Đi được hai ngày, lại qua tiếp một thôn trấn, đi xuống một chút nữa là đến cửa khẩu Dương Bình. Trong hai ngày, gần như cũng nắm được lai lịch của đoàn người này, không phức tạp như tôi tưởng tượng. Ông lão kia hóa ra là quan chức triều đình đã giải nhiệm (từ quan), hình như còn là một đại quan thanh danh rất tốt, tên là Trác Trọng Liêm, chỉ có điều phàm đã làm đến già, dù thanh danh có ra sao đi nữa, đều sẽ dư tiền tài của cải. Ông ta lo lắng trên đường đi gặp chuyện, cho nên mới mời thêm không ít người áp tải, cộng thêm mấy thân binh của lão, dọc đường trải dài mà đi, xem như yên tâm.
Nhưng mà thiếu niên sử dụng cung kia không phải người áp tải. Hắn tên gọi Cảnh Thiệu Nam, là cháu đích tôn của người bạn chí cốt của lão, thật ra cũng không quen thân gì với lão nhân, chỉ là vừa lúc có việc phải ra ngoài, liền được bạn thân nương nhờ. Một đường đồng hành đều thuận lợi, mãi đến tận khi đi ngang cửa Thất Bàn gặp bọn cướp mọi người mới biết hắn chính là đệ tử của Võ Đang, mười phần là người trong giang hồ.
Bởi vì dựa theo trí nhớ của chính mình, vốn dĩ nghe hai chữ Võ Đang mới quyết định đi theo, hy vọng có thể làm quen hỏi chuyện, tuy trong lòng cũng không biết nên nói chuyện gì, nhưng có thể tìm kiếm chút manh mối, dù sao vẫn tốt hơn là cái gì cũng không biết. Không nhớ được nhiều lắm, lại cũng không quên, cái gọi là Võ Đang, trong tương lai xa nhất định có mâu thuẫn với Luyện nhi.
Tiếc rằng thực tế sự tình phát triển không như mong muốn. Thứ nhất chính tôi không giỏi nhanh chóng làm quen với người xa lạ, huống chi ở thời này nam nữ ở chung không thể thường xuyên qua lại tới lui; thứ hai là vì Cảnh Thiệu Nam khá ngạo mạn, tuy rằng cử chỉ hữu lễ, nhưng chắc là do danh tiếng của môn phái, lại thêm một đám người áp tải vây quanh khen ngợi khâm phục, cho nên cử chỉ giọng điệu mơ hồ lộ ra tự kiêu. Đặt trong mắt tôi, theo bản năng muốn tránh xa. Đủ loại nguyên nhân, kết quả là qua vài ngày, cùng người này trò chuyện bất quá chỉ có ba câu.
So ra, tên thư sinh cưỡi ngựa trắng có vể khiêm tốn ôn hòa hơn nhiều. Sau này mới biết hắn cũng là gia nhập giữa chừng, tự xưng Vương Chiếu Hi, một thân một mình vội vã về quê đi thi, thỉnh cầu dọc đường che chở. Dù sao lão nhân kia tuổi già nhân từ, cảm khái đáp ứng, cùng với tôi chẳng qua chỉ là người trước người sau. Cũng không rõ có phải vì nguyên nhân này nên cảm giác thân thiết hay không, người này rất thích tìm tôi nói chuyện, mặc dù thủ lễ chưa bao giờ vượt qua, chung quy vẫn vô cùng phiền phức.
Kế hoạch lúc đầu không thể thực hiện được, lại tự rước thêm muộn phiền vô duyên vô cớ, khiến tôi có phần buồn bực. Mắt thấy một đường tiến lên qua cửa Dương Bình, cách chỗ cần đến ngày càng gần, thân thể cũng dần khỏe hơn, tra tìm manh mối đã tạm gác sang một bên, ý muốn rời đi càng dâng cao, dù sao đi chung với đám người này ít mất sức, cuối cùng cũng không bằng chính mình vận khinh công chạy cả ngày lẫn đêm.
