Kết quả của chuyện phát sinh sáng sớm hôm đó, trêu ghẹo dỗ dành đến cuối cùng, vẫn là đành phải dừng giữa chừng, không giải quyết được gì.
Luyện nhi làm việc xưa nay là cường thế độc đoán, thế nhưng đối với chuyện này lại không một mực tùy hứng kiên trì tới cùng. Khi nàng thật sự hiểu lời thoái thác này không phải ngượng ngùng hay đùa giỡn, mà là quả thật không muốn tiếp tục, nàng cũng dừng tay thật, không hề cố ép nhiều lắm, thậm chí cũng không hỏi lý do cụ thể.
Biểu hiện săn sóc hiếm có đến gần như thành thục này làm người ta khẽ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lòng càng sinh áy náy.
Chán nản bản thân choáng váng đầu óc, sáng sớm hôm đó, cũng không biết chỗ nào bắt đầu bất thường trước, nhưng mà kết cục mọi thứ đều bị đảo loạn rồi.
Cho dù nàng không tùy hứng đến nỗi cuối cùng làm ra chút gì, nhưng nhìn ra được ít nhiều vẫn ảnh hưởng tâm tình, thậm chí còn có chút... nghẹn hỏa (kiềm chế bức rức). Mặc dù chưa nếm sự đời, bản thân cũng không hiểu rõ lắm loại cảm thụ này, thế nhưng không phải không hiểu nghĩa là không có cảm giác. Trên thực tế, tính cảm thụ của Luyện nhi là rất mạnh, thế cho nên trong hai ngày kế tiếp, một khi chúng tôi cùng một chỗ, giữa đôi bên dường như luôn là bầu không khí lo lắng bất an lưu động như một loại gợn sóng.
Đối với cảm giác lo lắng không thể gọi tên này, có lẽ nàng vẫn không thể thu xếp rõ ràng, nhưng trong lòng tôi lại rất rõ chuyện gì xảy ra.
Dục vọng là lửa, tình yêu là củi, không đốt sẽ không cháy, nhưng một khi vô ý bén lửa, cho dù được dập tắt kịp thời, kỳ thực trong tro tàn vẫn còn nhiệt độ âm ỉ. Người càng không rõ nội tình thì càng không cách nào xử lý tốt loại cảm giác này, huống chi, giờ đây đối với Luyện nhi, chuyện không cách nào xử lý tốt, có lẽ không chỉ là... dục vọng, mà là rất nhiều thứ khác cùng xen lẫn trong dục vọng.
Tôi đương nhiên hiểu rõ lý do bản thân từ chối, nhưng nàng sẽ không rõ, cũng không biết ở trong mắt Luyện nhi, phần cự tuyệt này có thể có hàm nghĩa gì khác hay không. Ngại vì đủ loại biểu hiện trước đó, hôm nay nàng không muốn nói, tôi cũng thật không dám suy tưởng vọng đoán.
Mà cùng lý do như vậy, tôi không muốn nói, chắc là nàng cũng không thể nào đoán được.
Giải đoán tâm tư của nhau luôn là một việc mệt người.
Lúc đó gấp gáp nói là "hôm nay không được", đây dĩ nhiên là từ mang ý thoái thác đùn đẩy. Mà sự thật là trong mấy ngày sau mọi nơi đều bình an vô sự... ít nhất là mặt ngoài bình an vô sự. Như đã nói trước đó, Luyện nhi hình như có chút tâm tình, nhưng nàng không muốn biểu đạt ra ngoài, có vẻ như muốn giả vờ không có việc gì, thật ra lại không giỏi ngụy trang, chẳng qua là cố chấp kiên trì.
Thấy nàng giả bộ không để bụng như vậy, trong lòng rất khó an, dù sao người ma xui quỷ khiến phóng hỏa trong lòng nàng là chính mình. Mấy ngày nay cũng nghĩ qua, đối với Luyện nhi... có lẽ tôi nên thay đổi cách thức phương pháp đối xử với nàng. Bởi vì dù cho bên trong tính cách vẫn có một mặt thuần túy, nhưng bất tri bất giác, nàng quả thật đã không còn đơn thuần như phần lớn thời điểm liếc mắt là có thể nhìn ra, ví dụ như sự hiểu biết lần này đối với tình sự*... Có lẽ, coi như đây là cơ hội, mình cần phải thử xem... Thẳng thắn mà nghiêm túc đàm luận cùng nàng, chứ không phải là tiếp tục đoán đố như vậy. Dẫu sao tiếp tục đoán tới nữa, có nguy cơ đoán sai tâm tư, vậy thì quá oan uổng, là chuyện không nên xảy ra.
