Ma Nữ Nghê Thường

Chương 149: Định luật




Vốn cho rằng một màn khóc thút thít giống như phát tiết này, cuối cùng sẽ kết thúc bằng việc ngất xỉu, dù sao nàng bị trọng thương, gần như không có dư thừa tinh lực để lãng phí, nếu như ngất xỉu kỳ thật cũng xem như chuyện tốt, đó là một cách để không chế cũng như bảo vệ thân thể.
Nhưng mà thời gian dần dần trôi qua, Thiết San Hô vẫn gượng chống đỡ không có ngã xuống, chẳng qua một màn bật khóc từ nức nở nghẹn ngào không thành tiếng đến lặng lẽ rơi lệ đầy mặt này, cuối cùng cũng dần dần dừng lại.
Dù nước mắt có nhiều hơn nữa, cũng sẽ có lúc chảy hết.
Thiết San Hô khóc mệt không có khí lực chống đỡ, lần nữa khôi phục tư thế dựa nghiêng trên giường, một đôi mắt vô thần sưng đỏ đẫm lệ mở to, mù mờ không có tiêu cự, nhìn qua tựa như trở về trạng thái mệt mỏi lúc trước, chẳng qua là nhìn kỹ hơn, trong con ngươi kia lại rõ ràng chứa đầy bi thương, không giống trước kia như một vật hờ hững không vui không buồn.
Bức ra tình cảm, chẳng qua là bước đầu tiên trên con đường chữa thương mênh mang, tổn thương nơi trái tim là nan y, cuối cùng chắc chỉ có chính nàng tự mình chiến đấu.
Ngoan thoại* cũng đã nói, hiệu quả cũng đã thấy, tất nhiên không cần phải tiếp tục giả vờ làm ác nhân, gọi người đem một chậu nước nóng đến, vắt khô muốn giúp nàng lau đi đôi mắt vừa đỏ vừa sưng kia, vốn còn lo lắng nàng sẽ cự tuyệt, nhưng mà khóc mệt, hoặc có lẽ là tâm tình đã được phát tiết, Thiết San Hô cũng không có phản ứng gì, tùy tiện để ta lau như thế nào cũng được, nàng không nói một lời mà chỉ ôm chặt lấy người trong ngực không buông tay, tựa như đang phòng bị người khác sẽ đụng phải.
(*Ngoan ở đây là ngoan độc nhé, ý là những lời nói ác độc á)
Ta đương nhiên sẽ không đụng đến, chẳng qua là cẩn thận khe khẽ lau hai lần, khi lần thứ hai xoay người đem khăn ấm bỏ lại trong chậu, đã nghe được một tiếng nói rất nhỏ ở sau lưng: "Ngươi...Cũng tự mình lau đi..."
Quay đầu nhìn nhìn một lần, khẽ gật đầu một cái, cảm thấy có chút vui mừng, Thiết San Hô cũng không có mất đi bản tính, thực chất bên trong, đứa nhỏ này cuối cùng là một người lương thiện biết quan tâm.
Sau một màn như vậy, trong phòng lại yên tĩnh trở lại, có thủ hạ bưng tới một chút điểm tâm cùng nước trà, Thiết San Hô cũng đều ăn hết, ăn xong lại uống thuốc, lần này phản ứng đã tốt hơn, hầu như không có xuất hiện tình huống gì không đúng, còn lại sự dị thường duy nhất, chỉ lo rằng nàng không thể nằm xuống chìm vào giấc ngủ.
Người bị trọng thương, nghỉ ngơi dưỡng sức là quan trọng nhất, vốn định khuyên nàng nghỉ ngơi, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là từ bỏ, hữu trương hưu thỉ*, nếu như luôn bức bách nàng thật chặt, cũng không phải là tốt, Thiết San Hô ôm lấy Mục Cửu Nương không nhắm mắt, bản thân cũng liền lặng im thư giãn ngồi bên cạnh bàn cùng nàng, hai bên không nói một lời, một người đều tâm tư của riêng mình, Lục Nhi đứng thẳng đợi lệnh ở cửa ra vào cũng không lên tiếng, trong phòng yên tĩnh, nhưng cũng không còn áp lực trầm trọng đến mức gần như ngưng trệ như lúc trước.