Hoàng hôn cùng ngày, đã đến được trạm dịch Đại An, đoàn người nghỉ ngơi tại khách điếm lớn nhất của trấn. Đi một chút qua khỏi ngọn núi chính là một đoạn đường bằng phẳng, tôi mơ màng ngủ trên chiếc giường nhỏ, đêm khuya tỉnh giấc, trằn trọc trở mình một trận, cuối cùng dứt khoát đứng dậy sửa soạn một hồi, quyết định chính mình đi trước một bước.
Lúc bấy giờ vạn vật đã yên giấc, ra khỏi phòng ngủ, vòng đoạn hành lang từ sau ra trước, bước xuống lầu rồi, đang do dự không biết có nên chào từ biệt ông lão kia hay không, bỗng nhiên phát hiện sảnh chính của khách điếm giờ khắc này rõ ràng là đèn đuốc sáng trưng, phảng phất còn có tiếng người liên tục. Phải biết hiện tại đã rất khuya, tiếng động như vậy hiển nhiên làm người ta hoài nghi không thôi. Nhưng mà muốn ra cửa lớn, cần đi qua sảnh này, hơn nữa khách điếm này đêm này chỉ có một đoàn khách duy nhất ngủ lại.
Đẩy cửa phòng khách ra, âm thanh vang dội không ít, đúng như dự đoán, gần như đều có mặt đầy đủ rồi. Ngăn cản tầm mắt chính là một đám người phía trước, mấy người áp tải vây quanh lão nhân từ quan về hương kia, hình như là tư thế bảo hộ, nhưng không phải giương cung bạt kiếm, trái lại nhìn như đang xem náo nhiệt, hoặc có lẽ là đang quan sát. Có một lão tiêu sư (người áp tải) tính cảnh giác cao, nghe cánh cửa bên hông kêu vang lập tức quay sang nhìn, thấy là tôi mới thở phào nhẹ nhõm, ôm quyền nói:
- Chu cô nương, ngươi cuối cùng cũng tới, thật tốt quá.
Tôi không thích nghe người khác gọi "nữ hiệp", vì lễ tiết phải xưng họ tên, ai ngờ không biết ai trong đám người này lỗ tai có vấn đề, nghe nhầm thành thế gia vọng tộc, xung quanh liền gọi theo như vậy. Đối với việc này không quan trọng, mặc kệ cũng không muốn giải thích cái gì, vốn như bèo ngước gặp nhau, đảo mắt vô duyên (chớp mắt liền đường ai nấy đi), sư phụ đặt tên họ, trong tư tâm cũng không muốn ai cũng có thể gọi lên. Thế nên lúc này chỉ là gật đầu, thấp giọng hỏi:
- Nơi này làm sao vậy?
Đối thoại tuy nhỏ, có điều đã kinh động đến lão nhân gia được bảo hộ ở giữa. Lão tiêu sư vẫn chưa trả lời, ông lão kia đã quay đầu lại, chạy tới mấy bước, chòm râu hoa râm có chút run rẩy, không thẹn là lão tướng quan trường, vẫn che giấu rất tốt tâm tình bất ổn, chỉ là âm thanh hơi dồn dập:
- Chao ôi, Chu cô nương, ngươi tới vừa đúng lúc, lão hủ còn định cho người ra phòng sau gọi cô nương đây!
- Lão nhân gia không vội, đêm hôm khuya khoắt lại tụ họp ở chỗ này, đã xảy ra chuyện gì?
Hiện tại trước mắt, tất nhiên không phải cơ hội tốt để bày tỏ ý rời đi, tôi bất động thanh sắc dịch chuyển bao quần áo ra sau lưng, may mắn có áo khoác che chắn, ánh nến chập chờn ở đây cũng không thể nhìn rõ được.
- Hừ! Còn có thể phát sinh chuyện gì, tên tiểu tử Vương Chiếu Hi kia thật không phải người tốt gì, lão gia chúng ta có lòng tốt chăm sóc hắn, hắn nhưng lại dùng lão gia chúng ta che chắn tai họa!
