Thật ra thì, tôi... tôi có gì phải bối rối chứ?
Không nói rõ được, đợi đến lúc phản ứng lại, tay vẫn đang nắm lỗ tai, chạm được làn da rất nóng, lồng ngực cũng đập kịch liệt hơn nhiều so với ngày thường. Bước vài bước tới bên khe suối, ngồi chồm hổm khom người, hất một ít nước thấm ướt vành tai, chốc lát cảm giác mát mẻ liền ập đến, gió núi lướt nhẹ qua da mặt, trong lành sảng khoái lan truyền khắp cơ thể, tôi lúc này mới đứng dậy, nhẹ thở dài một hơi. Không sai, vừa rồi chính mình chỉ là bị... kinh hách mà thôi. Trước đây từng tản bộ ngang qua một thôn sơn nhỏ, bên trong bất thình lình xuất hiện mấy đứa nhỏ trần trụi trắng như tuyết, lúc đó cũng là bị dọa nhảy dựng lên, bởi lẽ lần này cũng giống vậy. Tôi chưa từng sinh hoạt tập thể, xưa nay cũng không đến những bãi tắm lớn, cho nên trong thân tâm thật sự không quen nhìn mấy hình ảnh quá mức thản nhiên này. Tuy lúc mới ôm Luyện nhi về chính tay tôi cùng sư phụ tắm rửa, sau đó cũng có mấy lần làm tương tự, nhưng từ lúc nàng hiểu chuyện thì không như vậy nữa. Cách một khoảng thời gian khá xa rồi, chưa kịp chuẩn bị tâm lý đột nhiên thấy nàng xích lõa (trần trụi:">)... Ừ, giật mình là chuyện hiển nhiên mà. Nghĩ như vậy, tâm dần dần bình tĩnh lại, vẫy giọt nước trên tay, rũ nhẹ góc áo, đứng dậy thụt lùi về phía sau chứ không dám xoay qua chỗ khác. Mãi cho đến khi có một bàn tay vỗ nhẹ đầu vai, sau lưng truyền đến tiếng gọi "Này!", tôi mới quay đầu lại.
Quay đầu, rồi lại nhíu mày. Người phía sau lúc này cao gần ngang tôi, ngũ quan càng ngày càng tinh xảo, tiếc là tính tình một điểm cũng không thay đổi, trên trán vài sợi tóc đang trượt xuống, quần áo ướt nhẹp, nàng cũng không để ý, cứ như vậy mặc qua loa trên người, chân trần đi tới cùng tôi bắt chuyện.
- Sao quần áo lại ướt? Vừa rồi không phải ngươi không mặc... Hay là trước đó bị trượt chân rơi xuống nước?
Kéo nàng lại, từ trên xuống dưới quan sát một lượt, không thấy điểm nào khác thường.
- Còn không phải tại ngươi. - Nàng bĩu môi, thờ ơ đáp:
- Vốn dĩ đang khô ráo, ngươi ào ào kêu ta mặc vào, ta liền chạy đi mặc, mặc rồi ngươi lại trách người.
Nghe vậy, cũng lười biếng cùng nàng khua môi múa mép, tôi trừng nàng một cái, tùy tiện đáp lời:
- Rồi rồi rồi, là ta sai, ta nên nhắc ngươi đang ướt không thể mặc quần áo, trước hết phải lau khô mới được.
Tay lôi kéo nàng ra khỏi bóng cây, hướng tới khối đá đang có ánh mặt trời chiếu vào mà đi. Nàng chiếm được phần thắng, rất là thỏa mãn, cười khoái chí đi theo sau tôi, chờ đi tới nơi thì đứng lại, mới ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi kéo ta qua đây làm gì? Ở bên này với ở bên kia nói chuyện thì có gì khác nhau đâu?
Làm gì? Tắm nắng. Tôi kéo nàng tới một khối đá thì dừng lại, một mặt thay nàng chỉnh sửa đai lưng bị lỏng, một mặt đáp lời:
- Ngày nay ngươi chạy ra ngoài chơi thật thoải mái. Sư phụ tìm ngươi có việc, bảo ta tới gọi ngươi trở về. Mà bộ dạng ngươi bây giờ, hay là cứ hong khô trước đi rồi nói sau, nếu không khi trở về lại chọc lão nhân gia người tức giận.
