(*): đất sét dùng làm nồi, niêu, chậu... chưa được nung qua
Đời này, tôi rất ít khi cố chấp việc gì. Cho tới nay sống qua mười lăm, mười sáu năm, điều thật sự muốn làm có hai thứ - một trong số đó là sau khi được sinh ra, chỉ muốn thoát khỏi ngôi nhà cằn cỗi lạnh lẽo coi con gái như đồ vật, muốn chính mình khá hơn một chút, việc này từ khi đi theo sư phụ cũng xem như là thỏa mãn rồi; còn cái thứ hai à, chính là giờ đây, muốn bảo vệ đứa bé kia. Thực ra ý niệm này cũng không hẳn là bây giờ mới nảy sinh mà là sau buổi chiều hôm ấy, xoa nhẹ tóc nàng, từng câu từng chữ nói với nàng. Không phải là thuận miệng nói ba hoa khoác lác mà là thật tâm hứa hẹn, tuy rằng lúc đó vẫn chưa nhớ ra, trong tương lai đứa bé này sẽ phải trải qua một kiếp nạn tình ái khắc cốt ghi tâm. Chỉ mong cái gọi là kiếp nạn, chẳng qua là do chính mình suy nghĩ lung tung quá nhiều mà thôi.
Dù thế nào đi nữa, tôi muốn bảo vệ nàng là việc của riêng một mình tôi, thế nên cái gì cũng đều không cho nàng biết. Nói là không mở miệng được, cũng là không cần thiết phải nói, liên quan đến tương lai không xác định, chính mình còn không đoán được chuyện gì sẽ phát sinh mà. Ý niệm mơ hồ kia, chỉ có bản thân hiểu rõ, cũng chỉ cần chính bản thân mình hiểu là được rồi. Đối với Luyện nhi hoàn toàn không biết gì mà nói chính là phúc, giống như phiền não lớn nhất của nàng lúc này chẳng qua chỉ là không biết nên mua vật gì để mừng sinh nhật sư phụ mà thôi. Tất nhiên, nếu để nàng biết tôi âm thầm dùng từ "chẳng qua chỉ là" để nói tới phiền não của nàng, chắc sẽ xù lông mất.
Chuyến khám phá thạch thất này, với tôi mà nói có thể xem là thu hoạch khá lớn, nhưng đối với Luyện nhi thì gần như vô nghĩa. Mặc dù nàng còn đang để ý sư phụ đối với người ngoài có tình, song vẫn không cách nào so sánh với phiền muộn trước mắt.
Nên vui mừng là vì bên trong thạch thất rất đơn giản, đặt mọi thứ trở về vị trí ban đầu không khó, sau khi sư phụ trở lại cũng không phát hiện điểm nào khác thường, xem như là an toàn qua ải. Nhưng thời gian từng chút từng chút trôi qua, tính tình của Luyện nhi, trong lòng nôn nóng không yên, buổi tối hôm ấy tôi nghe được tiếng động của nàng lăn qua lộn lại cả đêm trên chiếc giường nhỏ, ngủ không an ổn. Qua hôm sau đành phải khuyên nhủ nàng là chúng ta cứ xuống núi xem sao, ở đó nhiều đồ vật như vậy, hai người xem xem chọn chọn, biết đâu có thể nhìn trúng hai món nào đó mua cho sư phụ thì sao? Phương án này chỉ là tạm thời vì không nỡ nhìn nàng sốt ruột mà thôi. Nàng hiểu được, cho nên có vẻ hơi cụt hứng, mà đoán là không chịu được cảm giác rối ren, cuối cùng vẫn gật đầu đống ý.
