiểu này nhiều.
- Nếu muốn nhanh, ta đây thà rằng phá nội lực buộc mình tự chạy đi... - Bản thân trả lời, thở dài một hơi.
Một đường từ từ đi về phía trước, may mà không có chuyện gì xảy ra, Luyện nhi đúng là không có phát bệnh, bình yên trở về trong đại bản doanh sớm sớm nghỉ ngơi. Ngày thứ hai bận bịu này nọ, bản thân trở lại, tất nhiên lần nữa tiếp nhận công việc chiếu cố Luyện nhi. Chuyện nàng ban đêm lén trốn ra ngoài, không ai phát hiện kể cả Thiết San Hô ở trong phòng, điều này khiến tôi không thể tiếp tục an tâm nhờ người khác. May sao lượng thuốc hái về quả thật đủ đầy, Luyện nhi cũng yên ổn hồi phục, nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra thì không cần lo lắng về vấn đề này nữa rồi.
Ngày này bởi vì bận đủ chuyện, cho nên tuy là đúng giờ chiếu cố Luyện nhi, nhưng lại hoàn toàn không có cơ hội nào để ngồi yên trò chuyện, mà ban đêm nàng lại đi ngủ sớm, dường như có chút mệt mỏi.
Vốn là nàng bệnh nặng đang dần dần hồi phục, hiện vẻ mệt mỏi cũng là bình thường. Nhưng ngày hôm sau, bản thân đã biết chuyện không đơn giản như vậy.
Chỉ có điều, vô luận trong lòng tức giận cỡ nào, nhìn vẻ mặt điềm tĩnh ngủ kia, rốt cuộc cũng không nỡ đánh thức nàng. Vì vậy, chỉ đành trì hoãn toàn bộ đến tận ngày hôm sau, lặng lẽ tắt đèn nằm xuống bên cạnh nàng.
Trời hừng sáng, người bên cạnh vẫn đang trong giấc ngủ say. Mãi cho đến khi tôi rón ra rón rén ra ngoài thu thập bản thân, thuận tiện bưng đồ dùng rửa mặt và điểm tâm trở lại, lần nữa đẩy cửa vén mành đi vào, lúc này mới thấy nàng biếng nhác dựa vào mép giường mà ngáp, không giống dáng vẻ tỉnh ngủ, có vẻ giống như đang chán muốn chết.
Thấy tôi bước vào, Luyện nhi với vẻ buồn chán vừa rồi đã lấy lại được một chút tinh thần, dựa cột giường vẫy tay cười nói:
- Đi đâu đấy? Hôm qua thấy ngươi bận rộn, hôm nay vẫn còn bận? Lưng ta thật ê ẩm, đợt trước ngươi ấn rất thoải mái, giúp ta xoa bóp nữa đi?
Nàng vừa tỉnh dậy không bao lâu, tóc dài tản ra, đến cả quần áo cũng chưa sửa sang lại, chỉ mặc một chiếc áo lót thật mỏng buộc lỏng lẻo, liếc mắt là thấy xương quai xanh và vai phải trắng nõn.
Đây vốn cũng không có gì, coi như là chuyện quá quen thuộc rồi. Thế nhưng sáng nay lại hơi hơi có ngọn lửa bất mãn, có lẽ là vì trong lòng vốn có đang có ngọn lửa hừng hực cháy đây mà. Lúc này rất muốn tìm nàng tính sổ, nhưng vẫn chưa đúng lúc. Tôi mím môi căng mặt, mặt không biểu tình bưng đồ đi về phía giường, nói:
- Chuyện đó lát nữa hãy nói, trước hết súc miệng một chút, ăn sáng và uống thuốc đây.
Nàng lắc đầu cười cười, duỗi tay nói:
- Không ra ngoài, làm qua loa là được rồi, ngươi giúp ta.
Nói xong nàng mỉm cười nhắm mắt bất động như là chuyện đương nhiên. Không có biện pháp, tôi đành dùng khăn mặt giúp nàng thấm ướt mặt và tay, tiếp tục vắt khô cẩn thận lau chùi một lần, sau đó để nàng dùng nước sạch súc miệng, nhìn nàng uống hết cháo và thuốc.
