- Tam nha đầu, lại đến à? Hôm nay hơi khác chút đấy nhé!
- Tiểu Tam nhi, Chu đại phu vẫn khen cô chọn thuốc rất tốt, hái chỗ nào vậy, nói cho bọn tôi biết chút đi!
- Hắc, Tam nhi cô nương đúng lúc nha, tới xem một chút, rau vừa mới hái lúc sáng sớm, rất tươi ngon, mang một ít về mà dùng đi.
Dọc đường đi liên tục vang lên âm thanh nhiệt tình bắt chuyện. Đã qua nhiều năm như vậy, vẫn là những gương mặt quen thuộc kia, ngay cả xưng hô cũng không thay đổi. Nếu không phải dấu vết của thời gian lưu lại trên từng khuôn mặt, có lẽ tôi thật sự cho rằng thời gian ở đây như đứng lại. Lúc trước tuổi nhỏ... kỳ thực cũng không phải vấn đề tuổi nhỏ. Lúc trước thường giữ tâm sự trong lòng, cả ngày chỉ chăm chăm suy nghĩ làm cách nào để thoát khỏi vận mệnh hẩm hiu này, hoàn toàn không rảnh để tâm đến những chuyện khác xung quanh. Cho dù là ngôi làng thường lui tới, hết thảy tại đây, già trẻ tốt xấu, trong tiềm thức đều sẽ mâu thuẫn, sẽ cảm thấy nên thoát khỏi vận mệnh này, thế nên ngoại trừ duy trì thái độ lễ phép với mọi người, còn giữ khoảng cách nhất định với họ.
Bây giờ trở về không có sợ hãi, tâm mới bắt đầu dần buông lỏng, từ từ thân quen, khoảng cách cũng được rút đi rất nhiều. Chỉ là, quá thân thiết, có lúc sẽ phát sinh phiền toái.
- Lại đây lại đây Tam nhi cô nương. Một đường đến đây chắc khát nước rồi, đến uống một ngụm trà nào. Đại nương ta là cố tình bỏ thêm hạ cô thảo đấy nhé, thanh hỏa minh mục, chỉ khát sinh tân (thông cổ mát họng, sáng khoái dài lâu). Đến, không lấy tiền của cô.
Vừa bước chân ra khỏi hàng bán thuốc rong chưa được hai bước đã bị phụ nhân tiệm trà kéo lại, nhiệt tình lôi kéo tôi vào trong ấn ngồi xuống, một khắc từ chối cũng không cho. Vị đại nương này coi như cũng nổi tiếng, tôi tự nhiên biết bà muốn làm gì. Cười một chút, không nói nhiều lời, một bên im lặng uống trà, một bên nghe bà liên tục lải nhải tiểu gia hỏa nhà mình tốt như thế nào, ca tụng khỏe mạnh tráng sĩ ra sao, chốt lại vẫn là câu nói nghe đến nhàm tai kia:
- Tam nhi cô nương à, tuổi cô nương cũng không còn nhỏ nữa, gái lỡ thì cũng không tốt nha. Lớn lên lại xinh đẹp như vậy, nên thành lập gia thất rồi, đúng không? Nữ nhân a, lập gia đình mới là đạo lý nhỉ.
Nhìn bà nói gần xong rồi, tôi cũng chỉ mỉm cười trả lời một câu... vẫn thường dùng để từ chối:
- Hôn nhân đại sự, không được sư phụ cho phép, chính con cũng không dám làm chủ. Lão nhân gia người tính tình rất khó, đến lúc đó người xuống núi hỏi tội ai cũng nuốt không trôi.
Trở về mới biết, khi xưa tôi mất tích, cha mẹ giải thích rằng tôi may mắn gặp được cao nhân, bái người làm sư lên núi học nghệ rồi. Người trong thôn nghe xong cũng bán tín bán nghi, âm thầm nghi ngờ chắc là cha mẹ đem nữ nhi đi bán rồi, bất quá cũng là chuyện nhà người khác, không bao lâu sau họ liền ném ra sau đầu không nghĩ tới nữa. Thế cho nên, mười năm sau tôi trở lại, thôn dân náo động không nhỏ, tất cả hoài nghi đều tan thành mây khói, thay vào đó sư phụ trở thành tiên nhân trong truyền thuyết khiến mọi người kính nể cùng ngưỡng mộ vô hạn.
Quả nhiên lời vừa ra khỏi miệng, đại nương liền tỏ vẻ lo sợ bất an, không biết nên nói gì mới tốt, bà trước tiên oán trách nửa câu:
- Chao ôi, sư phụ của cô nương, tuy nói là ngao du bốn bể đi, nhưng làm sao có thể...
