Ma Nữ Nghê Thường

Chương 162: Vào kinh thành




Một tháng sau, sáng sớm hôm nay trong không khí tươi mát xen lẫn một chút triều ý*, dường như là muốn nghênh đón một cơn mưa xuân đến muộn, trong những đám mây mù trùng trùng điệp điệp thỉnh thoảng lại có ánh sáng mặt trời chiếu sáng xuyên qua, trong sắc trời âm u khó đoán này, một chiếc xe ngựa thanh bồng lắc lư mà chở chúng ta rời khỏi nơi dừng chân trú ngụ suốt mấy chục ngày qua.
(*Triều ý này là nói đến không khí có độ ẩm cao)
Đẩy cửa sổ kéo rèm qua, nhìn thấy bức tường cổ xây bằng những viên gạch màu xanh càng lúc càng xa, trong lòng ít nhiều có chút thất lạc, những ngày qua, còn chưa kịp thật sự đem nơi mà Thiết lão gia tử thường gọi là Cẩm thành, mà trong lòng mình gọi là Thành Đô này hảo hảo đi dạo một chút, liền phải như vậy rời đi, vẫn là thật sự tiếc nuối a.
Bất quá cũng là chuyện không có cách nào, dù sao vẫn là thân thể quan trọng.
Ngày đó rời khỏi Minh Nguyệt hạp, cùng Luyện nhi ở dưới chân núi sau khi chờ được Thiết Phi Long cùng Thiết San Hô, vốn cho rằng liền muốn lập tức xuất phát đi đến Kinh sư, nhưng mà lão gia tử lại kiên quyết phản đối, nói rằng một chuyến bốn người, đã có hai người người bị thương, làm sao có thể lên đường? Chi bằng dưỡng thương xong lại nói, dù sao cừu nhân kia là tay sai ở Hoàng thành, hòa thượng chạy trốn chạy không thoát khỏi miếu, cũng không cần vội vàng nhất thời vân vân...Luyện nhi đối với chuyện này gật gật đầu, ta tất nhiên cũng không phản đối, duy chỉ có Thiết San Hô là sốt ruột, nhưng dù sao nàng bị nội thương, dù có sốt ruột cũng vô dụng, chỉ có thể thành thành thật thật theo mọi người cùng nhau tới nơi phồn hoa này để dưỡng thương.
Thiết lão gia tử giao du rộng lớn, Luyện nhi cũng danh tiếng vang dội, mấy chục ngày ở trong nội thành định cư sinh hoạt xem y bốc thuốc, hết thảy đều được sắp xếp đâu vào đấy, cũng không biết có được xem là chịu ảnh hưởng về mặt tinh thần hay không, mặc dù nội thương của Thiết San Hô rất nặng, nhưng sức khôi phục lại cực nhanh, làm cho lão gia tử vốn luôn lo lắng không thôi cảm thấy bất ngờ.
Về phần ta, vốn đa phần là ngoại thương, tuy có hai nơi bị thương không nhẹ, chỉ là còn lâu mới có thể sánh bằng phiền phức của Thiết San Hô, tất nhiên cũng là mỗi ngày dần dần tốt lên, duy nhất chỉ là vẫn không thể phát ra tiếng nói, mời mấy người đại phu nổi danh trong thành đến chẩn đoán bệnh, kết quả cũng đều vô dụng, mặc dù Luyện nhi không hài lòng, nhưng thực sự không biểu hiện ra sốt ruột, chính là đành tạm thời từ bỏ.
Bất quá...Nghĩ tới đây, không khỏi để rèm xuống, thu tầm mắt lại nhìn nhìn trong xe, nhẫn nhịn mấy chục ngày, từ lúc xuất hành Luyện nhi chính là cưỡi ngựa hưng trí bừng bừng ở bên ngoài nói chuyện cùng với lão gia tử đánh xe, trong xe ngoại trừ bản thân ra liền chính là Thiết San Hô đang ngồi thẳng người mà luyện công, ánh mắt lướt qua nàng, dừng ở một góc xe, nơi đó có đặt một túi vải nhìn qua rất bình thường, không ai biết, đó là một thanh binh khí đã thành danh trong giang hồ hơn mười năm.
Bất quá, một người nóng tính bỗng nhiên không lộ vẻ sốt ruột, có đôi khi ngược lại làm cho người ta có chút không biết làm thế nào a...
Trượng đầu rồng của Hồng Hoa Quỷ Mẫu tất nhiên là lúc ly biệt A Thanh đã trả lại cho ta, lúc trước cứ như vậy là bao lại, Luyện nhi giống như cũng không để trong lòng, ta cũng cũng không có chủ tâm muốn giấu giếm nàng, sau đó liền cứ như vậy mở ra kiểm tra ở trước mặt nàng, nàng lại chỉ nghiêng người liếc mắt một cái, cũng vẫn là một bộ dạng không thèm để ý, liền như vậy rời đi, khiến cho bản thân đã quyết định sẽ chủ động giải thích một phen cảm thấy bất ngờ.
Sau đó, vẫn cảm thấy hẳn là tự giác chủ động mới thỏa đáng, lại trở ngại không dễ nói chuyện, vì vậy khi định cư dưỡng thương hao phí hết tâm tư đem tiền căn hậu quả chuyện gặp gỡ sư phụ tỉ mỉ viết ra, viết nhiều lo lắng nàng xem sẽ phiền, viết quá đơn giản lại sợ nàng khó hiểu, thật vất vả làm xong bản thảo như ý, không ngờ nàng tiếp nhận xem qua một lần, cuối cùng cũng chỉ là "Ồ" một tiếng, gật đầu nói: "Như vậy a...Vậy là tốt rồi, không gặp liền không gặp a, dù sao cũng không khác biệt lắm so với trong dự liệu của ta...Vận khí của sư phụ cũng thật sự là tốt, Hồng hoa lão thái bà kia càng là tự tại, lại muốn chúng ta mệt mỏi đi giúp một chuyến." Thầm thì nói mấy câu như vậy, liền không tiếp tục nữa.
Kỳ thật trong lòng còn phác thảo ra một phần bản thảo khác, một phần bản thảo về câu trả lời đã nói sẽ đưa cho nàng trong vòng một canh giờ vào đêm hôm đó, tuy rằng sau đó đã xảy ra rất nhiều ngoài ý muốn, chỉ là dựa vào tính tình của Luyện nhi, ta không tin nàng cứ như vậy liền vứt chuyện này lên chín từng mây, nhưng mà, sự thực là nàng xác thực lại không có nhắc qua, nếu nói là lúc trước quá rối ren còn hợp tình hợp lý, vậy nhưng sau ba bốn ngày nghỉ ngơi, còn không hề đề cập tới, liền thật sự là có chút quái dị.
