Ma Nữ Nghê Thường

Chương 227: Phiên ngoại 1




Một ngày khi học chữ, mới có một từ gọi là "Ăn tươi nuốt sống", nàng tất nhiên là không hiểu, liền hỏi sư phụ, đạo nghĩa trên mặt chữ nói đến chính là thịt sống máu tươi chưa được dùng lửa nấu chín, ý bên trong là chỉ sự dã man chưa được giáo hóa.
Nàng ân một tiếng, nghe xong kỳ thật có chút không cho là đúng, nếu như có thể dùng lửa, ai lại nguyện ý ăn sống? Mà nếu như không có lửa, chẳng lẽ lại nhịn để chết đói hay sao? Bất quá là sinh tồn mà thôi, làm sao có cái gì phân chia cao thấp sang hèn? Giống như nàng, là sống cũng có thể ăn quen chín cũng có thể ăn, đương nhiên, xác thực nấu chín là càng ngon hơn chút ít...
Khi đang nghĩ như vậy, cách đó không xa người ngày thường chịu trách nhiệm làm chín thức ăn đang nhìn trộm về phía bên này, quyển sách trong tay nửa che đi khóe miệng, chắc là đang khẽ cười, cho rằng không có ai chú ý tới sao? Hừ...Mà thôi, hôm qua vừa học được một từ mới là đại nhân không để bụng tiểu nhân, hôm nay vẫn là dùng ở trên người nàng a.
Sống hay chín thì có liên quan gì? Mạnh yếu mới là chân lý, giống như lúc trước nếu không phải là sư phụ đến nhanh, đêm hôm đó người chịu thiệt là hài từ ăn sống như mình hay là người nhẹ nhàng tao nhã như nàng? Đáp án vốn là không cần nghĩ, dấu răng liền chính là chứng minh!
Không sai, cho dù là nhạt, dấu răng đến nay chính là vẫn còn đó, người kia cũng không để trong lòng, thỉnh thoảng khi thay quần áo lướt qua cánh tay, ngược lại sẽ cong khóe môi trên mặt lộ ra sắc khí du nhiên hoài niệm, lúc này nàng liền cảm thấy tức giận khó hiểu, rõ ràng lúc ấy người chiếm thượng phong chính là mình, nhưng vì sao người bị thương lại sẽ hoài niệm đến một trận giao tranh kia, chẳng lẽ không phải là nên sợ hãi mới đúng sao?
Sinh khí thì sinh khí, nàng lại nhất định sẽ không đi hỏi, bởi vì câu trả lời là gì ước chừng cũng đã nghĩ ra đươc, người kia chín phần sẽ mỉm cười nói, dù sao đó là kỷ niệm lần đầu gặp mặt của ta và Luyện nhi a.
Mới không phải là lần đầu tiên...Lời phản bác như vậy nàng cũng chỉ để ở trong lòng, hạ quyết tâm tuyệt đối không để cho đối phương biết rõ, miễn cho người kia sẽ đắc ý.
Khi đó nàng còn chưa có tính danh, thậm chí còn chưa phải là "Nàng", mà là dùng thân phận một ấu thú thường ăn tươi nuốt sống để tồn tại, là "Nó" trong thiên đtịa vạn vật, sống cùng chúng bầy đàn.
Đám hung thú mà thế nhân sợ hãi, chính là đồng bạn cùng tộc quần thân mật khăng khít của nó, tuy rằng khi đó nó còn không hiểu ý tứ của đồng bạn cùng tộc quần là gì, lại đã sớm hiểu được, nếu không có chúng làm bạn, nó liền không thể được sống, một ngày cũng không thể.
Khi đó nó đã mơ hồ cảm thấy mình là dị loại trong nhóm đồng bạn, nó sinh trưởng chậm như vậy, huynh đệ cùng nhau uống sữa mẹ lúc trước đã có thể làm theo mọi người mà cùng nhau ra ngoài bao vây săn rồi, mà nó nhưng vẫn là một cái nho nhỏ, còn ẩn nấp trong một chỗ an toàn gào khóc đòi ăn giống như những đám tiểu tế tử vừa ra đời, nhưng mà không sao, trong tộc vốn là không có tuổi, phán đoán ấu thú phát triển chỉ nhìn vào thực tế, cho nên Ngaoooo* vẫn trước sau như một mà chiếu cố nho nhỏ nó, giống như đối đãi với đám tiểu tể tử còn lại, thỉnh thoảng liếm một cái, cho nó sự che chở cùng ấm áp, nếu như chơi đùa quá mức cũng sẽ thấp giọng sủa lên vài tiếng xem như cảnh cáo.
