Nắm trong tay trường kiếm của Luyện nhi, một đường chạy nhanh, thuận đường mòn men theo thế núi mà đi, chỉ dừng lại một chút khi đi qua nơi thiết lập trạm gác.
Chỗ này vốn nên có trạm gác, lúc trước không thấy người, lúc này vẫn là không có ai, chỉ còn lại mấy thanh cọc gỗ, cũng liền không có bộ dạng của trạm gác, còn không kịp dừng hẳn bước chân, liền dựa theo lệ cũ của sơn trại mà cất lên vài tiếng huýt sáo, nhìn bốn phía, không thấy đáp lại, cũng không lại chờ lâu, quay qua tiếp tục chạy đi.
Quả nhiên không phải là tạm thời rời đi một cách trùng hợp, lính gác xác thực không có ở đây, người sắp xếp vào vị trí này coi như là thân tín của Luyện nhi, tuyệt đối sẽ không rời bỏ nhiệm vụ, lúc này vì sao lại không có ở đây? Không muốn suy nghĩ nhiều, cuối cùng phải chính mắt nhìn thấy mới là sự thật, nghĩ cũng vô dụng.
Dốc sức dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy xuống dốc núi, cách khu sinh hoạt của trại binh càng ngày càng gần, bình thường khi đến đây, cũng đã có thể nhìn thấy tốp năm tốp ba người đang hoạt động, giờ phút này lại im lặng, ngay cả ảnh tử cũng nhìn không tới nửa cái, dọc đường khi đi ngang qua những căn nhà gỗ nhà tranh được xây dựng dựa theo thế núi hai bên, phàm là có cửa sổ gỗ rộng mở, ánh mắt luôn nhìn quét vào bên trong một chút, nhưng vẫn là khiến cho người ta thất vọng.
Đủ loại tình hình, làm cho cảm giác quái dị càng nặng, chỉ là trái lại, cảm giác bất an dần dần tiêu tan đi.
Dù sao, lo lắng nhất chính là chuyện bất ngờ làm phản, nhất là loại làm phản bắn lén sau lưng, chỉ là cho dù có người có rắp tâm này, cũng không có khả năng trong một hai canh giờ ngắn ngủn liền kích động mấy trăm người trên dưới trong toàn trại cùng nhau hành động, lúc này khắp nơi đều yên tĩnh không một bóng người, trái ngược với bằng chứng dành cho phần lo lắng này, chứng minh tình huống xấu nhất mà bản thân nghĩ đến có khả năng xảy ra không cao.
Mà nếu như không phải có dị số gì, như vậy, thứ có năng lực làm cho người trong trại nhất trí như vậy, từ trên xuống dưới cũng không nhìn thấy một bóng người...Khả năng càng cao là...
Trong đầu phỏng đoán, nhưng không ngừng bước, đang trên con đường uốn lượn nối liền những công trình kiến trúc, trong lúc đó, từ xa xa thoáng nhìn thấy có hai đạo nhân ảnh hiện lên.
Do những gian nhà cản trở tầm mắt, khoảng cách lại xa, cho nên hai đạo nhân ảnh kia ban đầu thực sự chỉ là một cái thoáng qua, may thay các nàng cũng đang đi dọc theo con đường, dưới chân mình lại ra sức, sau mấy khúc ngã rẽ, rốt cuộc nhìn rõ ràng hai người này là trại binh bình thường, bộ dáng tựa như có chút chật vật, thần sắc vội vàng hấp tấp, đang lo lắng vội vàng đi đường, trong miệng còn đang không ngừng nói gì đó.
Thật vất vả gặp được người, vốn là muốn đuổi theo hỏi thăm, thấy tình hình này, trong đầu xoay chuyến, không khỏi liền thay đổi chủ ý, chẳng qua là tiến lên theo sát vài bước, lại ẩn dấu hành tung, âm thầm theo sát phía sau.
Khoảng cách lại gần thêm chút ít, rốt cuộc đã nghe được các nàng đối thoại, thế nhưng lại là đang oán trách lẫn nhau, một người trách đối phương không nên lúc này cũng phải tắm gội, một người lại trách đối phương nấu nước quá ồn ào, vì vậy không nghe thấy tiếng chuông tập hợp từ hiệu lâu, hai người trách cứ lẫn nhau, lại không có thời gian để tức giận, vẫn là cùng nhau vội vàng đi về phía khu vực đập nước.
