Ma Nữ Nghê Thường

Chương 213: Kêu gọi




Còn định nói thêm chút gì đó, đã là không có thời gian, đội kỵ mã khi trong nháy mắt liền đã tới trước mặt.
Nhóm Lạt Ma này có lẽ cũng không dám sơ ý, khi cách khoảng mười bước liền nhao nhao tung người xuống ngựa, nguyên một đám người gỡ xuống binh khí triển khai trận thế, nhận ra được một trong số đó chính là Lạt Ma trẻ tuổi lúc trước từng gặp qua trên băng phong, trong lòng liền xác định việc phiền toái này hẳn là không thể nghi ngờ.
Bản thân xác định, nhưng đối phương rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn xác định, một tên đại hắc tháp nhìn như đầu lĩnh cầm binh khí chỉ về phía ta một cái, sau đó quay đầu nhìn về Lạt Ma trẻ tuổi kia huyên thuyên nói cái gì đó, tả hữu cũng nghe không hiểu, phỏng đoán nhất định là đang dò hỏi a, chỉ thấy Lạt Ma trẻ tuổi kia gật đầu khẳng định, một đám Lạt Ma liền mỗi người đều lộ ra ánh mắt hung ác.
Đám người kia cũng là quá chăm chú đến trên người của ta, khi muốn tiến đến vây lấy, mới phát hiện có một nữ nhân tóc trắng khác, đang ngạo nghễ đứng ngăn giữa bọn hắn và mục tiêu.
"...Này, lão thái bà." Sau khi chần chờ mà đánh giá cách ăn mặc của Luyện nhi vài lần, đại hắc tháp kia liền mở miệng dùng Hán ngữ nửa sống nửa chín mà nói: "Thiên Long Phái chúng ta hôm nay muốn báo thù thay đồng môn chết thảm, không có chuyện của ngươi, Phật gia từ bi không muốn giết nhiều sinh linh, ngươi không nên dính vào, thức thời thì mau cút đi, nếu muộn liền mất mạng!"
Hắn ít nhiều cũng coi như là thận trọng, đáng tiếc lời nói này nhưng lại đổi lấy không chút cảm kích nào."Thiên Long Phái?" Chỉ nghe thấy nữ tử trầm giọng cười lạnh, trong giọng nói tất cả đều là xem nhẹ: "Đó là cái gì? Tiểu môn phái chưa từng nghe qua, cũng dám ở trước mặt ta nói khoác mà không biết ngượng?"
"Chúng Thánh giáo Phật gia ở Ô Tư Tàng! Há lại để cho loại người Hán ngu ngốc như các ngươi nghe qua sao!" Đại hắc tháp kia mặc dù là thận trọng, chỉ là tính khí xem ra cũng không được tốt lắm, bị lời nói đâm trúng một cái lúc này liền nổi trận lôi đình mà nói: "Nếu như lão thái bà nhà ngươi không nghe khuyên bảo, thì không trách được người khác! Hôm nay xem Phật gia đại khai sát giới a!" Nói xong hắn gỡ xuống một cái nón đồng úp từ trên lưng ngựa, đối với đồng bạn bên cạnh đã sớm tùy thời mà động vung tay lên, liền có bốn năm người mang theo binh khí mà công tới!
"Ha ha, ta ngược lại muốn xem xem các ngươi đại khai sát giới như thế nào!" Luyện nhi cười đến hăng hái, cười xong lại thu lãnh kiếm, chỉ rút ra trường kiếm bên hông, đột nhiên lại quay đầu cứng rắn ném đến một câu: "Lui xa một chút! Phát sinh chuyện gì cũng không cho phép ngươi đến giúp đỡ!" Lúc này mới nhẹ nhàng tiến đến.
Gãi gãi mặt, biết rõ luận về đánh nhau, bản thân trong lòng nàng e là đã lưu lại ám ảnh rồi, cho nên thành thật theo lời mà lui về phía sau mấy bước, trở thành một người đứng xem ở bên ngoài.
