Ma Nữ Nghê Thường

Chương 232: Phiên ngoại 6




Khi ngọn nến cháy hết liền khẽ nhắm mắt lại, sau khi lại lần nữa mở, trong bóng tối hết thảy liền cũng đều rõ ràng, hoàn toàn không tạo thành ảnh hưởng.
Cho nên cũng không cần tiếp tục dò xét người trên giường nhỏ kia có gì không ổn.
Ánh nến không còn, nữ tử trên giường ngủ say vững vàng, đầu có chút nghiêng về phía bên trong, gương mặt giãn ra, tóc đen tán trên vai, áo thiếp thân có chút mất trật tự, chăn mỏng cũng chỉ kéo đến ngực, làn da lộ ra bên ngoài trong bóng tối u ám trở nên trắng noãn, làm cho người ta nhớ tới một mảnh dương chi bạch ngọc được cống nạp đến trước đây không lâu...Nàng phân tâm suy nghĩ so sánh một lát về miếng ngọc kia cùng người ở trước mắt, đợi đến khi lực chú ý quay lại liền trở nên phập phồng không yên, bắt đầu không hài lòng về goc độ đang nhìn thấy của gương mặt này, vì vậy không khách khí mà vươn tay kéo lại một chút, liền đem gương mặt chuyển sang bên này.
Một cái kéo này không tính là nặng, nhưng thực sự không tính là nhẹ, chỉ là không biết có phải do khuya hôm qua không có nghỉ ngơi tốt hay không, người trước mắt vẫn như trước nửa điểm cũng không có dấu hiệu tỉnh dậy, chỉ là vô ý thức cau cau chân mày lại, cũng rất phối hợp mà thuận thế nghiêng thân thể về phía bên này, thậm chí còn mím môi cười cười.
Kết quả là cảm giác phập phồng vừa trỗi dậy kia lại càng trở nên không yên không thoải mái.
Đúng vậy, Luyện trại chủ nàng đang không thoải mái ―― bắt đầu từ khi tường tận xem xét vẻ mặt của người này lúc ngủ, ban đầu chỉ là nhìn qua một chút, nhưng chẳng biết tại sao ngồi càng lâu lại càng quá mức...Cái gọi là không thoải mái kỳ thật là có các loại tư vị, bản thân nàng hôm nay cũng không mò ra được là loại nào, chẳng qua là cảm thấy trong lồng ngực nóng lên, thật giống như trái tim không thể vững vàng mà đặt cho đúng nơi của nó, luôn có chút ít mơ hồ không an tâm, không thoải mái.
Mặc dù nói không rõ vì sao lại không thoải mái, nhưng dựa vào trực giác liền biết được, nhất định cùng gia hỏa đang ngủ say ở trước mắt này là tránh không được liên hệ! Mà đối phương sở dĩ còn có thể ngủ yên như thường, chẳng qua là bởi vì trại chủ đại nhân khai ân khoan hồng độ lượng, quyết định tạm thời không khi dễ nhược tiểu, nhất là khi ngay từ nhỏ đã quyết định sẽ bảo vệ nhược tiểu này.
Vì vậy trại chủ nàng thu hồi bàn tay đang nắm lấy cái cằm kia, trong lúc rảnh rỗi, liền lại chuyển ánh mắt đến khuôn mặt đang ngủ say.
Không cảm thấy gương mặt này xa lạ, gương mặt vẫn là gương mặt trong trí nhớ, nhưng xác thực là cũng có chút bất đồng.
Cách biệt hơn năm năm ―― trong đó lần gặp lại tình cơ kia xem như không tính tới, cho nên vẫn là từ biệt hơn năm năm ―― vốn cho rằng hôm nay bản thân nhất định có thể áp đảo nàng mọi mặt, không ngờ gia hỏa gầy yếu phong phanh trong ấn tượng đã thực sự cao lớn lên rất nhiều, tuy rằng khuôn mặt vẫn còn có chút gầy, trên người cũng không có bao nhiêu thịt, chỉ là cả người nhìn qua là rất có tinh thần, nhưng thật ra trở nên càng thêm thần thái khí khái không hổ một chữ Trúc trong cái tên của nàng, lại thêm màu da cũng được chăm sóc không sai...Cho nên, mấy năm này hẳn là trôi qua rất hài lòng nhàn nhã đi?