Khi đó vẫn còn tinh mơ, sắc trời còn sớm, nàng gật đầu, chúng tôi hai người liền đến trước mặt sư phụ xin phép. Không thể nói thừa, chỉ nói hôm qua khi sư phụ xuống núi, bọn tôi thấy vậy cũng nổi lên hứng thú muốn ra ngoài đi dạo, nghĩ xin phép sư phụ cho đi nửa ngày. Nói xạo không thuận lợi lắm. Sư phụ vốn sẽ không chấp nhận kiểu chơi bời lêu lỏng, hơn nữa hôm qua người vừa mới xuống núi, hành động này có vẻ hơi hướng người đối nghịch. Chỉ có điều không chịu nổi bọn tôi nhõng nhẽo, rốt cuộc miễn cưỡng đồng ý với điều kiện là, không cho phép cười lớn, không được khoe kỹ năng, mang nón rộng vành, trước khi trở về không được dỡ nón xuống.
Tôi cười chấp thuận, ba điều này, mỗi cái đều là nhắm tới Luyện nhi. Luyện nhi ít nhiều cũng hiểu được dụng ý của sư phụ, không mấy vui vẻ đáp ứng, đi đến vách đá lướt mắt quơ đại một cái nón trúc, luôn miệng thúc giục xuất phát. Tôi biết tâm tình nàng không tốt, vội vã hướng sư phụ cáo từ, lấy nón cỏ bên cạnh rồi vội bước tới bắt kịp nàng.
Một đường xuống núi không nói chuyện, tới được một khu chợ thôn quê bị bỏ rơi ở vùng lân cận, thực ra đã có chút quy mô của một thôn trấn nhỏ. Chính vì một tháng xuống núi một lần, đoàn người rất rộn ràng náo nhiệt, thầy trò chúng tôi không thích loại tình cảnh nhộn nhịp này, bởi vậy trước khi xuống núi một ngày sư phụ cần sắp xếp những thứ cần mua để có thể thu mua nhanh chóng. Thế nhưng hiện tại vì phải chọn mua lễ vật mà không có mục đích, nên loại hình hàng hóa đa dạng tụ tập như vầy ngược lại có chút thích hợp.
Nhờ thân pháp linh hoạt, tôi cùng Luyện nhi ở trong đám người chen chúc vẫn coi như tự tại, hai bên đường đầy đủ các loại hàng quán nhỏ, ăn, mặc, trọ hay đi lại đều nằm gọn trong đó, cũng có không ít đồ chơi tinh xảo. Luyện nhi thỉnh thoảng ghé một vài tiểu quán để nghỉ chân, đảo mắt, xem thường chủ quán đang ra sức thét lớn chạy ra tiếp đón. Tôi xuống núi khá nhiều lần, bình thường cũng hay lưu tâm, cho nên đối với tình hình nơi này càng quen thuộc. Nghiêng đầu, từ khe hở của nón trúc thấy được một khuôn mặt nhỏ đang bất mãn, hiểu được nàng không hài lòng, dứt khoát kéo nàng lướt qua những tiểu quán, trực tiếp đi tới mấy cửa hàng tương đối lớn. Có tiệm may mà Luyện nhi quen thuộc, cũng có cửa hàng trang sức mà ngày thường Luyện nhi thẳng thừng bỏ qua, cửa hiệu thư họa, thậm chí cả cửa hàng chuyên các loại đan sợi tinh vi. Tôi dẫn nàng xem từng hiệu, để nàng chậm rãi tìm kiếm. Nàng thực sự đặt tâm đi tìm, cuối cùng vẫn không ưng ý được cái nào.
Cái này không phải là vấn đề tầm mắt quá cao. Nói một cách công bằng thì trong những món đồ đó, tùy ý chọn vài thứ đem so với Luyện nhi làm thật sự tốt hơn nhiều. Chỉ là suy cho cùng, nỗi khúc mắt của nàng có lẽ là không thể tặng lễ vật do chính tay mình làm, lại còn không tìm được thứ sư phụ yêu thích, ôm tâm tư như vậy, tất nhiên nhìn thứ nào cũng không thấy vừa lòng. Dường như để chứng thực suy đoán này là đúng, lúc xế trưa, đã là một vòng loanh quanh, tôi dắt Luyện nhi đến một cửa hàng bán trà ngồi nghỉ ngơi, đang ngồi ở trong góc uống trà dùng điểm tâm, bất ngờ nàng ngẩng đầu nói với tôi:
- Không được, ta vẫn muốn tự mình làm gì đó tặng sư phụ.