Cho nên, chuyện này, cũng nên do bản thân chủ động thẳng thắn nói ra thì tốt hơn sao?
Lúc đó, khi còn đang do dự, sau khi Luyện nhi lại qua loa xem qua một lần, liền đem phong thư "đại diện" cho câu trả lời mà ta đã bỏ ra không ít tâm tư viết xuống mà trả lại, cuối cùng giống như không bận tâm đến mà dặn dò một câu: "Còn có chuyện lớn gì, chờ đến khi cổ họng của ngươi hoàn toàn tốt rồi bàn lại a, đọc chữ như vậy ta choáng váng đầu, cũng là nghe ngươi nói liền quen hơn một chút." Nói xong cười cười, liền xoay người đẩy cửa đi ra.
Nhất thời ngây ngốc, nàng hành động như vậy, chẳng lẽ là tức giận rồi sao? Hay là cũng không có giận? Nhớ lại tình hình lúc trước nghĩ như thế nào cũng không đúng a, lúc này không nóng vội sao? Đây là vì cái gì? Khi đó ánh mắt hùng hổ dọa người như vậy, thái độ nóng lòng muốn được giải thích như vậy, chấp nhận chờ đợi cả canh giờ đế bản thân suy nghĩ lo lắng a...
Vì vậy, chỉ để lại bản thân đứng ở đó, kinh ngạc mà suy đoán cả buổi.
...Nghĩ tới đây, lại không khỏi đưa tay vuốt vuốt mi tâm, khi đang cười khổ, đã nghe được chút ít động tĩnh, ngẩng đầu chỉ thấy Thiết San Hô đã ngồi vận công xong, vừa thu thế lực vừa nhìn sang một bên, thuận theo ánh mắt kia vừa nhìn, đã biết rõ nàng nhất định là khát nước muốn lấy nước, vừa vặn thuận tay, liền chủ động đem túi nước lấy xuống mỉm cười đưa qua.
"Đa tạ..." Thiết San Hô tiếp nhận, gật gật đầu nói một câu như vậy, mở nắp ngẩng đầu uống một hơi, lại đóng kín nắp, trong lúc ánh mắt liếc nhìn qua khe hở của màn cửa đang lắc lư quan sát hai người đang cười cười nói nói bên ngoài, mấp máy miệng, cái gì cũng không nói, lại co hai đầu gối lên giống như chuẩn bị tiếp tục vận công.
Này cũng không quá tốt, đưa tay cầm chặt lấy cánh tay của nàng, nghiêm nghị lắc đầu, luyện công cũng nên có một hạn độ, nhất là phương diện nội tức, ngày tiếp nối đêm mà luyện chưa chắc có thể tiến bộ thần tốc, ngược lại dễ dàng nhận lấy kết quả lầm đường lỡ bước.
Đạo lý này Thiết San Hô tất nhiên cũng hiểu, cho nên khi bản thân tỏ ý ngăn cản, nàng chẳng qua là hơi sửng sốt một chút, chợt liền hiểu được ý, có chút mất mát mà cúi thấp đầu, dừng lại một chút, nói: "Ta hiểu được..." Lại ngẩng đầu nhìn ta một cái, nói: "Cổ họng của ngươi...Không sao chứ?" Thấy ta mỉm cười dùng tay ra hiệu không việc gì, liền không mở miệng nói chuyện nữa, cũng không lại tiếp tục vận công, mà là co người ngồi lui vào trong góc khuất, từ trong lòng ngực lấy ra thứ gì đó một mình vuốt ve nhè nhẹ.
Xe ngựa rốt cuộc cũng không quá rộng lớn, cho nên có thể thấy rõ ràng, vật kia là gỗ khắc nên, hình dạng kiểu dáng đều rất đơn giản, thậm chí là đơn sơ, chỉ là bởi vì chữ khắc trên đó nên mới trở nên bất đồng —— đó chính là một tầm linh bài nho nhỏ có thể mang theo bên mình.
Ngôn hành cử chỉ mặc dù đã bình thường rất nhiều, vết thương trên người cũng đã khỏi hẳn bảy tám phần, nhưng vết thương lòng cách hai chữ khỏi hẳn vẫn còn quá xa, thậm chí có thể vẫn là chưa cầm được máu.
Đáng tiếc ta hiện tại cũng không thể an ủi được nàng điều gì, dù cho có thể nói chuyện, chỉ sợ tác dụng cũng không nhiều hơn bao nhiêu, chi bằng cho nàng một chút thanh tĩnh liền tốt.
Cứ như vậy một đường lắc lư đi về phía trước, cũng không tính là vội vàng, buổi trưa đi được khoảng mười dặm, lúc đến một trấn nhỏ ven đường, Luyện nhi cùng Thiết lão gia tử dừng xe mua một chút thức ăn nóng, khi trở về lão gia tử người còn chưa tới thanh âm liền đã tới trước, oán trách nói: "Ngươi oa nhi này, trước kia muốn tranh giành, hôm nay ta nói ngươi giả trang nam tử ngươi lại không chịu, mua vài món đồ cũng quá thu hút sự chú ý của người khác, lão phu cũng không thích bị người ta nhìn như nhìn khỉ a!" Sau đó chính là thanh ân Luyện nhi cười đùa nói: "Ta sẽ không muốn giả trang, ta nên vì khăn trùm quần thoa mà hãnh diện, vì sao lại phải giả trang nam nhân? Những người đó lén lút ngắm nhìn cũng liền thôi, ai dám thực sự càn rỡ, xem ta thu thập như thế nào!" Nói xong màn xe được vén lên, hai người hi hi ha ha mà chui vào.