Người tiếp lời không phải tiêu sư cũng không phải ông lão, mà là một tên thân binh gần bên, hiện tại mặc dù mang y phục thường dân, nhưng vẫn là một bộ chính trực ngay thẳng, nói chuyện xem như đến nơi đến chốn:
- Ta xem a, tên này nhất định là trọng phạm triều đình đang truy nã!
Lời này vừa nói ra, sắc mặt lão già lập tức trắng bệt, hung hăng răn dạy tên kia một hồi, mãi đến tận khi hắn cúi đầu không nói, lão nhân mới quay đầu lại, "ha ha" nở nụ cười, đang định nói gì đó, bên cạnh truyền đến giọng nói ồn ào:
- Này này, cũng không thế nói như vậy nha.
Âm thanh tuy ồn ào, nhưng không gắt gỏng, ngược lại mang theo một tia ung dung:
- Vãn sinh trước đó đã nói rồi, nhận nhiều che chở không dám lừa gạt, có vài kẻ thù lợi hại một đường theo dõi, đêm nay nhất định có chuyện, có điều bốn tên Cẩm Y Vệ thực sự không liên quan tới vãn sinh, chẳng qua là trùng hợp mà thôi.
Âm thanh không xa, tôi xoay người, lúc này mới xem như có cơ hội nhìn xuyên qua đám người trông thấy tình hình. Tầm mắt lướt nhanh, này cũng không phải sảnh nhỏ, lúc này tất cả cửa lớn đều được mở rộng hướng ra phía ngoài, giữa sảnh đặt một cái bàn gỗ tử đàn dài, trên bàn đặt hai bầu rượu lớn với đầy đủ dụng cụ, còn đốt thêm hai cây đèn dầu Đại Ngưu sáng lóa, giờ khắc này đang lung lay trong gió. Nơi đó có hai người, đều nhận ra được, sắc mặt nặng nề chính là Võ Đang Cảnh Thiệu Nam, mà vừa mới ồn ào nói chuyện, không phải Vương Chiếu Hi dáng dấp thư sinh thì là ai? Hắn lúc này vẫn mang trang phục thư sinh, chỉ là cử chỉ lời nói rõ ràng bớt đi khúm núm ngày thường, nhiều thêm giảo hoạt khôn khéo, lúc nói chuyện dường như hướng phía chúng tôi bên này mà đến. Tiến được vài bước thấy mọi người đề phòng hắn, vẫn là dừng lại, cười ôm quyền nói:
- Vãn sinh bất đắc dĩ mà thôi, mong rằng lão đại nhân cùng cô nương chớ nên hiểu lầm.
Không biết có phải do mình đa nghi hay không, luôn cảm thấy lúc hắn nói hai chữ "cô nương" dường như có thâm ý. Tôi không nắm rõ sự tình, đơn giản làm một bộ không hề hay biết, chỉ giữ trầm mặc, trong lòng đối với từ "Cẩm Y Vệ" xẹt qua một tia mới mẻ, thậm chí hơi thấy tiếc nuối khi không thể thấy chính mắt được. Nhưng lý trí tự nói với bản thân, cái này đối với tôi mà nói chẳng qua chỉ là danh từ mới lạ mà thôi; đối với những người chân chính sống trong kia, đặc biệt là người chốn quan trường, hàm ý thật sự là như thế nào. Chẳng trách mọi người bộ dáng như gặp phải đại địch.
Mà trong đám người, mấy người đệ tử Võ Đang phản ứng mạnh nhất, hắn vừa là vì đại diện mọi người ra mặt, lại dường như cảm giác mình bị đùa giỡn làm hỏng bộ mặt sư môn, sắc mặt rất là không tốt, cũng không quan tâm Vương Chiếu Hi giải thích như thế nào, đối với hắn hoàn toàn không tin, cuối cùng lời không hợp ý, quát lớn một tiếng, phút chốc động đến tay chân.
Tôi thấy hắn đánh ra một chưởng, Vương Chiếu Hi thế nhưng mặt vẫn mỉm cười, lập tức biết sự tình không hề đơn giản. Quả nhiên, qua mấy chiêu thức, nhìn như thư sinh yếu đuối lại chẳng hề bị tổn hại, đúng hơn là chiếm chút ưu thế.