(*Dùng tiếng sơi kêu để chỉ con sói lớn)
Ngaoooo là có hình thể lớn nhất trong đàn, cũng là lợi hại nhất, nó biết mình chính là một trong những đứa con của Ngaoooo, cùng những ấu thú khác không có gì khác biệt.
Thẳng đến một ngày đó.
Còn chưa có khái niệm bốn mùa, nhưng cũng biết lá rụng xong liền sẽ rất khó khăn, nhất là sau khi trên bầu trời rơi xuống những cái tểu Đông Tây lành lạnh liếm liếm liền sẽ hòa tan, mọi chuyện sẽ càng trở nên thập phần khó khăn, đối với toàn bộ tộc quần mà nói là vì thiếu hụt thức ăn, đối với nó mà nói lại còn phải thêm vào một cái khác, bởi vì sinh trưởng không ra lông nhung dầy như đồng bạn để chống lạnh, cho nên khi di chuyển trên đường, nó chỉ có thể không rời mà quanh quẩn bên cạnh Ngaoooo, nơi đó là ấm áp nhất.
Không thể không di chuyển, lúc này đây trên bầu trời rơi xuống tiểu Đông Tây nhiều lắm, tích trên mặt đất thập phần vướng víu, vốn lãnh địa thật sự đã khó có thể kiếm được thức ăn, Ngaoooo mang theo chúng đi xuống lưng chừng núi, nơi đó những vật nhỏ ít hơn một chút, đồ ăn lại thật nhiều, nhưng cũng thật sự nguy hiểm hơn —— những thứ này đều là Ngaoooo nói.
Ngaoooo là rất đúng, vừa mới đến lưng chừng núi phụ cận còn chưa kịp đặt chân, mọi người liền phát hiện thức ăn, hoặc là nói, vật sống có thể trở thành thức ăn.
Đó là động tĩnh và mùi hương xa lạ mơ hồ bay tới, một sinh vật sống bên dòng suối đã đóng băng ở trong rừng, tộc quần vì thế mà dừng lại, để thăm dò một chút, kia có lẽ là thiên địch, hoặc cũng có thể chính là mỹ vị nóng hổi, vô luận là loại nào, trên địa bàn đang chọn lựa, không thể lơ là sơ suất đối với vật sống lạ.
Khi đồng bạn phụ trách bí mật thăm dò đi qua bên đó, nó cùng đám tiểu tể tử an toàn mà dừng lại ở bên cạnh Ngaoooo, cuối cùng lại nhịn không được lòng hiếu kỳ, từ xa xa ló dạng xem xem thế nào.
Sau đó, liền chính là lần đầu tiên thấy được nàng.
Ngay lúc đó trong mắt của nó, đó là một vật sống thập phần mới lạ, bởi vì quá xa, thoạt nhìn chỉ là một cái nhỏ nhỏ, tựa hồ đang rất mệt a, chính là ngồi xổm xuống không hề phòng bị mà thở gấp, nhìn không thấy móng vuốt cùng hàm răng sắc bén, da lông trên người tuy rằng dày đặc mềm mại, nhưng hẳn là một ngụm liền có thể cắn thủng...Nói tóm lại, như thế nào đều cảm giác là rất yếu.
Thức ăn nhỏ yếu không có tính nguy hiểm, hẳn là nên phán đoán như vậy, cho nên khi đồng bạn bí mật thăm dò đi đến càng gần, ngay lúc đó vật sống nho nhỏ kia lại trong phút chốc mà nhảy dựng lên, tựa như cảm thấy được cái gì đó, không biết khẽ động như thế nào, liền xuất hiện một móng vuốt thật dài sắc bén, sau đó ánh mắt mang theo nồng đậm sự đề phòng mà nhìn quét xung quanh.
Lúc này đối phương liền lộ ra khí tức không dễ đối phó, đồng bạn thăm dò phục thấp thân thể, mà nó ẩn nấp từ phía xa lại nhìn đến nhập thần, nhìn bộ dáng vật sống nho nhỏ kia đứng thẳng, lồng ngực đã loáng thoáng tuôn ra một loại cảm giác khác thường.
Mặc dù có da lông cùng móng vuốt kỳ lạ, chỉ là...Thoạt nhìn là giống nhau, giống nhau, so với đồng bạn bên cạnh, càng...Càng giống với bản thân mình hơn...
Cảm nhận mơ hồ chỉ hạn chế như vậy, nhưng cũng vô pháp xem nhẹ...Sự đồng cảm...