Thiết Phi Long lúc trước vẫn còn đang cười, nhưng mà đến trước mặt thân nữ nhi dáng tươi cười ngược lại có chút thu liễm, cũng không phải là sinh khí, ngược lại ông là bị ảnh hưởng từ sự sầu não u uất của Thiết San Hô, cũng lộ ra một chút tinh thần sa sút, Luyện nhi cũng biết rõ điểm này, cho nên gần đây có thời gian liền kéo Thiết Phi Long đi ra ngoài một chút, tìm chút ít lời nói chọc cười để giải sầu, lại yên tâm lưu ta lại trông coi, nói ra cho to tác chính là yên tĩnh cùng yên tĩnh, tổn thương cùng tổn thương, rất thích hợp, làm cho người ta thập phần không biết nên khóc hay cười...Lần này cũng vậy, bốn người cùng nhau, nàng khi thì cùng lão gia tử đùa cười, khi thì kéo Thiết San Hô nói chuyện, ngược lại rất ít cùng ta nói cái gì, thỉnh thoảng ánh mắt gặp nhau, nhưng lại cảm thấy hết thảy giống như chẳng qua là vô ý.
Vì vậy lại theo bản năng đưa tay vuốt vuốt mi tâm, thái độ này, thật sự nhức đầu a...
Ăn uống no đủ, tiếp tục chạy đi, một chỗ tốt khi đi quan đạo* chính là dọc đường chuyện nghỉ trọ không là vấn đề. Lúc hoàng hôn, lại đi đến một nơi nhỏ bé gọi là Vạn huyện tìm nơi nghỉ trọ, nơi đây chỉ có một nơi có thể được coi là khách điếm, trước khi vào cửa, Luyện nhi đã quan sát thật kỹ, chợt tới đây nhỏ giọng nói: "Nơi này có lưu lại ám hiệu của đám bộ đầu."
(*Đường lớn đường chính)
Ba người chúng ta đồng thời nhìn nàng, chẳng qua là San Hô không nói lời nào, ta không thể nói chuyện, chỉ có lão gia tử tò mò nói tiếp: "Ám hiệu gì?" Luyện nhi liền cười nói: "Các ngươi không quen thuộc khu vực Xuyên Trung, ta lúc trước cũng đã sớm nghe qua, trên vách tường bên ngoài khách điếm có vài nét chữ như gà bới, người ngoài xem không hiểu, nếu đoán không sai, đó là do một tên bộ đầu ở Thành Đô lưu lại tin tức cho huynh đệ của hắn, nói tên kia nhanh chóng đến đường núi phụ cận chặn đường phạm nhân, hai tên bộ đầu này cũng còn có chút danh khí trong lục lâm, nếu không có quan trọng phạm nhân, còn không đến mức phải để cho hai người bọn họ cùng đuổi bắt, ta trái lại là vô cùng tò mò a."
Nghe nàng hưng trí bừng bừng mà nói, bản thân liền trở nên quan tâm, cũng may lão gia tử kịp thời nói: "Bất kể hắn là phạm nhân gì, vẫn là không nên trêu chọc đến việc đâu đâu thì tốt hơn! Ngươi ít nhiều cũng coi như đối đầu với quan phủ, nếu như chúng ta tùy tiện ra tay, nhất định là kinh động đến bọn họ về hành tung của chúng ta, tuy rằng không sợ, chỉ là trở nên phiền phức, hành trình tất nhiên là bị ngăn trở a!"
Thiết San Hô ở bên vốn còn không quan tâm, vừa nghe thấy hành trình bị ngăn trở, liên tục nhìn chằm chằm tới đây, bị ba người chúng ta dán mắt nhìn vào, Luyện nhi nhếch miệng, nói: "Đã biết rồi, ta thấy các ngươi càng ngày càng sợ phiền phức rồi!" Bị Thiết Phi Long giả vờ tức giận phản bác một câu, nói đùa, thay đổi chủ đề, việc này cứ như vậy liền cho qua, mới vừa ngồi xuống bàn đang muốn kêu tiểu nhị tới đây gọi món ăn, không ngờ bóng người nhoáng lên một cái, thế nhưng lão chưởng quầy kia đã đi tới, thấp giọng hỏi: "Ba vị cô nương vị nào là Luyện nữ hiệp?"
Lời này vừa hỏi, mọi người chính là khẽ giật mình, Luyện nhi ngược lại phản ứng có hứng thú, tiếp lời nói: "Làm sao ngươi biết cái tên này?" Chưởng quỹ kia đoán chừng cũng nhìn ra manh mối, nhanh chóng mỉm cười nói: "Không dối gạt nhĩ lão*, tiểu điếm chiêu đãi khách thương lui tới, bằng hữu lục lâm cũng tới tá túc, uy danh của nhĩ lão đã sớm nghe thấy, lúc trước có một khách nhân khác đến đây, còn lưu lại lời nhắn, dặn dò nhất định phải gởi cho ngươi." Nói xong chầm chậm từ trong lòng lấy ra một phong thơ.
(*Một loại đại từ nhân xưng)
Luyện nhi trước không nhận thư, chỉ khiêu mi nói: "Khách nhân kia sao lại biết ta đến đây?" Lão chưởng quầy cười nói: "Bằng hữu hắc đạo hai tỉnh Xuyên Thiểm ai không quen biết lão nhân gia người? Ngươi còn chưa tới, tiếng gió sớm đã truyền đến rồi, địa phương này nhỏ bé chỉ có nơi này coi như có bộ dáng của tiểu điếm, vị khách nhân này dự liệu lão nhân gia người không đến thì thôi, đến rồi hơn phân nửa sẽ ở tại nơi này."
Được hắn tâng bốc, Luyện nhi mỉm cười, nói: "Hảo, ta cũng muốn xem xem hắn là ai!" Đang định đưa tay nhận thư, ta ít nhiều tồn tại một ít phòng bị, nhanh chóng thuận tiện vượt lên trước một bước mà cầm lấy, khe khẽ mở ra, đã thấy bên trong không có vật gì khác, chẳng qua là một tờ giấy trắng, phía trên là một quái thủ* máu me đầm đìa.
(*Có lẽ là hình dáng một dấu tay kỳ quái)
"Haha, thì ra là hắn." Đối với chuyện ta giúp nàng đoạt thư trước, Luyện nhi giống như cũng không có ý kiến gì, nghiêng đầu đến xem xong liền cười một tiếng, hỏi chưởng quầy: "Hắn rốt cuộc là gặp phải chuyện gì, nói." Chưởng quầy nhanh chóng nói: "Hắn cũng không nói gì, tiểu nhân cũng không dám hỏi. Hắn vẽ rất vội vàng, vừa mới họa xong, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm chuông ngựa, hắn giao thư cho ta, liền nhảy tường sau rời đi."