(*Có nghĩa là sự kết hợp của khoan hồng và nghiêm khắc, ở đây ý chỉ sự đúng mực giữa cứng rắn và nềm mỏng)
Ngồi ngay ngắn không nói, trong đầu ý niệm lại liên tục xuất hiện, chỉ là trong giây lát như vậy, cuộc sống an ổn suốt gần ba năm chỉ trong hai ngày ngắn ngủn triệt để bị đảo lộn, dường như trong giây lát liền phát sinh quá nhiều tình huống, làm cho người ta đáp ứng không xuể, rốt cuộc hiếm khi được trở lại yên tĩnh, cuối cùng có thể hảo hảo suy nghĩ một chút, ngẫm lại những chuyện giang hồ, triều đình, ân oán, sinh tử, cùng với, số mệnh kia...
Cắt không đứt, sửa vẫn loạn.
Ngay khi yên lặng sắp xếp lại những suy nghĩ rồi loạn trong đầu, trong phòng yên lặng, đột nhiên bị một thanh âm khe khẽ đánh vỡ.
"... Nàng, chưa bao giờ hứa hẹn sinh tử..." Thanh âm này quá nhỏ quá hư yếu, vốn không đủ để làm người ta kinh sợ, cho nên chẳng qua là yên lặng nâng mắt lên, chỉ thấy Thiết San Hô trên giường cũng không có nhìn về phía bên này, cho nên lời nói của nàng, cũng không phải là muốn nói cho ta nghe, càng giống như xuất thần mà tự lẩm bẩm, nói: "Nàng chưa bao giờ hứa hẹn sinh tử với ta, mỗi lần ta nói chỉ cầu được chết cùng năm, cùng tháng, cùng ngày, đều bị nàng cười, nàng luôn cười nói đó căn bản là kết bái thành huynh đệ tỷ muội mới có thể phát thề như vậy, luôn nói ta hồ đồ..."
Nàng không phải nói cho ta nghe, nàng chẳng qua là cần một người lắng nghe mà thôi, cho nên bản thân cũng không có mở miệng, chẳng qua là thu hồi suy nghĩ, tĩnh lặng lắng nghe.
"Kỳ thật, ta cũng hiểu được, nàng luôn đổi đề tài như vậy, bởi vì nàng có sự băn khoăn của nàng." Thiết San Hô bình tĩnh nhìn người trong lòng, cô đơn tiếp tục nói: "Cửu Nương lớn hơn ta mười tuổi, hơn mười tuổi này, nếu như đổi thành một nam một nữ cùng nhau sẽ không đáng kể chút nào, nhưng nàng lại luôn cảm thấy nàng lớn hơn ta quá nhiều, tương lai cũng sợ sẽ ra đi trước ta, trước kia nàng liền quanh co lòng vòng nói với ta, đời này hai chúng ta chỉ sống nương tựa lẫn nhau, lại tuyệt đối không phải sống chết có nhau."
"Vào giai đoạn tươi đẹp nhất của nàng, ta chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu, lúc phụ thân mua nàng vào cửa, ta mới năm tuổi, được cưng chìu nhất, cho rằng có thêm một kế mẫu, cho rằng phụ thân không còn nhớ đến mẫu thân nữa, liền liên tục gây khó dễ nàng cho nàng sắc mặt khó xem...Nàng chưa từng tức giận, khi đó ta cho rằng như vậy là tốt...Lúc này nghĩ lại, ở Thiết gia lúc ấy, trước mặt ta cùng phụ thân, nàng là một nữ tử mười mấy tuổi cơ khổ, cho dù là bị đánh rớt răng cũng chỉ có thể nuốt máu vào trong bụng đi?"
"Nàng hầu hạ phụ thân chiếu cố ta, nhiều năm như vậy, nhưng ngay cả một cái danh phận nghiêm chỉnh cũng không có, đối với chuyện này nàng luôn canh cánh trong lòng, lại không biết, chuyện này ngoại trừ là chủ ý của phụ thân, cũng là chủ ý của ta...Sau khi ta trưởng thành hơn một chút, thích cùng nàng ở chung, cũng không thích nàng cùng phụ thân ở chung, nhìn thấy liền phiền, khi đó ta cho rằng, là vì ta coi nàng là tỷ tỷ, không phải trưởng bối, càng không phải là mẫu thân..."