Đói, nhưng mà, một điểm cũng không muốn ăn vật sống kia, nó không thể hiểu được là vì cái gì, lại theo tâm tình này mà hướng sang Ngaoooo ở bên cạnh mà chắp tay nhún đầu, làm nũng. Có lẽ là bởi vì phần làm nũng này, có lẽ là đối với lần công kích này chưa đủ nắm chắc, thủ lĩnh tru dài lên một tiếng, dừng lại một đợt thăm dò này, suất lĩnh tộc quần nghênh ngang mà rời đi.
Lần thứ nhất gặp nhau, không có bất kỳ "Ai" biết rõ, bởi vì biết rõ hết thảy những chuyện này, chỉ có chúng.
Đám hung thú buông tha nàng, mà nó lại nhớ kỹ nàng, vật sống nho nhỏ chưa bao giờ từng thấy qua kia.
Khi đó nó tất nhiên cái gì cũng không hiểu, nhưng lại hoàn toàn hiểu được trung thành với cảm nhận của bản thân, nó nhớ kỹ nàng, nhớ kỹ phần khác thường này, lòng hiếu kỳ rục nổi lên, đối với chuyện này đương nhiên cũng sẽ không đè nén, huống chi nó lại là loài to gan lớn mật theo phái hành động, nghĩ thế nào liền sẽ làm như vậy.
Sau khi dừng chân, nhân lúc quần tộc mỗi đêm qua lại kiếm ăn, tốn không ít thời gian, nó rốt cuộc men theo mùi hương kia mà lại tìm được nàng.
Lần này, là ở bên trong một nhà ấm thật sâu đen sì.
Tối tăm là chỗ an toàn nhất, giống như tất cả những đồng bạn kia nó cũng yêu thích ẩn mình trong bóng đêm, vừa cẩn thận chú ý không cho khí tức của mình bạo lộ ra, vừa cẩn thận mà quan sát con mồi cách đó không xa, phán đoán nhất cử nhất động kia, chờ đợi thời cơ tốt nhất —— tuy rằng lần này cũng không phải là có ý định săn bắn.
Vật sống nho nhỏ kia hẳn là đang ngủ, ngủ ngồi, vô luận là ngồi hay đứng, vật sống lựa chọn ngủ vào ban đêm đều là không thích bóng tối, cho nên nó liền ẩn mình trong bóng tối an tâm chờ đợi, lúc này không phải là thời cơ tốt nhất, vật sống kia ngủ cũng không an ổn, bên cạnh còn có một tiểu sáng sáng gì đó, vật kia kỳ thật rất đáng sợ, thỉnh thoảng sẽ giống như giữa cơn dông trong đêm tối từ trên trời giáng xuống mà hủy diệt hết thảy*, trong lòng nó đối với cái này tràn đầy cảnh giác, không rõ vì cái gì tiểu vật sống này lại nguyện ý dừng lại bên cạnh những thứ Đông Tây đáng sợ như vậy.
(*Này là chỉ ánh lửa đó)
Chỉ là thoạt nhìn...Tạm thời không có nguy hiểm gì, cho nên nó cũng không có chạy đi, bản thân so với tiểu vật sống kia còn lợi hại hơn, đương nhiên không nên là bỏ trốn trước —— không biết vì cái gì, nó chính là tin tưởng vững chắc như thế.
Không nóng không vội mà yên tĩnh chờ đợi thật lâu, đây là căn cứ để xác minh một thợ săn tốt, sau đó đám sáng sáng mà nguy hiểm gì đó dần dần lờ mờ xuống, bóng tối tụ lại, mà tiểu vật sống này rốt cuộc cũng dần dần triệt để trầm tĩnh, hơi thở không an ổn trở nên chậm chạp kéo dài, đầu có chút nghiêng về một bên, loài vật thường có một nơi nhược điểm nhất, cổ, cứ như vậy không hề phòng bị mà lộ ra hơn phân nửa.
Liếm liếm bờ môi, nó chống lại sức hấp dẫn kia, kiềm chế thiên tính muốn cắn giết con mồi trong máu, im hơi lặng tiếng mà tiến lên.
Tiến sát đến, mới không cam lòng mà phát hiện ra, hình thể của vật sống nhỏ yếu này kỳ thật không nhỏ hơn mình bao nhiêu, ngay cả móng vuốt nhìn qua cũng không xê xích bao nhiêu —— nhưng mà, nhất định không có lợi hại hơn mình! Trong lòng nó phán đoán như thế, lúc này mới bắt đầu nghi hoặc vì sao da lông trên người tiểu vật sống này cùng lần trước nhìn thấy lại khác biệt, nhìn chung quanh, lại hít hà, lại cảm thấy cũng không có sai đối tượng.