Hai người này nói qua vài câu, người bên cạnh nghe có chút không đầu không đuôi, ngay cả lão gia tử cũng là bộ dáng lơ ngơ, Luyện nhi lại giống như có chuyện suy nghĩ, suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên hỏi: "Ở phụ cận nơi này của các ngươi có phải có một đường núi gì đó hay không?" Lão chưởng quầy nói: "Cách nơi này hơn mười dặm thật ra có một đường núi Phi Hồ, là đường nhỏ để qua lại giữa Thiểm Tây và Tứ Xuyên, nhìn từ xa giống như một cái đầu hồ ly, rất dễ dàng tìm ra." Sau khi Luyện nhi nghe xong vừa chớp mắt, vừa nở nụ cười, bỗng nhiên đổi đề tài: "Tốt, vậy ngươi cho chúng ta mấy món điểm tâm...Như vậy, món mặn món thanh đạm tất cả ba loại, nghĩa phụ, ngươi có phải còn muốn một bình rượu ấm hay không?" Lại nói mấy câu liền cho người rời đi.
Sau khi chưởng quầy cáo lui, Thiết lão gia tử cười ha ha, nói: "Ngọc oa nhi ngươi danh khí cũng rất lớn a, ta ở Tây Bắc lăn lộn vài thập niên, đến nơi đây liền chỉ là một lão già họm hẹm a! Người để thư lại là ai, những thứ ngươi vừa hỏi, rốt cuộc là trong lòng tính toán cái gì?" Luyện nhi cũng không tránh né, cười nói: "Nghĩa phụ là lão anh hùng thành danh, người tuổi nhỏ đồng lứa còn chưa xứng để biết đến người." Lại chuyển lời mà nói: "Ngưởi để thư lại là một bằng hữu họ La từng quen biết qua, ba năm trước đây liền không biết tung tích, không ngờ đêm nay lại xuất hiện ở đây, ta thấy a, mật hiệu của bộ đầu lưu lại lúc trước e là đang truy đuổi hắn! Chẳng qua là tuy rằng hắn có chút danh khí, lại không phải là nhân vật gì khó lường, cũng không biết tại sao lại chọc đến hai danh bộ...Mặc kệ như thế nào, người này cùng ta có một chút tình nghĩa hương khói, cũng từng dâng qua không ít thứ, tục ngữ nói được tiền tài của người liền trừ họa cho người, ta được hắn cống nạp, hắn gặp nạn báo nguy, ta e là không thể ngồi yên không để ý tới, đúng không?"
Lời này tuy là câu hỏi, kỳ thật rõ ràng chủ ý đã định, lão gia tử làm sao không rõ? Vuốt râu ngắn cười nói: "Hừ, cái gì mà không thể? Ngươi là muốn đi đánh nhau mới đúng! Cũng tốt, nếu như hắn là bằng hữu cũ, ta không ngăn cản ngươi, nếu không ta đi cùng ngươi đi?" Luyện nhi lại khoát tay ngăn lại nói: "Hai ba bộ khoái mà thôi, không cần lao sư động chúng như vậy? Ngài vẫn là cùng San Hô muội muội liền tốt, ăn thức ăn uống chút rượu, ta đi một chuyến liền sẽ trở lại, không đến mấy canh giờ."
Nàng xưa nay gấp gáp, ước chừng cũng là lo lắng đi trễ sẽ theo không kịp, lại càng là nói làm liền làm, khi Luyện nhi vừa mới đứng lên, có vài món ăn lần lượt lên bàn, ta bất động thanh sắc liền lấy khăn lụa bao lại hai cái bánh bao và vài món kho, cũng liền đứng dậy đi tới bên cạnh nàng, cười khẽ cùng nàng, cũng không đem thức ăn đóng gói đưa cho nàng, xoay tay cất vào trong lòng.
Hành động này dụng ý đã rõ ràng, Luyện nhi tất nhiên cũng hiểu rõ, trước lại nghiêm mặt nói: "Ngươi muốn cùng đi cũng được, chỉ là một không cho phép động thủ, hai không cho phép mạo hiểm, vạn nhất có đánh nhau liền đứng xa xa, nếu không ta cũng không tha cho ngươi, hiểu được?" Cái này tất nhiên là không thể cự tuyệt, thấy ta gật đầu, nàng mới lại cong khóe môi, nắm tay của ta, sau khi cùng lão gia tử và San Hô cáo từ liền cất bước ra khách điếm.
Ra khỏi khách điếm, hoàng hôn đã trầm, không cần dùng đến ngựa, chúng ta xác nhận đúng phương hướng liền thi triển khinh công, bất quá nửa canh giờ, liền thuận lợi tìm được này đường núi Phi Hồ. Kỳ thật đường núi này chẳng qua là ngọn núi nhỏ không quá cao, vừa đi lên không bao xa, chợt nghe được phía bên kia sơn lĩnh mơ hồ có tiếng hò giết, Luyện nhi hưng phấn, quay đầu lại cười nói: "Ha ha, tới đúng lúc, bọn hắn quả nhiên là động thủ! Chúng ta lại nhìn xem xem võ công của La Thiết Thủ tiến bộ như thế nào." Kéo ta liền hướng đến chỗ bên kia.
Ban đầu nương theo ánh trăng trực tiếp lên đỉnh núi, lại theo âm thanh mà nhìn xuống, chỉ thấy trên sườn núi phía bên kia quả nhiên có ba người đang mặc quan phục vây quanh một đại hán mà chém giết, lại ngưng mắt nhìn lên, trên lưng đại hán kia lại đang cõng một đứa bé trai, trong lúc bị ba người vây công, miễn cưỡng chống đỡ, trong tình trạng tràn đầy nguy cơ.
Vốn cũng không có gì bận tâm, bất quá trẻ con vẫn là vô tội, nhịn không được liền giật giật ống tay áo của Luyện nhi, kỳ thật làm sao cần đến bản thân tỏ ý, Luyện nhi đã sớm không kìm nén được, cười dài một tiếng, rút kiếm liền vọt xuống, tiếng cười của nàng cũng coi như một loại báo hiệu, một tên mặc quan phục trong đó đầu còn không có ngẩng lên, đã kêu lớn: "Không tốt, Ngọc La Sát tới rồi!" Hai người khác nghe thấy liền run lên, cũng không chạy trốn, ngược lại động tác trên tay gấp rút, đại hán kia dù sao là song quyền nan địch tứ thủ, liên tục né tránh, nhưng cũng không cách nào tránh thoát toàn bộ, dựng thẳng cánh tay chống đỡ, trên vai đã trúng một đao.