Đám Lạt Ma kia tuy rằng mỗi người đều cầm trong tay binh khí dũng mãnh tiến đến, chỉ là làm sao sẽ là đối thủ? Chỉ có điều lúc trước trong lòng Luyện nhi nhẫn nhịn buồn bực, hôm nay có chủ tâm trêu đùa bọn hắn, cũng không có lập tức đem bọn hắn đánh ngã xuống đất, mà là giống như một cơn gió lướt qua, Đông đánh Tây chỉ. Chỉ thấy bàn tay trái của nàng cầm thanh lãnh kiếm ta đưa cho nàng, lại cũng không có sử dụng, chỉ dựa vào một lưỡi dao sắc bén bên tay phải mà nghênh đón địch, hơn nữa cũng không dùng mũi kiếm trực tiếp đâm bị thương người, mà là dùng sống kiếm cùng cán kiếm đánh ra, ra tay cũng không tính là nặng. Dù cho như vậy, bốn, năm tên Lạt Ma kia cũng giống như thú vật bị vây nhốt trong mắt bão, mặc dù thoạt nhìn có vẻ bình yên vô sự tựa như có thể ngăn cản một hồi, nhưng kỳ thật nửa điểm cũng không thể đột phá thoát ra khỏi trói buộc, càng không thể nói đến chuyện chiếm thượng phong.
Cứ như vậy qua hơn hai mươi chiêu, đầu lĩnh đại hắc tháp kia càng có vẻ nóng nảy không thôi, thoạt nhìn hắn dường như là người có võ công tốt nhất trong đám Lạt Ma kia, thân thủ ít nhất cũng là tương đối với Thiên Đức Thượng Nhân đã chết trong tay ta, lại có bảy tám người trợ giúp, khó trách lần này tràn đầy tự tin mà đuổi theo trả thù, không ngờ hôm nay cừu nhân chỉ đứng xa xa xem náo nhiệt, lại bị một lão nhân ra tay liền trêu đùa đến quay tròn không thôi, làm thế nào có thể cam tâm? Lại qua ba chiêu, lập tức tìm khe hở mà hét lớn một tiếng, hai cái nón úp tung bay nghênh đón mũi kiếm, đột nhiên hợp lại, giống như muốn kẹp lấy binh khí của Luyện nhi, không ngờ thanh kiếm kia không lùi mà tiến tới, động tác cực nhanh, hai cái nón úp còn chưa triệt để khép lại, mũi kiếm đã đâm thẳng đến đôi mắt trên gương mặt hắn, khiến cho hắn sợ đến hú lên quái dị, vội vàng biến chiêu, nói bên tráo úp lên nón bên phải mà áp xuống, bạch bạch bạch lui về sau vài bước mới có thể đứng vững thân thể.
Mấy tên Lạt Ma này mặc dù rơi xuống thế dhạ phong, chỉ là phối hợp không tính là loạn, đầu lĩnh đại hắc tháp kia lui về phía sau, những người còn lại cũng liền tự giác theo đó lui về phía sau, nhìn như là muốn giữ một thế trận nghênh đón quân địch chỉnh thể. Không ngờ sau khi lui về phía sau, hai cái nón úp trong tay đại hắc tháp kia hợp lại phanh phanh hai tiếng, vốn bốn năm tên Lạt Ma vốn đứng ở phía sau không có xông lên lại đột nhiên lật bàn tay lại, phía dưới áo bào hồng lại có từng đạo bóng đen kích ra, giống như châu chấu phá không, mang theo tiếng gió!
"Cẩn thận ám khí!" Kỳ thật thấy bọn hắn còn có vài người thủy chung không có tiến lên hỗ trợ, trong lòng đã ít nhiều sinh nghi, lúc này thấy quả nhiên có biến cố, liên tục lên tiếng nhắc nhở. Luyện nhi phản ứng nhanh hơn, ta vừa dứt lời nàng đã sớm múa kiếm bảo vệ thân thể, chỉ nghe được thanh âm đinh đinh đang đang không ngừng vang lên bên tai, những ám khí đen như châu chấu kia liền nhao nhao rơi xuống đất dưới kiếm quang, không một cái nào lọt lưới!
Thấy ám khí không thể làm gì được nàng, trong lòng khẽ buông lỏng, lại còn không kịp thả lỏng hoàn toàn, chỉ thấy Lạt Ma lui về phía sau lúc trước giờ phút này lại thừa cơ mà đánh tới!
Bọn hắn phối hợp ăn ý, người phía sau thả ám khí, người phía trước cũng không sợ bị ngộ thương, mà là phấn thân tiến về phía trước, những người kia đột nhiên hợp lại rồi liền tách ra, sau khi kéo dài khoảng cách đồng thời nâng một tay lên, chỉ thấy một mảnh bóng đen bỗng nhiên triển khai, liền giống như một đóa mây đen từ trên đầu áp xuống, nữ tử phía trước chính là đang ngăn cản ám khí trong lúc cấp bách nhất thời buông tay ra, liền cứ như vậy bị bao phủ ở trong đó!
