Ma Nữ Nghê Thường

Chương 239: Phiên ngoại 13




Có một bài thơ viết Thập bộ sát nhất nhân, Thiên lý bất lưu hành*. Từ xưa đến nay trong tưởng tượng của thế nhân, cao thủ mang tuyệt kỹ lai lịch bí ẩn, phần lớn đều mang theo đủ loại chuyện cũ, có hành tung dạo chơi vạn dặm, những câu chuyện cũ năm xưa giống như rượu ngon lâu năm, chỉ tùy ý châm ra một chén nhỏ, liền đủ để khiến cho người bên cạnh có được dư vị thổn thức không thôi.
(*Hai câu trong bài thơ Hiệp khách hành của Lý Bạch: (Thanh gươm) mười bước giết một người. Cho nên không đi xa ngàn dặm)
Ngọc La Sát xuất thế ngang trời có phần phù hợp với hai chi tiết là người mang tuyệt kỹ và có lai lịch bí ẩn này, thậm chí còn được thừa nhận là cao thủ chưa từng nếm qua một lần thất bại, nhưng trong thực tế, từ khi sinh ra cho tới bây giờ tính toán mười mấy năm qua, nàng cũng không có bao nhiêu chuyện cũ năm xưa giống như rượu ngon có thể làm say lòng người, thậm chí chưa từng bước ra khỏi khu vực Xuyên Thiểm một bước.
Cũng không phải Luyện đại trại chủ không muốn đi xa, thật sự là do thiếu cơ hội,khi rời khỏi Tây Nhạc nàng thật ra hào rất hứng muốn mở mang kiến thức một chút xem cái gì gọi là thiên hạ, không ngờ chưa được hai tháng liền vô tình buộc gốc ở Định Quân sơn, không có cách nào lại tùy tâm sở dục mà ngao du bốn phía.
Huống chi, ngoại trừ cơ nghiệp sơn trại, lúc đó Luyện trại chủ cũng là trong lòng có bận tâm, là không nguyện ý chạy đi quá xa.
Có người từng nói, thiên hạ lớn như vậy, một khi rời khỏi Tây Nhạc, ta chỉ sợ cũng tìm không được ngươi nữa.
Những lời này Luyện trại chủ đương nhiên nhớ rõ, cho nên khó tránh khỏi sẽ lo lắng người kia trở lại Tây Nhạc lại không gặp được, cho dù đã lưu lại manh mối, cũng không bằng bản thân thỉnh thoảng tự mình trở về nhìn một cái mới có khả năng thật sự yên tâm. Khi còn nhỏ lúc học văn từng đọc qua một câu đạo lý như vậy nàng lớn lên còn mơ hồ nhớ rõ, những lời kia nói như thế nào a? Đại ý là ai ai tại, không rời không xa xa—— tuy rằng Luyện trại chủ sớm đã không nhớ ra hai câu kia cụ thể là như thế nào, dù sao ý tứ không sai biệt lắm là được, ân.
Mà hôm nay, Định Quân sơn căn cơ đã vững vàng mưa gió bình thường đừng mơ tưởng có thể rung chuyển, mà người kia cũng đã trở về bên cạnh, đã nói sẽ không rời khỏi.
Vì vậy đối với chuyện đi xa vạn dặm này, Luyện trại chủ đương nhiên cũng liền vui vẻ khi có cơ hội.
Bất quá nói thật, đối với chuyến đi xa này trong lòng Luyện đại trại chủ cũng không là thứ gì đáng hưng phấn, nàng cũng không biết khi đi xa cần chú ý đến những gì, những thứ cần quan tâm đều đưa cho Thiết lão gia tử lo liệu là được rồi, ngay cả phong thư cần đưa đến Ngõa Dao Bảo lão gia tử đều cho một người đáng tin cậy làm được thỏa đáng. Mọi thứ đều đã có người chuẩn bị, tâm tình của Luyện trại chủ tất nhiên rất tốt, cũng chỉ khi xuất phát đến cửa khẩu từ xa xa thoáng nhìn đến một đám lão đạo lỗ mũi trâu mới cảm thấy tâm tình trở nên khó chịu chướng mắt một chút.
Không sai, xét qua bao nhiêu chuyện cũ, nàng đã cảm thấy vừa nhìn đến lão đạo lỗ mũi trâu liền chướng mắt, trong đó có lẽ cũng có hảo đạo sĩ đáng để kết giao giống như họ Trác kia, chỉ là đa số đều chướng mắt, khi nghe Thiết lão gia tử xác nhận kia chính là lỗ mũi trâu phái Võ Đang loại cảm giác này liền càng tăng thêm. Luyện trại chủ đương nhiên không sợ cái gì danh môn chính phái cũng không bận tâm những người này vì sao lại xuất hiện ở phụ cận, dù sao chính là chướng mắt —— dặc biệt, khi người nào đó rơi lại ở phía sau tiếp tục quay đầu lại nhìn qua.