Hắn trúng một chiêu, hài tử trên lưng kêu to lên, giống như muốn giúp đỡ, chuyển động hai bàn tay nhỏ bé liền muốn tiến đến, nhưng làm sao có thể hữu dụng? Bị đối phương bật cười ha ha vươn bàn tay trái ra, kéo vạt áo che lại. Trên lưng đại hán kia chợt nhẹ đi, đã biết không ổn, rống giận một tiếng trong tình thế cấp bách liền muốn liều mạng, một tên bộ đầu trong đó không kịp phòng bị, hai người lấy cứng đối cứng, một chưởng của đại hán đánh trúng trước ngực của hắn, hắn cũng một quyền đánh vào xương vai của đại hán, hai người đều là kêu đau một tiếng, văng ra xa mấy trượng!
Mấy chiêu giao phong này phát sinh quá nhanh, dù cho tốc độ của Luyện nhi có siêu phàm, cũng là khi kết thúc mới vọt tới phụ cận, đại hán kia bất chấp mọi thứ, hét lớn: "Trước tiên cứu đứa bé kia!" Quả nhiên, ba người này tựa hồ thật sự là vì tiểu hài nhi này mà đến, sau khi một tên kia cướp được người liền không tiếp tục giao thủ, mà là xoay người bỏ chạy!
Hắn trốn có nhanh đến đâu, nhưng làm sao có thể thoát được sự truy đuổi của Luyện nhi? Nghe một tiếng: "Chạy đi đâu!" Bóng trắng nhanh hơn sao băng, chợt một thoáng đã đuổi tới phía sau hắn, xuất thủ càng là nhanh như thiểm điện, người kia chắc hẳn cũng biết lợi hại, chỉ dám đem tiểu hài tử nâng lên che đỡ, bị Luyện nhi thuận thế chộp lấy đoạt đi cũng không ngừng lại, trực tiếp liều mình chạy trốn, ngược lại không biết vì sao Luyện nhi cũng ngừng lại một chút, suy nghĩ sau đó lại đuổi theo, nhưng đại hán kia lại hét thảm một tiếng làm hấp dẫn lực chú ý.
Kỳ thật ta ở trên sườn dốc nhìn thấy rõ ràng, đại hán kia cũng không có cái gì nguy hiểm, hắn là khi tự mình chống người bò lên mà đau đớn cực điểm, mới nhịn không được kêu ra khỏi miệng, lúc đó hai tên bộ đầu khác thấy tình thế không ổn, sớm đã dìu nhau nhảy xuống dốc núi, trốn vào trong bụi cỏ rậm rạp, Luyện nhi quay đầu nhìn chuyển biến tốt liền không khỏi thất vọng, thực sự là hết cách rồi, mang theo đứa bé kia đi đến bên người đại hán, vừa đi vừa hướng phía bên ta nói: "Đánh xong rồi, không thú vị, ngươi bây giờ có thể xuống rồi."
Đi đường đuổi theo cả buổi, liền chỉ đánh trong một giây lát như vậy, nàng có chút thất lạc, trái tim ta lại có thể thả lỏng xuống, lập tức toàn thân thoải mái mà bước nhanh xuống sườn dốc đi tới, Luyện nhi đã khom lưng cùng đại hán kia nói mấy câu, đang kiểm tra thương thế của hắn, từ khoảng cách thật xa ta cũng có thể nhìn thấy hắn xác thực bị thương không nhẹ, một cánh tay trái bị lưỡi dao sắc bén qua, cánh tay buông thỏng xuống vừa đen vừa sưng, giống như một cái thùng nước nhỏ, càng nghiêm trọng chính là buông thỏng đung đung đưa đưa, giống như chỉ có một chút xương còn nối với khớp vai, tình huống không thể lạc quan.
Luyện nhi xem vết thương cho hắn, ta đi tới gần, liền đứng lại cùng đứng bé bên cạnh, dưới bóng đêm, chỉ thấy tiểu hài này gương mặt như trăng tròn, chăm chú nhìn đại hán, đối mặt một màn tàn khốc như vậy lại không chút nào kinh hoảng sợ hãi, trên mặt cũng không có một vệt nước mắt, rõ ràng vừa rồi cũng không khóc rống, cũng khó trách lúc trước sau khi Luyện nhi đoạt lại hắn liền ngừng lại một chút, đứa nhỏ này thật đúng là to gan trấn tĩnh hiếm thấy.
"Không phiền lão nhân gia ngài quan tâm, ta trúng độc tiêu của hắn, lại bị hắn chém một đao. Đúng lúc! Ngược lại có thể ngăn trở độc khí không thể phát tán nhanh hơn." Trong lúc đang xuất thần, bỗng nhiên nghe được đại hán kia nói với Luyện nhi như vậy, người này thật sự là một hán tử, tuy rằng đau đến sắc mặt đều bị bóp méo, vẫn còn có thể cười, Luyện nhi đưa tay lấy ra một bao Kim Sang Dược mang theo bên mình, hắn lại nói: "Không cần!" Tay phải rút ra đem một thanh đoản đao mang theo bên mình, "rắc" một tiếng, lại sinh sinh đem cánh tay trái từ khớp vai cắt xuống, lập tức máu chảy thành dòng!
Tiểu hài tử kia vừa rồi không khóc, hiện tại thấy vậy, rốt cuộc mở to hai mắt oa lên một tiếng mà bật khóc, ta cúi người vỗ vỗ phía sau lưng hắn, Luyện nhi nhanh chóng giúp người kia băng bó cầm máu, nàng rất ít khi khen ngợi ai, lúc này lại nói: "Hảo hán tử, không hổ là bằng hữu của ta!" Đại hán kia cắn chặt hàm răng trong chốc lát, rốt cuộc thở ra một hơi, nói nhỏ: "Muốn lão nhân gia người hầu hạ, thật tổn thọ ta a." Khiến cho Luyện nhi vừa cười vừa đứng lên nói: "Bây giờ còn nói đến quy tắc kia làm chi? Ta đã rửa tat không quan tâm đến chuyện của lục lâm, chúng ta tương xưng bằng hữu là được rồi."