Nhớ rõ bộ dáng này, càng nhớ rõ cái mùi này, không giống với bất luận chim thú gì đã từng gặp qua, trên người vật nhỏ này truyền đến khí tức yếu ớt nhưng lại rất rõ ràng, so với thú vật, càng giống...Hương vị của thực vật, vừa giống trái cây ngọt ngào, vừa giống như...Mùi của các loại thực vật tiểu Đông Tây yêu thích ông ông bay múa với đủ các sắc thái rực rỡ kia...
Ngửi khí tức kia, lại tiến đến sát thêm một chút, thật sự là nhịn không được tò mò, vì vậy vươn lưỡi ra, cẩn thận từng li từng tí mà liếm liếm.
Phía trên đầu lưỡi là cần cổ mềm mại tinh tế, vô luận là xúc cảm hay là vị giác, đều là trước đó chưa từng có.
Bụng đột nhiên cảm thất đói, lúc này đây rất muốn ăn, gần như liền muốn theo bản tâm mà mở miệng cắn xuống, nhưng ngay lúc này hơi thở vốn an ổn kia bỗng nhiên đã có dị động, lòng cảnh giác khiến nó bỗng nhiên thu hồi hết thảy ý niệm trong đầu, trước tiên nhanh chóng quay người ẩn nấp trở về một nơi hẻo lánh trong bóng tối!
Phần ẩn nấp này rất kịp thời, bởi vì tiếp theo tiểu vật sống kia liền dụi dụi mắt rồi tỉnh lại, trong bóng đêm nàng nhíu nhíu mày, chợt ngồi dậy tìm tòi làm chút gì đó, một ít điểm sáng nguy hiểm gì đó liền lại xuất hiện, so với vừa rồi còn sáng hơn.
Trong bóng tối, có một đôi mắt sáng lặng lẽ nhìn quanh hết thảy, sau đó, lặng yên không một tiếng động mà bước lui về phía sau, biến mất.
Lần thứ hai gặp nhau, là do nó chủ động bắt đầu, chủ động kết thúc, chỉ có bóng tối chứng kiến.
Lần này, chính là suy nghĩ mơ mơ hồ hồ lần đầu tiên trong cuộc đời nó, kết quả của lần suy nghĩ này chính là, so với cắn xé và ăn sống nuốt tươi, nó càng muốn...Muốn tiểu vật sống kia, một mực, một mực trở thành của riêng nó. Nó có thể đem thức ăn của mình chia cho nàng, có thể bảo vệ nàng, như vậy, liền có thể mỗi ngày ngửi một cái, liếm liếm nàng một chút.
Lần sau sẽ săn nàng về, sau đó, để ta làm Ngaoooo của nàng, lúc đó nó chính là nghĩ như vậy, hoàn toàn tự tin.
Đáng tiếc, một phần tâm tình này, khoảng chừng hai ngày sau liền biến mất hầu như không còn.
Đêm đầu tiên gặp nhau mà nàng nhắc đến, lưu lại trong lòng nó, chỉ có sự bi thương cùng phẫn uất lớn lao, tuy rằng lúc ấy, nó cũng không chân chính hiểu được hai loại tâm tình này.
Một trận giết chóc kia đến quá đột ngột, mạnh yếu quá rõ ràng, dưới ánh trăng kia những sinh linh đó là không thể phản kháng, móng vuốt sắc bén thật dài tản ra mùi tử vong, mà dù dã thú có dũng cảm ngu ngốc đến thế nào, cũng hiểu rõ tử vong là chuyện gì.
Mệnh lệnh cuối cùng của Ngaoooo khi liền chết xông ra, tộc quần tứ tán, nó thì phục ở xa xa không dám nhúc nhích, tộc quần kiếm ăn săn bắn vốn không liên quan đến thành phần còn quá nhỏ như nó, nó là muốn đi nhìn vật sống nho nhỏ kia, lại không ngờ dưới ánh trăng lại nhìn thấy một màn như thế, nó theo bản năng mà sợ hãi, cuộn người tại chỗ, thẳng đến khi không cảm giác được cái gì, mới chui ra khỏi bụi cỏ, nhanh chóng kéo Ngaoooo đi.