Lúc này mới nhìn rõ đó là một tấm lưới, mạng lưới thân nhỏ mà đen bóng, tựa hồ cũng không phải là từ chất liệu bình thường chế thành! "Vốn là muốn lưu lại để đối phó với kẻ thù, hôm nay trước liền tiện nghi ngươi!" Lạt Ma đại hắc tháp kia nhe răng cười đánh tới, hai cái nón úp vừa nhấc liền phải đánh xuống!
Hết thảy đều đột ngột phát sinh! Làm sao ngờ tới sẽ có thay đổi bất ngờ như vậy? Lúc trước khoảng cách quá xa, muốn tiếp viện đã là quá trễ, trong đầu đều là trống rỗng, chỉ có thể một bên theo bản năng mà dốc toàn lực xông lên trước, một bên theo bản năng mà nghẹn ngào kêu to: "Luyện nhi ————!"
"Không cho phéo tới đây!" Thay đổi đột ngột, nữ tử trong lưới lại chỉ hét lên như vậy, tựa hồ hoàn toàn không để ý tới một đôi nón úp kia đã chỉ có cách một thước nửa tấc ngay trên đỉnh đầu! May mà trong miệng nàng không để ý, nhưng trong tay cũng không chậm, theo từng tiếng ngâm sang lang vang, chỉ thấy mạng lưới đen bóng kia thoáng chốc bị chém thành vô số đoạn! Mà hai cái nón úp gần như đã rơi xuống trên đỉnh đầu cũng bị một đạo hàn quang xẹt qua, mang theo thanh âm vang lên mà vỡ thành hai nửa!
Thoáng qua một cái thế cục lại biến, khi bóng trắng phá lưới xông ra, những tên Lạt Ma kia vẫn còn đang cầm mạng lưới mà ngây người, tựa hồ không thể tin được trên thế gian lại có thứ gì đó có thể dễ dàng liền phá hư bảo bối của bọn hắn như vậy, đại hắc tháp kia càng là trừng lớn mắt mà nhìn hai cái nón úp đồng to lớn trong tay bị chém thành hai nữa, há miệng to đến có thể nhét được một nắm đấm.
Có lẽ là do nguyên nhân này, Luyện nhi sau khi thoát ra khỏi nguy khốn cũng không có lập tức động thủ, nàng ngưng lại tư thế, cười lành lạnh một tiếng, thanh kiếm trong tay mang theo khí lạnh bức người, sau đó liền khịt mũi chế giễu: "Thì ra là định dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy sao? Đáng tiếc, tâm thuật bất chánh, Phật cũng sẽ không phù hộ các ngươi! Này hồi hồn, còn có chiêu số gì cứ việc sử dụng a! Sau đó liền nghểnh cổ chịu chết đi!"
Tuy rằng ẩn ở dưới mặt nạ nhìn không thấy biểu lộ, nhưng nghe giọng nói kia, rõ ràng là triệt để đã động lên sát ý, giết liền giết a, chỉ cần nàng không có việc gì liền tốt. Tâm lại trở về chỗ cũ, vẫn là thình thịch mà nhảy lên, thật sự là sợ hãi không thôi, may mắn a, may mắn thanh lãnh kiếm kia giờ phút này là đang nằm trong tay nàng, nếu không, nếu không...
Bản thân ở chỗ này sợ hãi, bên kia đám Lạt Ma tựa hồ đã theo lời nói của Luyện nhi mà hồi phục thần trí, trên mặt nhao nhao lộ ra vẻ kinh hoảng, đại hắc tháp kia lấy lại bình tĩnh, bỗng nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, đem hai cái nón úp đã bị chém hỏng trong tay ném đi, liên tục phất tay nói: "Khoan, khoan đã! Chẳng lẽ tôn giá chính là người hơn một năm nay hoành hành khắp Nam Bắc Thiên Sơn, thanh danh vang dội, Bạch phát ma nữ?"