"Ta biết rất rõ ràng cuộc sống của nàng ở Thiết gia không vui, biết rất rõ ràng trong lòng nàng khổ, lại giả vờ như cái gì cũng không biết...Không có việc gì cũng muốn cùng nàng, khi nàng cùng ta sẽ đặc biệt luôn cười với ta, ta liền thích nhìn nàng cười, khi nàng cười với ta, ta liền sẽ thật sự quên mất trong lòng nàng thật ra là khổ sở, chỉ cho rằng nàng cũng khoái hoạt giống như ta..."
Đứt quãng, nhưng câu nói khi có khi không, ngôn ngữ không có sắp xếp, từng đoạn ngắn vụn vặt không có trật tự, dần dần trộn lẫn thành một câu chuyện, ta nghĩ, Thiết San Hô lúc này, đương nhiên cũng không phải là đang kể chuyện cho ai nghe, chẳng qua là lúc này, toàn bộ câu chuyện đã im bặt dừng lại, đại màn rơi xuống, thứ lưu lại vẫn chưa thỏa mãn được nàng, chỉ có thể lục lọi từ trong trí nhớ những mẫu chuyện ngắn để ôn lại, để hoài niệm.
Lúc này người bên cạnh vô pháp làm được bất kỳ chuyện gì cho nàng, ngoài trừ làm tốt một vai trò tượng trưng, làm một người nghe không quan trọng.
Đáng tiếc, ngay cả như vậy, cũng không giúp được nàng dù chỉ là một chút.
Dù tiếp tục cẩn thận nhớ lại cùng hoài niệm, rồi cũng sẽ có lúc kết thúc.
Câu chuyện nói đến lời cuối cùng, cũng liền nói đến chỗ thương tâm nhất, nhưng Thiết San Hô cũng không có tiếp tục rơi lệ, nàng dường như lại ôn lại một lần nữa, hôm nay đã tiêu hao hết tâm sức, rốt cuộc dần dần như muốn khép mi mắt lại, nhẹ chân nhẹ tay đứng dậy đi qua, kéo tấm chăn lúc trước bị nhấc sang một bên kia lên, khi đang nhẹ nhàng đắp lên người nàng, lại nghe được nàng mở miệng nói chuyện.
Có lẽ là bởi vì vừa mới ôn qua toàn bộ ký ức một cách trọn vẹn, lúc này nàng mơ mơ màng màng nhớ đến muốn giao phó chính là: "Nói với Nhạc Minh Kha, nói rằng Thiết San Hô chết rồi, cùng Cửu Nương đã chết rồi...Từ nay về sau, ta cùng hắn như hai người xa lạ không còn liên quan...Cũng không muốn lại nhìn thấy hắn nữa...Bởi vì Cửu Nương không thích...Cửu Nương không thích..."
Thanh âm càng nói càng nhỏ, rốt cuộc sau khi ta thấp giọng trả lời một câu "Đã biết rồi", thanh âm mơ hồ đến mức không còn có thể nghe được, thay vào đó chính là tiếng hít thở khe khẽ có tiết tấu, sắc mặt nàng cực kém, nếu như không phải có tiếng hít thở này, so với Mục Cửu Nương nằm ở bên cạnh, thật sư không biết ai là sống, ai là chết.
Chẳng qua là khí lực trên cánh tay kia một điểm cũng không giảm, dù cho trong lúc ngủ say, cũng không tách rời.
Chỉ khe khẽ thử một lần, liền sáng suốt mà lựa chọn từ bỏ, mặc cho các nàng gắn bó tựa vào nhau, sau khi đắp chăn cho cả hai người, xoay người lại, nhẹ giọng dặn dò người ở lại canh giữ phải chăm sóc thật tốt, cũng không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không nên quấy rầy giấc ngủ khó khăn lắm mới có được này, sau đó mới rón ra rón rén đẩy cửa ra, lặng yên rời khỏi.
Đi ra bên ngoài, tất nhiên là có việc, đi ra ngoài vài bước, khẽ thở ra một hơi, vẫy tay gọi tới trại binh ở trạm gác, hỏi: "Hai khách nhân trong trại lúc này ở đâu? Vẫn còn ở chỗ kia sao?"
Có nhiều việc làm loạn tâm, bản thân hầu như đã đem hai sự tồn tại không quá bận tâm này ném ra sau đầu, nếu như không có Thiết San Hô nhắc đến, chỉ sợ nhất thời là không nghĩ đến.