Khi đó Ngaoooo vẫn là ấm ấm mềm mại, cho nên nó liều mạng kéo về bên trong cái ổ mới chọn xong cách đây không lâu, trong ổ còn có hai tiểu tể tử giống như nó cũng đang chờ đợi Ngaoooo trở về, trong ổ là an toàn, Ngaoooo có lẽ sẽ khá hơn một chút.
Nhưng là, Ngaoooo rốt cuộc đã không còn nhúc nhích nữa, dù cho nằm trên đống cỏ khô dễ chịu, cũng từng chút một mà lạnh xuống, tiểu tể tử vây quanh thân thể kia ngửi ngửi, chắp tay, cuối cùng rốt cuộc từ bỏ, đi ra khỏi ổ mà tru lên từng tiếng.
Nó tất nhiên cũng hiểu rõ như vậy có nghĩa là gì, nhưng vô luận như thế nào cũng không thể phát ra được thanh âm giống như vậy.
Thanh âm nghẹn ở trong cổ, thanh âm chân chính nghĩ phát ra, cũng không phải là bắt chước cũng không có cách nào học tập được, đó là âm thanh lần đầu tiên nó phát ra hoàn toàn khác biệt so với đồng bạn, y y nha nha khàn giọng mà lạ lẫm, nhưng lại là thanh âm duy nhất mà giờ phút này có thể phát ra, thanh âm từ sâu trong lòng muốn bật phát ra.
Cứ như vậy mà khóc, không biết bao lâu, sau đó, ánh sáng truyền tới.
Khi ngẩng đầu lên nhìn thấy bộ dáng quen thuộc của vật sống kia trong mông lung hơi nước, tâm tình mãnh liệt khác thường từ đáy lòng phát sinh, thật lâu về sau, nó biết rõ đó gọi là căm hận.
Tâm tình như vậy quá lạ lẫm, nó chưa bao giờ hận qua, dù cho lúc trước nhìn thấy tộc quần bị giết chóc cũng chưa từng hận qua, bởi vì đó là chuyện đương nhiên, tộc quần tới nơi lạ lẫm này cướp đoạt lãnh địa, vốn là có khả năng bị chủ cũ của lãnh địa này xua đuổi, vì thế mà cắn nhau chết sống, hoặc thắng lợi hoặc thất bại, dùng sinh mệnh máu tươi để trả giá, đều là bình thường hơn hết, tử vong, chẳng qua là do quá yếu.
Chỉ là khi nhìn thấy tiểu vật sống kia giờ phút này cũng dùng móng vuốt dài lóe sáng kỳ dị hướng về phía bên này, ngửi đến trên thân còn mơ hồ mang theo mùi hương thuộc về các sinh linh đã bỏ mạng dưới ánh trăng kia, sự căm hận mãnh liệt cứ như vậy mà bừng lên!
Cắn! Cắn đứt cần cổ kia! Hút khô dòng máu kia! —— nó sẽ không suy nghĩ xem tâm tình này vì sao mà tới, chỉ biết là trong lòng tràn đầy tràn đầy đều là những lời kêu gào tương tự! Thay vì bị giết không bằng trước hết liền giết chết, chính là đơn giản như vậy! Không bao giờ muốn lưu lại tiểu vật sống này bên cạnh nữa rồi! Chỉ cần ăn sạch nàng liền tốt!
Như vậy nhất định chính là thức ăn có vị ngon nhất, nó nhận định như thế, hơn nữa khi lần đầu tiên cắn vào máu thịt kia, liền vững tin một chút cũng không có nghi ngờ.
Đây cũng là một lần máu thịt cuối cùng mà "Nó" nếm qua.
Sau đó, nó đã trở thành nàng, đã có một lai lịch thân thế độc thuộc chính mình, cùng với, tính danh.
Tác giả có lời muốn nói: Trước tiên là nói một chút về phiên ngoại, hình thức phiên ngoại ta đã nghĩ đi nghĩ lại, bởi vì muốn đem những thứ Trúc Tiêm không thể thể hiện hết giải thích cho rõ ràng, cho nên khi bắt đầu không có dùng ngôi thứ nhất của Luyện nhi, đương nhiên, tuy rằng không phải, nhưng cơ bản vẫn là dùng góc độ của Luyện nhi làm chủ a.
Chương này tìm cảm giác thật lâu, ban đầu là sói con cùng cuối cùng là Nghê Thường, sự khác biệt trong đó là rất lớn, kỳ thật từng giai đoạn Luyện nhi đều có sự khác nhau, hy vọng phiên ngoại ta có thể tìm được tâm tình độc đáo đó a...Mặc dù mà nói, chương này ta viết có loại hình thức giống như nhân thú... (bỏ trốn mất dạng)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.