Cũng may người này rốt cuộc vẫn là nghe lời của mình nhất, chỉ cần nói một tiếng, nàng liền ngoan ngoan đánh ngựa theo sát tới bên cạnh mình, cùng bên kia càng lúc càng xa, lại không có quay đầu lại thêm lần nào nữa.
Vì vậy Luyện trại chủ rộng lượng rất nhanh đem sự việc xen giữa này ném ra sau đầu, chuyên tâm thể nghiệm sự thú vị khi đi xa.
Kỳ thật một đường đi xuống, đủ loại chuyện cũng không có thú vị như trong tưởng tượng...Luyện nữ hiệp mặc dù cũng tò mò thế giới này rộng lớn như thế nào, chỉ là rốt cuộc cũng không có thật sự để trong lòng, cho nên mặc dù dọc đường cũng không thiếu sự việc mới lạ, chỉ là chuyện thật sự hợp nhãn lại quả thực không nhiều lắm —— mặc dù nàng trời sinh tính tò mò, chỉ là trọng điểm trong sự tò mò thường thường không giống như người thường, ví dụ như các loại náo nhiệt phố phương nàng bình thường là không thích tiếp cận, phong thổ dân tình khác lạ nàng thông thường cũng không để trong lòng, cái gì khác khẩu âm tập tục ăn mặc có khác, đối với Luyện đại trại chủ đây hết thảy đều là việc không liên quan đến mình không có gì khác biệt, liếc mắt nhìn liền lười nhìn lần thứ hai.
Thiết lão gia tử sợ nghĩa nữ khó chịu, lúc đầu còn muốn dùng điểm tâm đặc sắc các nơi đến để làm cho nàng hứng thú, dù sao nữ nhi gia ai lại không thích ăn vặt a? Không ngờ nghĩa nữ này của ông thật đúng là không có chút hào hứng nào, thường thường là lướt qua liền dùng thử một lần cho xong, không xoi mói cũng không có ý kiến. Ngược lại thỉnh thoảng khi bỏ qua túc điểm*, Trúc oa nhi thổi lửa làm một chút điểm tâm đơn giản, lại thấy nàng ăn đến so với bình thường càng vui vẻ hơn vài phân, lại cũng chỉ là ăn rất vui vẻ, cũng không có thốt ra một nửa chữ tốt.
(*Nơi dừng chân nghỉ lại)
Cho nên đợi đến khi Thiết Phi Long thật sự biết nghĩa nữ này đặc biệt thích khẩu vị thanh đạm, đã là chuyện thật lâu sau này rồi.
Thiết lão gia tử là có khẩu vị thích dầu mỡ chua cay, cho nên vấn đề này kỳ thật hẳn là đã sớm có xung đột, một mực thờ ơ không có phát hiện ra, là vì hai nữ oa nhi một người mặc dù ngay thẳng, nhưng đối với thức ăn là không có kén chọn cực kỳ dễ dãi đơn giản. Mà một người còn lại thì đủ cẩn thận, mỗi lần gọi món ăn luôn sẽ chiếu cố chu đáo hai bên, ngay cả khi bỏ qua túc điểm lúc làm điểm tâm thanh đạm, cũng không quên đưa cho lão gia tử một phẩn thức ăn nhúng tương có khẩu vị thích hợp với ông.
Đủ loại hành động tự nhiên chu đáo khiến cho Thiết Phi Long cảm khái không thôi, ông cũng không phải là loại người vòng vo giả dối, nhiều chuyện cũng không có nói ra nửa câu, chỉ là đối với hai nữ oa nhi này càng trở nên thân thiết, nếu nói lúc trước kết nghĩa là vì hai người có tính tình phóng khoáng nhất thời cao hứng liền làm, như vậy hôm nay phần thân tình này thật ra chính là càng ngày càng chân thật, càng ngày càng tự nhiên. Đợi đến khi vượt Hoàng Hà theo đường núi tiến vào hành lang Hà Tây, Thiết Phi Long thực sự cảm thấy hai nữ oa này đã cùng thân nữ của mình không có gì khác biệt.
Bất quá, có khi lão gia tử lại thâm sâu cảm thấy, giữa Ngọc oa nhi cùng Trúc oa nhi nghiễm nhiên càng là thân hậu, không hổ là sư tỷ muội cùng nhau lớn lên, sự ăn ý kia cho dù là ai cũng khó có thể chen chân vào được. Đương nhiên, lão nhân gia cũng không nghĩ tới chuyện chen chân vào, nữ oa thân hậu, một đại lão gia như ông tất nhiên là sẽ không vô vị đến mức muốn xen vào trong đó a, ngược lại là vui mừng khi thấy nó xảy ra, thật giống như cảm tình thân hậu giữa A Hô cùng Cửu Nương năm đó...