Bất quá, nếu như đã được nàng nhắc nhở, nhận sự nhắc nhở của nàng, cũng liền nảy ra ý nghĩ muốn đi xem một cái
Hai người này quả nhiên vẫn là dừng chân trong một gian phòng dành cho khách nhân ở một góc hẻo lánh, lúc đi đến, bọn họ vừa mới dùng qua bữa tối, hôm nay trong sơn trại luân phiên phát sinh việc lớn, nhân thủ không đủ, chuẩn bị thức ăn cũng vô cùng đơn giản, đạo đãi khách không thể nói là tốt nhất, cũng may tâm tư của bọn họ không đặt vào chuyện này, hai người cũng không để tâm, gặp mặt hàn huyên vài câu tượng trưng, liền nói vào chủ đề chính.
"Trước kia khi ta cùng Nhạc đại ca trở về, Luyện trại chủ đã vội vội vàng vàng tới đây một lần, hỏi ta đơn thuốc giải của Âm phong độc sa chưởng kia." Trác Nhất Hàng hỏi: "Có phải trong trại có ai bị chưởng pháp này gây thương tích hay không? Hiện nay thế nào rồi?"
Khi hắn hỏi như vậy, Nhạc Minh Kha ở một bên liền tràn đầy hy vọng mà ngẩng đầu, nói là tràn đầy hy vọng có lẽ không quá thỏa đáng, đó là loại ánh mắt muốn mong chờ trong lúc đã tuyệt vọng, nhưng lại không dám chờ mong.
Nếu như ta đến sớm hơn một chút, hoặc là có thể mang đến tin tức tốt làm cho người khác được trấn an, chỉ là lúc này..."Có mấy người tỷ muội trong lúc hỗn chiến dưới chân núi bị Kim Độc Dị làm bị thương." Nhắm mắt lắc đầu, nói: "Nghê Thường cầm về có thể cứu mang, lúc này đang có đại phu trong trại trị liệu cho các nàng, cũng không có gì đáng ngại."
Nhắm mắt lại, không muốn phải nhìn thấy biểu lộ của người nào đó vào lúc này, giữa hai người không có liên quan và ý nguyện của Thiết San Hô, đối với bản thân mà nói, không thể nghi ngờ là phía San Hô càng đáng tôn trọng hơn, cho nên chỉ có thể bỏ qua hắn, câu trả lời này làm cho trong phòng trầm mặc một thoáng, sau đó chính là một tiếng thở dài vang lên, là thanh âm của Nhạc Minh Kha, thở dài: "Không ngại liền tốt, không ngại liền tốt...Hôm nay không nên có ai bị tử thương nữa, không nên nữa a..."
Một tiếng thở dài trống rỗng tuyệt vọng, một giấc mộng vô duyên vô cớ, sau một lát yên tĩnh không nói, Trác Nhất Hàng mở miệng khuyên nhủ: "Nhạc đại ca...Ngươi, ai, ngươi cũng đừng quá bận tâm, tử sinh có mệnh, ngươi đã hết sức nỗ lực rồi, chuyện tự sát này liền không nên, nếu nói xem nhẹ sinh tử, làm sao không có lỗi với nổi khổ tâm của tôn sư của ngươi, ngươi nói đạo lý này có đúng hay không?"
Nghe lời này của hắn, tựa như Nhạc Minh Kha đã từng có hành động muốn kết thúc mạng sống, bản thân không nghĩ tới, lúc này sắc mặt của Nhạc Minh Kha cũng nhìn không ra hắn từng có ý niệm này, lúc trước hắn bi phẫn muôn phần, giờ phút này lại bình tĩnh như nước, nghe Trác Nhất Hàng khuyên nhủ, chẳng qua là cười cười, nói: "Hiền đệ không cần lại lo lắng, vi huynh dĩ nhiên đã thanh tỉnh, sẽ không lại làm việc ngu ngốc. Ngươi nói rất đúng, hiện tại gia sư cũng đã gần đất xa trời, người chỉ có một mình ta là truyền nhân, ta sẽ không khiến cho kiếm pháp của bổn môn đến đây liền đứt đoạn."