"Thật ra còn có chút nhãn lực, lát nữa liền ban thưởng cho ngươi chết thoải mái một chút là được." Luyện nhi phủi kiếm khẽ cười nói, đại hắc tháp kia sợ đến mức lập tức lui lại hai bước, nuốt nước bọt, mới nói: "Không không, tôn giá nếu như thật sự là Bạch phát ma nữ, liền, không thể giết ta, ngươi là người Hán, người Hán các ngươi không đều nói cái gì...Cái già mà hai quân giao chiến, không chém sứ sao?"
Lời này của hắn quái dị, nhưng lại không giống như bịa đặt, Luyện nhi thu lại vài phần kiếm quang, lạnh lùng nói: "Ít dài dong, ngươi rốt cuộc là có ý gì?"
"Ta lần này mang theo sư huynh đệ đi ra ngoài, vốn chính là theo pháp dụ của sư phụ đến tìm kiếm Bạch phát ma nữ, chưa đi được nửa đường liền gặp đồng môn, được biết chuyện sư thúc đã bị người ta giết chết, mới tạm thời chuyển thành báo thù." Đại hắc tháp kia thấy sự tình có vài phần chuyển cơ, vội vàng giải thích: "Chúng ta vốn là Mật Tôn của Thiên Long Phái, sư phụ những năm gần đây muốn bổn môn phát dương quang đại, mới dẫn theo chúng ta tới Nam Bắc Thiên Sơn, những năm qua cũng làm quen được không ít anh hùng hào kiệt ở thảo nguyên sa mạc. Hôm nay nghe nói Trung Nguyên có một Bạch phát ma nữ, hoành hành khắp nơi tìm người giao đấu, anh hùng các tộc nơi tái ngoại bất luận là Hồ Hán, người nổi danh cơ hồ đều bị nàng khi nhục, lúc này mới dặn dò chúng ta đi tìm ngươi, chính là muốn hạ chiến thiếp, xem xem ngươi có dám đến nơi hẹn hay không!"
Người này tuy là muốn giữ mạng sống, chỉ là ước chừng đã quen cường thế, khi nói chuyện bất tri bất giác lại trở nên vênh váo hung hăng, khiến cho Luyện nhi nghe xong liền một phen ngửa mặt lên trời mà cười dài, cười xong mới giơ tay lên nói: "Ha ha, thật sự là có gan! Vậy chiến thiếp ở đâu?" Đại hắc tháp kia vội vàng từ trong ngực lấy ra một phong thơ, giống như muốn đưa lên, lại bị Luyện nhi dùng kiếm nhọn chỉ một cái, nói: "Ta mới không muốn nhìn, ngươi tự động mở ra đọc lớn lên!"
Thấy nàng có sự cảnh giác này, trong lòng dù sao cũng có chút vui mừng, cũng liền không nói thêm gì nữa, chẳng qua là đến gần thêm vài bước. Đại hắc tháp kia ánh mắt mang theo sự không hài lòng, nhưng thực sự không dám làm trái, lập tức mở ra, nói: "Thiếp chiến này là sư phụ của chúng ta cùng bảo chủ của Phong Sa Thiết cùng nhau phát ra, Phong Sa Thiết bảo nằm ở ngay biên giới sa mạc Lạp Hãn, bảo chủ chính là đại hào kiệt xưng hùng tái ngoại, hắn muốn đòi cái công đạo vì các bằng hữu bị khi nhục dưới tay ngươi suốt một năm qua, Thiên Long Phái chúng ta tất nhiên là hết sức giúp đỡ! Bọn hắn hẹn ngươi ngày mùng bảy tháng bảy tại Phong Thiết Sa bảo nhất phân thắng bại, nếu như ngươi không dám đáp ứng, cút ngay ra khỏi Thiên Sơn, vĩnh viễn không đươc lộ diện!"
"Ha ha, nói những lời như vậy, xem ra ta không muốn đáp ứng cũng không được." Luyện nhi cũng không để ý, khe khẽ cười nói: "Ngươi nói rất đúng, hai quân giao chiến không chém sứ, các ngươi đã là người mang tin tức, ta dường như thật sự là không thể giết các ngươi..." Những tên Lạt Ma kia nghe nói thần sắc chính là buông lỏng, nhưng vẫn còn không có buông lỏng đến cùng, chợt nghe thanh âm của Luyện nhi lại là mãnh liệt: "Vậy liền để lại một chút ký hiệu đi, cũng coi như là chứng minh ta đã nhận chiến thiếp này a!"