Đại hán kia nghe thấy giống như có phần kinh ngạc, bất quá cũng không có dư thừa tinh lực để hỏi cái gì, trên trán hắn mồ hôi như mưa, hẳn là rất đau đớn, nhưng vẫn nhẫn nhịn, thấp giọng an ủi đứa bé kia: "Thông nhi, đừng khóc, đừng khóc, La thúc thúc của ngươi không chết được!" Đứa bé kia lau nước mắt nhìn nhìn Luyện nhi lại nhìn hắn, ước chừng thấy sắc mặt hai đại nhân đều thoải mái, cũng không vướng bận, quả nhiên thật sự không khóc. Đại hán kia lại muốn hắn nói lời cảm tạ, Luyện nhi cười nói: "Đứa nhỏ này nghe lời, hắn trước đã cám ơn rồi." Thế nhưng nam hài nghe xong lời đại hán nói, quả nhiên chính chính thức thức mà dập đầu lại cám ơn một lần.
Luyện nhi bình thường kỳ thật cũng không quá yêu thích tiểu hài tử, chỉ là lần này nhìn qua tiểu hài tử xác thực hiểu chuyện, có lẽ cũng khiến cho nàng ưa thích, liền thuận miệng hỏi: "Đây là con cái nhà ai, phụ mẫu là ai? Làm sao nửa đêm lại cùng tên đạo tặc như ngươi trốn chạy đến đây?" Đại hán che miệng vết thương còn chưa nói. Đứa bé kia cướp lời đáp: "Ta là Dương Vân Thông! Mười sáu tháng này vừa vặn năm tuổi, cha của ta tên Dương Liên!"
Lời vừa nói ra, bản thân ở bên cạnh nghe được rõ ràng, tâm tình lúc trước còn đang an an ổn ổn, đột nhiên không thể bình tĩnh được nữa!
Lúc trước nghe đại hán kia gọi hắn là Thông nhi, ta nghĩ giống như mọi người cho rằng chữ thông này là trong từ thông minh, đây là kỳ vọng gởi gắm thường tình của người làm cha làm mẹ đối với con cái, nhưng nếu là một ngừoi tên Dương Vân Thông, nghĩ cũng không cần nghĩ nhiều, tất nhiên sẽ chỉ là một chữ khác —— Thông*!
(*Từ thông ở trên 聪 nghĩa là thông minh sáng suốt, từ thông ở dưới 骢, nghĩa là chỉ ngựa vằn xám trắng, ngọc mã)
Cũng không biết nên nói là trùng hợp hay là không trùng hợp, trong đoạn trí nhớ mơ hồ ít ỏi kia, đối với danh tự này, cố tình lại khắc sâu ấn tượng, tuy nhiên, đó chính là ấn tượng rất không tốt giống như Trác Nhất Hàng...
Nếu nói hết thảy đều là vận mệnh, như vậy vận mệnh của Luyện nhi đã định trước sẽ có một người đệ tử, một người đệ tử thật tốt, mà người trước mắt này, trong cuộc đời kia, lại đã được định trước trở thành một Trác Nhất Hàng khác, đã định trước trở thành một đoạn tình cảm đau thương khác. Tuy rằng chi tiết về đoạn tình cảm này nửa điểm cũng không tồn tại trong trí nhớ, chỉ đơn thuần là ấn tượng đối với danh tự này không tốt, dứt bỏ tư tâm không nói, tựa hồ ấn tượng không tốt này còn sâu sắc hơn đối với Trác Nhất Hàng a...
Trong đầu xoay chuyển với tốc độ ánh sáng, mắt lại thẳng tắp nhìn chăm chú vào đứa bé kia, đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, trong lòng ngươi là nhằm vào một nam tử mà có ấn tượng không tốt, nhưng nhìn trước mắt lại rõ ràng còn là một đứa bé thiên chân vô tà, một hài tử ngoan ngay cả Luyện nhi cũng nhịn không được mà ưa thích, đối với chuyện này, ta thật sự vô pháp giống như lần đầu gặp gỡ Trác Nhất Hàng, đem hai người rất tự nhiên liên hệ với nhau, cũng cùng mang lòng cảnh giác.
Đương nhiên, trong lòng tuy rằng dâng lên sóng lớn, chỉ là mặt ngoài vẫn là bình tĩnh, tối đa là có chút kinh nghi mà thôi, cho nên Luyện nhi hẳn là cũng không có chú ý tới, nàng chú ý tới chính là một chi tiết khác: "A, Dương Liên, thì ra ngươi chính là hài tử của Dương đại quan, mặc dù phụ thân của ngươi là đại quan, đáng tiếc không có đảm lượng giống như ngươi." Lần này lời nói khiến cho Dương Vân Thông vội lên tiếng: "Ai nói không có! Lúc trong nhà cha thường nói muốn trừ gian thần, tiêu diệt đại gian thần! La thúc thúc nói với ta, gian thần cùng Hoàng đế rất muốn cấu kết, cha ta không sợ gian thần, cũng không sợ Hoàng đế, còn không có đảm lượng sao?" Luyện nhi cười cười, sửa lời mà nói: "Hảo hảo, xem như ta nói sai, cha ngươi có đảm lượng!" Đây là trong cuộc đời nàng hiếm có vài lần nhận sai, đứa nhỏ này nào biết được, chẳng qua là vui đùa mà thôi.
Trong lòng không khỏi lại loạn hơn, kỳ thật không nên loạn, người này dù thế nào cũng coi như là chuyện của sau này, chuyện của mình lúc này cũng còn quan tâm không hết, chuyện của sau này cần gì hiện tại liền phải lo lắng?
Nhưng mà một phương diện khác cũng hiểu rõ, so với cái gọi là lo lắng, trên thực tế lúc này tâm tình lại càng giống như không được tự nhiên, mà bản thân lại đang không được tự nhiên cái gì đây? Này cũng không rõ ràng, giờ phút này tâm tình là mê mê mang mang giống như phủ qua một tầng sương mù, tạm thời còn không thể nhìn ra rõ nét, cũng liền không biết ứng đối ra sao mới là tốt nhất.
Đại hán kia thấy hài tử đã tự giới thiệu, cũng liền không giấu giếm, thấp giọng giải thích. Thì ra ba năm trước đây triều đình bắt đầu tiêu diệt, hắn không thể trụ vững, phân tán thuộc hạ một mình phiêu bạt giang hồ, sau đó có người tiến cử hắn đến làm hộ viện trong nhà Dương đại nhân, như vậy nhờ được bao che dưới cửa quan gia mai danh ẩn tính qua ba năm. Thẳng đến một ngày trong năm nay, Dương Liên gọi hắn vào nội thất, nói muốn mạo hiểm dâng sớ vạch tội đám hoạn quan, nếu như dâng sớ vạch tội không thành rất có khả năng sẽ làm ảnh hưởng đến gia môn, muốn hắn đem hài tử rời khỏi kinh thành trước, hắn theo lời mà làm, kết quả trước đó vài ngày bắt đầu vị công môn bộ khoái liên thủ đuổi bắt, chắc hẳn đàn chương dĩ thượng*, việc lớn đã bại...Hắn không có phương pháp khác, chỉ có thể mang theo hài tử lang thang khắp nơi...