Chậm rãi nhấp một ngụm trà nóng, tôi đặt tách xuống, nhìn nàng hỏi:
- Cặp đá màu à? Nếu như ngươi không để tâm đến những vết xước nhỏ kia thì không có vấn đề gì.
- Ngươi không hiểu ý ta. - Nàng lắc đầu, nghiêm túc trả lời:
- Năm nay không đưa đá màu, nhưng ta vẫn muốn tặng đồ tự tay làm. Năm ngoái chẳng phải ngươi đã tự làm một cái ở ngay bên dưới ngọn núi này sao? Thế ta cũng muốn làm, ngươi dẫn ta đi.
- Năm ngoái?
Tôi hơi ngớ người, lập tức phì cười, giải thích:
- Luyện nhi, làm gốm không đơn giản đâu, vả lại lần này người ta có bằng lòng giúp đỡ hay không. Tự tay làm cái này, không học được nhất định làm không tốt. Ta... trước đây gặp may được thử qua hai ba lần, mới coi như miễn cưỡng làm được. Nhưng ngươi chưa từng... nhất thời nảy lòng tham, sợ là...
- Làm gì có nhiều kiêng dè như vậy. - Nàng nghe không vô, xua tay nói:
- Ngươi cứ dẫn ta đi, làm tốt hay không phải thử rồi mới biết. Lo nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Giằng co một lúc, sau cùng không còn biện pháp, dùng xong trà bánh, tôi tìm mua chút lễ vật rồi cùng nàng đi đến chỗ của thợ gốm mà tôi đã từng tới một lần.
Cụ ông ước chừng năm mươi, sáu mươi tuổi, tinh thần khỏe mạnh, mở một cửa tiệm bình dân trong một con hẻm vắng bên cạnh vùng ngoại ô, ngày thường tự nung tự bán, đều là lọ đựng dụng cụ mà người dân thường dùng. Lần trước không mời mà tới tìm người ta, lúc đó hết sức xấu hổ, lần này trở lại, tính ra quen thuộc hơn chút. Trước tiên tôi gửi lễ vật cảm ơn ông cụ lần đó đã giúp đỡ, khách sáo đôi câu, liền nói rõ mục đích đến. Ở đây người dân thuần phác, nghe tôi bảo dắt theo tiểu sư muội cũng muốn tự mình làm đồ vật chúc thọ sư phụ, ông cụ vuốt râu "ha ha" cười, liên tục nói có hiếu đạo, không thành vấn đề. Lúc tôi cùng ông lão nói chuyện, Luyện nhi ở một bên không nói, thỉnh thoảng nhìn đông liếc tây, nhưng nghe đến "tiểu sư muội" liền trừng mắt nhìn tôi, đến khi cụ ông cười khen nàng, nàng cũng hướng cụ nở nụ cười xinh đẹp. May là đã đáp ứng sư phụ không tháo nón xuống, cho nên miệng cười đã bị che hơn phân nửa, nếu không tôi thật sự lo lắng cho an nguy của hai tiểu đồ bên cạnh ông cụ - nếu như có ai dám không biết điều đến đây mượn cớ lấy lòng, dựa theo tính khí Luyện nhi, sợ là trong chớp mắt sẽ thấy màu đỏ.