Đứng dưới ánh mặt trời, nàng không nói gì nữa, chỉ thích chí nhắm hai mắt, duỗi thẳng tay tùy ý tôi chỉnh sửa. Đang giữa hè, nhiệt độ cơ thể nàng trời sinh cao hơn người thường, lúc này trên người chỉ khoác một chiếc áo đơn nhạt màu, là lúc xuống núi mua được tấm vải mềm nhẹ nhất được dệt bởi loại sợi tổng hợp cực kì tốt, mỏng manh làm tôn thêm dáng người rất là phiêu dật. Tuy nhiên chính là vì cái này, giờ đây vẫn đang sửa sang lần thứ hai, tôi liền phát hiện một... vấn đề. Vải này quá mức mỏng đi, trước đó toàn thân nàng ngâm nước rồi lại mặc vào, bây giờ quần áo ướt đẫm dán sát lên thân thể là đã rất không ổn rồi, lại thêm vải màu nhạt, vừa rồi trong bóng mát không nhận thấy, giờ đây dưới ánh mặt trời, đúng là... hiện rõ từng đường nét, ngay cả màu sắc của nước da đều có thể nhìn đến rõ rõ ràng ràng...
Trước đó không chú ý nên cũng chẳng thấy gì, sau khi lưu tâm, cảm giác kì quái vô cùng. Trong đầu không biết sao lại xuất hiện một màn khi nãy, tuy chỉ là nhìn lướt qua, nhưng này một thân trắng ngọc hoạt bát cứ thế mà lưu lại ở đáy mắt... Bình thường ngày đêm chung sống, cùng nhau trưởng thành, có lẽ chính vì thế mà vẫn chưa từng để ý qua, lúc này đây mới hậu tri hậu giác tỉnh ngộ, hóa ra đứa nhỏ này cơ thể đã từ từ hiện rõ đường cong của một thiếu nữ... Nhưng nàng mới mười hai tuổi, dậy thì như vậy không phải có hơi... Nhận ra bản thân đang nghĩ tới hình ảnh gì, trên mặt tự nhiên nóng lên, lại cố tình ngay lúc đang chỉnh sửa quần áo của nàng, mảnh vải xuyên thấu gần như không che được gì, như ẩn như hiện ngược lại càng tăng thêm mấy phần lúng túng. Tôi di dời tầm mắt không dám nhìn, động tác trên tay nhanh hơn, muốn mau chóng làm xong hết thảy. Chính là, dục tốc bất đạt, càng nghĩ muốn nhanh chóng hoàn thành thì lại càng xảy ra sự cố. Bởi vì nhắm mắt nên không thấy gì, tôi buộc nơ không đúng, kết quả tay kéo ra hai bên, dây lưng không những không kết chặt mà ngược lại còn lỏng hơn rất nhiều, có hai vật nhỏ từ bên trong dây lưng rớt ra, cũng không nhìn rõ là cái gì, rơi xuống tảng đá dưới chân liền nhanh như chớp lăn vào trong nước.
Việc xảy ra quá đột ngột, tôi còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Luyện nhi cũng đã mở mắt tức thì, nhìn cũng không nhìn toàn thân khởi động, chạy vụt qua, trước khi vật đó rơi vào dòng nước chảy xiết đã kịp nắm vào lòng bàn tay. Sau đó, nghe "rầm" một tiếng, bọt nước bắn lên tung tóe.
- Luyện... Luyện nhi! Ngươi không sao chứ?
Giật mình trong lòng, chăm chú nhìn vào dòng nước, chính mình căng thẳng một câu còn chưa nói xong thì thấy nàng đã lộ diện, như chú chó nhỏ lắc lắc đầu vẫy nước, tiếp theo ào ào chạy lên bờ. Tôi vội vàng tiếp đón nàng. Lên bờ, nàng không lo lắng cái khác, trước hết mở lòng bàn tay xem đồ vật bên trong, khẳng định không có việc gì liền thở phào nhẹ nhõm, cười một mình, rồi ngẩng đầu nhìn tôi nhăn chiếc mũi nhỏ, nhấp môi, bộ dạng dường như là muốn nổi giận, ước chừng ngẫm lại thôi quên đi. Tôi cũng không để ý tâm tư suy nghĩ của nàng, chỉ vội giúp nàng vắt nước trên quần áo. Ban đầu vốn dĩ chỉ là ướt nhẹp, đứng phơi nắng một lúc là có thể khô rồi. Bây giờ thì hay rồi, ướt như chuột lột. Trong ngực hơi buồn bực, lại không biết nên nói gì mới tốt, vả lại chuyện phát sinh vừa rồi cùng mình khó tránh khỏi không liên quan với nhau, không có lập trường nào để nói nàng sai. Không thể làm gì khác hơn là buồn bực ở trong lòng không muốn nói chuyện, im lặng dắt nàng đến bên tảng đá ngồi xuống, trước tiên tháo gỡ bím tóc, thả xuống suối tóc con nhỏ dài, lau sơ qua xong đi vòng tới trước mặt cởi áo nàng ra.