Đây cũng chính là giang hồ, câu tâm đấu giác, đả kích ngấm ngầm hay công khai, ngươi lừa ta gạt, lòng người, bất luận là lúc nào cũng đều rất khó dò.
Nhìn một màn trước mắt, đột nhiên sinh ra mất hứng cùng xa cách, không chút biến sắc hơi lui về sau hai bước, nơi này không phải nơi tôi nên nán lại, cũng không phải chỗ tôi muốn ở. Đúng lúc này, bỗng nhiên, xa xa có tiếng huýt sáo mà đến!
Tôi nghe được, chốc lát sau, hai người đang động thủ ở giữa sảnh cũng nghe thấy, Vương Chiếu Hi ngăn cản đòn đánh bên phải, thấp giọng quát:
- Cảnh huynh, ngươi và ta khoan hãy động thủ, cường địch đã tới! Ngươi và ta hợp lại thì song toàn, chia ra là mất hai mạng!
Mà Cảnh Thiệu Nam sắc mặt đột nhiên thay đổi:
- Ngươi làm trò quỷ gì đấy? Một nhóm đi rồi, lại tới một nhóm.
Vương Chiếu Hi thản nhiên cười nói:
- Lúc này người tới mới chân chính là kẻ cướp, thật không dám giấu diếm, năm cỗ đạo tặc lợi hại nhất biên giới Tứ Xuyên, đêm này đều sẽ đến!
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người xôn xao, Cẩm y vệ tất nhiên đáng sợ, nhưng có lão nhân mang thân phận quan trường, so với đạo tặc hung hãn tàn bạo thích làm gì thì làm mà nói, chung quy vẫn tốt hơn rồi. Có người nhịn không được tức giận nói:
- Lão đại nhân cũng không có bao nhiêu bạc, các ngươi hà tất gì phải chuyện bé xé ra to như vậy, nội ứng ngoại hợp!
Này Vương Chiếu Hi vẫn nở nụ cười:
- Ngươi nghĩ ta là nội ứng sao? Bọn họ muốn cướp chính là của ta, không phải thứ gì của đại nhân. Bất quá bọn hắn nếu như mượn gió bẻ măng, cướp được của tiểu đệ rồi, lại cướp của các ngươi, cũng không chừng.
Lời ấy quá mức đáng nghi. Người này dọc đường đi vai không mang hành lý, hai tay trống trơn, có thể mang bao nhiêu vật quý giá? Nhưng lúc này cấp bách không cho phép suy nghĩ nhiều lắm, chỉ thấy Vương Chiếu Hi trầm giọng nói:
- Mau nhanh chạy về sương phòng, đem đèn lồng có quan hàm gỡ xuống, có thể sẽ không ảnh hưởng tới người khác!
Người Võ Đang còn đang chần chừ, tiếng hú đã càng ngày càng gần, bỗng nghe bên ngoài một tiếng:
- Ha ha, không kịp rồi!
Đột nhiên bên ngoài cửa lớn liền hiện ra hơn mười một tên nam tử hán, cao cao lùn lùn, trong chốc lát đứng đầy một phòng. Bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng, trong sảnh yên lặng như tờ, lão tiêu sư cách tôi gần nhất sợ đến mặt xanh môi trắng, nhẹ nhàng nói:
- Nguy rồi, vừa đến là ba nhóm cường nhân lợi hại nhất, ngoại trừ nhóm Long Môn, còn có huynh đệ nhà Phương thị là Đại Ba Sơn cùng Hắc Hổ Nham, và tam hùng (ba tên hùng tráng) của Mạch thị ở Định Quân Sơn... Huống hồ còn hai nhóm chưa tới, xong rồi xong rồi....