Khách sáo một hồi, lão ông dẫn chúng tôi tới sân sau. Đây là một sân nhỏ khép kín, tôi tới một lần, biết được tận cùng của sân chính là lò nung gốm, mấy gian nhà gần lò nung đều là chỗ tạo gốm. Ông dẫn chúng tôi vào một phòng nhỏ, bảo rằng là phòng chuyên dụng của ông, bên trong đầy đủ dụng cụ, cho chúng tôi mượn ngày hôm nay, từ từ không gấp. Cảm ơn ông lão, đóng cửa xoay người, thấy Luyện nhi đã tháo nón xuống, đang tò mò nhìn đông sờ tây. Nói là mình làm, thực ra đất sét gì đó đều được nhào nặn sẵn rồi, cũng giống như tôi lần đó thôi, quan trọng chính là giai đoạn nắn gốm. Dù sao đã từng làm, bản thân xem như biết được chút da lông (hiểu biết sơ), lôi kéo Luyện nhi đến ngồi trước bàn xoay, tỉ mỉ nói nàng nghe cách sử dụng. Nàng nghe xong, nóng lòng muốn thử, nhanh chóng hành động. Thế nhưng lần đầu tiên sao có thể làm được? Không ngoài dự đoán, bàn xoay chuyển động, chân đế không đứng được, mỗi khi tay chạm vào sẽ bị hỏng. Luyện nhi dựa theo phương pháp tôi nói thử lại nhiều lần, đều là chạm vào liền nghiêng, rốt cuộc không tự tin nữa, buồn bực vỗ đất sét, lại cắn môi nâng mắt nhìn tôi, con ngươi trong suốt. Tôi chịu không nổi ánh mắt cầu cứu này của nàng, rất muốn trốn ra ngoài mời người đến hướng dẫn, lại cảm thấy không ổn. Luyện nhi đã dỡ nón rồi, hơn nữa trong phòng tối mà đội nón cũng không tiện làm việc; mà nếu không đội, cứ thế gọi người đi vào, rõ ràng là nghịch ý sư phụ...
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ ra một phương pháp. Do dự giây lát, vẫn là kéo ghế đến, thấm ướt tay, ngồi vào phía sau nàng, ra hiệu nàng đạp bàn đạp. Mới bắt đầu Luyện nhi không hiểu tôi đang tính làm gì, chỉ nghe theo bản năng. Mãi cho đến khi tôi đưa cánh tay vòng ôm nàng, bàn tay áp vào mu bàn tay nàng, dẫn dắt đầu ngón tay nàng sờ nắn đất sét, mới hiểu được đây là làm gì. Dường như cũng cảm thấy phương án này không tồi, nàng yên tâm dựa vào tôi, ổn định hô hấp, một lòng một dạ cảm nhận cường độ cùng cách để ngón tay mà tôi dẫn dắt. Vốn dĩ vừa chạm vào liền nghiêng, ngay chỗ đầu ngón tay tôi đặt chậm rãi biến chuyển, dần dần thành hình giống như ống đựng bút. Không liên quan đến tài năng cùng tay nghề của người chế gốm, chỉ cần dựa vào cách xoay cùng tiếp xúc, từ khối đất sét không khác gì bùn liền từ từ biến hóa, tạo thành hình dạng hoàn toàn mới, đẹp đến kỳ diệu.
Người trong lòng càng ngày càng ra sức chú tâm. Luyện nhi mở to mắt, không chớp mắt nhìn sự biến hóa này, giống như rất mới lạ. Tôi không nhìn được chính diện vẻ mặt của nàng, nhưng yên lặng ôm nàng như vậy, thân thể dựa vào thân thể, cánh tay vòng lấy cánh tay, bàn tay phủ bàn tay, hô hấp cùng nhịp tim nhỏ bé của nàng đều có thể cảm nhận được. Nhịp tim của nàng hơi chậm, bởi vì nàng đang tập trung cẩn thận từng li từng tí, nỗ lực nhẹ nhàng nhất đỡ lấy đồ vật trước mắt; mà nhịp tim của chính mình, lại có chút nhanh. Chắc là vẫn không tự nhiên, tôi cố gắng giải thích. Trong đầu xuất hiện vài hình ảnh mơ hồ, nhắc nhở tôi hành động này biểu thị một loại thân mật đặc thù, thế nên lúng túng là khó tránh khỏi.
Vừa phân tâm, ngón tay liền mất chính xác, vốn đồ vật dần thành hình đang xoay tròn thì phát ra tiếng "phịch" nhỏ, chứng nhận lần này lại thất bại nữa rồi. Tôi ho nhẹ, đứng dậy xoay người bước tới chậu nước rửa sạch bùn đất trên tay, miệng nói:
- Cứ như vậy mà làm. Nhớ kỹ, khụ... nhớ kỹ cảm giác.