Hắn vốn có hùng tâm tráng trí, nên vì quốc gia thiên hạ mà dâng lên khát vọng, lại bị thực tế hủy đi niềm tin, lúc này lại chặt đứt tình duyên, thứ duy nhất còn lại để chống đỡ chỉ là kiếm pháp mà thôi, người bên cạnh vì hắn mà thổn thức không thôi, hắn lại vô cùng bình tĩnh, dường như không buồn không vui, chẳng qua là quay lại nói với ta: "Trúc cô nương, ta có hai chuyện, vốn định phó thác cho Luyện nữ hiệp, chẳng qua là lúc này nàng không có ở đây, ta lại phải đi ngay, không biết có thể gặp nhau hay không, chỉ có thể phó thác cho ngươi thôi, thứ nhất là...Là chuyện của San Hô, điểm ấy không cần nhiều lời, hết thảy xin nhờ cậy...Thứ hai là Hùng Kinh Lược thân bị chết thảm, truyền đầu chín bên, nếu như có thể, hy vọng các bằng hữu trong giang hồ có thể thu hồi thủ cấp của hắn, an táng cho hắn, coi như là không có lỗi với một đời vì nước vì dân của hắn."
Đề tài này hắn đột ngột nhắc đến, bản thân còn chưa đáp lại, Trác Nhất Hàng liền vội lên tiếng: "Nhạc đại ca, ngươi muốn đi sao? Cần gì phải vội vả như vậy? Lại nói, lần này ngươi đi, là muốn đi đâu, sau này định làm gì?"
"Nơi thương tâm, cần gì phải ở lâu." Nhạc Minh Kha thở dài một tiếng, nói: "Ta phải trở về Thiên Sơn, từ nay về sau hầu hạ bên cạnh sư phụ, không màng thế sự, hết thảy tùy duyên, tùy ngộ duy an*, để mặc nó đến rồi đi cùng hồng trần thế gian, cũng không còn quấy nhiễu lòng ta."
(*Vốn làm sao thì để yên như vậy)
Lần nói chuyện này, giống như đã nhìn thấu bụi trần, trong lòng có chút cảm xúc, mơ hồ mới nhớ lại một chút, dù sao cũng đã có chút hiểu được con đường sau này của hắn, ngoại trừ cảm giác ưu buồn, cũng không có lời lẽ nào có thể khuyên nhủ động viên.
Đạo lý kia Trác Nhất Hàng hẳn là cũng hiểu được, lúc này hắn cũng không lại lên tiếng giữ lại.
Sau khi Nhạc Minh Kha nghĩ ngơi một chút, dứt khoát lấy bút mực lưu lại một phong thư cho Luyện nhi, trên thư viết đến chuyện sư phụ đã lớn tuổi, bản thân phải về núi hầu hạ, quãng đời còn lại sau này tận sức vào kiếm thuật, sẽ không giao thiệp với Trung Nguyên, hy vọng nàng cũng phải luôn cố gắng cho giỏi hơn vân vân, sau khi viết xong liền giao cho ta, đứng dậy cáo từ rời đi.
Lúc này bên ngoài mặt trời đã ngã về Tây, hoàng hôn buông xuống, ta và Trác Nhất Hàng cùng đưa hắn ra trại, chỉ thấy một cô ảnh dần dần từng bước rời đi, bên dưới ánh chiều tàn càng lộ ra thê lương, không khỏi ngừng chân thật lâu, thẳng đến khi đã không còn nhìn thấy nữa, Trác Nhất Hàng bên cạnh xoay người lại, đang định nói gì đó, bỗng nhiên "Ồ" lên một tiếng, chỉ vào một phương xa xa khác mà nói: "Đám người kia hẳn là thủ hạ của Luyện cô nương a, các nàng trở về rồi sao? Ai nha đáng tiếc, sớm biết như vậy liền giữ Nhạc đại ca ở lại lâu hơn một lát a."
Thuận theo hướng chỉ của hắn mà nhìn qua, quả nhiên có một đám người xuất hiện trên con đường núi quanh co uốn lượn, lúc trước bị thế núi ngăn trở nên không có nhìn thấy, đang muốn mở miệng huýt lên, đã thấy trong đám người bỗng nhiên có một bóng người vút lên trời cao, thế lực vô cùng thần tốc giống như cánh diều trong gió, thuận theo thế núi lên xuống vài cái, thoáng qua đã vững vàng đáp xuống trước mắt, hỏi: "Hai người các ngươi đứng ở đây làm cái gì?" Không phải Luyện nhi còn có thể là ai.