(*) tình sự: ý chỉ chuyện gi**ng chiếu, chuyện ấy ấy, về sau mình giữ nguyên từ này nhé, không thể thay bằng từ "l*m t*nh" được:">
Nhưng về phương diện khác, chính là vì không cách nào liếc mắt liền nhìn thấu tâm tư của nàng như lúc nhỏ nữa, cho nên cũng không thể nào đoán trước được, nếu như nói cho nàng nghe hết đủ loại ý nghĩ đắn đo trong lòng, sẽ nhận được phản ứng ra sao.
Suy cho cùng, cái gọi là tình sự, làm hay không làm, cho nàng làm hay không cho, những thứ này đều không phải vấn đề lớn. Mặc dù trong lòng vẫn có chút rối rắm của bản thân, nhưng nếu nàng không xảy ra chuyện gì, thì mình ra sao cũng không quan trọng. Có điều trước mắt, vẫn sợ nàng sẽ cậy mạnh làm ra hành động bất chấp sức khỏe bản thân.
Cho nên suy đi nghĩ lại, vẫn quyết định hoãn ý tưởng này cho đến sau khi nàng hoàn toàn hồi phục rồi hãy thực hiện. Khi đó bàn lại, nếu thật sự phải phát sinh chút gì đó, thì... phát sinh là được rồi.
Nhắc đến thân thể của Luyện nhi, thật sự khôi phục rất thuận lợi, đây cũng là chuyện mình vui mừng nhất hai ngày gần đây. Hành động mỗi đêm chạy lên núi không để ý bệnh tình của nàng lúc trước, tuy làm người cảm động, nhưng cũng lo lắng không thôi, chỉ sợ có ảnh hưởng gì. Dù sao bệnh trạng có phân nặng nhẹ, chung quy là bệnh có thể chết người, cũng chỉ có nàng dám không biết chừng mực như vậy. Còn may là vẫn biết phải uống thuốc đúng giờ, nhìn chung cũng không bị ảnh hưởng lớn, vẫn duy trì trình tự ngày càng chuyển biến tốt. Kể từ lúc tôi trở về được tận mắt nhìn thấy, số lần phát tác và cường độ đều giảm đi rất nhiều, duy chỉ một lần, độ nghiêm trọng tương đối nhẹ hơn so với lúc mới bắt đầu.
Nhưng mà, cho dù như vậy, nếu như đụng vào thì sẽ phát hiện, thân thể kia thi thoảng vẫn sẽ căng cứng vô cùng, có lúc sẽ không tự chủ mà dùng sức, khớp hàm ngẫu nhiên cũng sẽ căng đến ảnh hưởng nói chuyện. Chỉ là Luyện nhi ghét tỏ ra yếu kém, cho nên trừ khi bị nhìn ra, nếu không sẽ luôn cười dài dửng dưng mà che giấu qua.
Tính cách của nàng như vậy, thật ra rất thua thiệt. Người bình thường hoàn toàn không nhìn ra nàng phải chịu khổ bao nhiêu, người thầy thuốc kia thấy nàng thuận lợi khôi phục rất nhanh thì chỉ liên tục cảm khái, khen ngợi trại chủ quả nhiên phi phàm; Thiết San Hô cũng yên lòng từ lâu, không còn vẻ lâm đại địch như lúc ban đầu... Kể cả chính mình gần gũi nhất để ý nhất, e rằng ít nhiều cũng bị ngôn hành cử chỉ tự nhiên đó làm cho lơ đễnh, không cách nào chẩn đoán chính xác mức độ thống khổ của căn bệnh này.
Vì vậy, trong mắt người ngoài, trận bệnh nặng hung hiểm này, dường như cứ nhẹ nhàng như vậy mà sắp đi qua rồi.