Xả tóc nàng không ý kiến, thấy tôi đưa tay cởi dây lưng liền trề môi, hỏi:
- Làm gì?
- Đều ướt rồi, còn mặc lên người coi chừng nhiễm phong hàn, huống chi cởi ra phơi cũng mau khô.
Tôi đơn giản trả lời, mặc kệ nàng có nghe hay là không hiểu phong thấp là gì, tay không ngừng cởi quần áo nàng, bởi vì trong lòng đang bứt rứt nên không cảm thấy xấu hổ, thuần thục đem nàng lột sạch sành sanh.
Tôi không khẩn trương, nàng so ra cũng không lúng túng, chỉ kháng nghị tượng trưng một câu, sau đó liền tùy ý tôi hành động, cuối cùng lười nhác duỗi người, nhích đến mặt đá khô ráo, giống như con sói ở phía xa, lười biếng cuộn tròn nằm dưới ánh nắng, thưởng thức hai vật nhỏ trên tay.
Tôi mang quần áo ướt trải ra trên một tảng đá khác, quay đầu lại thì thấy một màn này, nếu không xấu hổ thì cũng chính là không dám nhìn. Cởi áo khoác trên người mình phủ thêm cho nàng - không giống với Luyện nhi thân nhiệt cao, tôi tự biết thể chất ốm yếu, thêm nữa ngày và đêm ở trong núi nhiệt độ chênh lệch lớn, do đó cho dù là mùa hạ, nếu không cảm thấy rất nóng thì bình thường vẫn phủ thêm một lớp áo mỏng bên ngoài, để tránh lỡ có sơ ý, người xui xẻo cuối cùng vẫn chỉ là bản thân mình. Trước đó nàng không ý kiến gì, nhưng tôi cởi áo khoác phủ cho thì nàng bắt đầu ầm ĩ khó chịu, dù thế nào cũng nhất quyết không chịu. Tôi cùng với nàng mềm nhẹ cứng rắn một hồi lâu, cuối cùng phải lau mồ hôi trên trán chứng minh hiện tại chính mình đang rất nóng không cần mặc áo khoác, nàng mới bất đắc dĩ tiếp nhận, khoác nhẹ lên vai.
Đoạn thời gian tiếp theo có chút yên tĩnh, chúng tôi sóng vai ngồi cạnh nhau dưới ánh mặt trời, nghe âm thanh "róc rách" của nước chảy, chờ tóc cùng quần áo của nàng được phơi khô, thỉnh thoảng nói chuyện đôi ba câu. Ngày ngày đêm đêm chung sống cùng nhau, có khi nào có chủ đề tán gẫu đến bất tận đâu, nhiều khi đơn giản chỉ là lẳng lặng ở bên nhau.
Tôi nhàn rỗi che miệng ngáp một cái, theo dư quang thấy nàng vẫn nắm thứ kia trong tay, nhất thời nổi lên hứng thú. Nếu là lúc trước có thể sẽ chần chừ một chút, hiện tại bọn tôi đã không còn nhiều kiêng kị như vậy nữa, ngẫm nghĩ, tôi liền thẳng thắn mở miệng:
- Luyện nhi, trong tay người là cái gì mà quan trọng vậy? Vừa rồi còn liều mạng đi chụp nữa.
Nàng nghe thấy, trông hơi do dự, tựa như không biết có nên nói ra hay không, cuối cùng vẫn là mở tay ra cho tôi xem vật ở bên trong. Trong lòng bàn tay chỉ là hai viên đá tương tự mấy viên sỏi bên trong con suối, chẳng qua màu sắc vô cùng tinh khiết. Một viên đen như mực, viên còn lại thì trắng tinh, mới nhìn rất dễ bị lầm tưởng là ngọc, hình dáng rõ ràng là đã được con người mài giũa qua, có điều... Chạm khắc này hình như có chút...