(*Kiểu như việc đã làm, bom đã nổ)
Nói đến đây, hắn lại đau đến mồ hôi nhỏ giọt, nuốt xuống mấy viên thuốc giảm đau, mới thoáng chuyển biến tốt hơn. Kỳ thật cũng không cần nói thêm nữa, chuyện nên biết đều đã nghe rõ, Luyện nhi nhấc tay ý bảo hắn ngừng tiếp tục giải thích, xen vào hỏi: "Vậy, sau này ngươi định dẫn đứa bé này đến nơi nào?"
"Ta là không có bản lãnh gì..." Đại hán lắc đầu nói: "Chỉ là ta nghĩ tìm cho hắn một vị hảo sư phụ, một là để phòng thân, hai là nếu như phụ thân của hắn bị gian thần làm hại..." Đứa bé kia liền nói tiếp: "Ta liền muốn thay phụ thân báo thù!" Khiến cho đại hán cùng Luyện nhi song song cười cười, đại hán kia nén đau cười xong, đột nhiên hỏi: "Luyện nữ hiệp, ngươi có muốn đồ đệ này không?" Lúc hỏi câu này trong mắt tràn đầy chờ mong.
Ta ở bên cạnh nghe được rõ ràng, trong lòng thầm nghĩ không tốt, cũng không phải sợ Luyện nhi thực sự nhận lấy, quả nhiên, nàng cự tuyệt nói: "Đứa nhỏ này không tệ, chỉ là hiện tại ta có việc, không thể nhận đồ đệ." Lo nghĩ lại nói: "Bất quá hắn căn cốt không tệ, trong lòng ta cũng có một người, chẳng qua là ở quá xa, hắn đang ở Thiên Sơn, ngươi có e sợ lộ trình gian nguy sao?"
Ánh mắt của hán tử kia sáng lên, nói: "Còn gì phải sợ! Tuy ta mấy đi một cánh tay, chỉ là chuyện thế gian không làm khó được ta! Xin hỏi đó là vị tiền bối anh hùng nào?" Luyện nhi chắp tay bật cười, nói: "Cái gì tiền bối, hắn so với ta lớn không bao nhiêu, tên tuổi trong giang hồ còn không bì kịp ta, bất quá quả thật là có bản lĩnh, khi ngươi làm việc cho quan gia, danh tự Nhạc Minh Kha có từng nghe qua không?" Thấy đại hán ngỡ ngàng nhẹ gật đầu, vừa cười nói: "Ngươi ước chừng chỉ cho rằng hắn là một trợ thủ không có ý nghĩa đi? Kỳ thật kiếm pháp của hắn dù cho không thể xưng là cái thế vô song, nhưng là có thể đếm được trên đầu ngón tay rồi, hắn lúc này đã về ở ẩn, có thể làm hòa thượng rồi, ngươi đưa đứa bé này đi tìm hắn, nói là Ngọc La Sát ta muốn hắn thu!"
Bởi vì tâm tình trong lòng làm ảnh hưởng, khi Luyện nhi nói xong lời cuối cùng, gần như đã muốn ngăn cản nàng nói tiếp, thậm chí đã làm như vậy, chỉ có điều là tình thế cấp bách lại quên mất bản thân có một đoạn thời gian không thể nói chuyện, kết quả là không thể hé miệng, lại chỉ im ắng, chợt nghe đến mấy câu nói kia thuận lợi mà vang lên bên tai.
Không thoải mái, không được tự nhiên, thất lạc, loại cảm giác này so với khi đối mặt với Trác Nhất Hàng, hầu như là giống nhau.
Vì cái gì? Nói không rõ.
Tâm tình như mạch nước ngầm, chỉ thuộc về bản thân, hai người bên kia...Chính xác là hai người lớn một hài tử tổng cộng ba người, đã hưng trí bừng bừng thảo luận chuyện nên làm như thế nào để xuất phát đi Thiên Sơn, Luyện nhi cũng mặc kệ người khác có vết thương gì, sau khi thông báo xong, cắt một nhánh cây cho hắn làm quải trượng, nói: "Đám bộ đầu đó thấy ta xuất thủ cứu ngươi, trước khi bọn hắn chưa tìm được cao minh nào hơn để giúp đỡ, hẳn là cũng không dám dễ dàng tìm đến. Ngươi nghĩ biện pháp đến Quảng Nguyên gặp Lý Nham, nói rằng đứa nhỏ này là ta muốn ngươi đưa đến Thiên Sơn, hôm nay Tây Bắc là thiên hạ của bọn hắn, hắn nhất định có biện pháp hộ tống ngươi ra khỏi Ngọc Môn quan."
Đại hán cảm ơn không thôi, cuối cùng sau khi dây dưa liền cáo từ, chống quải trượng, từng bước một mà đi xa, ta do dự một chút, vẫn là đem thức ăn chuẩn bị tốt trên người âm thầm đưa cho đứa bé kia, hắn nói cám ơn, ôm lấy thức ăn đi theo phía sau đại hán, liền vừa chạy nhảy, còn đột nhiên quay lại vẫy tay.
Đưa mắt nhìn theo trong chốc lát, quay đầu, chỉ thấy Luyện nhi nhìn theo hài tử này, sắc mặt biểu lộ rất dịu dàng, thật sự nhịn không được, liền lôi kéo ống tay áo của nàng, lúc này nàng mới thu ánh mắt nhìn về phía ta, lần này lại đọc sai tâm tư của ta, ngẩn mặt nghiêm túc nói: "Ngươi đừng muốn cầu tình, hừ, ta mới sẽ không đi đưa! Tiểu hài tử không được tôi luyện nhiều một chút, không trải qua gian nguy nhiều một chút, cuối cùng cũng khó thành đại khí, chúng ta để hắn đi a!" Nói xong cũng không nhìn theo nữa, xoay người quay trở về.
Khe khẽ cười cười, tâm tình vốn bị mây mù che phủ bởi vì những lời giả vờ giấu đầu hở đuôi này mà trở nên khá hơn không ít, cuối cùng nhìn xa xa hai bóng người một lớn một nhỏ dần khuất đi, cũng liền đi theo Luyện nhi.