Tỉ mỉ đánh giá, thật sự Luyện nhi gầy đi một chút, tuy nàng tỏ vẻ coi nhẹ, nhưng quả nhiên ốm đau vẫn lưu lại vết tích cho nàng.
Đau lòng, tức giận; tức giận, đau lòng... Hai loại cảm tình giằng co nhiều lần ở trong lòng. Có điều càng đau lòng thì càng tức giận. Thật vất vả đợi nàng uống xong ngụm thuốc cuối cùng, tôi tiếp nhận chén thuốc đặt lên bàn, lần nữa ngồi trở lại mép giường, đang chuẩn bị nghiêm túc mà gấp rút nói chuyện một phen. Ai ngờ bỗng dưng bị kéo qua, trong miệng lập tức cảm giác được mềm mại đắng chát, không hề cố kỵ mà càn rỡ với răng lưỡi bên trong, giống như tuần tra.
Ngắm nhìn gương mặt quen thuộc kia ở khoảng cách gần, làm người ta không thể cự tuyệt.
- Đây là bù cho tối hôm qua quên mất. - Chốc lát, đến khi Luyện nhi hài lòng, mới cười "hì hì" tách ra, nói:
- Dạo này toàn để ta uống, cũng nên cho ngươi nếm thử mùi vị thuốc đắng.
Nhấp môi, vị đắng chát vẫn chưa tan, lần này cũng lười đôi co, chỉ cau mày nói:
- Luyện nhi, ta có chính sự muốn nói với ngươi.
- Ồ...
Đối phương dường như vẫn chưa nghe vào, gật đầu, nhưng lại xoay người nằm xuống, đưa lưng về phía tôi đang ngồi ở mép giường. Tôi khó hiểu, nghĩ chẳng lẽ nàng không muốn nói chuyện với tôi, mở miệng hỏi một tiếng:
- Luyện nhi, ngươi không muốn nghe? Nhưng mà...
Lúc đang định nói "nhưng mà ngươi không muốn nghe, ta cũng phải nói", nàng lại tiếp lời:
- Ngươi nói đi, ta nghe mà, có điều là miệng nói, tay có thể làm việc khác không?
Lúc bấy giờ mới hiểu rõ hành động này là có ý gì, hơi chần chừ có nên thuận theo nàng hay không, rốt cuộc vẫn là thỏa hiệp xoa xoa tấm lưng kia. Tức giận thì tức giận, tính sổ thì tính sổ, nhưng mà bất kể lúc nào mình cũng không thể thấy nàng chịu thiệt, đây là hai việc khác nhau.
Dưới cái chạm tay, thân thể trong lòng bàn tay quả nhiên cứng cực kỳ, cái này rất có thể là nàng tùy ý làm liều gây ra cho chính bản thân. Nghĩ như vậy, nhịn không được hung hăng ấn mạnh vài cái trừng phạt. Đáng lí phải là vô cùng đau nhức khó chịu mới đúng, ai ngờ Luyện nhi chỉ khẽ "hừ" hai tiếng, có vẻ như vô cùng thư thái.
Trừng phạt trên tay vô hiệu, thế nhưng lại không nỡ dùng lực thêm nữa, chỉ đành không cam lòng hít sâu một cái, rốt cuộc vẫn quyết tâm dựa vào lời nói, vì vậy mở miệng nói:
- Luyện nhi... Ta không ở đây mấy ngày, ngươi uống thuốc đúng hạn không?
Thiếu nữ nằm ở trên giường không nhúc nhích, thờ ơ nói:
- Đương nhiên rồi, đã nói ta sẽ không để mình tự chuốc phiền mà, thuốc là trị bệnh, tự nhiên sẽ uống đúng hạn, San Hô cũng có thể làm chứng điểm ấy nha.