Sắp đi qua, nghĩa là vẫn chưa hoàn toàn đi qua, thế cho nên một ngày ba lần thuốc vẫn phải uống. Chẳng qua khớp hàm đã không còn tình trạng căng đến hoàn toàn không nuốt được, cho nên cũng không cần tiếp tục dùng hình thức thân mật để đút, hơn nữa... Gần đây ở chung bắt đầu có chút không được tự nhiên, lại càng không muốn tiếp xúc thân mật quá nhiều, để tránh khơi lên khát vọng của nhau ở lúc không cần thiết, vì vậy cho dù nhận ra tay chân nàng căng cứng, cũng không dám tự nhiên giúp nàng xoa bóp làm dịu như mọi khi.
Huống hồ, Luyện nhi cũng... cũng không tự nhiên kêu tôi xoa bóp giúp nàng như mọi khi.
Giữa chúng tôi, hình như bất tri bất giác xuất hiện một lớp khoảng cách vô hình, rất mỏng, nhưng thật sự tồn tại. Đây là cảm giác của cá nhân tôi, nhưng có lẽ nàng cũng cảm nhận được.
Vốn định đợi sau khi bệnh tình của nàng hoàn toàn khôi phục, không còn gì lo lắng nữa thì mới xử lý. Nhưng cuối cùng vẫn có người thiếu kiên nhẫn trước. Buổi trưa hôm nay, như thường lệ ăn cơm xong thì uống thuốc, Luyện nhi đột nhiên bĩu môi kêu mỏi tay, đây cũng là việc thường xảy ra do căng cơ. Vừa rồi lúc ăn cơm đã thấy nàng ỉu xìu miếng ăn miếng không, tôi cũng không nghi ngờ gì, đi tới mép giường ngồi xuống, tiếp nhận chén thuốc thổi nguội đút từng muỗng cho nàng.
Một người đút, một người nuốt, cứ như vậy trầm mặc đối nhau trong chốc lát. Lúc đang cúi đầu thổi thuốc, bỗng dưng nghe người đối diện bực mình nói:
- Này, đủ chưa? Không cảm thấy bộ dạng như vậy rất khó chịu hả?
Vừa khéo lúc này đang chuyên tâm làm việc, thình lình bị hỏi như vậy, tay ngừng lại, theo bản năng hỏi ngược lại:
- Sao, khó chịu chỗ nào? Là thuốc nóng hay là nhanh quá?
Thuận miệng hỏi lại một câu như vậy, nhưng lại làm cho Luyện nhi nhất thời tức giận không chỗ phát tiết, chợt đoạt lấy chén thuốc uống "ừng ực" đáy chén chổng lên trời, tiếp theo đặt mạnh chén lên bàn, rồi mới khoanh tay mở miệng nói:
- Ta chỗ nào cũng khó chịu, không cho phép ngươi ngắt lời lung tung, mấy ngày nay xảy ra chuyện gì? Không thích nói chuyện với ta, ngay cả làm việc cũng không thích hợp, vốn còn tưởng chắc là tâm tình không tốt nên tùy ý ngươi, không nghĩ tới bây giờ vẫn là bộ dạng này, xem ra thật sự là không thể quá nuông chiều ngươi!
Một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng, thật ra mấy ngày qua nàng cũng không thích hợp lắm, lúc này cướp cơ hội mở lời trước, hùng hồn nói thành dường như toàn bộ trách nhiệm đều do phía tôi. Điều này đã làm người ta không biết nên khóc hay nên cười rồi, tiếp đến nghe luôn miệng nói nuông chiều, thật sự không muốn cười cũng không được. Bản thân chỉ đành để thìa vào lại trong chén rỗng, cười khổ nói:
- Luyện nhi, ngươi đang nói... gì vậy, mấy ngày nay, chẳng phải đều yên lành à?
- Hừ, yên lành cái gì...
Một tiếng "hừ" nhẹ trả lời, thiếu nữ đối diện khoanh tay ung dung, không vui nói:
- Đã nói không cho phép tùy tiện ngắt lời rồi, chỗ nào gọi là yên lành? Rõ ràng đâu đâu cũng không bình thường, chúng ta ít nói chuyện, ngươi đụng ta giống như đụng củ khoai nóng, ngay cả đêm đêm thân mật lúc chuẩn bị ngủ cũng đều rụt rè giống như đầu gỗ, thật mất hứng! Việc này có thể coi là yên lành à? . Ủng hộ chính chủ vào ngay == T𝑅 𝗎𝐌T𝑅U𝘠𝓮𝑵.V𝑵 ==
Không sai, Luyện nhi nói là sự thật. Vì sợ nàng nghĩ lung tung nên không thể từ chối hôn nhau thân mật trước khi ngủ như thường lệ, lại sợ không nhịn được châm lửa, cho nên, chỉ có thể cứng ngắc coi mình là vật chết... Hiện giờ bị nàng nắm tới hưng sư vấn tội, khó tránh lúng túng trong chốc lát.