Giọng nói chưa dứt, chỉ thấy hàn quang tăng vọt, tiếng kêu thảm thiết lập tức nổi lên bốn phía, chỉ trong thoáng chớp mắt, bảy tám tên Lạt Ma nhao nhao ôm đầu kêu rên không thôi, lại cẩn thận nhìn đến, cả đám bọn hắn không phải che bên trái chính là che bên phải, giữa ngón tay máu tươi chảy ra ròng ròng, dưới chân mỗi người đều có nửa khối thịt tai rơi xuống đất! Mà Luyện nhi là khí định thần nhàn nhìn nhìn mũi kiếm không có nhiễm đến nửa điểm đỏ, tán thưởng gật đầu, mới nghiêng mắt nói: "Lời nói đều đã nói xong, còn không mau cút đi, chẳng lẽ là ngại ký hiệu còn chưa đủ dễ làm người khác chú ý sao?"
Những tên Lạt Ma kia dù có càn rỡ căm hận, lúc này cũng chỉ có thể nén giận, nghe vậy liền nhanh chóng ba chân bốn cẳng xoay người lên ngựa mà chạy trối chết, tốc độ kia thực sự là còn nhanh hơn vài phần so với khi tới đây.
Trong chốc lát, hết thảy cũng đều yên tĩnh trở lại, trời đất mênh mông, gió thổi cỏ lay, chỉ còn hai người trước sau mà đứng.
Nàng cũng không có lập tức quay đầu lại, mà là hướng mặt theo phương hướng đám người kia bỏ chạy đứng thật lâu, dường như đang quan sát gì đó, lại dường như đang suy nghĩ gì đó, mà ta cũng không có mạo muội tiến đến quấy rầy, chẳng qua là đứng cách xa ba bước ở sau lưng nàng, một mực yên tĩnh cùng chờ đợi, chờ đợi lời đáp lại đầu tiên của nàng.
Trận phong ba này, cũng không phải là trong dự liệu, chuyện đồng dạng cũng không phải là trong dự liệu, còn có một tiếng kêu to khi bản thân hoảng sợ mà bật thốt ra.
Tiếng kêu gọi không phải là nữ hiệp, không phải lão nhân gia, mà nàng rõ ràng cũng nghe thấy được, đã đáp lại.
Cho nên, lúc này, giữa chúng ta nên nói cái gì?
Chờ đợi cũng không lâu như trong tưởng tượng, người phía trước xoay người đi tới, trước tiên đem thanh kiếm còn nằm trong bao của mình đeo lên, lại đem thanh lãnh kiếm trong tay kia tra vào bao, sau đó đưa qua, dường như không bận tâm mà nói: "Đúng, đúng là một thanh hảo kiếm, chẳng qua hiện tại nên đánh đều đã đánh xong, nên đuổi cũng đều đã đuổi đi, đưa lại cho ngươi a, vật quy nguyên chủ."
"..." Không nói gì, cũng không cảm thấy nét mặt của bản thân có gì thay đổi, chỉ là đáy lòng không thể nghi ngờ đã dâng lên sự thất lạc khó nói lên lời, ý tứ của nàng khi nói như vậy, chính là có ý định đem một tiếng kêu gọi cùng đáp lại vừa rồi kia, triệt để cho rằng chưa từng xảy ra đi?
Như vậy ta nên làm như thế nào? Cứ như vậy thuận theo nàng sao? Hẳn là thuận theo nàng a, dù sao về tình về lý cũng không nên bức bách nàng, hôm nay hết thảy đều đang chuyển biến tốt đẹp, ở chung đã là từ từ thoải mái, trong lòng đều biết rõ chỉ có cách một tầng trở ngại nữa mà thôi, không phải đã sớm khuyên bảo bản thân phải cho Luyện nhi vốn rất quật cường một chút thời gian sao? Huống chi chỉ cần có thể một mực làm bạn bên cạnh nhau không rời nửa bước, nhận lại nhau hay không, vốn cũng không phải là chuyện quan trọng như vậy a?
Nhưng mà...Rủ ánh mắt xuống, nhìn nhìn thanh bảo kiếm nàng đưa tới, cách rất gần, gần như có thể cảm nhận được lãnh khí mà thân kiếm kia truyền ra thấm vào da thịt.
Nếu không có thanh kiếm này, thế cục vừa rồi sẽ diễn hóa thành như thế nào, ai có thể nói rõ được?