Này mấy tiếng nói nhỏ vừa dứt, càng làm cho mọi người câm như hến, may mắn, chí ít lúc này, mục tiêu của nhóm người kia không phải bọn họ. Trong đám người có hai người đứng ra, xem tư thế hẳn là nhân vật dẫn đầu, ngươi một lời ta một tiếng giằng co cùng Vương Chiếu Hi, nghe nội dung cũng thật sự là vì tài của mà đến, hơn nữa phải là đồ của chính tên này. Vương Chiếu Hi hiển nhiên cũng phải là tay giang hồ già đời, nói chuyện thong thả không gấp gáp, đối phương ép hắn giao đồ vật ra, hắn nhưng lại chủ động nói lời bức ép, cười đối phương không nhìn ra mánh khóe giấu đồ liền không xứng đáng lấy được tiền của bất chính.
Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, chọc giận một tên đầu lĩnh trong đó, lên tiếng nói:
- Lão đệ, thật sự có của? Ngươi mang ra đi, để chúng ta mở mang kiến thức, sau đó hảo hảo kết giao bằng hữu!
Vương Chiếu Hi coi là thật liền chậm rãi đứng lên, đem yên ngựa vứt ở chân tường nhấc lên, đặt trên bàn gỗ tử đàn, chỉ nghe bàn gỗ "xèo xèo" vang vọng, lại rút bội kiếm ra, nhẹ nhàng một kiếm, yên ngựa kia ban đầu vốn là một màu đen nhánh, bất kể ai nhìn đều tưởng từ nước sơn gỗ mà ra. Không nghĩ tới sau một kiếm này, lập tức vàng kim lộ ra, bên trong túi chính là vàng ròng thuần chất, mặt trên còn khảm hơn mười hạt bảo châu tròn vo xanh biếc, kim quang bảo khí, huyền ảo đến diệu kỳ.
Thủ pháp thật ảo diệu, nhất thời trong sảnh tất cả mọi người đều trố mắt há mồm, không nói nên lời, bao gồm cả đám đạo tặc kia. Hắn làm xong hết thảy, cười "ha ha", cầm một cái đạp chân lên, cao giọng nói rằng:
- Mọi người đều là đồng đạo, tiểu đệ không có ý bất kính, cái đạp chân này, sẽ cùng đi đến biên giới Thiểm Xuyên (Tứ Xuyên), xem như là lễ vật nho nhỏ đi!
Lục lâm quần hùng hai mặt nhìn nhau, dù sao trước đó đã nói rồi, tên đầu lĩnh trầm giọng nói:
- Ngươi được, chúng ta thừa nhận thua!
Không tiếp nhận đạp chân, xoay người liền đi.
Lời vừa nói ra, tôi rõ ràng nghe được đám tiêu sư bên này thở ra một hơi thật dài. Đúng như dự đoán, bọn họ còn chưa thở xong, bên ngoài bỗng nhiên có giọng cười "khằng khặc" quái dị, bóng người lóe lên, đi vào là một ông lão béo ục ịch, hút tẩu thuốc lớn, phun ra từng ngụm khói xanh, âm thanh quái dị nói:
- Giỏi nhỉ, không đợi ta đến, các ngươi liền chia của sao?
Đầu lĩnh bên kia nói:
- Thiệu đại ca, chúng ta đã thua.
Lão nhân ục ịch cầm tẩu thuốc lá chỉa vào:
- Cái gì đã thua? Ta sớm nhìn ra bên trong yên ngựa có quỷ, các ngươi nói ta nghe hết rồi, ta không phải là ăn mày, định bố thí một cái đạp chân sao? Vậy không thể được!
Lời ấy có thể xem là cực kỳ vô lại, không chỉ Vương Chiếu Hi biến sắc, ngay cả Cảnh Thiệu Nam cũng nhịn không được bước ra, căm phẫn trào dâng xuất hiện xong, không quên báo lai lịch môn phái cùng tên tuổi, dụng ý bằng chút uy phong của môn phái Võ Đang đè ép quần hùng. Không thể không nói, hắn làm như vậy tuy có thể bị ghét vì ỷ thế, nhưng hiệu quả thật không tệ, đặc biệt là khi nhắc tới bên cạnh còn có vài đệ tử Võ Đang. Tôi thờ ơ lạnh nhạt, mắt thấy sự tình đang diễn biến theo hướng tốt, lại cố tình nảy sinh bất ngờ.