Ai, vừa nghĩ đến người nhà, trong lòng lão đầu nhi không khỏi buồn bã, thôi, phạt cũng đã phạt rồi, sau khi hoàn thành liền đi tìm các nàng a, rốt cuộc là người trong nhà.
Thiết Phi Long cương nghị quyết đoán, đã có chủ ý, rất nhanh liền thu hồi tinh thần dốc toàn lực chú ý vào chính sự trước mắt, không lại nghĩ đến chuyện khác.
Lão gia tử phía bên này có cảm xúc gì, Luyện trại chủ tất nhiên không biết. Nàng bị rất nhiều những thứ mới lạ hấp dẫn đi lực chú ý, kia tuyết sơn trung điệp, lạc đà quái dị, sa trường chiến cổ, còn có quái nhân đặc biệt sau khi trưởng thành liền có mày rậm mắt xanh tóc đỏ, nhưng thật ra so với phong thổ dân tình ở Trung Nguyên này chính là càng thú vị. Luyện trại chủ vừa đi vừa nhìn, thật ra cũng giảm bớt được vài ngày không thú vị, bất quá ngoại vật cuối cùng chính là ngoại vật, sau khi hưng trí bừng bừng được vài ngày, lực chú ý của nàng từ từ liền lại trở về đến nơi vốn có.
Đã thành thói quen, cái gọi là nơi vốn có, cũng có hơn phân nửa là đặt ở trên người người nào đó.
Xét thấy trên đường đi cũng thật sự không có nhiều chuyện để bận tâm, Luyện trại chủ rất nhàn hạ đến nhàm chán liền dành thêm thời gian tâm tư đế nghĩ đến người bên cạnh nàng, hiệu quả sao...Ngược lại cũng có chút.
Ví dụ như lại nói, lúc này đây biểu hiện của nàng rất tốt, ít nhất khi đến Tây Vực, hai người là cùng nhau cảm thấy xa lạ cùng nhau tò mò cùng nhau đi dạo khắp nơi, không có lại thấy nàng tiếp tục đem cái gì là cảnh đẹp đặc sắc giống các loại khoe khoang mà nói ra rõ ràng khiến cho người ta tức giận, ngay cả khi Thiết lão gia tử ở trên xe ngựa nói về cổ sự của các anh hùng chinh chiến nơi sa trường, nàng cũng chỉ là tĩnh tĩnh cùng mình lắng nghe, nửa câu cũng chưa từng mở miệng nói thêm.
Ban đầu Luyện đại trại chủ đối với nhưng biểu hiện này cảm thấy rất vừa lòng, cảm thấy chính là nên như vậy mới đúng. Chỉ là cố tình ánh mắt nàng sắc bén, rất nhanh sẽ cảm giác trong đó có sự khác thường vi diệu —— mỗi lần lão gia tử đem những câu chuyện cổ nơi sa trường nói đến phần thú vị nhất, người bên cạnh này sẽ thường âm thầm hít vào một hơi có chút hé miệng, rồi lại im ắng, ngừng lại một chút sau đó lại chủ động yên lặng khép miệng lại, căn bản chính là quá rõ ràng muốn nói lại thôi, mỗi lần còn nhíu mày chống cằm làm ra hình dáng chăm chú lắng nghe để hòng che giấu.
Động tác là rất nhỏ, nhưng mà Luyện nữ hiệp liền chính là nhìn thấu những hành động nhỏ mờ ám đó, Luyện nữ hiệp từ nhỏ không nhìn được nhất chính là bộ dáng người này cố kỵ cẩn thận, nhưng lần này chính nàng lại cảm thấy không cần mở miệng mới tốt, vì vậy lần đầu tiên trong lòng lại trở nên mâu thuẫn, một mặt cảm thấy không nguyện ý để người kia nói ra cái gì rất có thể sẽ khiến cho chính mình không thích, một mặt lại cảm thấy bộ dạng người kia im lặng cái gì cũng không nói như vậy...Tựa hồ cũng làm cho bản thân không thích.
Tâm tình phức tạp này chính là thứ Luyện đại trại chủ phiền xử lý nhất, cho nên quanh quẩn ở trong lòng hai vòng liền dứt khoát đem nó đá bay ra ngoài, nàng tự nhận không phải là loại người cố tình gây sự, nếu như nói hay không bản thân đều không thích, vậy để cho đối phương tự đi qua là tốt nhất, về phần làm cho người ta không vui kia, liền dùng một chuyện khác để khai tâm bù đắp lại là được, có bao nhiêu đơn giản a.