Lập tức đem chuyện của Nhạc Minh Kha nói ra một lần, khi lấy thư ra cho nàng xem, lại âm thầm nói đến giao phó của Thiết San Hô, Luyện nhi vừa nghe vừa nhìn, qua loa đọc qua bức thư một lần, thuận miệng cảm khái vài câu, thực sự không có phản ứng gì quá lớn, có lẽ ly biệt trong mắt nàng, vốn cũng không phải là việc gì lớn.
Lúc kề tai nói chuyện cùng Luyện nhi, Trác Nhất Hàng rất thủ lễ mà tự giác lui lại mấy bước, lúc này thấy chúng ta đã nói xong, liền lại quay lại, tìm đúng thời cơ, ôm quyền xen vào nói: "Nhị vị cô nương, nếu như đã chờ được Luyện trại chủ, vậy Trác mỗ cũng nên cáo từ...Mọi việc đều đã kết thúc, nếu còn không trở lại, e rằng sẽ làm cho đồng môn không thể an tâm, tại hạ cũng lo lắng bất an."
"Nhanh như vậy?" Có lẽ là do Nhạc Minh Kha vừa mới rời đi, lại nghĩ đến khoảng cách giữa Thanh Hư Quan cùng Minh Nguyệt hạp, bản thân thuận miệng nói: "Vẫn là qua đêm nay lại đi a, nơi này muốn đến Quảng Nguyên, phải mất đến mấy canh giờ, ngươi lại không quen đường, dù cho có trở về cũng đã là nửa đêm rồi, tối hôm qua cũng không có ngủ, đêm nay vẫn là hảo hảo nghỉ ngơi cho thỏa đáng."
Lời này chẳng qua là xuất phát từ lẽ thường, đúng sự tình lại không đúng người, lúc nói ra không cảm thấy có cái gì không ổn, nhưng Luyện nhi ở bên cạnh đưa tầm mắt nhìn qua, cũng đi tới nói: "Đúng vậy a, Trác thiếu hiệp ngươi vẫn là hảo hảo nghỉ một đêm a, sáng sớm ngày mai ta tự mình đưa ngươi xuống núi, tránh cho ngươi không quen đường, vạn nhất lạc trên núi cũng không hay." Nói xong chính là tự nhiên mỉm cười.
Khi nở nụ cười này, nàng giống như liếc nhìn ta một cái, trong ánh mắt như có mang theo vài điểm khác thường.
Nhưng là do bản thân lại đa tâm mà thôi, có lẽ nàng vốn không có nhìn ta, chẳng qua là doanh doanh mỉm cười đối với nam tử kia, cười đến đẹp như vậy.
Vô luận là loại nào, nếu như ở mấy canh giờ trước mà nhìn thấy, trong lòng không biết sẽ có tư vị gì, chẳng qua là sau mấy canh giờ, cũng đã có thể thản nhiên tiếp nhận, chính là trong vài canh giờ đã xảy ra quá nhiều chuyện, đã thay đổi quá nhiều, làm cho người ta có quá nhiều cảm ngộ, cho nên những chuyện vốn quan trọng, đều đã trở nên không còn quan trọng như vậy.
Nếu như nói những chuyện đã qua vẫn chỉ là cảm giác mơ hồ, nhưng chuyện của Thiết Mục, đã rõ ràng mà ám chỉ, ám chỉ rằng đối thủ lớn nhất trong đời này của Trúc Tiêm, chỉ sợ cũng không phải là đến một người nào cụ thể, một nơi nào cụ thể một việc nào cụ thể, mà là một vật vô hình càng to lớn càng mờ mịt, một thứ gì đó trong bóng tối không nhìn thấy được không chạm vào được.
Đối đầu cùng loại định mệnh tối tăm này, một chiêu vô ý, chính là thua cả ván cờ, mặc dù thật sự có thể thay đổi được gì đó, chỉ e rằng cũng phải trả giá vài thứ tương ứng, định luật nhân quả, trao đổi tương đồng, mọi thứ đều là phải trả giá.
Bản thân sẽ thất bại sao?
Sẽ không, bởi vì nếu như thua, đời này liền không còn ý nghĩ gì nữa.
Mà nếu đã như vậy, những thứ đã định trước sẽ phải đối mặt trong tương lại, lại là những gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.