"Ân, nói rất đúng, là nên vật quy nguyên chủ." Vươn tay ra, chỉ là cũng không có nhận lấy kiếm, mà là đem nó đẩy trở về: "Thanh kiếm này ngay từ ban đầu cũng không phải là thuộc về ta, võ công của ta còn khống chế không được nó, lời nhắn nhủ của sư phụ là đem nó cho ngươi..." Nâng mắt lên, ánh mắt là không chút lảng tránh mà nhìn thẳng tắp: "Nó là của ngươi, cất kỹ a, Luyện nhi."
Dù cho rời xa Trung Nguyên, cho dù là đang ở Thiên Sơn, kết quả, vẫn là hành tẩu trong giang hồ.
Như vậy, những chuyện đáng tiếc tương tự không nên xảy ra lần thứ hai.
Thế sự biến đổi thất thường, chuyện cho tới bây giờ, đã là nửa điểm cũng nhớ không nổi trong tương lai có thể sẽ phát sinh chuyện gì, cho nên, hẳn là càng nên để cho Luyện nhi có được thần binh lợi khí này, không có gì so với chuyện này càng thêm khẩn thiết nữa.
Cho dù là tin tưởng như vậy, nhưng khi nhìn thẳng vào đôi mắt kia, nhìn thấy nhiệt độ trong đôi tròng mắt kia dần dần hạ thấp xuống, tâm vẫn không tự chủ được mà treo lên.
Cứ như vậy yên lặng đối mặt với nhau, không biết trải qua bao lâu, sau đó...Nàng lạnh lùng cười, mở miệng.
"Ngươi có biết hay không...Bản thân đã làm chuyện ngu xuẩn." Thanh âm này trong trẻo dễ nghe, rốt cuộc đã không còn cố tình trầm xuống như vài ngày qua, so với sự cố tình trầm giọng kia giọng nói lúc này càng trở nên xa lạ, bởi vì, nhìn không thấu: "Ta vốn còn nghĩ, giữa ngươi và ta rốt cuộc còn có một điểm ăn ý cuối cùng, sự ăn ý này để cho ta có thể khích lệ bản thân tạm thời lưu lại, mà hôm nay, ngươi lại huỷ bỏ nó mất rồi."
Nhận ra điều nàng vừa nói, bản thân là đang chầm chậm lui về phía sau, đến cùng vẫn là thân bất do kỷ mà luống cuống, nghiêng người muốn đưa tay giữ chặt lấy nàng, nhưng vừa mới chạm được đầu ngón tay tới trong phút chốc liền chỉ còn là trống không, người kia nhẹ nhàng tung người, nhẹ nhàng như một làn gió rời đi, gió vô hình vô tướng, thế gian này bất luận tục nhân gì đều bắt không được cũng là giữ không được.
Không có kêu gọi, cũng không có đuổi theo, chỉ có thể trơ mắt đúng nhìn, nhìn làn gió này càng ngày càng xa, cuối cùng không còn nhìn thấy được nữa.
Náo nhiệt tiêu tan, trời đất bao la mờ mịt, lúc này là thực sự chỉ còn lại một mình rồi.
Không biết tại sao lại biến thành như vậy, không biết cũng nói không rõ, chỉ là rất kỳ quái, tâm lại cũng không mê mang, thời điểm này đầu óc tựa hồ rất rõ ràng, rất rõ ràng tiếp theo nên làm như thế nào.
Không gọi không truy, là vì hiểu được người kia là gọi không nghe đuổi không kịp.
Cho nên chuyện duy nhất bản thân có thể làm, cũng chỉ có thể là chờ đợi.
Gió đi rồi, có đôi khi còn có thể thổi trở về, người đi rồi, không biết là còn có thể quay đầu lại hay không.
Ta không thể khống chế Luyện nhi, vì vậy chỉ có thể khống chế bản thân, ta cảm thấy trong lòng vẫn là lý trí thanh tỉnh, nó đang nói cho ta biết, ở ngay chỗ này, liền đứng ở chỗ này, hoặc là chờ đợi đến lúc nàng quay trở về, hoặc là... Chờ đợi đến khi hết thảy đều hoàn toàn kết thúc.
Không sai, ta biết đây là tùy hứng, là sự tùy hứng của lý trí.
Mệt mỏi, không muốn lại săn sóc thông cảm, cũng không muốn lại suy nghĩ lên kế hoạch, lúc này rất đơn giản, để chúng ta cùng nhau so, so sự bướng bỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.