Ý thức được điểm ấy, ngược lại lông mày càng cau chặt, sau khi lo nghĩ nàng lại vươn tay ra, lại lần nữa kéo cánh tay bị thương của đối phương tới đây, lần này lại không có nhìn vào lòng bàn tay, mà là trực tiếp nhấc lên ống tay áo lộ ra một đoạn cánh tay trơn bóng, ánh mắt cẩn thận đảo qua bên trên, sau đó ngưng lại ở một nơi, tựa hồ rốt cuộc đã tìm được thứ muốn tìm, nhưng lông mày lại không giãn ra chút nào, ngược lại là càng thêm cau chặt.
Rất tốt, quả thật là nuôi dưỡng rất khá, tốt đến mức ngay cả một dấu vết từ nhỏ cũng đã nhạt đi rồi, nếu không phải là bản thân có thị lực hơn người, quả thực chính là nhìn không thấy!
Luyện trại chủ xưa nay không thích nhẫn nại trong lòng lại càng không dễ chịu, quả thực chính là căm tức, gần như muốn lập tức đem người ở trên giường kéo lên! Kéo lên làm gì cũng được, tóm lại cũng phải cùng mình không thoải mái mới đúng! Chỉ là cố tình vừa nhìn thấy lòng bàn tay kia, vừa nghĩ tớivết thương mới băng bó lại lúc trước, dù cho bôi thuốc cũng đều không thể đánh thức được đối phương, lại cảm thấy chuyện này thực sự không phải là ý kiến hay.
Mà thôi...Cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ đem bàn tay kia nhét trở về trong chăn, quyết định đem món nợ này áp đến mùa thu lại tính sau.
Chỉ là không cam lòng, cho nên lại thuận tay chọc chọc vào gò má kia cho hả giận, dù sao gia hỏa này cũng sẽ không tỉnh dậy.
Còn không đợi chọc đủ, trong phút chốc liền cảm thấy, ngoài cửa sổ đã có nắng sớm mờ mờ chiếu đến.
Khi phát hiện tia nắng ban mai xuyên thấu qua cửa sổ, thiếu nữ bên cạnh giường kỳ thật có chút kinh ngạc, bởi vì nàng còn chưa từng thử qua chuyện bất tri bất giác liền đã thức trắng đến bình minh. Bất quá chuyện này đối với người tập võ mà nói cũng không coi vào đâu, lúc này nghe thấy cửa phòng truyền đến rất nhỏ động tĩnh, mũi chân nàng điểm một cái, liền nhanh chóng đứng dậy nghênh đón, động tác nước chảy mây trôi ung dung lưu loát, hoàn toàn không thấy nửa điểm trì trệ mệt mỏi lười biếng sau khi đã ngồi ngay ngắn suốt một đêm.
Ngoài cửa phòng, hai vị thân binh đang muốn đưa tay gõ cửa, chợt thấy trại chủ nhà mình mang theo kiếm đi ra hiển nhiên rất bất ngờ, Lục nhi thấp người càng là vẻ mặt kinh hãi. Luyện trại chủ đại nhân cũng mặc kệ thủ hạ nghĩ như thế nào, liền tự mình mở miệng phân phó: "Tự ta đến cạnh suối rửa mặt liền tốt, các ngươi trước tạm thời không nên đi vào, ngay đây chờ. Lát nữa ta rửa mặt xong sẽ đi vào rừng luyện kiếm một hồi, nếu như lúc đó cô nương trong phòng tỉnh dậy, các ngươi liền vào xem nàng..." Nói xong tựa hồ vẫn chưa yên tâm, lại cố ý bổ sung: "Đối với người này cái gì cũng không cần đề phòng, tuân theo là được, nàng là người trong nhà, hiểu không?"