Nói đến giữa chừng thì dừng lại, có vẻ thật sự không dám tiếp tục, chỉ đổi lại thở dài:
- ... Đây là muốn trì hoãn cô nương a, cô nương bảo phải đợi sư phụ định đoạt, đợi đến khi nào đây? Lúc nào sư phụ tới thăm cũng không biết. Tiên nhân thường quá mức lạnh nhạt, không giống phàm nhân chúng ta hơi một tí là tưởng nhớ, không nhìn thấy cả người sẽ khó chịu.
Tôi vốn định dùng lý do này để từ chối, đối với những câu nói trên vốn là nước đổ đầu vịt mới phải. Không biết vì sao, lại bị câu nhớ nhung cuối cùng động đến cảm xúc trong lòng, bưng tách trà rơi vào trầm mặc.
Ban ngày tôi không nhớ nàng, không hề nghĩ tới nàng. Mỗi khi đêm đến, thời điểm vạn vật yên tĩnh, mới có thể như lúc nhỏ mà ra ngoài ngồi một mình ngắm trời sao, giải phóng bản thân, thậm chí là dung túng chính mình đi nhớ nhung, đi tưởng nhớ, tưởng nhớ hồi ức ngày trước từ lúc bắt đầu gặp gỡ rồi từng ngày từng chút sống chung, hồi tưởng mỗi một chi tiết những khi chung đụng, và, đủ loại tâm tình hòa lẫn vào những mảnh kí ức ấy. Tôi tự nhủ với bản thân, cho đến khi nào mà, lúc nhớ nhung chỉ có lo lắng không có khổ đau, khi hồi tưởng chỉ có ấm áp thay vì ngọt ngào, chính là ngày tôi có thể trở về.
Lo lắng cùng ấm áp là thương, đau khổ cùng ngọt ngào là yêu. Vế trước tôi có thể cho nàng, nhưng vế sau thì không.
Thế nhưng, thời gian từng giây từng phút trôi qua, chớp mắt đã hai năm. Ngọt ngào có thể dần dần nhạt phai, nhưng mỗi khi nhớ đến nàng, đau khổ cứ như vậy mà tràn ngập nội tâm, càng lúc càng dày đặc khiến tôi không biết phải làm thế nào, cũng lo lắng không thôi. Thời gian cho phép bản thân cũng không phải là vô hạn, Luyện nhi oán giận không nói, là khi đó tôi ỷ nàng tuổi nhỏ sẽ không xảy ra chuyện nên mới cho phép chính mình suy tính đường trở về; bây giờ nhớ lại, nếu trong khoảng thời gian mình không ở bên cạnh mà nàng gặp phải chuyện gì, thế thì... Vốn dĩ tự tin, từng ngày từng giờ trôi qua vô tình bào mòn. Tiếp tục như vậy, đến khi nào mới có thể trở về bên cạnh hai người kia, đến lúc nào mới có thể trở về làm Trúc Tiêm của hai người đây...
Bất tri bất giác rơi vào thế giới nội tâm của chính mình, đoán là vẻ mặt lúc đó chắc khó coi lắm, đại nương ngồi cạnh thấy thế liền vội vàng cười "ha ha", vỗ vỗ vai tôi bộ dáng thân thiết nói:
- Không quan trọng không quan trọng. Tiểu Tam nhi của chúng ta trưởng thành đẹp như vầy, lại có một vị sư phụ như tiên nhân, trễ nãi một chút cũng không sao. Chà!
Bỗng nhiên, mắt bà sáng ngời, cười cười chỉ tay nói:
- Cô nương xem, lão cha chết bầm của cô cũng đến rồi. Khà khà, quả nhiên coi cô như bảo bối, xa một chút sẽ không yên tâm nha.
Theo hướng bà chỉ, vừa ngẩng đầu liền thấy người đàn ông kia mặt cười ngây ngô tiến vào cửa hàng. Thu hồi vướng bận trong lòng, tôi điều chỉnh tâm tình, đứng dậy nghênh đón, nhàn nhạt hỏi:
- Sao cha lại tới đây?
- Hà hà, ta xong việc về nhà không thấy ai, nhớ lại con có nói qua muốn xuống...
Nam nhân cười có chút mất tự nhiên, đưa tay vuốt tóc mai đã ra thêm vài sợi bạc:
- Trái lại cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, nghĩ tới đón con về.
- À...