- À... - Xoa bóp bả vai của nàng, tiếp tục truy vấn:
- Vậy ta không ở đây mấy ngày, ngươi có nghỉ ngơi đúng hạn không?
Lúc này đây, người dưới bàn tay lập tức lặng im. Thời gian im lặng không lâu lắm, chỉ im lặng một lát, chợt nghe Luyện nhi trả lời:
- Ừm, nghỉ ngơi đương nhiên cũng là nghỉ ngơi, ngủ được, không tệ nha.
- Nhưng mà ngươi không nghỉ ngơi đúng hạn.
Khi nói ra câu này, tay dừng lại, bất động ấn trên lưng nàng.
Tôi không động, Luyện nhi cũng không động. Không thấy được vẻ mặt của nàng, có lẽ là đang xoay chuyển con ngươi suy nghĩ biện pháp, cho nên dứt khoát nói rõ toàn bộ từ đầu đến cuối, tránh khỏi vòng vo nữa. Tôi cũng hơi hạ thấp người xuống, trầm giọng nói với nàng:
- Đừng nghĩ nữa, ta đã biết hết rồi. Trước đó hỏi ngươi sao biết được hướng của bọn ta thì ngươi lảng tránh không trả lời, ta đã thấy hơi lạ. Hôm qua lúc thưởng cho năm đồng bạn hái thuốc kia, ta đã kéo các nàng nói chuyện này. Tuy ngươi lệnh không cho phép nói, các nàng cũng tuân thủ, nhưng dù sao nhiều người nhiều miệng, moi lời không khó, ngươi sẽ không cho rằng chút khả năng này mà ta cũng không có chứ?
Làm rõ đến bước này, cuối cùng Luyện nhi cũng có chút phản ứng. Đầu tiên nàng thấp giọng lầm bầm gì đó, đại ý là đang oán trách đám thủ hạ không được việc kia, sau đó giãy người trở mình đối mặt với tôi, thản nhiên nói:
- Được rồi, nếu ngươi đã biết, vậy cũng không có gì gạt ngươi. Thật ra cũng không phiền phức, chỉ cần hỏi thăm chính xác phương vị cụ thể, một mình ta đi lại rất nhanh, kẻ khác không rõ, chẳng lẽ ngươi còn không rõ à? Sẽ không ảnh hưởng nghỉ ngơi nhiều.
Nhìn vẻ mặt thản nhiên như vậy, trái lại khiến cho ngọn lửa nghẹn khuất trong lòng càng ngày càng lớn, hừng hực đến nỗi muốn hung hăng kêu gào với nàng chút gì đó!
Không sai, người trước mắt này, bệnh nhân này, hoàn toàn xem nhẹ lời căn dặn ân cần của tôi trước khi đi, không chú ý đến bệnh chứng hung hiểm của bản thân. Khi trại binh hái thuốc đầu tiên quay về, nàng vặn hỏi người ta hướng đi và lộ tuyến của bọn tôi cặn kẽ, sau đó vào buổi tối, nửa đêm nửa hôm, vậy mà lại lén lút chuồn ra khỏi sơn trại, một thân một mình thi triển khinh công tìm đến bọn tôi, sau khi đi dạo xem xét một vòng, lại nhân lúc sắc trời chưa sáng thì một mình trở về, làm ra vẻ như người không có việc gì.
Một mình làm như vậy cũng đã đủ khiến người ta giận sôi máu rồi, nhưng mà trên thực tế, ngày sau đó, nàng dĩ nhiên lại làm như vậy hằng đêm!
- Ngươi có biết làm vậy có bao nhiêu nguy hiểm không!
Rốt cục không nén được cơn giận, tôi đè vai nàng, tuy nổi giận lôi đình nhưng vẫn cố gắng khắc chế âm lượng, gầm nhẹ nói:
- Thân thể ngươi chưa khỏe, còn một thân một mình! Lỡ như phát tác giữa đường thì làm sao hả? Nếu phát bệnh ở chỗ hiểm thì sẽ thế nào? Đó không phải là chuyện chịu đựng một chút rồi sẽ qua! Hơn nữa vất vả cực nhọc tới tìm làm cái gì? Đã nói rồi mà, vì sao cứ không ngoan ngoãn chờ ta?