Khi nghe thấy các nàng nhắc đến chuông tập hợp từ hiệu lâu, trong lòng chính là khẽ động, thứ này bản thân đương nhiên không xa lạ, bất luận một người nào trong sơn trại đều sẽ không xa lạ, cái gọi là hiệu lâu, tên như ý nghĩa, kỳ thật chính là một gác lâu trên cao, phụ cận nơi tập hợp thao luyện, chuông tập hợp, là trên dưới toàn trại có thể nghe thấy rõ ràng, là nơi phát lệnh, bình thường chuyên có người trông coi, trừ phi là tất yếu, lúc bình thường tuyệt đối sẽ không dễ dàng kêu vang.
Nghe các nàng nói như vậy, điểm nghi hoặc trong lòng liền được loại bỏ chút ít, nếu như tiếng chuông trên hiệu lâu vang lên, lúc ấy ta đang ở ngoài trại, xác thực là không thể nào nghe được, nhưng mà, phương pháp này tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mà sử dụng, vậy trong trại lại đã xảy ra đại sự gì, cho nên đột nhiên lại dùng đến cách này? Phần nghi hoặc này, lại càng trở nên dày đặc.
Hai người ở phía trước bối rối chạy đi, bản thân ở phía sau đi theo, không bao lâu, đã đến đập nước ngày thường hay tụ tập thao luyện, chẳng trách những nơi khác tựa hồ không có dấu người, thì ra là vì mọi người đều đang tập trung ở đây, ước chừng ngoại trừ những người đang trong phiên trực ở trạm gác trên núi không kịp trở về, phần lớn mọi người trong trại đều ở đây, gần ba trăm người đứng cùng nhau đông nghịt, mà chính giữa trên đài hiệu lệnh, chính là một người cao cao tại thượng làm cho người ta chú mục, không phải Luyện đại trại chủ thì là ai?
Quá sức bắt mắt, cho nên ngay từ đầu liền nhìn vào nàng, nhìn thấy là trước sau như một uy phong lẫm lẫm, trong lòng một tảng đá lớn lập tức rơi xuống đất, nhìn thấy hai nữ binh đến muộn kia âm thầm lẫn vào đám người, do dự một chút, không có làm theo, chẳng qua là nhẹ nhàng chọn một nơi kín đáo ở phía ngoài đám người, tiếp tục ẩn núp, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Đã thành thói quen chuyện Luyện nhi luôn hành động một cách quyết đoán ngoài dự tính của người khác, cho nên chỉ mong nàng bình yên vô sự, vậy vô luận nàng muốn làm gì, bản thân cũng sẽ không cản trở nàng.
Chẳng qua là trong lòng, vẫn chưa hiểu quá rõ, không hiểu là có chuyện gì lúc này liền muốn triệu tập mọi người, mà không phải đang hảo hảo ở trong phòng...Chờ ta.
Mang theo sự khó hiểu này, lẫn ra xa xa mà đứng bên ngoài quan sát, tuy rằng khoảng cách khá xa, chỉ là sẽ không ảnh hưởng gì, lúc nói chuyện trước đám đông, vì để tất cả mọi người có thể nghe rõ, Luyện nhi luôn có thói quen dùng chân khí, cách xa hơn trăm thước đều có thể nghe thấy rõ ràng, lần này cũng không ngoại lệ, hai người nữ binh kia cũng không tính là đến quá muộn, bởi vì xưa nay tính tình Luyện nhi là không thích nhiều lời vô ích, nhưng lúc này vẫn còn đang nói chuyện, đủ để thấy lúc đến đây cũng không tính quá muộn.
"... Cho nên, chuyện hôm nay, hữu nhất thuyết nhất*, chính là chuyện quan trọng như vậy, ta ở đây giải thích cùng các ngươi, tránh cho những người lúc trước không có mặt ở đây cảm thấy mơ hồ, nghe những lời đồn đãi lung tung, cuối cùng cũng không hiểu rõ sự tình."