Thấy hai vị thân binh ôm quyền đáp ứng, Luyện trại chủ không lại nói thêm gì nữa, đóng cánh cửa xong liền ngựa quen đường cũ phi thân mà đi, đảo mắt đã tìm đến một dòng suối nhỏ uốn lượn trong rừng, như thường ngày liền nhanh chóng thu xếp xong rồi, ra khỏi biển cây đã đi thẳng đến võ trường bình thường hay luyện tập.
Còn chưa đi đến bìa rừng trúc, liền nghe được có người lên tiếng cung kính chào hỏi.
Người lên tiếng chào hỏi chính là đại quản sự, lại ở chỗ này gặp nhau tất nhiên không phải là trùng hợp đơn thuần. Nàng đang định đi đến phòng nhỏ trong rừng, nói là muốn cùng trại chủ bẩm báo bàn bạc một ít chuyện quan trọng hôm nay cần xử lý. Đối với Luyện đại trại chủ việc nên làm thì phải làm, liền dứt khoát đứng lại tại chỗ nghe nàng nói, thì ra ngoại trừ chuyện gặp gỡ quần hùng đêm qua còn có chút chuyện ngoài lề chưa kết thúc, chủ yếu liền là nên xử lý Tổng đốc Trác Trọng liêm Trác lão đầu tử từ nhiệm hồi hương như thế nào, đối với một con cá lớn như vậy, trong trại là đã sớm có toan tính, chỉ có điều tin tức cần thiết nhận được lại chậm một ngày, cho nên hôm qua không thể đuổi hắn đi.
Cái gọi là tin tức cần thiết, tất nhiên là cách làm người của lão đầu tử này. Nữ binh trong sơn trại này lúc trước có đủ loại xuất thân, nếu như cố ý muốn dò hỏi chuyện gì bên ngoài, đa số là dễ như trở bàn tay. Cho nên bức thư trong tay tuy rằng nhận được muộn mất một ngày, nhưng ghi chú rất hữu ích, đem nội tình làm quan hơn mười năm của Trác lão đại kia đào ra đến rành mạch, Luyện trại chủ nhanh chóng xem hết, nhặt ra vài ghi chú hữu ích, liền phân phó: "Ta biết rồi...Như vậy xem ra lão đầu nhi này cũng xem như một người tốt, lát nữa ngươi chờ hắn thức dậy dùng cơm xong, lại đưa hắn đến rừng trúc gặp ta, đến lúc đó liền đều thanh toán tất cả với hắn!"
"Ân, Đông Duẩn lĩnh mệnh." Cô nương trước mắt vâng lời không hề dị nghị, chỉ cung kính nói một câu như vậy, liền ôm quyền xoay người rời đi.
Khi nghe nàng xưng như vậy Luyện đại trại chủ liền nở nụ cười. Lúc trước khi sơn trại vừa mới hình thành, chính là người này dẫn đầu đề nghị đem tất cả danh tính trước kia vất bỏ, ý ngụ tân sinh, vì vậy còn đặc biệt đến cầu mình ban tên cho, mà nhớ lại khi mới gặp gỡ cô nương này dùng thân thể gầy yếu đứng ở trong mưa lạnh, bộ dáng đối mặt với ánh đao lòe lòe của đạo phỉ buôn bán nô lệ cũng không luồn cúi nửa điểm, không biết tại sao, trong lòng liền đã hiện lên một đạo thân ảnh trong trí nhớ, vì vậy nàng tùy tiện vung tay lên cho một chữ "Duẫn*", liền biến thành danh tự có chút quái dị của hôm nay.
(*Duẫn là măng á)
Bất quá...Sau khi cười xong, trong đầu bất ngờ hiện ra khuôn mặt nhìn cả đêm hôm qua, thiếu nữ liền lại lắc đầu.