- Là ta làm.
Trước đó còn có vẻ do dự, hiện tại ngữ khí lộ ra thập phần tự kiêu.
- Mấy ngày nữa là sinh nhật của sư phụ. Năm ngoái ngươi vụng trộm làm quà tặng người, năm nay đến lượt ta.
"A" một tiếng. Nếu nàng không nhắc đến, chính tôi cũng thật sự quên mất. Đến thế giới này, chỉ biết mình sinh vào mùa đông mà lại không để ý chính mình sinh cụ thể vào ngày nào, càng không có lí do đi chúc mừng. Vả lại ở nơi này, tập quán tựa hồ có khác biệt, chỉ chúc mừng khi ai đó ở độ tuổi đặc biệt, tôi cũng lười đi tìm hiểu. Sau này theo sư phụ rồi, người cũng không lưu tâm việc này, hai người chúng tôi gần như đã quên.
Chúng tôi không để tâm, Luyện nhi tất nhiên không hiểu. Mãi cho đến năm ngoái trong một lần ba thầy trò chúng tôi xuống núi, tình cờ gặp được một vị thân sĩ đang mừng thọ tuổi 70, trông rất náo nhiệt. Lúc này Luyện nhi mới nổi lên lòng hiếu kỳ, qua lời giải thích của tôi cùng sư phụ thì cũng hiểu được lờ mờ, sau đó không ngừng truy vấn ngày sinh của chúng tôi. Tôi xác thực là không biết, thẳng thắn trả lời không biết. Còn sư phụ, người không biết nói dối Luyện nhi, lại không lay chuyển được đứa bé cứng đầu kia, cuối cùng bất đắc dĩ nói cho nàng sinh nhật của chính mình. Lúc người nói cho Luyện nhi, tôi ở bên cạnh lắng nghe, tính toán một chút, cảm thấy cũng gần đến rồi. Không biết thì không sao, biết rồi thì bao giờ cũng lưu ý chút. Nhưng mà không hiểu quy tắc của thế giới này, không biết nên làm thế nào mới đúng, rốt cục quyết định chạy tới lò thủ công ở bên dưới ngọn núi, năn nỉ người ta cho mình tự làm một cái chén gốm, hết sức cẩn trọng tặng sư phụ.
Thực ra đây đều là việc nhỏ. Tôi làm vậy không phải vì muốn làm hài lòng ai, ngay cả chúc thọ cũng không tính nữa là, chỉ là muốn mượn một cơ hội bày tỏ lòng biết ơn đối với sư phụ mà thôi. Ai ngờ Luyện nhi biết được, rất tức giận, trách tôi không dẫn nàng cùng đi, giận đến nỗi mấy ngày liên tục cũng không thèm nói chuyện với tôi, sau đó phải bỏ ra thật lớn tâm tư mới dỗ được nàng. Cứ tưởng sự việc cứ như thế mà trôi qua, kết quả hiện tại chứng minh trước giờ nàng vẫn luôn ghi nhớ ở trong lòng. Đã biết nàng vẫn để tâm, tôi cũng không tính trêu chọc nàng nữa, chăm chú nhìn đồ vật trong tay nàng, cười khen ngợi:
- Này là Luyện nhi tự làm à? Thật khá nha, rất... đẹp mắt.
Nghe tôi khen, nàng vui vẻ trở lại, cầm hai hòn đá để sát trước mặt tôi, tự hào nói:
- Đẹp nhỉ? Ta phải tìm rất lâu mới kiếm được hai viên đẹp như vậy, là một đôi cơ!
Không khỏi cười thầm, nào có đạo lý tặng quà cho trưởng bối mà lại tặng một đôi chứ? Người không biết sẽ còn tưởng là đưa cho người yêu nha... Được rồi, Luyện nhi còn chưa biết người yêu là gì mà... Trong lòng đang âm thầm trêu ghẹo nàng thì nghe được đứa nhỏ tiếp tục nói:
- Một đôi này, ta tặng sư phụ một cái. Chờ đến lúc mùa đông tuyết rơi, ta cho ngươi một cái. Mặc dù ngươi không biết mình sinh ngày nào, nhưng chung quy là mùa đông, không sai nhỉ?