Tôi gật đầu, trả lời:
- Việc của con cũng đã giải quyết xong. Trên đường về gặp Vương đại nương mời con dùng trà, nếu đến rồi thì nên ngồi xuống uống một chút.
Dứt lời, dẫn hắn trở lại cạnh bàn, người phụ nữ khéo léo kia không cần dặn dò, sớm đã rót một chén trà đợi ở chỗ đó, còn điểm thêm đĩa hạt dưa, vừa thấy chúng tôi ngồi xuống liền lập tức quen cửa quen nẻo cùng cha bắt chuyện. Tôi ngồi bên cạnh cũng không nói chen nào, chỉ an tĩnh dùng trà nghe họ đàm luận, nghĩ đến tâm sự của chính mình.
Thẳng thắn mà nói, thật không nghĩ tới sẽ trở lại nơi này. Lúc xuống núi, này căn bản không nằm trong phạm vị lựa chọn của tôi, căn nhà này ở trong kí ức chỉ có lạnh lẽo cùng vất vả. Nếu so ra, tôi tình nguyện tìm một chỗ hẻo lánh xây nhà một mình một người an ổn sống. Chỉ là dùng cái cớ này để xuống núi, vẫn là đến một chuyến đi, như vậy coi như cũng không hoàn toàn dối gạt Luyện nhi... Mang theo ý nghĩ tự an ủi bản thân này mới có thể miễn cưỡng đi một chuyến, nghĩ nhìn một chút liền rời đi. Lại không nghĩ đến, tình trạng ngoài dự đoán của mọi người.
Trước mắt là căn nhà thô sơ, so với mười năm trước càng cũ nát hơn. Mà người đàn ông tôi từng gọi là cha cũng coi như là một nam tử hán, cô độc, trong khoảnh khắc nhìn thấy tôi, run rẩy chảy xuống đôi dòng lệ. Sau này mới biết, biến cố đã phát sinh từ lúc tôi vừa rời đi. Sư phụ vì báo đáp mà để lại thỏi bạc, này chính là dây dẫn lửa. Có được thỏi bạc này, gia đình bình thường có thể chống đỡ được mấy năm chi phí trong nhà, thêm những tích góp xưa nay, nữ nhân liền nảy sinh ý muốn chuyển tới trung tâm thôn trấn ngoài núi, dù sao cuộc sống trong núi nghèo khổ, không phải ai cũng đồng ý trải qua. Nhưng là người chồng xuất thân là thợ săn, kháo sơn cật sơn (sinh sống đều dựa vào núi), tất nhiên sẽ không đồng ý. Sau đó hai vợ chồng xảy ra ồn ào, tranh chấp không ngừng, nam nhân động thủ cho nữ nhân một bạt tai. Sáng ngày thứ hai tỉnh lại, phát hiện đối phương không để ý tình nghĩa kết tóc phu thê, gói hết tài vật trong nhà biến mất không thấy bóng dáng.
Nghe xong câu chuyện, ngoại trừ cảm khái lòng người khó dò họa phúc tương y, tôi không cảm thấy gì khác. Chỉ là người đàn ông này liên tục mất vợ, nhà lại nghèo không còn khả năng tái giá, một mình trải qua mười năm đơn độc. Bây giờ thấy tôi đột nhiên trở về, thiếu thốn tình thân liền bộc phát. Đường đường nam tử hán thân cao bảy thước mà lại khóc đến nước mắt giàn giụa, van xin tôi lưu lại. Thực ra, đối với người cha thợ săn này, ngược lại không thể nào căm ghét, vì ngày xưa hắn đối xử với tôi không tệ, suy nghĩ một lòng muốn con trai để kế tục hương khói cũng có thể thông cảm. Hiện tại thấy hắn lẻ loi cô quạnh, nội tâm cảm thấy không đành lòng, nghĩ mình cũng không ở bao lâu, trong vòng mấy năm giúp hắn ổn định cuộc sống, coi như làm tròn nghĩa vụ. Thế nên cuối cùng lưu lại.
Ngày tháng sau đó, tôi dùng một ít ngân lượng của mình mời người đến tu sửa căn nhà, mua thêm vài dụng cụ. Cha lấy lại tinh thần, mỗi ngày đi săn thu hoạch dần dần nhiều hơn, cuộc sống từ từ cải thiện hơn nhiều. Kỳ thực chút thành quả này, đổi lại là tôi đi săn chắc chắn nhiều gấp mấy lần. Chỉ là mỗi người đều có giá trị của bản thân, tôi không muốn phá hủy niềm tự hào duy nhất của hắn, cho nên chưa bao giờ đi săn. Thỉnh thoảng đi sâu vào trong núi nơi ít người qua lại để hái thảo dược đông ý mang đến hiệu thuốc, xem như trợ giúp chút gia dụng trong nhà. Cứ như vậy trải qua, ngày tháng so với tưởng tượng yên bình hơn nhiều, hoàn toàn không giống thời điểm trẻ con gian nan vất vả.