Nhưng đồng thời, Luyện nhi thật sự nghiêm túc, đây là chất vấn nghiêm nghị hiếm có của nàng, vì vậy dù ngượng ngùng, mình cũng hít ngụm khí nghiêm túc trả lời:
- Phải, là có chút vấn đề, là về... chuyện buổi sáng hôm đó, đã để trong lòng mấy ngày rồi, vốn muốn chờ ngươi khỏi bệnh rồi nói tiếp. Nếu nhất định phải nói bây giờ, cũng không sao, xem ý kiến của Luyện nhi ngươi là được rồi.
Vừa nói như vậy, thiếu nữ đối diện giống như thở phào nhẹ nhõm. Luyện nhi không khoanh tay nữa, mà là buông lỏng tay cười một tiếng, nói:
- Đã biết ngươi có lời muốn nói, nói sớm kết thúc sớm, chờ đợi cái gì, cũng không phải không biết ta ghét nhất chờ đợi không đầu không đuôi, hơn nữa đáng lẽ nha, chuyện ngày đó ngươi cũng nên nói rõ cho ta, hai ngày nay ta lại chưa thúc giục ngươi và ta hoan hảo*, ngươi tránh tránh trốn trốn làm cái gì?
(*) hoan hảo: lại là chuyện ấy ấy
Trước kia không cảm thấy Luyện nhi nói chuyện có bao nhiêu mạnh dạn, từ sau khi đề cập đến phương diện này, mới giật mình phát hiện nàng nói quá mức mạnh dạn đến không có giới hạn. Vân vê vành tai có chút nóng, tôi mở miệng nói:
- Luyện nhi... Cái này... không đúng, cái gọi là hoan hảo, ý nghĩa trong đó không giống nhau, ngươi hiểu được những thứ này, ta thật sự rất ngạc nhiên, nhưng mà, cái gọi là hoan hảo, ngươi cũng không thể đánh đồng nó với... việc ta muốn...
- Ồ? Vậy khác nhau như thế nào, ngươi nói nghe thử xem.
Nàng câu khóe môi nhàn nhã hỏi, thái độ đứng đắn không nóng không vội, một lần nữa làm tôi có chút bất ngờ.
Ngừng giây lát, sắp xếp lại câu chữ một chút, đang định mở miệng nói rõ huyền cơ trong lòng, ấy vậy mà lại bị một chuỗi tiếng gõ cửa cắt ngang.
Tiếng đập cửa không lớn, nhẹ nhàng mà lại liên tục, có vẻ cũng không do dự. Trong khoảng thời gian này, người có thể tiếp cận nơi này cũng không nhiều, sẽ gõ cửa thì càng ít, người trong trại ít nhiều đều biết bệnh tình của Luyện nhi, không có chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không tới quấy rầy. Hai chúng tôi liếc nhìn nhau, một người đứng dậy mở cửa, một người thay đồ, ăn ý quyết định tạm thời hoãn buổi nói chuyện này lại rồi hẵng tính.
Gạt chốt kéo cửa ra, đứng bên ngoài chính là lính gác trực giao lộ, nàng thấy cửa mở, bất an nhìn tôi một cái, ngập ngừng giây lát, vẫn là dè dặt mở miệng nói:
- Trúc tỷ tỷ, trước... bãi đất đằng trước xảy ra chút chuyện, có người xông lên núi, đang ầm ĩ không can được, việc này người ngoài thật sự không tiện làm chủ, nghe nói, sức khỏe trại chủ đã sắp hồi phục, không biết có thể mời lão nhân gia ngài hay không...
- Có cái gì không tiện làm chủ?