- Phái Võ Đang tới bốn tên, đều bị người khác bắt giữ rồi. Người khác dám đụng chạm phái Võ Đang, tại sao chúng ta lại không dám? Tiểu tử này ở đây chỉ có một người, chúng ta đánh chết hắn, ném cho bọn sói hoang trong núi là được! Cho dù Võ Đang Ngũ lão tìm được món nợ này cũng không thể tính đến trên người chúng ta, tự có người thay chúng ta gánh nợ! - Một tiếng rống to kèm một trận gió mạnh đến mức ánh nến lung lay muốn tắt, một lão nhân mặt hồng cao lớn từ bên ngoài bay vụt qua khoảng không đi vào.
Lời này khiến bốn phía kinh ngạc, lão nhân ục ịch cũng hoảng sợ kêu lên:
- Quy đại ca, khoan đã, ngươi nói nữ ma đầu kia xuống tay rồi sao? Nơi này vốn không thuộc quyền cai quản của ả đi?
Liền nghe được lão nhân mặt hồng được gọi là đại ca nói:
- Ngươi sao lại nhát gan như vậy. Chúng ta vốn là lục lâm Thiểm Xuyên, không thể bị một nha đầu hậu bối chèn ép.
Người này miệng nói chuyện, bàn tay không chút nào chậm chạp, bả vai loáng một cái, đã hướng về nhóm người Võ Đang tập kích đi lên! Trong sảnh nhất thời một mảnh hỗn loạn, nhóm lục lâm dường như có điều kiêng kị, hoặc là rất tin tưởng lão nhân mặt hồng này, chỉ ở một bên nhìn; mà các tiêu sư bên này rõ ràng đã rối cả lên, dù sao Cảnh Thiệu Nam xem như cũng là người của mình, lúc này thấy hắn liên tiếp lùi về phía sau chống đỡ không nổi, đều có chút nôn nóng bất an.
Tôi đứng trong góc mắt lạnh nhìn Cảnh Thiệu Nam bị bức ép đến góc tường, mà người trong cuộc chân chính Vương Chiếu Hi kia vẫn không đi tương trợ, trong lòng ngực càng lạnh thêm. Không thích nơi này, không thích một chút nào. Trong sảnh đèn đuốc chập chờn, khắp nơi là người người nhốn nháo, khắp nơi là tiếng người ong ong ồn ào, rõ ràng là náo động khẩn trương, nhưng cực kỳ xa xôi, dường như cùng tôi được ngăn cách bởi một màn hình vô hình, bên trên là diễn viên, dưới chính là khán giả, hình ảnh đều là một màu xám. Thiện ác trắng đen, kỳ thực chẳng qua đều là một đoàn màu xám mà thôi. Có thể tiếp theo sẽ có danh môn chính phái máu phun năm bước, có thể đêm đó sẽ có người vô tội bị vạ lây. Thậm chí là như vậy, thời khắc này, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Cũng thật sự xoay người, im lặng lùi tới cửa sổ bên hông, tiếp theo chỉ cần đẩy nhẹ một cái mà thôi. Chợt nghe được một âm thanh, lạnh lùng nói rằng:
- Các ngươi muốn yên ngựa của ta, cái này cũng không khó, chỉ là các ngươi có hỏi qua Ngọc La Sát chưa?
Ngón tay cứng đờ, quay đầu lại, thấy Vương Chiếu Hi đứng thẳng tại chỗ, cao giọng quát:
- Lục lâm đều nói ninh kiếp thiên gia, bất tiệt bạc lễ (thà cướp ngàn nhà, không cướp lễ vật). Đây là lễ vật người khác dâng lên Ngọc La Sát, các ngươi muốn lấy sao?
Một câu nói, hết thảy lục lâm cường đạo ở đây, thoáng chốc sắc mặt đều đại biến.
Tôi không biết bản thân mình lúc này có phải cũng giống bọn họ hay không, hay là, chỉ có hơn chứ không kém.