Hôm nay nhìn lại, kỳ thật cũng không thấy giống làm sao ―― không khỏi đưa ra kết luận như vậy.
Được rồi, vẫn là đi luyện kiếm, lại đem những chuyện đã đè nén từ đêm qua quét sạch!
Luyện đại trại chủ tính toán như vậy, vừa vào chỗ sâu trong rừng trúc liền kìm nén không được mà bỗng nhiên ra tay! Chỉ thấy có một đạo hàn quang quấn quanh cùng ánh ban nhè nhẹ trong rừng trúc vỡ toang ra, kình phong lướt qua tận diệt những mảnh lá xanh bay tán loạn, kiếm khí tung hoành lập tức quấy nhiễu đến một phương yên tĩnh trở nên rất náo nhiệt! Tuy rằng ban đầu là bị tức giận mà múa kiếm, chỉ là Ngọc La Sát há lại chỉ là hư danh? Không cần mấy chiêu lại nhìn qua thiếu nữ trong rừng kia, đã sớm vứt bỏ đủ loại tạp niệm ánh mắt thanh thản tâm tình hợp nhất, nhẹ nhàng tung bay đem ngân xà trong tay múa đến sáng lóa nhanh như sấm chớp!
Cứ như vậy cũng không biết trải qua bao lâu, khi đang múa đến tràn đầy vui vẻ, đã thấy lông mày Luyện trại chủ hơi nhướng lên, ánh kiếm trên tay phừng phực cũng không có nửa điểm trì trệ, khóe mắt liếc qua lại giống như lơ đãng nhìn đến một chỗ nào đó.
Chỗ kia, dưới bóng trúc xanh biếc đậm nhạt tinh tế, có người đang bước lên nền đất trải nắng vàng mà tiến đến, bước chân không nhanh không chậm, có gió lạnh quẩn quanh theo bên người nàng, không giống với gió kiếm càn rỡ kích động, đó là một trận gió dịu dàng nhẹ nhàng, những nơi đi qua liền quấy nhiễu khiến cho lá trúc nhao nhao rung động, tựa như ngâm khẽ một bài hát phi thường mãn nguyện.
Thiếu nữ chỉ nhanh chóng liếc nhìn qua một lần như vậy, liền thu hồi ánh mắt tiếp tục luyện kiếm, thậm chí so với lúc trước càng thêm chuyên tâm, hết sức chuyên chú đến mức tựa như hoàn toàn không biết có một người như vậy xuất hiện.
Mà đối phương cũng không có nửa điểm phiền muộn, chắp tay đứng lại cách đó khoảng mười bước chân, ánh mắt chớp cũng không chớp mà nhìn vào trong tràng, tựa như hưng trí bừng bừng mà quan sát.
Ánh mắt bình tĩnh như vậy nhìn đến, Luyện đại trại chủ múa thêm vài chiêu, liền lại cảm thấy tức giận khó hiểu.
Vì vậy dứt khoát tìm một khoảng cách, run tay liền một kiếm đánh tới!
Cuộc tấn công này tuy là đột nhiên, chỉ là cũng không có ảnh hưởng đến tính mạng. Đối phương giống như đã sớm chuẩn bị, ung dung lách mình qua, dùng hai ngón tay kẹp chặt lấy mũi kiếm đâm tới, cũng không nhiều lời, chỉ liếc nhìn nhau một cái, khe khẽ mỉm cười, liền hiểu ý mà nhảy vào trong tràng, tay không tấc sắt cùng trại chủ đại nhân so chiêu.
So chiêu như vậy là rất không công bằng, mà Luyện đại trại chủ kiếm pháp sắc bén tính tình cao ngạo chưa bao giờ muốn lợi dụng tình thế để chiếm tiện nghi người khác lúc này lại cố tình không quan tâm tới, thản nhiên dùng một lãnh kiếm đối mặt với một người tay không tấc sắt, thậm chí đánh đến rất là hưng trí bừng bừng vẻ mặt hưng phấn, tựa hồ so với chuyện so chiêu cùng một đám cao thủ võ lâm càng thêm thoải mái.