Mà thôi, cũng tốt, tuy rằng đối với cái tên kia mang theo cố kỵ cùng không hài lòng, chỉ là đứa bé dù sao cũng không sai, nếu thật sự bởi vì ta ngăn trở mà không thể lên Thiên Sơn bái sư, rất có thể liền sẽ bị gặp họa sát thân, như vậy làm sao cho hết oan uổng? Làm sao xứng với người vô tội?
Sau khi nghĩ thông suốt, cảm giác trở nên khá hơn không ít, dù sao trước mắt chỉ là một chuyện không quan trọng xen giữa, tâm tình tới cũng nhanh đi cũng nhanh. Mà Luyện nhi có lẽ là cảm thấy đắc ý khi làm được chuyện tốt, tuy rằng không được giao đấu sảng khoái như mong đợi, nhưng vẫn là hào hứng như lúc tới đây, nắm tay của ta một đường mỉm cười trở về, lại tốn chừng nửa canh giờ chạy về thị trấn nhỏ.
Lúc này ánh trăng đã sâu, người dân thôn quê ngủ sớm, rất nhiều nhà đều đã là im ắng, chỉ có khách thương lui tới buôn bán nên trên đường phố còn náo nhiệt một chút, đến ngoài cửa khách điếm, nhưng từ xa xa lại nghe thấy bên trong có tiếng đánh nhau ồn ào, lại nhìn lên, bên ngoài cửa có một cái bàn xiêu vẹo vút qua, cung quanh còn có chút ngói vụn vỡ gạch, mà nóc nhà sát đường của cửa tiệm đột ngột bị phá một lổ lớn, có thể thấy được là đánh nhau rất kịch liệt.
"Ha ha, hảo thất phu, xem một chưởng này!" Không đợi đến gần, bên trong lại truyền tới tiếng quát đủ mười phần trung khí của Thiết lão gia, đồng thời là thanh âm rào rào của đồ vật vỡ vụn, lúc này Luyện nhi mỉm cười tươi tắn, khẽ vỗ lòng bàn tay nói: "Hảo a, ta chạy đi thật xa để làm chuyện tôm tép, nghĩa phụ ở nơi này lại câu cá lớn! Này thật không công bằng, tay ta ngứa, để cho ta tới!" Lúc nói nửa câu đầu còn ở bên cạnh ta, nửa câu sau cũng đã lướt vào trong khách điếm đang có đại náo động!
Này chính là không có cách nào ngăn lại, bật cười lắc đầu, tuy rằng không rõ bên trong lại xảy ra điều thị phi gì, bất quá nghe thanh âm đủ mười phần trung khí của lão gia tử, chắc hẳn cũng là không có gì đáng ngại, cho nên cũng không nóng vội, không có theo Luyện nhi cùng nhảy vào, mà là dự định vòng qua cửa trước đi vào bình thường, thuận tiện có thể hỏi một chút chưởng quầy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Hạ quyết tâm, khi đang vừa lắng nghe động tĩnh vừa đi vòng qua gốc tường, bỗng nhiên trong phòng vang lên một loạt thanh âm hỗn loạn, đột nhiên nghe thấy Luyện nhi mắng: "Vô sỉ!" Trong lúc đang giật mình, bỗng nhiên một tiếng "Phanh" thật lớn vang lên, một cái cửa sổ đóng chặt bên cạnh liền vỡ nát, một đoàn bóng đen theo mảnh gỗ vụn ngã xuống!
Cửa sổ cách bản thân bất quá ba bước, quá gần, mà phản ứng trước tiên là đưa tay che chắn mảnh vụn đang ào ào văng đến như mưa rơi, cho nên muốn né tránh đã là không thể! Chỉ kịp nghiêng người một cái, khó khăn lắm mới tránh không để va chạm trực diện vào vai phải vẫn còn bị thương chưa lành hẳn, bị va chạm vào phía vai trái đưa lên để hộ thân, lảo đảo một cái té ngã xuống mặt đất, thứ gí đó lại còn vừa nhanh vừa mạnh mà đè xuống người!
Nói thứ gì đó kỳ thật không đúng lắm, vừa ngã xuống liền biết được, làm sao có thể nói là thứ gì? Rõ ràng không phải là thứ gì! Vô cùng chật vật mà hung hăng đưa tay đẩy một cái, thật hận không thể dùng tới nội lực một chưởng vỗ chết đối phương! Thật là, cứ như vậy lại rõ ràng trở thành tấm đệm thịt cho một người xa lạ! Cũng may là đụng trúng lưng, nếu như là mặt đối mặt, vậy thực sự dứt khoát đập đầu chết cũng được a!
"Thật...Xin lỗi!" Người kia bị đẩy phía sau lưng, dù chưa quay đầu lại, đã nhận thấy không ổn, đương nhiên liền sợ đến muốn nhảy dựng người lên, đầu óc lại giống như có chút ít choáng váng, khi lật người tránh sang bên khủy tay lại thúc vào vết thương bên vai phải! Phải biết vết thương trên vai này rất sâu, thật vất vả dưỡng tốt, bình thường vẫn còn có chút mơ hồ đau đớn, lần này ngay cả sức lực đạp người cũng giảm đi, chỉ có thể mắt nổi đom đóm mà ôm lấy đầu vai, muốn mắng cũng mắng không thành tiếng!
"Cô nương ngươi không sao chứ? Ta, ta không phải cố ý!" Sau khi người kia lật người nhìn lên càng là kinh hoảng, lập tức đưa tay tới muốn đỡ người, ta cắn rắng muốn chịu đựng qua cơn đau này, lúc này mới có thời gian nâng mắt nhìn hắn, thấy người này bất quá là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, hai đầu lông mày bối rối là không giả, lại thấy bản thân hắn cũng là trên tay bị thương, chật vật không chịu nổi, miệng vết thuơng lại là một mảnh màu tím giống như trúng độc, lúc này mới có chút nguôi giận, đang muốn lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, lại đột nhiên cảm nhận được một đạo ánh mắt trực diện bức người mà đến.
Vì vậy đột ngột ngẩng đầu lên, chỉ thấy Luyện nhi đứng trước cửa sổ vỡ nát từ phía bên kia trừng mắt nhìn thẳng tắp sang bên này, sắc mặt tương đối...Không được tốt lắm.
Bỗng nhiên lại muốn xoa chân mày.
Hôm nay mới vào kinh thành ngày đầu tiên, loại dự cảm sẽ gặp chuyện không may này là thế nào a...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.