Vì vậy sau đó nàng liền không lại thích nghe Thiết lão gia nói đến chuyện xưa nữa, đặc biệt sau khi vào vệ thành Túc Châu tìm khách điếm nghỉ chân, dù sao lão gia tử cũng không có thời gian, Luyện nữ hiệp liền luôn tìm cớ kéo người bên cạnh đi ra ngoài dạo khắp nơi. Ở đây bên ngoài thật ra rất thú vị, có thể tìm được rất nhiều thứ vui vẻ, mà khi tìm được thứ vui vẻ người kia cũng là hưng trí bừng bừng mà mỉm cười nhẹ nhàng, cũng không còn có những hành động mờ ám mà mình không thích nữa.
Chính là như vậy mới đúng, Luyện đại trại chủ âm thầm gật đầu cảm thấy mình xử lý rất tốt, có chút khí phách du dương, số lần kéo người đi ra ngoài cũng trở nên nhiều hơn.
Nếu không phải ngày đó ngẫu nhiên lọt vào tai một câu, nàng vốn còn có ý định tiếp tục du ngoạn như vậy cho đến khi xuất phát.
Lời kia là người bên cạnh thuận miệng nói, ân, hẳn là thuận miệng a? Tuy rằng lúc đó nàng giữ chặt tay của mình nói rất nghiêm túc, nhưng giọng nói vẫn là trước sau như một vững vàng thanh uyển cũng không lộ ra vẻ nghiêm túc, khóe môi dưới mỏng manh cũng cong lên cười nhẹ, duy chỉ có ánh mắt là có chút phức tạp.
Không hiểu rõ sự phức tạp lộ ra trong ánh mắt kia, Luyện trại chủ nhìn quanh, xung quanh xác thực thỉnh thoảng sẽ có ánh mắt quét tới, lại không biết có xem như là ánh mắt không có hảo ý như nàng nói đến hay không? Đối với Luyện trại chủ đã trải qua vài năm trong giang hồ mà nói, bởi vì dung mạo xuất chúng mà được kinh diễm dò xét nhìn qua nhiều một chút cũng không phải là chuyện gì, càng không sợ bởi vậy mà trêu chọc phải chuyện gì không hay, cho nên liền lập tức phản bác, nhất định không thể để cho chí khí của người khác diệt đi uy phong của mình.
Chờ đến khi uy phong phản bác xong, Luyện trại chủ ngạo nghễ ngẩng đầu lên tâm niệm kẽ động, cảm nhận được ánh mắt nhìn trộm ở xung quanh không chỉ hướng về phía mình, ngay cả người bên cạnh rõ ràng cũng có phần, lúc này mới chân chính sinh ra một chút cảm giác không vui —— nhìn xem nhìn xem, còn dám nói sợ người khác gây phiền toái, có vài người bản thân liền luôn chiêu đến chút ít người xa lạ kỳ kỳ quái quái đảo quanh ở bên cạnh, lúc trước quả nhiên là không có mắng oan cho nàng a!
Luyện nữ hiệp không vui mà sinh ra cảm giác phòng bị cuối cùng không còn tâm tình dạo chơi, mất hết hứng thú liền tuyên bố dẹp đường hồi phủ, đồng thời âm thầm hạ quyết tâm, không có việc gì sẽ không tùy tiện đến những nơi đông người náo nhiệt tìm thú vui nữa! Bản thân là một kiếm trong tay thật ra không sợ, chỉ là muốn hộ tốt tiểu nhược có thói quen trêu hoa ghẹo nguyệt thật không bớt lo này, vẫn là không nên tự tìm phiền não mới tốt!
Lúc đó Luyện đại trại chủ hạ quyết tâm không tự tìm phiền não cũng không biết, một ngày này sau khi dẹp đường dồi phủ, liền có một việc đáng ghét đột ngột ném thẳng đến trước mặt nàng. Mà lần này, muốn biểu hiện rộng lượng cũng không được rồi, bởi vì chuyện này xúc phạm chính là Ngọc La Sát nàng...Không, là trước khi trở thành Ngọc La Sát, trước khi trở thành Luyện trại chủ, từ rất sớm trước kia, khi nàng còn là một sự tồn tại mơ mơ hồ hồ chưa có thân phận, liền chính là quy tắc giới hạn lẫn nhau.
Đối mặt với vấn đề nguyên tắc, Luyện nữ hiệp trước tiên liền bắt đầu chăm chú, nghiêm túc cảnh giác.
Cho dù là người không rành thế sự như nàng cũng hiểu được, ai giả trang thành nam nhi liền có ý tứ chính là kẻ mạnh hơn ở trong mắt người khác! Hừ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.