(*Có sao nói vậy, có một nói một)
Thanh âm quen thuộc từ xa xa truyền vào trong tai, vẫn là tràn đầy tự tin như thế, ngạo nghễ tự phụ một phần cũng không thiếu, xa xa nheo mắt nhìn qua, kỳ thật thấy không rõ ánh mắt của nàng dưới ánh trời chiều, bất quá lại tựa như đã thấy rất rõ ràng, bên môi Luyện nhi hẳn là mang một chút ý cười, chỉ là càng nhiều chính là ngẩng đầu lẫm liệt, nàng chỉ cột tóc một cách đơn giản, để mặc tóc dài tung bay trong gió, này làm cho người ta không khỏi liên tưởng đến hình ảnh trước đó không lâu...Cúi đầu, sờ lên lỗ tai, bởi vì trong đầu hiện lên những hình ảnh kia khiến cho có chút vô pháp tiếp tục không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm vào nàng, chỉ có thể dụng tâm lưu ý lắng nghe những lời kia.
"Bất quá, nói đến những chuyện này, chẳng qua là thuận tiện, cũng không phải là nguyên nhân chính để triệu tập tỷ muội trong trại." Luyện nhi tiếp tục nói: "Trong các ngươi phần lớn cũng đã cùng ta khá lâu, biết được cách làm người của ta, tư là tư, công là công, ta Luyện Nghê Thường muốn cùng ai qua một đời, hoàn toàn không liên quan đến chuyện trong trại, từ nay về sau đừng nhắc lại, nếu có ai không hài lòng, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay là được, cũng xem như không uổng công chúng ta từng xưng là tỷ muội, chỉ là, nếu như có ai dám mượn chuyện này làm loạn đại cục trong sơn trại, hừ, liền đừng trách dưới kiếm của ta không có mắt, hạ thủ vô tình!"
Tuy rằng tới trễ một chút, bỏ lỡ một chút chuyện, chỉ là nghe xong lời này, liền có thể phỏng đoán được lúc trước nàng nói những gì, việc này vốn tưởng rằng chỉ có bản thân lo lắng, dựa vào tính tình không quan tâm của Luyện nhi, chính là không để tâm đến cũng không kỳ quái, hôm nay xem ra, nhưng thật ra đã xem thường nàng.
Dù là ý tứ tương tự, hôm nay do Luyện nhi chính miệng công bố, tất nhiên so với những lời nói trước kia của ta có lực uy hiếp hơn rất nhiều, nhất là đối với mọi người trong trại mà nói, phân lượng e rằng chính là hoàn toàn khác nhau...Hơn nữa bị những lời nói này chặn trước, cho dù là người có dị tâm, e rằng cũng không nâng dậy nổi sóng gió quá lớn...Trong lòng đang âm thầm khen ngợi, lại nghe thấy ở trên đài lời nói của nàng xoay chuyển, nói: "Được rồi, việc này dừng ở đây, kế tiếp, chúng ta nói vàovấn đề chính."
Lúc này mới nhớ tới, vừa rồi nàng nói đề tài này chẳng qua là thuận tiện, lòng hiếu kỳ không khỏi dâng lên, ngẩng đầu quan sát cẩn thận, muốn xem một chút rốt cuộc là vấn đề gì để cho nàng muốn tụ tập mọi người vào lúc này.
Bất quá, trên đài Luyện đại trại chủ lại cũng không nói lời nào, hơn nữa quay đầu nhìn nhìn sang một bên, lập tức vừa nhấc cằm tỏ ý, bên cạnh từ phía sau nàng đã có người tiến lên vài bước, đi đến trước đài.
Người này không phải ai khác, chình là nữ binh cao lớn trong hai nữ binh một cao một thấp đã từng hầu hạ ta trước kia, bởi vì tính cách của cả hai đều thuộc loại hướng nội trầm ổn, bình thường ta và nàng phần lớn là lấy lễ để tiếp đón, thật ra không có cơ hội qua lại nhiều, tối đa là nhớ rõ tên họ của người này, bất quá nếu như nói là tín nhiệm, nàng được cho là trung thành và tận tâm, là người mà Luyện nhi và ta đều từ đáy lòng có thể tín nhiệm.