Trong từng chiêu từng thức ngươi đến ta đi, trong nét mặt tươi cười ấm áp không chút thay đổi của đối phương, tựa hồ có cái gì đó dần dần hiện rõ.
Một lần đối kiếm luyện tập sau khi cách biệt năm năm, rốt cuộc đã hoàn thành.
Thiếu nữ trả lại kiếm trở vào trong bao, cười đến tự tại.
Luyện trại chủ an tâm rồi ngay cả cách nói chuyện cũng nhẹ nhanh thêm vài phần, chuyện vốn quyết định sẽ tính sổ sau cũng tựa hồ không còn quan trọng như vậy nữa. Mấy năm không gặp, vốn có rất nhiều lời rất nhiều chuyện, chỉ là cuối cùng nghĩ, kỳ thật cũng không có nhiều lời cùng nhiều việc nhất định phải nới với nàng như vậy...Cho dù có chuyện gì nhất định phải nói, kỳ thật cũng có thể không cần gấp tại nhất thời, đã lâu mới cười cười nói nói, lâu thêm một chút nữa cũng được.
Luyện trại chủ là thật sự tính toán như vậy, cho nên nếu như đối phương không hỏi, nàng cũng thật sự không có ý định nhắc tới chuyện gì, tâm tình có thể khoan khoái dễ chịu thêm một hồi có cái gì không tốt?
Chỉ là nói chuyện một lát, cuối cùng người kai vẫn là hỏi đến.
Nếu đã như vậy, nàng sẽ không bận tâm nữa.
Dù sao trong chớp mắt khi câu hỏi bật ra, loại cảm giác không thoải mái này liền lại xông tới, dù cho hôm nay trong lòng đã an tâm cũng vẫn như trước là không thoải mái...Loại không thoải mái này kỳ thật đã đặt ở trong lòng hơn hai năm, cũng đã đến lúc nên để cho đối phương cùng mình không thoải mái.
Cho nên đợi đến khi hai người một chỗ, nàng không chút do dự liền nói ra đáp án, mà trong quá trình giảng thuật lại tất cả sự tình từ đầu đến cuối. Cũng không có nửa phần do dự. Đối với chuyện này thiếu nữ không cảm thấy có gì không ổn, nàng vốn chính là muốn kéo người này cùng nhau trải qua, đây hết thảy vốn chính là chuyện mà hai người nên cùng nhau trải qua mới đúng, nhưng chính là có người lại muộn mất hai năm.
Đến muộn quá lâu, cho nên cũng nên bị phạt, này rất công bằng.
Cho nên sau khi nói xong câu chuyện, nàng khe khẽ kéo người kia ngồi xuống, lại hung hăng siết hàm răng lại.
Cổ là nơi phi thường yếu ớt, nhưng người trong lòng chỉ khẽ run lên, liền buông lỏng thân thể không chút chống cự, da thịt mềm mại trong miệng bị phá vỡ, chất lỏng mang theo nhiệt độ tràn vào, loại cảm giác này trong trí nhớ là quen thuộc, tư vị ngai ngái có chút đặc biệt liền nhanh chóng lan tràn ra trong môi miệng, cho đến khi tràn ngập toàn bộ giác quan.
Giữa răng môi là máu tươi ấm nóng, trong khuỷu tay là thân thể sống động, bên cạnh là sinh mệnh sống động, đây hết thảy, đều thuộc về một người sống.
Đột nhiên, cảm giác không thoải mái đè nén dưới đáy lòng thật lâu, cũng đều tan thành mây khói.
Bởi vì thứ mất đi, xác thực đã trở về rồi.
Thật tốt, người kia không có vứt bỏ ta mà đi, ta không phải là người bị vứt bỏ.
Lại an tâm lại dễ chịu.
Luyện trại chủ chỉ cảm thấy vô cùng thoả mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.