Nhưng không hiểu vì sao, đối với sự bình lặng này, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy bất an. Chắc là do tưởng niệm gây nên đi... Nghĩ như vậy, lắc đầu uống cạn ngụm trà cuối cùng, tôi đứng dậy, lấy tiền trà ra, ám chỉ thời điểm không còn sớm. Cha nghe vậy cũng nhanh chóng đứng lên, người phụ nữ kia khách sáo vài câu, thấy từ chối không được liền vui vẻ nhận lấy, sau đó nhiệt tình đưa chúng tôi ra khỏi cửa, dặn dò phải thường xuyên ghé chơi.
Mới nhấc chân đã thấy một người hoang mang hoảng loạn đi vào, va vào cha, bộ dáng như con ruồi không đầu, miệng liên tục kêu gào:
- Không tốt! Không tốt!
Chúng tôi còn chưa nói gì, đại nương thấy đụng vào khách mời của mình, trừng mắt nắm lỗ tai người kia kéo ra, miệng xì xì (trách móc, mắng chửi):
- Giỏi lắm Ngô Lục chết tiệt. Không tốt cái gì, va vào khách quý của ta ngươi đền nổi không?
Ngô Lục này tôi cũng biết, nổi tiếng nhanh chân. Hắn hiện tại bị nắm tai kéo đau đến nhe răng trợn mắt, mồm kêu gào "ôi chao", ánh mắt không ngừng đảo nhanh một vòng, rơi trên người tôi liền giống như gặp được cứu tinh, vội vã tránh thoát ma trảo của đại nương, vài bước nhảy qua nói:
- Chao ôi tổ tông của ta. Tam nhi cô nương quả nhiên ở đây, hại ta đi kiếm một trận. Nhanh nhanh lên, mau theo ta đi nơi này, xảy ra chuyện rồi!
Tôi nghe xong, chân mày vô thức nhăn lại, đáp:
- Thế nào? Đã nói nhiều lần rồi, nếu có tranh chấp thì đi báo với lính bảo an trong thôn, không được tìm ta nữa.
Hai năm vô tình để lộ chút thân thủ, thêm lời đồn ngày trước, thôn này nghiễm nhiên đem tôi biến thành cao nhân, hễ có cãi cọ đánh nhau liền đến tìm tôi giải quyết, phiền phức vô cùng.
- Không phải không phải! Lần này thật sự là chuyện lớn, cướp đoạt dân nữ trắng trợn a!
Ngô Lục liên tục vung tay nói, vừa thở vừa sốt ruột:
- Cũng không biết từ đâu xuất hiện tên kia, thấy thanh mai trúc mã từ bé của Thạch Đầu, chính là tiểu cô nương thôn bên cạnh, dĩ nhiên nói muốn lấy về làm vợ! Thạch Đầu ca liều mạng với hắn, chưa được hai khắc đã nằm tại chỗ rồi. Ta nghĩ có lẽ hôm nay cô nương đang ở trong thôn này, mới một đường chạy tới đây đó! Đây chính là chuyện lớn nha!
Hắn một hơi nói xong, ngồi xổm tại chỗ liều mạng thở, còn lại ba người chúng tôi nhìn nhau. Bản thân quả thật không thích lo chuyện bao đồng, nhất là việc không liên quan tới mình, tốt nhất làm một người tàng hình im lặng. Chỉ là duy nhất, đối với nữ nhân nhu nhược chịu thiệt thòi ở thế giới này, luôn tồn tại mấy phần không thể làm ngơ. Thế cho nên, lúc ấy, tôi chỉ trầm ngâm một khắc, liền kiên định trả lời chắc chắn:
- Đi, đi xem một chút.
Khi đó quyết định tham gia vào chuyện không liên quan tới mình, tôi thật sự không nghĩ tới, chuyện này nhìn như không có tính nghiêm trọng lại ngày càng rắc rối. Cuối cùng sau khi kéo chính mình vào, ngay cả sư phụ cùng Luyện nhi ở Tây Nhạc xa xôi cũng bị liên lụy, bị vướng vào vòng nguy hiểm.