Chẳng qua là, lúc trước vẫn không cảm giác được, giờ phút này vừa thấy nàng bước đến, mới bỗng nhiên nhớ tới, người này tựa hồ đã có một đoạn thời gian không xuất hiện, bởi vì chức trách tương đồng, nàng và nữ binh thấp người Lục Nhi phần lớn là cùng làm việc, nhưng lúc trước khi Luyện nhi bệnh nặng, chỉ nhìn thấy Lục Nhi có tính cách đơn thuần kia xuất lực, thật giống như chưa bao giờ nhìn thấy nàng, trước kia bản thân bận rộn không có thời gian quản chuyện này, lúc này nghĩ đến, bắt đầu mơ hồ cảm thấy sự tình tựa hồ có chút kỳ quặc.
Cũng không cho phép bản thân suy nghĩ nhiều, trên đài hiệu lệnh, người này đứng ở bên cạnh Luyện nhi, thần sắc nghiêm túc, lại có chút mệt mỏi, nhìn trang phục tựa hồ cũng là phong trần mệt mỏi, trên giày còn dính vết bùn mới, gây chú ý cho người khác nhất vẫn là phần tay nải trên tay nàng, phần tay nải kia cũng không tính là đặc biệt lớn, lại căng phồng, cảm giác trĩu nặng, lúc trước hẳn là được nàng đeo trên lưng, lúc này sau khi bị Luyện nhi gọi đến, liền đổi thành nâng niu trên hai tay, có vẻ thập phần cẩn thận.
Luyện nhi lại tựa như chẳng hề để ý đến, cầm lấy tay nải này, một tay giơ lên, nhìn quanh mọi nơi, hỏi: "Có ai muốn đoán xem cái này là gì không?" Mặc dù nàng nói như vậy, người bên cạnh làm sao dám đoán, đương nhiên là hoàn toàn yên tĩnh, Luyện nhi quét mắt một vòng, thấy không có ai mở miệng, cười lạnh một tiếng, sau khi giật ra một góc tay nải, BA~ một tiếng ném xuống mặt đất.
Ta ở một khoảng cách quá xa, tất nhiên không nhìn thấy rõ ràng là có chuyện gì, chỉ biết là một trận gió cuốn tới, mơ hồ mang theo một cỗ mùi vị khác thường, đã thấy đám người từ trong ra ngoài dần dần bắt đầu bạo động, tiếng nghị luận càng ngày càng vang, thẳng đến khi nghe thấy rõ ràng mọi người bảy miệng tám lưỡi mà thảo luận: "Xương, xương người chết!" Lúc này trong lòng mới cảm thấy nặng nề, đã hiểu được trong tay nải là thứ gì.
Đã hiểu được, lại cũng không hiểu, cuối cùng dụng ý trong chuyện này là gì? Người không hiểu đương nhiên không chỉ có bản thân ta, trên mặt đại đa số mọi người đều viết ngỡ ngàng, Luyện nhi cũng không lập tức đáp lại, ôm cánh tay vẫn ung dung để mọi người nghị luận trong chốc lát, thẳng đến khi thanh âm trong đám người nhỏ lại, mới tựa tiếu phi tiếu mà mở miệng nói: "A Thanh, nói cho mọi người, đây là cái gì? Từ đâu có được?"
Lời vừa nói ra, đám người triệt để yên tĩnh trở lại, ánh mắt đồng loạt tập trung, người gọi là A Thanh chính là nữ binh cao lớn kia, dưới rất nhiều ánh mắt chung quanh đang nhìn đến, nàng cũng không lo sợ, chỉ có chút tằng hắng, liền nghiêm mặt nói: "Đây là xương người, là nửa tháng trước, ta tuân theo mệnh lệnh của trại chủ, trở về Định Quân sơn ở Thiểm Nam một chuyến mà đào mang về, chủ nhân của bộ xương cốt này, khi còn sống không phải ai khác, chính là đại quản sự trong trại trước kia, tên gọi Đông Duẩn."
Khi nghe đến cái tên này, mí mắt không khỏi liền giật hai cái.