Biết rõ Luyện nhi có thể nghe thấy, nhưng vẫn hạ thấp giọng, tôi nhíu mày nhẹ giọng trả lời:
- Chẳng lẽ người tới là cao thủ võ lâm, các ngươi đều không đối phó được?
- Vậy, vậy cũng không phải. - Lính gác lắp bắp nói:
- Chính là mấy người sống trên núi bình thường, không có thân thủ bản lĩnh gì, chẳng qua chỉ là ầm ĩ gay gắt, khuyên can mọi cách cũng không nghe, trong trại lại có nghiêm quy, không được động thủ trước đối với dân chúng bình thường, cho nên chúng tỷ muội rất khó xử... Nhất thời không biết làm thế nào...
- Người thường sống trên núi? Người thường sống trên núi đến chỗ chúng ta náo loạn cái gì? Sao bọn họ qua được con đường nhỏ ở sườn núi Minh Nguyệt Hạp? Người canh gác ở đó đâu?
Tôi ngạc nhiên nói, trong lòng thật khó hiểu. Không nói đến bách tính sẽ không tùy tiện gây sự với sơn tặc để tìm chết, chỉ nói riêng địa thế Minh Nguyệt Hạp một người gác cổng không người khai thông, tầng tầng trạm gác, càng không dễ dàng để người thường xông tới nội địa.
Lúc này Luyện nhi đã chỉnh đốn xong xuôi, đang đi tới lấy chiếc áo mỏng bên cạnh áo trắng viền vàng treo ở đầu giường, nghe vậy nhướng mày nói:
- Ai dám cả gan vào trại quấy rối? Thật to gan, đi, chúng ta đi nhìn xem, dọc đường nói cụ thể cho ta nghe.
Nói xong dắt tay tôi, kéo người định bước ra ngoài.
Không nói đến cái khác, chỉ nhìn cái áo mỏng này, không thể làm người yên tâm, cũng không màng người ngoài ở đó, tôi trở tay kéo nàng lại, nhỏ giọng gấp gáp nói:
- Đừng, việc này ta đi xem là được rồi, cũng không phải cao thủ gì, không phiền ngươi ra mặt, ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho ta là tốt rồi, đừng quên ngươi... ngươi vẫn đang trong giai đoạn tĩnh dưỡng, không chịu được kinh động không được gặp gió.
- Ở chung với ngươi kinh động gì đều bị từ lâu rồi, còn sợ gió?
Nàng không quan tâm người khác nhìn thế nào, liếc mắt qua đây, lại cười nói:
- Ta hiện tại đã khỏe bảy tám phần, hơn nữa xem hôm nay trời râm, không có nắng cũng không có gió lớn, trái lại rất thích hợp ra ngoài tản bộ, không phải sao?
Vừa đấm vừa xoa chính là như vậy, huống hồ ngay trước mặt trại binh, mình không tiện làm mất thể diện của nàng. Nhìn khí trời bên ngoài, cũng đúng như nàng nói, liền suy nghĩ một chút, xoay người đi lấy bộ y phục, lại đem theo cây dù, rồi quay lại nói:
- Khoác thêm bộ y phục, ngược lại còn có thể.
Nàng thấy hành động của tôi, đương nhiên biết dụng ý trong này, nhất thời mặt mày rạng rỡ, còn chê chưa đủ, được một tấc lại muốn tiến một thước mà cười nói:
- Khoác áo thì khoác thôi, mang dù này làm gì? Bên ngoài trời không mưa không nắng, ngớ ngẩn rồi à?
Trong lòng hơi tức giận, vừa mở dù đi chung với nàng, vừa giận dỗi đáp lại một câu:
- Có nói ngươi cũng không hiểu, chắn chút tia tử ngoại cũng được mà? - Một lời vừa ra, mình lại là người cười rộ lên trước.
Vì vậy, sau gần một tháng, lần đầu tiên cùng nàng bước ra chỗ ẩn cư giữa ban ngày. Dưới bầu trời xám tro, hai người cùng nhau che dù, thong dong đi trên con đường nhỏ xanh um giữa núi, đi giải quyết một cái phiền phức không tính là phiền phức.
Chuyện người thường lên núi gây sự náo loạn, nghe như thế nào, cũng chỉ là cái phiền phức không tính là phiền phức.
Chưa từngnghĩ rằng chuyện này lại có thể lưu lại trong trí nhớ, cả đời.