Mặc dù có khắc chế, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên trong đời chân chính rống giận với nàng, phẫn nộ thao túng lời nói cử chỉ, trong góc nơi lý trí không nhiều lắm vẫn đang lo lắng nàng sẽ phản ứng thế nào. Dựa theo tính khí không chịu uất ức của Luyện nhi, dù cho nhảy dựng tại chỗ thì cũng không lạ. Nhưng mà sự thật là, cô gái trước mắt ngửa mặt nhìn tôi, cư nhiên còn có thể nhẹ cong khóe môi.
Luyện nhi chớp chớp mắt, cười nói:
- Nổi giận rồi? Thật ra ta cũng là không yên lòng mà, gần đây ngươi thường ngủ không yên, cứ nín thở cắn răng giống như bị thứ gì đó dọa sợ, phải ôm ngươi mới thấy đỡ hơn nhiều. Hôm đó lúc ngươi nói đi, ta quên mất chuyện này, ban đêm một người mới nhớ ra, hơi lo, cho nên buổi đêm ngày hôm sau tìm đến xem thử, quả nhiên cũng ngủ không yên ổn, mà ta thì không muốn để người khác ôm ngươi, vì thế mới mấy ngày sau đều tới. Dù sao đi đường chỉ mất hơn một canh giờ mà thôi.
Nàng nói một mạch đến bình thản, cũng không phải lời ngon tiếng ngọt gì đó, vậy mà mỗi câu mỗi chữ đều có thể gõ vào trong lòng. Không thể không thừa nhận, bản thân nhất thời gần như không biết phải làm sao. Lửa giận đã lui, trái tim lại mềm mại, đấu tranh một hồi, vẫn là ngoài mạnh trong yếu nói:
- Luyện nhi! Sự việc phải phân nặng nhẹ, ngươi biết rất rõ bệnh tình làm trọng, bọn ta đều sợ ngươi có mệnh hệ gì, tuy rằng ngươi quan tâm ta là ý tốt, thậm chí là nghĩ cho ta, nhưng cũng không nên mạo hiểm kiểu này! Nếu đổi hoàn cảnh, đổi lập trường, còn nhớ lúc trước ở đại mạc ngươi đã nói với ta thế nào? Tư vị của lo lắng, không dễ chịu mà...
Càng nói âm thanh càng nhẹ, bởi vì thật sự nghĩ lại mà sợ, ai lại mắc bệnh nặng mà còn bình chân như vại như nàng chứ? Địa hình trong núi phức tạp như vậy, thật sự không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất...
Nếu có vạn nhất (lỡ như), mình nên đối mặt như thế nào? Bản thân sẽ cư xử ra sao? Sợ rằng chỉ có thể...
Không biết là do lời nói này, hay là do vẻ mặt lúc này, Luyện nhi lẳng lặng nhìn tôi một lúc, bỗng nhiên vươn tay ra, cũng nắm bả vai của tôi, nói:
- Được rồi, ta biết rồi, vậy ta nhận sai, hay là thế này đi, ngươi cũng phạt ta là được, muốn phạt sao cũng được, muốn cắn cũng được nha.
Nàng nói đến nghiêm túc, nghiêm túc làm cho người khác muốn bật cười.
Nếu là ngày thường có lẽ đã thật sự bật cười. Nếu vậy cũng có nghĩa là toàn bộ đều cho qua, dẫu sao, sao mình có thể thật sự phạt cái người thương yêu trong lòng đây?
Có điều, lúc này đây, phút chốc lửa giận và cảm động cùng đánh trống reo hò, phút chốc sợ hãi và vui mừng cùng nhau bành trướng, là... bất đồng như vậy.
Rất gần, một trên một dưới, ánh mắt đối nhau.
- Phạt thế nào... cũng được... à?
Trầm thấp, đó là giọng của mình, đó không phải là giọng của mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.