Người bên cạnh mặc dù không đến mức có phản ứng như vậy, nhưng mà phản ứng thực sự không nhỏ, thậm chí có thể nói là lớn, từ xưa liền chú trọng cái quan định luận*, nhập thổ vi an, Đông Duẩn cùng với một nhóm nữ binh tử trận ở Định Quân sơn lúc trước, sau đó đều được Thiết San Hô dẫn người tìm về mai táng, chuyện này trong trại ai ai cũng biết, tuy rằng lúc đó gấp gáp không có quan tài, chỉ là xác thực đã nhập thổ vi an, người chết là lớn nhất, hôm nay Luyện nhi tùy tiện cho người đào mộ dời thi thể, chỉ sợ là...
(*Đậy nắp quan tài mới luận định đúng sai. Ý là muốn đánh giá một người tốt xấu, công tội thế nào thì chờ tới khi người đó chết, lúc đó mới có cả quá trình đầy đủ và tổng quan để đánh giá).
Đại khái đã đoán được nguyên nhân, lại chỉ có thể sốt ruột, phía bên kia đã là một hòn đá dấy lên ngàn cơn sóng, hôm nay thành phần nữ binh trong trại, ngoài trừ những nữ binh được tiếp nhận thêm trong sáu tháng qua, đa phần vẫn là tàn quân trên Định Quân sơn, Đông Duẩn lúc trước cũng coi như rất có uy vọng, tâm tình lại càng kích động, người lớn gan chút ít đã lớn tiếng hướng trên đài hỏi nguyên nhân, không nhận được đáp án không bỏ qua.
Nhưng mà đối diện với những thứ này, Luyện nhi lại bất vi sở động, chẳng qua là lặng lẽ nhìn đám người trong giây lát, bỗng nhiên đề khí mở miệng, một tiếng thét to vang lên, áp chế thanh âm nghị luận nhao nhao, hỏi: "Thiết luật trong sơn trại! Còn nhớ rõ sao? Nếu như có người bội bạc, lấy oán báo ơn, hãm tỷ muội trong trại lúc gặp nguy nan, hại tính mạng người người trong sơn trại, nên làm như thế nào!"
Câu hỏi này của nàng, giọng nói như thường, thực tế đã rót đủ chân khí, lọt vào trong tai người phía dưới thật sự giống như sấm động bên tai, người chịu không nổi e rằng có thể bị chấn động đến hãi hùng khiếp vía, nhất thời dưới đài lại không có một tiếng động, Luyện đại trại chủ vẫn không bỏ qua, thấy không có tiếng trả lời, liếc nhìn người bên cạnh một lần, hỏi: "A Thanh, ngươi tới đáp! Nếu như có người phạm vào những điều vừa mới nói kia, nên xử trí như thế nào?"
Nữ binh to lớn kia nghe nói như vậy, không chút do dự, mặt hướng mọi người liền cất cao giọng nói: "Điều thứ hai trong mười thiết luật của sơn trại, nếu như người trong trại bội bạc, lấy oán báo ơn, hãm bằng hữu lúc nguy nan, hại tính mạng tỷ muội, liền khoét hai mắt, băm tứ chi, người bị phanh thây xé xác, sau khi chết phơi thây ở trước trại, không có lệnh không thể tẩm liệm!"
Nếu nói rằng lúc trước là mơ hồ đoán được, vậy sau lời này, liền đã xác định được mục đích của nàng.
Quả nhiên, sau khi Luyện nhi nghe xong lời nói này, lập tức hướng phía dưới đài mà truy vấn: "Nàng có nói sai sao?" Thẳng đến khi thấy mọi người dưới đài đều là hai mặt nhìn nhau, có chút không biết làm sao, lúc này mới thoả mãn gật đầu, lạnh lùng nở nụ cười, nói: "Người có thể chết, tội không thể tiêu; sống không thể chịu tội, chết rồi, ta cũng muốn để cho nàng nhận lấy trừng phạt!"
Nếu như không nghe lầm, câu này, nàng là hiếm khi, mang theo giọng điệu căm hận mà nói ra.
Có một chuyện, Luyện nhi đã từng nói qua nhất định sẽ tìm hiểu rõ ràng, nửa năm trôi qua, ta đã quên, nàng lại chưa từng quên.
- ----
Hết tết rồi, đi học đi làm vui vẻ nhé.